Mục lục
Nữ Giáo
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cậu hỏi cô có phục hay không.

Vào lúc đang quấn lấy nhau mãnh liệt như thế này, bỏ lại đám bạn bè ăn chơi lêu lổng ở dưới nhà đến chiếm tiện nghi của cô, cũng mặc kệ Phương Toàn đang đập loạn cửa nhà cô. Long Thất càng dùng sức bóp mạnh lên cánh tay cậu, trán bị ép chặt, cổ mướt mồ hôi, vào lúc cậu gắng sức thêm lần nữa thì khó nhọc thở ra một hơi, mái tóc dài rối tung đằng sau đầu.

Nhưng lồng ngực lại như phải bỏng, nóng đến kinh hồn, là một loại cảm xúc dữ dội bỗng chốc bộc phát khi được gắn kết với người trong mộng, lan từ lồng ngực xuống bụng dưới, cả người đã nóng đến tê dại, một cảm giác khó cưỡng trước giờ chưa từng có. Sau đó, cho Cận Dịch Khẳng một cái bạt tai, cậu lệch cằm đi trong một giây, giây tiếp theo đã giữ lấy hai tay cô, ấn lên ghế sô pha. Phương Toàn ở bên ngoài rốt cuộc cũng nản lòng thoái chí, bỏ lại một câu cuối cùng: “Gửi vào Insta cho cô rồi đấy!”

Phương Toàn đi rồi. Cận Dịch Khẳng không đi, cậu trông có vẻ cả đêm nay đều không có ý định rời đi.

Bữa tiệc ở dưới nhà dẫu cho vắng bóng chủ nhân thì vẫn cứ tiếp diễn, tiếng ồn ào chẳng lúc nào ngơi nghỉ. Mà quãng thời gian tiếp theo của Long Thất đều cùng Cận Dịch Khẳng trải qua ở trong căn nhà này. Bọn họ chẳng có chút liêm sỉ nào “tằng tịu” với nhau ở trong phòng ngủ chính tối đèn. Ánh trăng yếu ớt soi rõ cơ vai và bắp tay của Cận Dịch Khẳng, cậu so với trước kia tàn nhẫn hơn nhiều, giày vò cô hết lần này đến lần khác. Tóc của cô đã bết dính vào nhau, bám trên gáy, nhìn cậu ở trong bóng tối, lúc đó chỉ có một ý nghĩ, chính là có thể chết cùng cậu ở trên chiếc giường này. Trong tiếng thở dốc dần hoà lẫn thanh âm nghẹn ngào, lại rất nhanh đã bị cánh tay cậu phủ xuống.     

Cô bị ngạt đến nỗi thở không ra hơi.

Chống lên lồng ngực cậu, da thịt hai người đều nóng một cách dị thường, nói những lời âu yếm bừa bãi, lại hôn nhau say đắm, sau đó bị cậu ôm chặt bả vai, cả người cô sắp không chịu nổi nữa rồi, gọi tên cậu, quấn lấy cổ cậu, rồi lại bị vùi trong tiếng ồn ào vọng lên từ dưới nhà, bị át đi bởi tiếng chuông điện thoại đang rung trên nóc tủ đầu giường, mái tóc dài xoã tung, gối đầu thấm ướt một mảng lớn.

Một màn tình ái bất chợt, phải gần đến khi thành phố chuẩn bị đón ánh bình minh mới dần đi vào hồi kết.

Cận Dịch Khẳng - vị tổ tông này cuối cùng cũng ngủ rồi.

Hơi nước trong nhà tắm tràn vào trong phòng ngủ khiến cho bầu không khí lúc nóng lúc lạnh, cô đang ngồi bên mép cửa sổ, mái tóc còn chưa khô hẳn, nước chảy nhỏ giọt, tay đặt trên đầu gối, kẹp một điếu thuốc đã hút được một nửa.

Cánh tay, bả vai, bắp đùi, chỗ nào cũng có vết bầm tím, cũng chẳng để cho cậu sống tốt hơn là bao, cổ và tai đều bị cô cào xước thành một vệt máu dài, nhưng dù cho có là vậy thì vẫn là cô chịu thiệt thòi, hai chân đến bây giờ vẫn như đang nhũn ra, đã thế còn bị mất ngủ.

Cái kiểu điên rồ như muốn lấy mạng cô này từng xảy đến một lần.

Một người anh em của Cận Dịch Khẳng có thói quen chơi ‘thuốc viên’ - một thứ ăn mòn lý trí, tê liệt thần kinh, tạo ra khoái cảm viển vông, chỉ cần là chỗ ăn chơi đàn đúm thì kiểu gì cũng có người tận dụng thứ này để đổ thêm dầu vào lửa. Cận Dịch Khẳng trước giờ không có hứng thú, chơi thì chơi nhưng phải trái vẫn có thể phân biệt rõ ràng, điểm mấu chốt luôn luôn phải có, chỉ duy nhất có một lần cãi nhau với cô, tâm trạng nặng nề, ở trong một bữa tiệc chạm qua nó.

Chính là cái lần cậu đưa cô đến thành phố khác đón sinh nhật.

Sau này cũng không động vào nữa. Long Thất chặn số của Cận Dịch Khẳng trong vòng một tuần để đổi lấy thư xin lỗi và giấy đảm bảo mà chính tay cậu viết, hơn năm nghìn chữ, lúc đó nào có quan tâm đến sức khoẻ của cậu, chỉ là ghét cậu ăn thứ đó vào thì cực kỳ có tinh thần, rất biết cách giày vò cô, xuống tay không biết nặng nhẹ, cô chịu không nổi.

Hiện tại cậu có vẻ như lại dây vào thứ này ở nước ngoài rồi, những chuyện hôm qua cậu làm với cô giống hệt như tác dụng của thuốc. Cái suy nghĩ đó vừa nảy ra đã không thể gạt đi được nữa. Đáp án của cái câu “Em có biết trên người bạn gái cũ thông đạo nào dễ đi nhất không” mà Đậu Tuấn Vân nói như đang vờn quanh trí óc cô, tàn thuốc từ từ rơi xuống.

Rốt cuộc là đến quay lại với cô hay là để đi cái thông đạo đó của người yêu cũ đây?

Nhưng chuyện bi ai nhất không phải cái này, mà là dù cho có mơ hồ cảm nhận được là cái thứ hai đi chăng nữa thì cô cũng không có cách nào cự tuyệt một cách dứt khoát lần tiếp theo của Cận Dịch Khẳng, bởi vì cô thật lòng thích cậu.

Màn hình điện thoại sáng lên, có tin nhắn từ hãng hàng không nhắc nhở chuẩn bị đến giờ lên máy bay, còn có một tin nhắn của lão Bình gửi tới lúc năm giờ sáng, nhắc cô đừng ngủ quá giấc. Hôm nay phải ghi hình cho một chương trình giải trí ngoài trời ở một thành phố trên đảo, đã đặt vé máy bay lúc bảy giờ sáng, ở đó năm ngày.  

Dưới nhà đã không còn tiếng vang, im ắng từ lúc tờ mờ sáng. Lúc Cận Dịch Khẳng đi có cầm theo chìa khoá xe, chắc hẳn mọi người đều nghĩ cậu đã ra ngoài rồi.

Quá mức xảo quyệt.

Cô ấn đầu thuốc vào trong gạt tàn, cằm tì trên đầu gối, ngẩn ngơ, trầm tư, sau đó giơ tay vuốt tóc, cởi chiếc khăn tắm đang quấn quanh người ra, đi vào trong phòng thay đồ.

Lúc ra khỏi nhà cũng không gọi Cận Dịch Khẳng dậy, bánh xe hành lý lăn trên mặt đất, cửa ‘cạch’ một tiếng đóng lại, một loạt tiếng động như vậy cũng chẳng đánh thức được tên đó dậy. Trên đường đi xuống nhà, cô dừng lại ở tầng 26.

Cửa nhà Cận Dịch Khẳng vẫn còn mở, người đều đi hết, trong nhà trống huơ trống hoác, trên bàn đầy rượu, vỏ chai nằm rải rác khắp nơi. Vốn chỉ muốn ghé qua đóng cửa thì lại trông thấy Ô Gia Quỳ đang ngồi trên ghế sô pha trong phòng khách, cô ta đang chống tay đỡ trán, mái tóc che khuất nửa khuôn mặt, dáng vẻ trông vẫn còn tỉnh táo, nghe thấy tiếng động thì chậm chạp nhìn ra cửa, mắt khẽ híp lại, mang theo vẻ mơ hồ sau khi tỉnh rượu, nhìn thấy Long Thất thì bật cười trong im lặng. 

Sau đó đứng dậy từ ghế sô pha, xiên xiên vẹo vẹo đi về phía cô, trên người vẫn toát ra vẻ kiêu ngạo, so với trước kia càng thêm nồng liệt, nhưng có thể trông thấy đôi mắt đang dần đỏ lên, cô ta chỉ cười lạnh. Long Thất chẳng thèm vòng vo, nhét tay vào trong túi áo: “Cô đừng đợi nữa. Anh ấy ở trên nhà.”

“Vậy hai người đã quay trở lại với nhau hay chưa?”

Long Thất không trả lời câu hỏi của cô ta.

Trong nhà vệ sinh truyền ra tiếng động, Ban Vệ mang theo bộ dạng nửa tỉnh nửa mê thong thả bước ra ngoài, kim giờ trên đồng hồ vừa lúc chỉ số 6. Lúc Long Thất chuẩn bị rời đi, đằng sau lưng vang lên tiếng động, Ô Gia Quỳ ném đồ gốm sứ trên nóc tủ bên cạnh huyền quan xuống đất, vỡ tan tành.

Doạ Ban Vệ sợ chết khiếp.

Mùi rượu trên người Ô Gia Quỳ rất nồng, một tay chống lên tủ, Ban Vệ hỏi chuyện gì xảy ra, cô ta nhắm mắt làm ngơ, nói: “Cô nói với anh ấy, tôi giận rồi.”

……

“Tôi không đấy.” Long Thất đáp.

Làm như thể cô bị bắt gian không bằng.

Sau đó, sát nút mới đến sân bay, ở trên máy bay ngủ bù ba tiếng đồng hồ.

Dạo gần đây lão Bình nói rất nhiều, hắn tất nhiên là được ngủ một giấc ngon lành, tinh thần dồi dào sảng khoái, đòi nói cho cô nghe về đống lịch trình trên đảo cho bằng được, nhưng cô nào có được như hắn, cả người còn đang thất tha thất thểu sau một đêm mất ngủ, không chịu nổi việc hắn cứ lải nhải bên tai, kêu lão Bình bao giờ máy bay hạ cánh mới được gọi cô dậy.

Trước khi lão Bình tha cho cô một con đường sống còn hỏi về vết bầm trên đầu gối cô: “Cái này từ đâu ra?”

Nghiêng đầu dặn dò nữ trợ lý: “Đợi lát nữa hạ cánh thì trát ít phấn lên đầu gối của cô ấy, tránh cho người ta lại nói bóng nói gió.”

Long Thất chống trán, không nói gì cả, lười biếng nhìn ra bên ngoài khoang máy bay, điện thoại đã tắt nguồn khẽ xoay tròn trên chăn. Lão Bình còn đẩy đầu cô một cái: “Kêu cô ngủ sớm đi thì không nghe, trông rũ rượi thế kia.”

“Tôi không được có đời sống tình dục à?”

Lão Bình giơ tay chỉ vào cô một cái rồi ném bịt mắt cho cô.

Sau khi hạ cánh, bật máy lên, vẫn chẳng nhận được tin nhắn mới nào. Bây giờ đã là 10 giờ rưỡi sáng, cô ngồi trên xe trở về khách sạn, cả chặng đường đều nửa tỉnh nửa mê, sau ba tiếng ngủ bù thân thể lại càng thêm đau nhức, giống như bị rút cạn sức lực, nhưng mấy lời ân ái Cận Dịch Khẳng nói bên tai lúc đó vẫn mãi lởn vởn trong đầu cô, nhớ lại ngữ điệu và nhịp thở lúc cậu nói chuyện, trong lòng lại ngứa ngáy không yên, dứt khoát ngồi thẳng dậy vuốt màn hình mở khoá điện thoại.

Đánh xong dấu chấm hỏi của câu “Mối quan hệ của chúng ta anh tính thế nào” lại ấn xoá toàn bộ, ngón tay cô do dự ở trên màn hình vài giây, đổi sang một câu khác: Dậy chưa?

Lại xoá đi.

Xe vững vàng chạy trên đường, cô gõ câu thứ ba: Em biết vì sao anh lại đến tìm em, nếu thực sự là như vậy thì anh đừng có lại…….

Lời muốn nói sau chữ “lại” không có cách nào viết tiếp, tiếp tục xoá hết cả câu, đỡ lấy trán, cuối cùng ‘lạch cạch’ đánh ba chữ: Đồ xấu xa.

Ấn phím gửi đi.

Thoát ra khỏi giao diện tin nhắn, bấm khoá màn hình, cô gọi lão Bình: “Không phải chú muốn nói lịch trình cho tôi nghe sao?”

Lịch trình buổi chiều là ghi hình cho một chương trình giải trí ở trường đại học địa phương. Chương trình này là một gameshow thể thao thực tế có quy mô, đang rất hot, khách mời đều là những nghệ sĩ có tiếng tăm hoặc là đang trong thời gian quảng bá. Mỗi một tập đều sẽ có bảy tám khách mời tham gia, Long Thất là khách mời nữ duy nhất trong tập này.

Trường đại học hiển nhiên là có rất đông sinh viên, dù là đang lên lớp hay là không có tiết thì đều chạy đến vây quanh hiện trường, còn có rất nhiều người từ bên ngoài trường vội vàng đến cổ vũ cho các nghệ sĩ. Xe của cô vừa mới tiến vào cổng trường đã bị quây lại, đoạn đường đi từ xe đến trường quay cũng rất gian nan vất vả, cô được bốn năm nhân viên công tác bảo hộ bên trong. Tin tức và video lần lượt được đăng tải lên Weibo, thu hút được càng nhiều người đánh hơi mò tới, bầu không khí xung quanh náo nhiệt khôn xiết.

Trường quay là sân vận động được bài trí tạm thời trong khuôn viên trường, có hàng rào chắn quanh, tổ ghi hình và đạo diễn đứng cách đó ba bốn mét. Long Thất mặc chiếc áo phông trắng đơn giản kết hợp với quần jean, mái tóc xoăn dài ngang eo, trước khi vào sân đã thăm hỏi trước mấy vị tiền bối rồi, sau khi ra sân mấy nam khách mời đều vỗ tay chào đón, ai ai cũng hứng khởi hơn so với lúc tự chào hỏi. Tức cười ở chỗ chính là tổ hiệu ứng còn cho chạy phụ đề sau lưng cô, bốn chữ to tướng: Thịnh thế mỹ nhan.(*)

(*)Thịnh thế mỹ nhan (盛世美颜): Nhan sắc xinh đẹp ở thời hoàng kim.

Còn nói, chương trình này không quay tiếp được nữa rồi, chỉ muốn dắt cô đi dạo sân trường sẻ chia tâm tình.

Cô cười.

Chương trình này có rất nhiều cửa ải, trạm dừng chân đầu tiên là trường đại học, trong quá trình ghi hình sẽ có tổ tiết mục cố định đi theo cô, máy quay theo sát 24/24, tất cả khách mời đều được nhận nhiệm vụ đi tìm thẻ bài, không tìm được thì đừng hòng ăn cơm.

Nhưng vấn đề là Long Thất không phải dạng người sẽ nghiêm túc tuân thủ quy tắc trò chơi.

Cả người cô đã kiệt quệ thành cái giống gì rồi, còn phải đi loanh quanh khắp nơi tìm thẻ bài, làm gì còn hơi sức đâu, vì vậy trong suốt quá trình ghi hình cô cũng lười dốc sức làm cái gì. Lão Bình đã cố ý dặn cô phải cố gắng thể hiện sự nhiệt huyết, cô chẳng màng, chỉ chuyên đi rình mò mấy lão đại ca đã tìm được thẻ bài, ở bên cạnh nhìn trai cò đánh nhau sau đó làm ngư ông đắc lợi, vô cùng khôn khéo, rất nhanh đã kiếm đủ phiếu ăn, nhưng mà cô lại không tìm được chỗ ăn cơm theo chỉ định, cho nên dù có thắng trò chơi cũng chẳng có tác dụng gì.

Có hơi bực mình.

Cũng may, fan hâm mộ vẫn bám theo cô lại rất chu đáo, cố ý mang bánh bao súp  tới, đặt trong một cái hộp, còn nóng hổi, lúc cô đi ngang qua thì lớn tiếng gọi tên cô, đưa về phía cô, muốn cô cầm theo. Buổi ghi hình đã gần kết thúc, cô đang trở về trường quay chính với tổ tiết mục, trời cũng sẩm tối, ánh đèn soi sáng con đường trường đại học râm mát, cô nghe thấy vậy thì đưa mắt nhìn về phía mấy em gái.   

Lão Bình lén lút đẩy cô, cô trả lời: “Tôi còn đang ghi hình, không cầm được.”

Mấy cô gái không ngờ cô sẽ đáp lời từ xa, hưng phấn cực kỳ, phản ứng cũng rất nhanh, đến đũa cũng lấy ra, lũ lượt hét: “Thì ăn tạm một cái ở đây đi Thất Thất, một cái thôi mà, đừng để bị đói bụng!” 

Đúng là khiến cô thèm nhỏ dãi.

Cước bộ chuyển hướng, thực sự đi về phía bọn họ, mấy em gái hô vang một cách đầy vui sướng, cô tới càng gần thì càng không ngại ngần khen ngợi “Đẹp quá, đẹp quá, người thật thật là đẹp”, trước khi cô tới nơi đã bóc sẵn đũa ra rồi, cô nói ‘cảm ơn’, một đám người lại nói ‘không cần cảm ơn, không cần cảm ơn’. Fan hâm mộ nữ đang đeo khẩu trang, bưng hộp thức ăn, mặt đỏ bừng vì kích động, cái tay đang kẹp bánh bao súp khẽ run lên. Cô nói: “Không sao, cứ bình tĩnh.”

Vừa nói vừa giơ tay túm lại tóc. Mấy em gái tranh nhau nói “Thất Thất cố lên nhé”, “Vất vả rồi Thất Thất”, “Ăn nhiều một chút đi Thất Thất”, bọn họ dùng điện thoại quay hình cô, vừa quay vừa dùng tay che miệng nói “Híc, đỉnh thiệt, đúng là đẹp quá đi mất, làm sao mà trắng được thế này cơ chứ”.......

“Có giấm không?”

“Có có có! Thất Thất thích ăn bánh bao súp cua hay tiểu long bao hơn thế?”

“Chắc là tiểu long bao hơn.”

Nhưng bánh bao súp mới cắn được một nửa đã bị lão Bình giật một cái, hắn cười nói với mấy cô gái: “Cảm ơn nhé. Nhưng vẫn còn đang ghi hình.”

Sau đó lôi cô đi, trong nháy mắt đã cách xa đám đông năm bước, nói: “Tối rồi còn ăn cái gì mà ăn, ngày mai còn phải lên hình. Còn nữa, fan mang cái gì tới thì cô phải nói thích ăn cái đó chứ, thứ người ta mang tới là bánh bao súp cua.”

“Phiền chết đi được.”

Cô giật tay ra.

Sau đấy, đoạn video ngắn quay lại khoảnh khắc cô ăn bánh bao súp kia được đưa lên Weibo chính thức của fanclub.

Em gái có mặt tại hiện trường để lại bình luận: “Long Thất đẹp lắm luôn á! Là kiểu rất rất chấn động, rất lồng lộn ấy. Giọng nói lúc đứng nói chuyện cũng đỉnh vãi cả ra, là sự kết hợp giữa lạnh lùng và lười biếng. A a a a a, tui thích muốn chớt!!!!! Cái đoạn bị chú quản lý bắt đi cũng buồn cười cơ! Mặc dù đang bận ghi hình nhưng vẫn nhớ nói lời cảm ơn với bọn tui. Đời này tui chỉ đu Thất thần thôi!!

Trên đường trở về khách sạn cô được nữ trợ lý đưa điện thoại cho xem những bình luận như thế này.

Còn điện thoại của bản thân vẫn xoay tròn trong lòng bàn tay, mấy tin nhắn chưa đọc hôm nay chẳng có cái nào đến từ Cận Dịch Khẳng, tâm tình phiền muộn, nói với lão Bình: “Muốn ăn tiểu long bao.”

“Không được.”

Cô đá một phát vào lưng ghế của lão Bình để trả thù, lão Bình vẫn làm ngơ, sau đó nhớ ra Phương Toàn có gửi video cho cô, đăng nhập vào Insta, vừa mới mở trang chủ đã trông thấy bài đăng mới của một cô bạn.

Cô bạn này là bạn gái của một người bạn thân của Cận Dịch Khẳng.

Trước đây từng nói chuyện với nhau vài lần ở chỗ tụ tập, là một bạch phú mỹ có tính cách không tồi, không hề ngạo mạn, cho nên đã follow Insta của nhau từ lâu. Bài post của cô ấy mới đăng cách đây năm phút, là ba bức ảnh chụp lại bạn trai đang chơi bóng rổ, trông như là sân bóng ngoài trời của Di Minh Loan.

Long Thất vừa xem hình vừa chống trán, ngón tay lướt qua hai bức ảnh đầu tiên, đều là ảnh chụp một đám con trai đang chơi bóng, lúc ngón tay lướt đến tấm thứ ba thì quả nhiên trông thấy Cận Dịch Khẳng cả người đang mặc bộ đồ thể thao, dẫu cho chỉ là một bóng lưng, nhưng cái gáy và dáng người kia thì không thể nhận sai được.

Mẹ kiếp, Cận Dịch Khẳng thế mà lại đang chơi bóng rổ.

Tin nhắn của cô thì không thèm trả lời, mẹ nó, thế mà lại hẹn người ta đi đánh bóng rổ khuya.

Đã thế còn chơi được một lúc rồi, cổ áo sau lưng thấm đẫm mồ hôi, hình xăm chỗ mang tai rất bắt mắt. Bạn trai của cô bạn kia đứng ngay bên cạnh, cả hai đều cao, đang bước trước bước sau đi về phía cột bóng rổ. Nam sinh đó đi giật lùi, đối mặt với cậu, cười toe toét nói chuyện. Ánh đèn hắt qua vai Cận Dịch Khẳng, kéo thành một cái bóng đổ dài trên mặt đất.

Được lắm. Thể lực sung mãn.

Đến cả lửa giận của Ô Gia Quỳ cũng chẳng mảy may tác động đến cậu, vẫn cứ cơm no rượu say chơi trò kích thích như cũ, cũng không hề có ý định cho cô một lời giải thích, khung cảnh lúc sáng như thể chỉ là một cuộc “tình một đêm” tự hai người biết với nhau vậy. Cô xem tấm hình này trọn vẹn ba mươi giây, sau đó mạnh tay khoá màn hình. Lão Bình vừa hay nhìn thấy một tiệm bánh bao súp ở ven đường, nói: “Này, cô còn muốn…….”

“Ăn cái rắm.”

Lão Bình và nữ trợ lý đồng thời quay sang nhìn cô, cô lại nói: “Nhìn cái rắm.”

……

Nhưng tấm lưng của Cận Dịch Khẳng ở dưới ánh đèn kia lại như khắc sâu trong tâm trí cô.

Về đến khách sạn, tắm rửa bằng nước nóng cũng không cuốn trôi được hình bóng đó. Chín giờ tối, lão Bình đang cùng một nữ biên tập viên trao đổi công việc ngày mai, trên bàn tròn đặt sẵn một chồng thời gian biểu, lão Bình lải nhải không ngừng với đối phương. Long Thất ngồi rảnh rang ở một góc sô pha nghe bọn họ nói chuyện, khoanh chân trái lại, vết bầm tím trên đùi càng đậm hơn so với ban sáng, chỗ xanh chỗ tím.

Lúc lướt vòng bạn bè trên Wechat thì bắt gặp dòng trạng thái mới của trợ lý Vương bên người Tang Tập Phổ, nội dung liên quan đến công việc, không ngờ định vị của bài viết lại hiển thị ở trong thành phố này, vừa kéo xuống dưới thì phát hiện lão Bình đã như chó quấn chân để lại bình luận đòi gặp mặt. Lướt thêm một lúc nữa vẫn chẳng có người nào hay sự việc gì thu hút được sự chú ý của cô, thoát khỏi Wechat xong lại ma xui quỷ khiến thế nào mở Insta của cô bạn đó ra.

Ảnh của Cận Dịch Khẳng vẫn được treo trên đó.

Cái bóng lưng này đúng thật là…….

Trận bức bối vừa rồi như được giải toả, lại sinh ra một cỗ dục vọng ngứa ngáy, trong căn phòng có mùi khói thuốc nhàn nhạt, đầu ngón tay sờ soạng ở rìa thân máy hồi lâu. Cũng vào lúc này, điện thoại của lão Bình đặt trên bàn trà rung lên.

Lão Bình nhìn còn chưa nhìn đã trực tiếp áp lên tai, câu chuyện đang nói dở bên miệng bỗng im bặt.

Lực chú ý của Long Thất vẫn đặt trên màn hình điện thoại.

Lão Bình sau khi nghe được vài giây thì ra hiệu cho nữ biên tập viên một cái, đứng dậy đi ra ngoài nói chuyện, không mất quá lâu, chỉ tầm nửa phút đã quay trở lại, nói mấy câu với nữ biên tập viên xong thì lại như muốn đuổi đối phương đi, chẳng chút khiêm nhường. Long Thất vẫn ngồi bất động trên ghế sô pha, giương mắt liếc lão Bình một cái. Đợi nữ biên tập đóng cửa phòng lại, lão Bình lập tức gõ ngón trỏ lên trán cô: “Hôm qua cô làm cái gì rồi?”

“Cái gì?”

“Tính giấu tôi chứ gì,” Lão Bình tiếp tục lắc ngón trỏ ở giữa không trung, tay khác lại cầm điện thoại, ấn vào lịch sử cuộc gọi, cho cô xem cuộc gọi gần nhất: “Số điện thoại này trông có quen không?”

Trên đó hiển thị một dãy số không có tên họ, nhưng cô rất nhạy cảm, lập tức nhận ra được số điện thoại mới của Cận Dịch Khẳng. Lão Bình hỏi: “Tình hình là thế nào đây?” 

Lồng ngực cô trong nháy mắt phập phồng, cái dáng vẻ biếng nhác đã thu lại hoàn toàn, cả người cũng bất giác ngồi thẳng lên: “Anh ấy gọi cho chú có việc gì?”

“Hai người bọn cô lại làm lành rồi?”

“Anh ấy nói cái gì?”

“.......Cậu ta hỏi tên khách sạn và số phòng của cô, kêu tôi gửi định vị qua đó.”

“Chú gửi rồi?”

“Gửi rồi. Tôi nghe giọng điệu của cậu ta cũng không giống muốn đến đánh cô.”

……

“Sau đó thì sao?” Mất ba giây để phản ứng lại, mồm miệng khô khốc, hỏi: “Còn nói gì nữa?”

Lão Bình nghiêng đầu: “Không phải cô kêu gào muốn ăn tiểu long bao cả ngày nay sao? Cậu ta nói đặt cho cô hai lồng, tầm 15 phút nữa sẽ giao tới, kêu tôi nhận thay.”

Long Thất nhìn lão Bình, không nói gì cả, lão Bình vẫn còn đang lải nhải, cơn ngứa ngáy trong lòng giờ phút này như sổ lồng xông ra, đầu óc cô mơ màng, còn có chút nóng. Điện thoại lại vang lên một tiếng, cô nhìn qua, Cận Dịch Khẳng chẳng hề ngó ngàng đến cái tin nhắn “đồ xấu xa” kia của cô, trực tiếp bỏ qua trình tự, gửi một lời mời kết bạn trên Wechat.

- -----oOo------

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK