Mục lục
Cưới Chui, Tổng Giám Đốc Xin Bình Tĩnh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Editor: dohuyenrua

Quyền Hạ chỉ nhíu mày cười, nhìn về phía Tô Nhan thở dài một tiếng nói: "Chuyện này tớ đã xử lí xong." Nói xong, liền chỉ chỉ hồ sơ trên bàn trà.

Trình Tự Cẩm chỉ đi qua sô pha cầm hồ sơ đang ở trên bàn làm việc (1) trong tay trầm giọng nói: "Vất vả." Dứt lời, bước đi đến bên cạnh Tô Nhan ngồi xuống, cánh tay dài cũng thuận thế khoát tay lên trên sô pha bên cạnh.

(1) Ở trên tác giả ghi là bàn trà, ở dưới lại ghi là bàn làm việc... huhu.

"Đói bụng không?" Trình Tự Cẩm ngồi xuống liền nhìn chằm chằm mặt nghiêng của Tô Nhan, nhẹ giọng hỏi.

Khoảnh khắcanh ngồi xuống thì cơ thể Tô Nhan trở nên cứng ngắc, không khỏi quay đầu nhìn anh, bên tai cũng là lời nói Quyền Hạ vừa nói với cô.

Cô đã phát hiện, chỉ cần anh tỏ ra biểu cảm đối tốt rất * yêu thương với cô, ý chí của cô sẽ thay đổi vô cùng yếu kém, liền giống như bây giờ.

Anh nhẹ giọng hỏi cô có đói bụng không, hơn nữa dùng loại ánh mắt rất sâu trầm chuyên chú nhìn chằm chằm cô, đã làm cho cô sinh ra một loạiảo giác hình như trong mắt anh chỉ có cô.

Muốn mở miệng từ chối, nhưng nói đến bên miệng, lại không nói gì, đành phải thu lại ánh mắt phức tạp nhìn về phía anh, cuối cùng kiềm chế kinh ngạc nói không nên lời.

Trình Tự Cẩm thấy ánh mắt cô thu lại phức tạp, sắc mặt trầm, muốn mở miệng hỏi chút gì, Tô Nhan lại không cho anh cơ hội gì, xuất kỳ bất ý (2) đứng lên chạy ra khỏi văn phòng. Để lại hai người đàn ông mắt to trừng mắt nhỏ.

(2) xuất kỳ bất ý: bất ngờ, hành động khi người ta không đề phòng.

Sắc mặt Trình Tự Cẩm có chút âm trầm nhìn anh em của mình, trầm giọng nói: "Cậu nói cái gì với cô ấy?"

Quyền Hạ thấy mặt anh một bộ dáng lạnh sắp sét đánh, không khỏi hứng thú trêu đùa đến, một đôi mắt đào hoa lộ vẻ thú vị, nhưng rong ánh mắt sắc bén cũng rõ ràng như vậy.

"Ừ, cũng không nói cái gì, chỉ là bảo cô ấy cẩn thận nghĩ vì sao chỉ đặc biệt như vậy đối với cô ấy, chỉ là bảo cô ấy dùng lòng hiểu cậu, hiểu rõ quá khứ của cậu..., hơn nữa..."

"Quyền Hạ."

Quyền Hạ chậm rãi thu lại ý cười trên mặt, nhìn khuôn mặtanh em của mình đã hoàn toàn trầm xuống, kéo căng khoé môi trầm giọng nói.

"Làm sao? Muốn nổi giận? Vì sao? Sợ bị cô ấy biết thật ra cậu có ý đồ khác?"

Trình Tự Cẩm vẫn chưa mở miệng nói chuyện, hai tròng mắt sắc bén nhìn anh, sắc mặt cũng lạnh hơn so với vừa rồi.

Quyền Hạ lại chỉ nhẹ giọng cười, không sao cả nói: "Cậu nhìn tớ như vậy là có ý gì?"

Trình Tự Cẩm nhìn anh ấy một hồi lâu, sắc mặt lập tức tốt hơn một chút, chỉ là giọng nói hơi lạnh lùng nghiêm nghị nói: "Tớ bộn bề nhiều việc."

Quyền Hạ nhíu mày, cũng không vì sắc mặt anh không tốt và lời nói lạnh nhạt mà buồn, chỉ chậm rãi đứng lên, ý tứ không rõ nhìn anh một cái thấp giọng nói: "Cẩm, tớ sẽ không nhúng tay vào chuyện của cậu, hi vọng có một ngày cậu sẽ không hối hận.

Nói xong câu đó Quyền Hạ liền rời đi, Trình Tự Cẩm chỉ dùng ánh mắtmù mờ nhìn chằm chằm phần bữa sáng đã nguội hồi lâu tại kia, khoé môi nhếch lên một đường cong sửng sốt nhàn nhạt, đứng dậy đi qua ném phần bữa sáng kia vào thùng rác.

Rút ra một điếu thuốc lá châm lên, đứng ở trước cửa sổ, lúc này bóng lưng cao lớn tuấn dật lại có vẻ cô đơn không thôi. Làm cho người ta có một loại cảm giác cô tịch hồi lâu.




Tô Nhan đi từ Chính Hằng ra chạy ra đường cái, cả người cô hơi hoảng hốt, trước mắt là ánh mắt tràn đầy ân cần kia của Trình Tự Cẩm, cón có lời Quyền Hạ nói với cô, hơn nữa luôn ở bên tai cô không tản đi, giống như ma rủa quanh quẩn bên tai cô.

Cô sắp điên rồi, rốt cuộc cái gì là thực, cái gì là giả?

Cô đã không đoán được, nhìn không thấu, cô cảm thấy thần kinh của cô sắp hỏng mất.

Cô không biết làm sao hình dung tâm trạng lúc ấy của mình, khi nghe được lời nói của Quyền Hạ thì cô cảm giác được trái tim trong ngực hung hăng nảy lên một chút.

Cô chờ mong đồng thời lại sợ hãi mất mát.

Trình Tự Cẩm, rốt cuộc anh đã hạ thuốc gì với tôi?

Cho dù làm như thế nào, cũng giống như không trốn ra khỏi dự tính tù ngục của anh.

"A..." Càng nghĩ càng phiền chán, ngồi xổm xuống kêu lớn một tiếng.

Thật lâu không đứng dậy, liền ngồi xẩm như vậy trên đường, hai tay ôm người, ánh mắt dừng ở một chỗ âm thầm thất thần, không biết qua bao lâu, dẫn tới bao nhiêu ánh mắt chú ý mới có người nghi hoặc nói.

"Ai? Cô gái này nhìn thật quen mắt..."

"Là nhìn rất quen mắt, nha, đây không phải là ngôi sao kia, gọi là Tô, Tô cái gì ấy nhỉ, tôi lo lắng..."

"A, là cô ấy, là Tô Nhan, bạn gái duy nhất mà tổng giám đốc tập đoàn chính Hằng công nhận, đúng là cô ấy, mau, tôi muốn chụp ảnh với cô ấy, cô thật khá..."

"A, tôi cũng muốn, tôi còn muốn kí tên..."

" Tô tiểu thư, tôi rất thích cô, có thể chụp ảnh với tôi không?"

" Tô tiểu thư, tôi là fan số một của cô, tôi thật sự rất thích cô, có thể kí tên cho tôi không?"

" Tô tiểu thư, chúng tôi cũng vậy, kí tên nữa..."

Thời gian vài giây, Tô Nhan đã bị bao bọc vây quanh, Tô Nhan mờ mịt ngẩng đầu, mới phát hiện chính cô đã bị người qua đường vây quanh, chậm rãi đứng lên.

Phát hiện đây là bi ai của nghệ sĩ, trước kia cô đi trên đường cái nhiều nhất cũng chỉ bị ánh mắt trêu chọc của người khác phái, bây giờ, già có, trẻ có to to nhỏ đều có thể hấp dẫn đến.

"Rất xin lỗi, các bạn có thể nhường đường một chút không, rất xin lỗi...." Tô Nhan gắt gao nhíu mày, nhìn đám người kia nhẹ giọng mở miệng nói, nếu bình thường cô sẽ rất ngay thẳng hơn nữa còn rất vui mừng nhận yêu thích của họ và còn chụp ảnh kí tên cho họ.

Nhưng bây giờ, cô thật sự không có tâm trạng, tâm trạng của cô đã loạn hỗn loạn.

Thật sự rất loạn, rất loạn, bây giờ càng rối loạn...

" Tô tiểu thư, tôi thật sự rất thích cô, có thể kí tên và chụp ảnh với tôi không?"

" Tô tiểu thư...."

Rất nhanh, ngay lúc đó tin tức Tô Nhan kinh hoảng ở trên phố đã bị tuôn ra, có người qua đường đã chụp rất nhiều ảnh tung lên trên mạng.

Các phóng viên truyền thông này lại có được tin tức, trước tiên sẽ đến Tô Nhan ở chỗ ngã tư đường.

"Thật sự là Tô Nhan, mau mau, lần này Trình Tự Cẩm không ở đây, chúng ta nhất định phải lôi kéo đến nói, cướp được tin tức độc nhất vô nhị, mau mau..."

"Ừ, đi..."

" Tô tiểu thư, xin chào, tôi là phóng viên XX, tôi muốn hỏi cô mấy vấn đề, xin hỏi có phải cô và tổng giám đốc Chính Hằng Trình Tự Cẩm đang kết giao nghiêm túc không? Theo như chúng tôi biết, từ trước đến nay bạn gái của tổng giám đốc Chính Hằng rất nhiều, lại nghe đồn anh ấy đổi phụ nữ như thay quần áo, đối với lời đồn này Tô tiểu thư thấy thế nào?"

Tô Nhan nghe, nhíu mày, thay phụ nữ giống như thay quần áo, cô rất muốn lớn tiếng nói, cô nói đúng, tên khốn nạn nào chính là thay phụ nữ giống như thay quần áo, nhưng cô chưa đánh mất lý trí đến tình trạng đó. Chỉ ngậm miệng không nói chuyện tất cả các đề tài có liên quan đếnTrình Tự Cẩm.

"Thật ngại, tôi có việc phải đi trước, các bạn có thể nhường đường một chút hay không, nếu cần tôi sẽ mời phóng viên dự họp náo, đến lúc đó nhất định sẽ mời các vị."

Các phóng viên này không phải chỉ nghe được cô nói như vậy sẽ xoay người rời đi buông tha chứ?

Chỉ là càng tiếp cận từng bước hỏi: "Tô tiểu thư, cô liền nói với chúng tôi hai câu đi, bây giờ có phải cô và tổng giám đốc Chính Hằng chính thức quen nhau không, có phải dự định kết hôn không? Tôi tin đây không chỉ là nghi hoặc của chúng tôi, cũng là nghi hoặc của mọi người trong thành phố X."

" Đúng vậy, Tô tiểu thư, cô ít nhiều nói hai câu đi, có phải hai người các cô đang quen nhau không, có phải dự định kết hôn không?"

" Tô tiểu thư, cô trả lời vài câu đi..."

Sắc mặt Tô Nhan hơi khó coi, vì vấn đề bọn họ hỏi thật sự đại đa số mọi người không muốn đối mặt cũng sẽ không trả lời vấn đề đó.

"Xin các bạn nhường đường một chút, nếu cần, tôi sẽ tổ chức họp báo." Cho dù bọn họ hỏi vấn đề gì, trả lời của Tô Nhan vĩnh viễn chỉ có một câu này.

Thái độ ôn hoà như vậy của cô làm đám phóng viên ồn ào, gào to một câu.

" Tô tiểu thư, cô đùa chúng tôi sao? Hôm nay là cơ hội khó có được, đợi cho cô tổ chức họp báo, mấy vấn đề này đều bị bác bỏ, chủ yếu là, tập đoàn Chính Hằng, Trình Tự Cẩm hôm nay không ở bên cạnh cô, Tô tiểu thư, cô vẫn nói hai câu đi, cô nói, chúng tôi sẽ thả cô đi, nếu không mọi người ỗ chỗ này kéo dài, chúng tôi có thời gian."

Nghe vậy, Tô Nhan biến sắc, nhìn về phía vị phóng viên kia, là một cô gái, bộ dạng coi như xinh đẹp, chẳng qua là ánh mắt của cô ta rõ ràng mang theo địch ý và rõ ràng nhằm vào cô.

Không cần nghĩ, nhất định không phải cô trêu chọc đến, coi như lại là anh...

"Rất xin lỗi, nếu cần tôi sẽ tổ chức họp báo..." Tô Nhan chỉ nói một câu trước sau như một, không biết bị ai dùng sức đẩy một cái, chật vật ngã ngồi trên đất, bắp chân bị tảng đá cắt phải, tràn ra máu.

"A..."

Nhưng đám phóng viên không từ bỏ ý đồ dự định, truyền thông phóng viên ngày càng nhiều, ít người qua đường đều tránh ở một bên xem náo nhiệt, không quên chụp nhiều ảnh.

" Tô tiểu thư, cô vẫn nói chút đi, rốt cuộc có phải cô và tổng giám đốc Chính Hằng đang hẹn hò không, có phải dự định kết hôn không? Cô nói tự nhiên chúng tôi sẽ thả cô đi." Vẫn là nữ phóng viên sắc bén kia nói chuyện như trước.

Tô Nhan ngẩng đầu nhìn lại, chỉ khẽ cười một tiếng, không mở miệng nói chuyện, ngay cả lời nói có lệ cũng không nói, ngã ngồi trên mặt đất không nói cũng không di chuyển.

Nghĩ cô là đồ ngốc? Trả lời sẽ buông tha cô? Chỉ cần cô trả lời, như vậy kế tiếp sẽ có vấn đề mới cuồn cuồn không ngừng, hơn nữa cô cam đoan nhất định sẽ càng * so với vấn đề này.

Ngay tại thời điểm cô cam chịu, một tiếng nói trầm ổn mà hữu lực vang lên ở ngoài đám người.

"Làm cho người phụ nữ của tôi bị thương, tôi rất không vui."

Tô Nhan sửng sốt, nhưng cô không quay đầu nhìn lại, cũng đã nghe thấy xung quanh có người bắt đầu kinh ngạc hô: "Mau nhìn, người đàn ông kia chính là tổng giám đốc tập đoàn Chính Hằng, Trình Tự Cẩm."

"Oa a, rất đẹp trai, còn trẻ như vậy lại có quyền lợi như vậy, nếu tôi là bạn gái của anh ấy, chết tôi cũng cam tâm..."

"Chậc, cô nghĩ cái gì? Không phải là Tô Nhan đây sao, chỉ là trước kia người có chuyện xấu với anh ấy người nào không phải diễn viên, nhìn xem khuôn mặt Tô Nhan người ta, đang nhìn cô kìa..."

"Ai, là tôi muốn không được sao?"

"Không được..."

Tô Nhan nghe lời nói thất chuỷ bát thiệt (3) này, thầm nghĩ cười.

(3) thất chuỷ bát thiệt: bảy miệng tám lưỡi. Ý nói tranh nhau nói.

Các phóng viên vừa thấy Trình Tự Cẩm, đều thu liễm không ít, thậm chí theo bản năng nhường cho anh một con đường, điều này làm Tô Nhan bi ai không thôi, nhìn xem, đây là chênh lệch của người với người đó, vừa rồi cô liều mạng muốn lao ra, nhưng có người vừa đứng ở hướng kia sẽ làm cho người ta chủ động nhường cho một con đường.

Không biết là có phải trước kia anh làm chuyện gì với truyền thông không, mới có thể làm cho những người này sợ hãi với anh như vậy.

Sợ hãi? Đúng, chính xác mà nói, là như vậy, ánh mắt những người này nhìn anh là sợ hãi.

Nhưng vì sao? Anh đã làm gì? Hay là khí thế của người sẽ làm cho người ta cảm thấy sợ hãi?

Ngay lúc cô hết sức hoảng hốt, Trình Tự Cẩm chạy tới trước người của cô, nhìn khuôn mặt của cô xuất thần chậm rãi ngồi xuống, ánh mắt dừng ở trên bắp chân bị viên đá cắt phải, ánh mắt lạnh lùng, không nói hai lời đã ôm cô vào trong lòng, xoay người nhìn phóng viên hai mặt nhìn nhau.

Thấy anh lạnh mặt, cũng không nhịn được run lạnh một cái, vốn tưởng rằng một mình Tô Nhan xuất hiện là một cơ hội tốt, không ngờ Trình Tự Cẩm biết tin tức này nhanh như vậy còn chạy tới.

Đợi chút, hình như bọn họ quên cái gì, con đường này không phải là thông suốt với đường đến tập đoàn Chính Hằng sao?

Nhưng vừa rồi nữ phóng viên kia nhìn thấy Trình Tự Cẩm trong nháy mắt đó, hiển nhiên hai mắt nổi lên trái tim, nhưng khi cô ta vừa thấy Trình Tự Cẩm lại ngồi xổm xuống ôm lấy Tô Nhan, cô ta không vui.

Bởi vì vừa mới vào không bao lâu, cho nên cũng không biết trong nhóm người tại đây Trình Tự Cẩm tồn tại là kiểu nào?

Nếu anh không thể hiện thái độ, cho những người này có cơm ăn, nếu tỏ thái độ, sợ là không tốt...

" Trình tổng, tôi muốn hỏi một chút Tô tiểu thư có phải hai người đang hẹn hò không? Nhưng Tô tiểu thư lại ngậm miệng không nói chuyện, như vậy Trình tổng trả lời vấn đề này là được."

Một đôi mắt của nữ phóng viên giống như mọc trên người Trình Tự Cẩm, mà ngay cả đồng nghiệp bên cạnh kéo cô ta, cô ta cũng không để ý.



Chỉ là nam phóng viên kia cùng đi đến thấy được ánh mắt Trình Tự Cẩm đến đây trong nháy mắt sắc mặt liền trắng bệch, một bộ dáng muốn ngất xỉu.

Trình Tự Cẩm quét mắt nhìn cô ta trầm giọng nói: "Vấn đề gì?"

Nhưng người nữ phóng viên này hiển nhiên còn cái gì cũng không biết, vừa thấy ánh mắt bội phục của người cùng nghề kia, cũng làm cho cô ta có cảm giác thành tựu, ngay sau đó ngực ưỡn ra lại hỏi.

" Trình tổng, có phải hai người chính thức hẹn hò không, vậy có phải anh và Tô tiểu thư dự định kết hôn không?"

Tô Nhan bị anh ôm trong lòng, khuôn mặt nhỏ nhắn hơi ngu ngơ, trong mắt mọi người xung quanh cũng là rất đáng yêu, nhưng chỉ có Trình Tự Cẩm biết, cô không phải, về phần cô suy nghĩ cái gì...

Ánh mắt thản nhiên dừng ở trên người nữ phóng viên, cúi đầu nhìn lướt qua khuôn mặt nhỏ nhắn hơi trở nên trắng của Tô Nhan, trầm giọng nói.

"Nếu vợ của Trình Tự Cẩm tôi không phải Tô Nhan, cũng tuyệt đối sẽ không phải là bất kỳ người phụ nữ nào khác."

Những lời này của Trình Tự Cẩm vừa dứt, xung quanh liền phập phồng một chỗ, các phóngviên đều thổn thức không thôi, nữ phóng viên lại kinh ngạc không thôi, những lời này chứa biết bao tầm quan trọng.

Mà Tô Nhan chỉ chớp chớp hai tròng mắt, cũng không có gì kinh ngạc hay là cảm xúc dao động, chỉ là trong lòng vẫn có chút phập phồng, nhưng không có bất cứ biểu hiện ý nghĩa gì trên mặt.

Bởi vì cô đã sớm từ chỗ Tô Diệu Mạn biết được, đời này Trình Tự Cẩm chỉ kết hôn một lần, hơn nữa sẽ không ly hôn.

Cho nên, hôm nay nghe anh chính miệng nói như vậy, cũng không có tâm tình nhiều lắm, bởi vì cảm xúc dao động của cô đều đã dùng hết cho một khắc Tô Diệu Mạn nói cho cô biết.

Nhưng cô khó có thể nghĩ đến, nếu Tô Diệu Mạn chưa nói với anh, mà trong này, lúc này nghe được chính miệng anh nói như vậy, cô sẽ nên có vẻ mặt và tâm tình như thế nào.

Tuyệt đối sẽ không lạnh nhạt giống như bây giờ là được rồi.

Trình Tự Cẩm nói ra những lời này đồng thời, hai tròng mắt thật sâu chăm chú nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn trong lòng này, nhìn mặt cô không có cảm xúc gì, ánh mắt rất nhanh loé lên, liền ngẩng đầu nhìn về phía nữ phóng viên ngây ra như phỗng kia, tiếng nói trầm thấp.

"Cô là người của toà soạn báo nào?"

Hiển nhiên nữ phóng viên hơi phản ứng thẫn thờ, nhưng thật ra nam phóng viên bên cạnh cô ta, sắc mặt giống như người chết, mà ngay cả môi cũng run run.

Mà nữ phóng viên vì Trình Tự Cẩm nói chuyện với cô ta, lòng đã sớm bay, khuôn mặt nhỏ nhắn hơi đỏ thành thật nói: "Tôi là phóng viên của Hoa Hồng Bách Hợp, tôi tên là Tào Duyệt."

Hình như vẻ mặt Tô Nhan xa cách, nhưng cô có quan sát người xung quanh, khi Trình Tự Cẩm mở miệng hỏi người nữ phóng viên này, cô thấy rõ ràng vẻ mặt của nữ phóng viên này, cũng nhìn sắc mặt của nam phóng viên bên cạnh cô ta vào trong mắt.

Càng thấy trong mắt ít phóng viên mang theo vui sướng khi người gặp họa, còn có sự hãi thật sâu sắc đều nhất nhất nhìn trong mắt.

Xác định dự đoán trong lòng mình thêm một chút, trước kia anh đã bố trí làm sao đả kích những người này như thế nào, thậm chí có thể nói là chuyện huỷ diệt, mới làm cho truyền thông này đó nghe tin đã sợ mất mật.

Nhưng, cuối cùng là chuyện gì?

Nhớ tới Quyền Hạ từng nói với cô,để cho cô đi hiểu rõ con người anh, quá khứ của anh...

Rốt cục sắc mặt nam phóng viên kia khó coi giống như người chết, sợ hãi nhìn Trình Tự Cẩm run rẩy nói: "Trình, Trình tổng, dạ, rất xin lỗi, cô ấy, cô ấy vừa đến, cũng, cũng không biết ngài, quy củ của ngài, vẫn, xin ngài hãy giơ cao đánh khẽ, xin ngài..."

Tô Nhan nghe nói nâng mắt nhìn lại, quy củ của anh? Quy củ gì của anh đâu?

Hoá ra thật sự có chuyện, nếu không làm sao có thể làm cho bọn truyền thông này nháy mắt trở nên lặng ngắt như tờ?

Dường như Trình Tự Cẩm không nghe lời nói của nam phóng viên kia, chỉ hạ mắt nhìn người con gái trong lòng, thấy Tô Nhan nhìn về phía nam phóng viên kia, trầm giọng lạnh nhạt nói: "Các anh làm cho cô ấy bị thương."

Nghe vậy, tất cả mọi người đều về phía bắp chân bị rách của Tô Nhan, đều biến sắc, mới vừa rồi còn vẻ mặt vui sướng khi người gặp họa xem cuộc vui lúc này vẻ mặt một đám đều như bụi.

Nghiêm trọng giống như nơi bắp chân bị rách của cô.

Điều này làm cho Tô Nhan muốn hiểu rõ hơn, cô nhất định phải biết, chỉ là bây giờ...

Đôi mày thanh tú nhíu vào một chỗ nhỏ giọng nói: "Nóng."

Trình Tự Cẩm nhìn mặt cô đỏ lên mệt mỏi, bị vây lâu như vậy, còn bị mặt trời chiếu vào, trên trán cũng toát ra mồ hôi nhỏ, liền ôm cô rời đi, đi về phía xe ở ven đường.

Mà phía sau một đám phóng viên đều bị kinh sợ cả người ra mồ hôi lạnh, Trình Tự Cẩm không nói gì, nhưng trong lòng bọn họ cũng nói lên.

Cũng hiểu được một việc, Tô Nhan, sau này không thể đắc tội.

Vẻ mặt nữ phóng viên kia lại mờ mịt, nhìn đồng nghiệp mình hỏi: "Anh làm sao vậy? Vì sao anh cầu xin anh ấy giơ cao đánh khẽ?"

Nam phóng viên kia rõ ràng ngồi trên mặt đất, sắc mặt trắng bệch, nhìn nữ đồng nghiệp vô lực nói :"Xong đời, chúng ta đều bị hại thảm."

Nữ phóng viên lại nghi hoặc, "Bị tôi hại thảm? Sao tôi lại hại các anh?"

Nam phóng viên dưới mặt đất nhìn, vẻ mặt hoảng hốt nói: "Đúng vậy, bị cô hại thảm, có lẽ ngày mai chúng ta cũng phải đi chết."

Nữ phóng viên nghe nói, cần thận nhìn nam đồng nghiệp, nhìn sắc mặt anh ta xám trắng, không giống như bộ dạng nói đùa, không khỏi khẩn trương, ngồi xổm xuống dò hỏi.

"Ai, anh nói cái gì, vì sao ngày mai chúng ta cũng phải đi chết hả?"

"Cô vừa mới đến toà soạn báo, cho nên tổng biên tập toà soạn còn chưa nói cho cô quy củ làm chuyến đi này."

"Quy củ gì?"

" Trình Tự Cẩm..."

"Anh ấy, quy củ anh ấy cái gì?" Nữ phóng viên nhớ tới lời nói vừa rồi của đồng nghiệp, chẳng lẽ nói quy củ này?

Ánh mắt nam đồng nghiệp bi ai nhìn nữ đồng nghiệp nói: "Quy củ làm nghề này của chúng ta cũng chỉ có một."

"Là cái gì?"

"Trăm ngàn lần không thể đắc tội vị chủ của tập đoàn Chính Hằng kia, cũng chính là vị vừa rồi kia, nhưng vừa rồi cô đắc tội anh ấy, ngày mai chúng ta đều phải ngủ ngoài đường." Nói xong, sắc mặt nam phóng viên kia trắng bệch càng trắng bệch thêm.

Nữ phóng viên nghe nói cũng không khỏi kinh sợ, dường như mới hiểu được nhiều.

" Không, không thể nào, tôi cũng chỉ hỏi mấy vấn đề, anh ấy, anh ấy cũng trả lời không phải sao?"

"Cô có biết không, ba năm trước đây, một toà soạn báo tên là KM?"

"Biết, lúc ấy ông chủ của toà soạn báo nhảy lầu tự sát, chẳng lẽ..."

"Chính bởi vì tổng biên tập toà soạn báo đó không biết sống chết tuôn ra một đoạn tin tức có liên quan đến anh ta, mà tin tức này lại vừa đúng đụng vào điểm mấu chốt của anh ta, anh ta thu mua toà soạn báo đó, hơn nữa tung ra nói, tất cả các nhân viên phóng viên từng làm việc ở KM đều không cho phép mướn, không có cách nào, nhân viên toà soạn báo đó đành phải đổi nghề, nhân viên còn được, chỉ là ông chủ kia bị buộc bất đắc dĩ, đành phải nhảy lầu giải quyết một thân nợ nần, lúc này toà soạn báo đó là một phòng vệ sinh công cộng."

Nghe vậy, sắc mặt nữ phóng viên trở nên khó coi, hai chân mềm nhũn, ngã ngồi bên cạnh nam đồng nghiệp.

Mà có ít người qua đường không nhịn được mắng: "Xứng đáng, bọn phóng viên các người, cả ngày không có việc gì mò mẫn yêu sách, người ta nói chuyện yêu đương cũng bị ruồi bọ các người truy đuổi."

"Đúng..." Đương nhiên, nói những lời này là fan của Tô Nhan.

"Tôi vừa chụp một màn kia rồi, tôi tung lên mạng, Tô Nhan thật sự quá hạnh phúc."

"Đúng, đúng, chúng ta mau trở lại nhà tung lên đi..."

"Ừ ừ...."

Đám người chậm rãi giải tán, ít phóng viên cũng mặt xám mày tro đi về.

Mà Tô Nhan bị Trình Tự Cẩm ôm lên xe, ngồi trong góc sáng sủa không mở miệng nói chuyện, hai tròng mắt vẫn nhắm chặt, bây giờ cô muốn biết rõ ràng một chuyện, sau đó lo lắng cho chính cô.

"Tôi muốn đi tìm Cầm Cầm, anh bảo trợ lý Hàn đưa tôi qua đi: " Tô Nhan nhắm mắt nhẹ giọng nói.

Trình Tự Cẩm nhìn mặt nghiêng tinh xảo của cô, vì cô nói nhỏ nhẹ nhàng, làm cho ánh mắt anh chợt loé.

Tô Nhan thấy anh chưa có trả lời, đành phải nói thêm một câu: "Buổi tối bảo anh ta tới đó đón tôi."

Quả nhiên, sau khi nói xong câu đó, Trình Tự Cẩm trầm giọng nói: "Dừng lại ở hiệu thuốc."

Tô Nhan mở hai mắt, đối diện với cặp mắt thâm trầm kia của Trình Tự Cẩm đang nhìn chằm chằm hai tròng mắt của cô, cô chớp chớp hai mắt, muốn quay đầu lại, lại bị anh giữ khuôn mặt nhỏ nhắn.

"Anh làm sao?" Tô Nhan nhíu mày nhìn anh hỏi.

Trình Tự Cẩm chỉ nhếch khoé môi cười dịu dàng, xoa mặt của cô nhẹ giọng hỏi: "Còn tức giận sao?"

"...." Tô Nhan nhíu mày càng chặt, cô chỉ biết, không thể cho anh một chút sắc mặt tốt, anh rất biết hếch mũi lên mặt.



Tô Nhan không muốn để ý đến anh, muốn đánh bàn tay to của anh, lại đánh không xong, hơi cáu nói: "Anh buông ra."

" Tức giận sao?" Trình Tự Cẩm lại kéo eo của cô, khuôn mặt tuấn tú đến gần cô, chóp mũi nhẹ nhàng cọ vào chóp mũi cô.

Hai tròng mắt Tô Nhan hơi trợn to, nhìn khuôn mặt tuấn tú đột nhiên tới gần, quan trọng nhất là xung quanh đều là hơi thở của anh, điều này làm cho tim cô đập thật nhanh, sắc mặt khẽ biến thành lạnh lùng.

"Đưa tôi đến chỗ Cầm Cầm."

Trình Tự Cẩm thấy cô lạnh lùng hạ mặt, môi mỏng nhẹ nhàng lướt qua đôi môi đỏ mọng của cô, nhẹ giọng nói: "Đừng giận, xử lý tốt miệng vết thương của em rồi đưa em qua, hả?"

Tô Nhan sửng sốt, nhìn Hàn Lỗi lấy tăm bông khử trùng và băng keo cá nhân lại đây mới hiểu được, nhìn anh nhẹ nhàng dịch chuyển chân của cô lên đùi anh, sau đó thật cẩn thận dùng tăm bông khử trùng cho cô.

Tô Nhan nhìn mặt nghiêng nghiêm túc của anh, không chịu nổi tim đập, đành phải khẽ quay đầu không nhìn anh, chỉ là khi cồn chạm đến miệng vết thương của cô, vẫn không nhịn được kêu một tiếng.

"Đau..."

"Rất xin lỗi, anh nhẹ chút." Trình Tự Cẩm nhìn miệng vết thương của cô chuyên tâm xử lý thấp giọng nói.

Cuối cùng Tô Nhan cũng không nhịn được quay đầu nhìn anh, nhìn bộ dạng vô cùng nghiêm túc của anh, ánh mắt đau xót, nếu như cô không biết chuyện khách sạn kia.

Chỉ sợ cô nhất định sẽ say đổ hương vị dịu dàng anh cho.

Nhưng bây giờ rất nhiều vấn đề vẫn chưa giải quyết, còn rất nhiều chuyện chưa biết rõ ràng.

"Được."

Tô Nhan nhìn thoáng qua bắp chân bị thương của mình, đã được dán băng keo cá nhân, được anh nhẹ nhàng buông ra, nâng hai mắt chống lại cặp mắt hơi phiếm hồng của Tô Nhan.

Điều này làm cho ánh mắt Trình Tự Cẩm càng trầm tối, nhìn ánh mắt cô càng hồng, thở dài một tiếng nói: "Có đôi khi, mắt thấy không nhất định là thật."

Nghe vậy, Tô Nhan chỉ quay đầu, mắt thấy không nhất định là thật, vậy còn cái gì là thật?

" Mắt thấy không nhất định là thật? Vậy anh nói cho tôi biết cái gì là thật? Theo lời anh thì nhất định là thật? Hay là nói, lúc anh cam đoan không lừa gạt tôi?"

Tô Nhan quay đầu, hai tròng mắt gắt gao nhìn anh, rất muốn liền bỏ qua anh như vậy, nhưng cô không làm được, đạm mạc của cô dễ dàng bị anh phá vỡ.

Mà mỗi khi cô tức giận không thôi, đối với vĩnh viễn đều là mặt vân đạm phong khinh (4) này.

(4) vân đạm phong khinh:Nhàn nhạt như mây trôi, nhẹ nhàng như gió thổi. Ý nói thái độ lạnh nhạt, không quan tâm đến chuyện gì.

Nhưng Trình Tự Cẩm cũng không tức giận, chỉ là ánh mắt vốn trầm tối lúc này lại càng trầm tối hơn, nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bí hiểm nói một câu.

" Có đôi khi, sống trong gian dối mới là đạt được hạnh phúc nhất."

Tô Nhan sửng sốt, nhìn ánh mắt thâm trầm không thôi của anh lại ảm đạm, có loại ý tưởng mãnh liệt, chính là đi hiểu rõ người đàn ông bên cạnh này, đi thăm dò quá khứ của anh, tham dự tương lai của anh.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK