Lúc này Tiết Cầm Cầm cũng luống cuống, nội dung tin tức này thật sự quá lớn, cô cũng suy xét rồi.
Trình Tự Cẩm chắc không biết thân phận của Tô Nhan, làm sao ba năm trước lại lĩnh chứng nhận với Nhan Nhan, anh ta muốn làm cái gì?
Đến studio, Tô Nhan chạy vào studio, thẳng đến phòng hoá trang, nhìn mấy nhân viên nói giọng khàn khàn: “Các người ra ngoài đi.”
“Tô tiểu thư, nhưng...”
“Tôi cho các người ra ngoài.”
Tô Diệu Mạn nhìn Tô Nhan, không khỏi cảm thấy kinh ngạc, nói khẽ: “Không sao, các cô ra ngoài trước đi.”
“Được rồi.” Đợi cho những người khác đều ra ngoài, trong phòng cũng chỉ còn lại ba người.
“Nhan Nhan, làm sao em khóc, tóc...”
“Long Bội Tuyết...”
Tô Diệu Mạn vốn mang theo ý cười ôn nhu trên mặt nhưng sau khi nghe thấy ba chữ từ miệng Tô Nhan nói ra, ngưng cười.
Tô Nhan lại nở nụ cười, vô lực chống đỡ một bên ở bàn hoá trang, Tiết Cầm Cầm lo lắng đỡ lấy cô, cô ấy (TCC) cảm giác cô đang run rẩy, hung hăng run rẩy.
“Ha ha, ha ha... Quả nhiên, các người, các người đều biết, đều biết...”
Sắc mặt Tô Diệu Mạn có chút không tốt, đôi mày thanh tú nhíu lại, nhìn Tô Nhan như vậy, vậy mà cô không biết nên sửa như thế nào, tuy nhiên đã biết sớm muộn cũng có một ngày như vậy, nhưng dường như cô ấy biết sớm.
“Nhan Nhan, chị...”
Tô Nhan chỉ giơ tay lên vẫy vẫy, cười lắc đầu nghẹn ngào nói: “Không cần, em chỉ muốn biết, em tiến vào làng giải trí này, là ngoài ý muốn, hay là cố ý?”
Tô Diệu Mạn chỉ trầm mặc, đau lòng nhìn Tô Nhan, sau khi trải qua việc bị phản bội, cô thấu hiểu rất rõ, hoàn toàn lý giải cảm thụ của Tô Nhan lúc này, nhưng cô không có lập trường càng không có tư cách an ủi cô ấy, vì, cô cũng là đồng loã.
Tô Diệu Mạn trầm mặc làm cho lòng Tô Nhan triệt để tan nát, tan nát rồi...
Cô còn sót lại chút chờ mong cũng đã không tồn tại nữa rồi!
“Vì sao?”
“Nhan Nhan, chị...”
“Hu, chị không cần nói gì, làm cho em nghi ngờ, anh ấy sắp xếp để em tiếp xúc với làng giải trí, làm cho em trở thành chị thứ hai (2) ở làng giải trí, làm cho em đứng ở trên cao, làm cho em cao cao tại thượng, vì sao? Chỉ vì tương lai có thể quẳng ngã em thảm hại hơn phải không?” Tô Nhan cười, không khỏi cười.
(2) Ở đây ý chỉ Tô Nhan là người nổi tiếng giống như Tô Diệu Mạn trong làng giải trí. Gọi là Tô Diệu Mạn thứ hai.
Cười tâm kế của Trình Tự Cẩm, cười ẩn nhẫn của anh, cười sự đơn thuần của cô, cười sự si tình của cô, đổi lấy chỉ là một hồi có ý định trả thù.
Nghe vậy, Tô Diệu Mạn chỉ căng môi đỏ mọng, nhìn Tô Nhan không nói, cô không có cách nào phản bác lại, cô biết Tô Nhan thông minh, rất nhanh sẽ trở về nghĩ rõ ràng khó hiểu trong đó.
Tiểu Cẩm, chuyện biến thành như thế này, là em muốn à?
Tiết Cầm Cầm hiểu ra, nộ khí xông lên tận trời quát Tô Diệu Mạn: “Làm sao trên thế giới có thể có các loại người bại hoại này? Nhan Nhan làm sai cái gì? Từ đầu đến cuối cậu ấy đều vô tội, vì sao các người làm vậy với cậu ấy?”
Tô Diệu Mạn không phản bác được, làm sao cô không biết Tô Nhan vô tội.
“Nhan Nhan, rất xin lỗi, chị biết bây giờ chị nói cái gì cũng không bù lại tổn thương trong lòng em, nhưng có một số việc chị thật sự không thể nhúng tay...”
“Chị không thể nhúng tay? Vậy lúc chị nói với em, để cho em yêu Trình Tự Cẩm, là muốn chứng minh cái gì?”
“Chị...”
“Không cần nói, em không oán hận bất kì kẻ nào, em chỉ oán hận bản thân em, oán hận bản thân em, đường dưới chân, chính mình đi...”
“Chính mình đi...” Tô Nhan cười nói, lung lay xoay người rời khỏi phòng hoá trang.
“Nhan Nhan...” Tô Diệu Mạn nhìn bóng lưng Tô Nhan, không khỏi đỏ mắt.
Mà sau khi Trình Tự Cẩm trở lại Trình gia không thấy Tô Nhan dò hỏi: “Vợ con đâu?”
Lúc này Nam Hải Lan đóng phích nước đi tới, nhìn Trình Tự Cẩm nói: “A, vợ con không biết làm sao vậy, sau khi lên phòng Tiểu Tuyết, sắc mặt thật không tốt xông ra ngoài, mẹ gọi cũng không gọi được, con không...”
“Mẹ nói cái gì?”
“Mẹ nói...”
Trình Tự Cẩm nhận điện thoại, đầu kia truyền đến giọng nói của Tô Diệu Mạn.
“Tiểu Cẩm, Nhan Nhan biết hết rồi, rất đau lòng.”
Trong nháy mắt sắc mặt Trình Tự Cẩm lạnh tới cực điểm, tay nắm chặt di động, ánh mắt lại càng sâu.
“Làm sao vậy? Ai gọi tới? Sắc mặt khó coi như vậy? Đây là mẹ làm cho Nhan Nhan, mẹ nghe Nhan Nhan nói các con chuẩn bị sinh em bé, đây là mẹ, ài, con đi đâu?”
Tiết Cầm Cầm mang theo Tô Nhan trên Cherry QQ (chắc là xe của TCC) của cô, nhìn bộ dạng Tô Nhan lúc này, thật giống như không có bảy hồn sáu phách. Rất nghiêm trọng so với lần trước thấy Trình Tự Cẩm lừa gạt cô ấy.
“Nhan Nhan...”
“Tớ muốn yên lặng một chút.”
“Được.” Tiết Cầm Cầm dừng xe ở ven đường, không nói lời nào, chỉ nhìn cô nhắm hai mắt lại, lông mi không ngừng run rẩy, cô ấy biết, cả người cô đang run.
Bọn cô kinh sợ không thôi, đây là cái gì với cái gì? Trình Tự Cẩm kết hôn với Nhan Nhan là chuyện đã được trù tính trước.
Tại giới diễn viên nghệ sĩ đều là một tay anh ta an bài, người đàn ông thâm trầm lòng dạ đáng sợ như vậy!
Hoá ra Nhan Nhan như bây giờ, đều chỉ để tương lai cô ngã xuống thật đau.
Nghĩ vậy, Tiết Cầm Cầm lạnh run một chút, chỉ cảm thấy có chút lạnh, không biết có phải lòng Nhan Nhan đã vỡ nát không.
Tô Nhan nhắm mắt, nhớ tới chuyện sáng nay xảy ra, từng cảnh hai người ngọt ngào, chỉ cảm thấy vô cùng châm chọc, không biết khi anh nghe thấy cô muốn sinh một đứa bé, có phải trong lòng cười nhạo cô lắm không, châm chọc sự ngây thơ của cô.
Nhớ tới tối qua khi nhắc tới anh đã yêu người con gái nào ánh mắt của anh phức tạp, bây giờ, rốt cuộc cô cũng đã hiểu.
Tiếng chuông điện thoại phá vỡ sự yên lặng, Tô Nhan cũng không để ý, bởi vì cô có thể đoán được là ai.
Tiết Cầm Cầm nhìn thoáng qua chỗ Tô Nhan, lấy điện thoại thấy cuộc gọi, lửa giận tụ vào một chỗ, nhận điện thoại liền mắng.
“Anh là khốn khiếp, tôi nguyền rủa anh cũng bị xe đụng chết, đi tìm được bạn gái và con của anh...” Tiết Cầm Cầm chưa nói hết thì điện thoại di động đã bị lấy đi.
“Nhan Nhan, cậu làm gì? Tớ muốn mắng chết anh ta, tên hỗn đản này.”
Tô Nhan chỉ tắt điện thoại, giọng nói khàn khàn: “Đưa tớ đến nơi ở cũ, tớ đến lấy đồ đạc.”
Tuy Tiết Cầm Cầm tức giận, nhưng nghĩ lại tâm tình của Tô Nhan lúc này, chỉ đồng ý.
Trình Tự Cẩm ngắt điện thoại, châm một điếu thuốc lá, hạ cửa kính xe xuống, tâm tình phiền não không thôi, xem di động báo tên, ánh mắt trầm tối, hít một hơi thuốc lá thật sâu mới nhận.
“Sau này đừng gọi cho tôi, tôi sẽ cho người đưa cho cô một khoản tiền ra nước ngoài, nhớ kĩ, đừng đi tìm người không nên tìm, tự lượng sức mình. Nói xong, ngắt điện thoại, một chiếc xe từ xa chạy lại, đỗ ở bên cạnh anh.
“Sao lại hút thuốc?”
Trình Tự Cẩm liếc mắt, hạ cửa kính xe nhìn Trình Tự Tuấn, một bộ dạng bừa bộn, biết anh đi làm cái gì, từ chỗ nào đến.
Vứt nửa điếu thuốc còn lại ra ngoài cửa sổ cười một tiếng nói: “Anh không kiêng nể như vậy, dựa vào cái gì? Dựa vào chị ấy yêu anh?”
Trình Tự Tuấn chỉ nhíu mày, ngón tay thon dài gõ gõ tay lái trầm giọng nói: “Em cảm thấy được?”
Sắc mặt Trình Tự Cẩm đen, liếc mắt nhìn anh ta trầm giọng nói: “Em cảm thấy được? Đứa nhỏ trong bụng chị Diệu Mạn không phải là của anh, làm sao em cảm thấy có ích sao? Nhưng anh yên tâm, nếu chị ấy muốn sinh, em là em trai, nhất định sẽ bảo vệ mẹ con chị ấy an toàn.”
Quả nhiên, Trình Tự Cẩm thấy một ánh mắt sắc bén như dao của Trình Tự Tuấn nhìn về phía anh.
“Em nói cái gì?” Khuôn mặt tuấn tú của Trình Tự Tuấn âm u, như nổi lên một trận bão táp, âm trầm nhìn chằm chằm Trình Tự Cẩm.
Trình Tự Cẩm chỉ nhếch môi cười noi: “Tuổi anh còn chưa quá lớn đến tai điếc chứ.” Dứt lời, Trình Tự Cẩm đóng cửa kính xe, xe phi nhanh ra ngoài.
Mà sắc mặt Trình Tự Tuấn âm u cầm điện thoại gọi qua dãy số đã lâu chưa gọi, sau khi nghe thấy Trình Tự Cẩm nói, anh chỉ muốn giết người.
Thật lâu, đầu kia mới nghe.
“Có chuyện gì sao?”
“Em ở đâu?”
“Có chuyện gì sao?”
“Anh chi hỏi em ở đâu?” Trình Tự Tuấn nghe Tô Diệu Mạn lạnh lùng nói không nhịn được nói tục.
Tô Diệu Mạn kinh ngạc, đành phải nói: “Bệnh viện, không có việc gì tôi cúp.”
Trình Tự Tuấn nhìn cuộc gọi bị ngắt, cười lạnh, điện thoại cũng sắp bị anh bóp nát.
Tô Diệu Mạn, em cũng dám, vậy mà em thật sự dám...
Mà Trình Tự Cẩm vốn nhếch khoé môi trong nháy mắt khi đóng cửa kính xe căng ra, giẫm chân ga nói với tai nghe bluetooth của điện thoại giọng nói lạnh lùng nói: “Định vị vị trí của Tô Nhan lúc này cho tôi, một phút.”