Mục lục
Cưới Chui, Tổng Giám Đốc Xin Bình Tĩnh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Editor: dohuyenrua

Tô Nhan cực kỳ cảnh giác nhìn mặt mũi Trình Tự Cẩm có chút âm trầm, tim cũng đập nhanh hơn, rất khẩn trương anh sẽ có phản ứng gì.

Nhưng...

Trình Tự Cẩm khẽ cau mày, nhìn vẻ mặt bảo vệ con của Tô Nhan, giống như anh chính là một người buôn lậu.

“Không mời anh vào ngồi một chút?”

Tô Nhan đôi mày thanh tú thật chặt nhíu lên, theo bản năng ôm chặt con trai trong ngực, Tiểu Dật Trần cũng cảm thấy hình như Tô Nhan rất khẩn trương, vừa vặn mở miệng nói.

“Mẹ, chúng ta mời chú này vào đi, nhìn chú ấy không giống người xấu.” Càng giống như một tên khốn nạn.

Tô Nhan có chút sững sờ, cúi đầu nhìn con trai trong ngực, nhưng Trình Tự Cẩm chỉ nhìn Tiểu Dật Trần, cuối cùng đi vào nhà trọ, Tô Nhan thấy thế cũng vội vàng cùng đi vào theo, trong lòng cũng đã hoảng loạn không thôi.

Trình Tự Cẩm đi tới bên sofa ngồi xuống, nhìn hai mẹ con đứng ở một bên, nhướng mày, trầm giọng nói: “Ngồi.”

Tô Nhan mím môi không nói, cũng không động, một đôi mắt nhìn chòng chọc vào Trình Tự Cẩm, ngược lại đôi mày nhỏ của Tiểu Dật Trần cực kì bất mãn nhíu lại.

“Mẹ, chúng ta cũng ngồi, đây là nhà chúng ta.” Tiểu Dật Trần nói xong không quên trừng mắt nhìn người đàn ông ngồi ở trên ghế sô pha.




Nhưng Trình Tự Cẩm chỉ nhíu mày, hai mắt thâm sâu nhìn vào Tiểu Dật Trần.

Tô Nhan thấy ánh mắt thâm trầm của Trình Tự Cẩm nhìn con trai, hít một hơi thật sâu, đây là anh đã biết, hay vẫn không biết?

Nhưng, anh có thể không biết sao?

Tô Nhan kéo tay Tiểu Dật Trần ngồi đối diện với anh.

“Sao anh lại ở đây?”

Trình Tự Cẩm chỉ ngước mắt nhàn nhạt liếc nhìn vẻ mặt khẩn trương của Tô Nhan, cuối cùng vẫn là rơi vào mặt Tiểu Dật Trần.

Mà tầm mắt Tiểu Dật Trần chăm chú nhìn Trình Tự Cẩm, đôi cha con này liền bắt đầu mắt to trừng mắt nhỏ. Mà Tô Nhan lại bi thống phát hiện, bộ dạng của hai cha con này thật sự là quá giống.

Càng nhìn, Tô Nhan càng không có cách nào nhìn thẳng, càng không nhịn được nữa, không thể làm gì khác hơn là không biến sắc dời tầm mắt, mặc cho đôi cha con này mắt to trừng mắt nhỏ.

Cuối cùng, Tiểu Dật Trần vẫn không phải là đối thủ của cha cậu.

“Mẹ, chú này nói là chú tìm mẹ, còn nói là cha con.”

Nghe vậy, đồng tử của Tô Nhan co rụt lại, quay đầu nhìn Trình Tự Cẩm, lại nắm chặt tay Tiểu Dật Trần nhẹ giọng nói: “Không phải cha con.”

Nghe vậy, rốt cuộc ánh mắt Trình Tự Cẩm nhìn vào Tô Nhan, ánh mắt nhìn chằm chằm cô càng tối tăm.

Ánh mắt như vậy khiến Tô Nhan vốn hoảng hốt lại càng hoảng hốt hơn, không thể làm gì khác hơn là dời tầm mắt đi, lòng lại càng ngày càng luống cuống.

Trình Tự Cẩm nhìn vẻ mặt cô càng hoảng hốt cũng không nhìn chỗ cô nữa, trầm giọng nói: “Là con trai của anh?”

“Không phải.” Tô Nhan vừa nghe, sắc mặt trắng bệch, theo bản năng liền mở miệng phản bác.

Thốt ra lời này, ngay cả tầm mắt của Tiểu Dật Trần cũng rơi vào trên mặt Tô Nhan, điều này làm cho trong lòng Tô Nhan rất khổ sở, cô càng cảm giác mình rất ích kỷ.

Nhưng lời đã nói ra ngoài, cô cũng không có cách nào, chỉ có thể cứng đầu nói tiếp.

“Dật Trần không phải là con trai anh.”

Nghe vậy, thái độ của Trình Tự Cẩm cũng không thay đổi gì, chỉ cười khẽ một tiếng nói: “Nhan Nhan, em đang xem thường chỉ số thông minh của anh sao?”

“Có, có ý gì?” Bởi vì Tô Nhan khẩn trương quá mức, trong lúc nhất thời chưa kịp phản ứng.

Trình Tự Cẩm chỉ nhướng mày trầm giọng nói: “Có muốn anh lấy ảnh khi còn nhỏ của anh ra cho em xem?”

Nghe vậy, Tô Nhan cắn môi đỏ mọng, sắc mặt cũng càng trắng hơn, điểm này thật sự cô không nói được, bởi vì dù là bây giờ, bộ dạng hai cha con cũng giống y hệt nhau.

Nhưng Tô Nhan lại chết cắn răng không buông, lắc đầu nói: “Không phải của anh.”

Trình Tự Cẩm nhìn cô vịt chết còn cứng mỏ, chưa tới phút cuối chưa thôi, chỉ lấy điện thoại di động ra nhìn chằm chằm cô, trầm giọng nói: Mang đồ tới.”

Ánh mắt Tô Nhan lóe lên, quay đầu nhìn anh, nhìn bộ dạng thành công của anh, tim của Tô Nhan không ngừng đập nhanh hơn.

Mà Tiểu Dật Trần lại nhíu mày, nhìn sườn mặt Trình Tự Cẩm, thấy vị cha đến có chuẩn bị, nhưng dáng vẻ của mẹ nhìn qua không tốt lắm.

“Mẹ, có phải mẹ không thoải mái không?”

Tô Nhan quay đầu nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của con trai, trong lòng đau xót, nắm chặt tay của cậu nhẹ giọng nói: “Mẹ không sao.”

“Mẹ mẹ yên tâm, cho dù chú ấy là cha con con cũng sẽ không chấp nhận chú ấy.” Một bàn tay khác của Tiểu Dật Trần đặt lên tay của cô.

Tô Nhan sững sờ, nhìn vẻ mặt nghiêm túc của con trai, cổ họng giống như bị chặn lại.

Ngược lại Trình Tự Cẩm nghe nói không vui cau mày, nhìn con trai mình trầm giọng hỏi: “Tại sao?”

Tiểu Dật Trần quay đầu nhìn Trình Tự Cẩm nâng khuôn mặt nhỏ nhắn lên nói: “Bởi vì nếu quả thật chú là cha cháu mà nói cháu sẽ chỉ chán ghét chú, chú bỏ rơi cháu nhiều năm như vậy, chúng ta mới sẽ không chấp nhận chú.”



Nghe vậy, ánh mắt sắc bén của Trình Tự Cẩm thẳng tắp nhìn vào mặt Tô Nhan, mang theo chất vấn và áp lực.

Điều này làm cho Tô Nhan nhíu chặt mày, ánh mắt nhìn con trai phức tạp không dứt.

Chuông cửa vang lên, Tô Nhan ngẩng đầu nhìn Trình Tự Cẩm, mấp máy môi đỏ mọng cuối cùng vẫn đứng lên đi về phía cửa, Tiểu Dật Trần đột nhiên tới gần Trình Tự Cẩm nhỏ giọng nói.

“Chú khiến mẹ cháu không vui, cho dù chú là cha cháu, cháu cũng không nhận chú.” Nói xong, Tiểu Dật Trần liền trở về chỗ ngồi, mặt khiêu khích nhìn anh.

Điều này làm cho Trình Tự Cẩm nhíu mày, xem như anh thấy rõ, đứa con trai này của anh rõ ràng là loại người giả heo ăn thịt hổ.

Tô Nhan mở cửa phòng đã nhìn thấy Hàn Lỗi đứng ở cửa, cầm trong tay một phần hồ sơ màu vàng, Tô Nhan theo bản năng cau mày, hình như có thể đoán được bên trong là thứ gì.

Hàn Lỗi nhìn thấy Tô Nhan gật đầu với cô một cái, “Phu nhân.”

Tô Nhan tránh ra cho anh đi vào, Hàn Lỗi vừa vào liền tầm mắt đã rơi vào tiểu tổng giám đốc tương lai ngồi đối diện với đại tổng giám đốc nhà bọn anh.

Đứa nhỏ này có bộ dạng càng giống đại tổng giám đốc nhà bọn anh rồi.

“Trình tổng.”

Tiểu Dật Trần quay đầu nhìn lại, cau mày chỉ vào anh nói: “Là chú, mẹ, vào mấy ngày trước chú này vẫn đi theo con, con cảm giác chú ấy đang theo dõi con.”

Nghe vậy, Tô Nhan lập tức nhìn về phía Trình Tự Cẩm, sắc mặt càng khó coi, nhưng Trình Tự Cẩm chỉ trầm giọng nói: “Đưa đồ cho cô ấy.”

“Vâng.” Hàn Lỗi mở hồ sơ ra, rút giấy bên trong đưa cho Tô Nhan.

“Phu nhân.”

Tô Nhan cúi đầu nhìn vật Hàn Lỗi đưa tới, cô cũng không nhận, cô đã biết đây là cái gì, cũng biết là kết quả gì, mặt trắng bệch nhìn anh.

“Anh, đã sớm biết.”

Lúc này Trình Tự Cẩm mới nhìn về phía cô, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của cô trắng bệch, mi tâm nhăn lại, trầm giọng nói: “Biết cái gì?”

Tô Nhan chỉ nhìn anh chằm chằm, có cảm giác vô lực, thì ra là anh sớm đã biết rồi, còn phái Hàn Lỗi tới đây kiểm chứng, cũng sớm đã xét nghiệm DNA, bây giờ dù là cô muốn phủ nhận cũng không có đường sống.

“Anh nghĩ như thế nào?” Tô Nhan đặt tờ giấy trên tay xuống, nhìn anh thở ra một hơi hỏi.

“Con trai, anh sẽ không để nó ở ngoài.”

Nghe vậy, Tô Nhan cau mày, đôi tay nắm thật chặt thành nắm đấm.

“Anh muốn tranh đoạt quyền nuôi dưỡng với tôi?”

Nghe vậy, nhưng Trình Tự Cẩm cong khóe môi trầm giọng nói: “Vợ, con trai là chung của chúng ta, quyền nuôi dưỡng đương nhiên là chúng ta cùng giữ, không chỉ con trai, cả em cũng thế.”

Nghe vậy, đôi mày thanh tú của Tô Nhan nhíu chặt, bọn họ chưa ly hôn, cho nên cũng không tồn tại vấn đề quyền nuôi dưỡng gì.

“Mẹ, quyền nuôi dưỡng là cái gì?”

Tô Nhan quay đầu nhìn con trai, hít một hơi thật sâu, nhìn Trình Tự Cẩm nhỏ giọng nói: “Chúng ta không nên thảo luận những thứ này trước mặt đứa bé.”

“Được, tùy em.” Trình Tự Cẩm lên tiếng, liền quay đầu nhìn quỷ nhỏ, nhìn hai mắt lấp lánh của cậu, Trình Tự Cẩm chỉ cười một tiếng.

Không biết là tiểu quỷ này ẩn núp quá tốt, hay là Tô Nhan quá đần, thế nhưng không phát hiện thật ra thì tiểu quỷ này rất thông minh, mà còn phúc hắc.

Tiểu quỷ Tiểu Dật Trần kì quái nhìn hai người, không ngờ hai người này là vợ chồng, là hợp pháp?

Sau khi Tô Nhan đưa Tiểu Dật Trần vào phòng, trở lại phòng khách nhìn Trình Tự Cẩm mở miệng hỏi: “Anh muốn làm như thế nào?”

Trình Tự Cẩm lại đứng lên đi về phía cô, nhìn cô trầm giọng nói: “Đương nhiên là đón vợ và con trai về. Em nói đi?”

Tô Nhan nhìn anh chốc lát, đi tới trước sô pha ngồi xuống, cúi đầu suy tư, trước trước sau sau cô đều suy nghĩ một lần, cuối cùng ngẩng đầu nhìn anh quyết định nói.



“Chúng ta có thể trở về với anh.”

Trên máy bay, Tô Nhan cau mày nhìn mây bay ngoài cửa sổ, suy nghĩ lại như mây lọc.

Cô biết, lần này cô trở về sắp sửa gặp phải cái gì, xảy ra chuyện gì, có nghĩa là cô không còn đường lui, chỉ có thể nhắm mắt đi về phía trước.

Bất luận phía trước là hạnh phúc, hay là vực sâu, cô đều không có đường lui.

“Mẹ, chúng ta đang đi đâu?”

Tô Nhan quay đầu ánh mắt sáng của con trai, căng khóe môi nhẹ giọng nói: “Thành phố X.”

“Tại sao lại đến thành phố X?”

“Bởi vì nơi đó là nhà của con.” Vào lúc này Trình Tự Cẩm ở vị trí bên cạnh trầm giọng nói.

Tô Nhan chỉ mím môi không nói, cô không lo lắng con trai sẽ xảy ra chuyện gì, dù sao, hổ dữ không ăn thịt con, huống chi lấy thái độ muốn cháu trai của hai ông bà ở Trình gia, Dật Trần sẽ không chịu thiệt.

Tiểu Dật Trần quay đầu trừng mắt liếc Trình Tự Cẩm nói: “Cháu lại không hỏi chú, cho dù chú là cha cháu cháu cũng vậy không thừa nhận, hừ.”

Nghe vậy, sắc mặt Trình Tự Cẩm trầm xuống, nhìn về phía Tô Nhan nhỏ giọng nói: “Vợ, có một số việc, anh hi vọng em có thể xử lý tốt, nếu không, anh không ngại tự mình xử lí.”

Tô Nhan chỉ là nhìn anh một cái, liền nắm tay Tiểu Dật Trần nhẹ giọng nói: “Dật Trần, không phải mẹ đã dạy con, nói chuyện với người lớn nhất định phải lễ phép.”

Tiểu Dật Trần chu mỏ một cái nói: “A, con biết rồi.” Quay đầu nhìn Trình Tự Cẩm nói một câu: “Xin lỗi.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK