Trình Tự Cẩm nghe cô giọng nói nhỏ đến không thể nhỏ hơn, lại chậm rãi nhếch khoé môi, ôm cô vào trong lòng, mặc kệ kháng cự của cô thấp giọng nói.
"Ngoan một chút, nghe cho hết lời anh nói, chẳng lẽ em không muốn biết rõ ràng?"
Tô Nhan bị anh ôm vào trong lòng cơ thể hơi cứng một chút.
"Lúc em đánh anh, anh thật sự muốn cùng với một người phụ nữ khác làm chuyện này..."
Tô Nhan nghe đến chính miệng anh thừa nhận rốt cục sụp đổ, ngược lại không đẩy anh ra, chỉ khóc khẩn cầu nói: "Xin anh, có thể đừng nói nữa hay không, tôi muốn về nhà."
Những lời này, tràn ngập khẩn cầu, nhất là câu kia, cô muốn về nhà.
Trình Tự Cẩm ôm lấy hai tay của cô cứng đờ, cuối cùng lại chỉ ôm chặt vài phần, trầm giọng nói: "Nhưng anh chưa làm vậy với cô ta, sau khi nhận được điện thoại của em, anh cũng không làm với cô ta."
Nghe vậy, Tô Nhan khóc nở nụ cười, nhẹ nhàng đẩy anh ra, nhìn mặt anh tuấn tú phi phàm, quả thật chính là yêu nghiệt, một người phụ nữ khi nhiễm phải, là độc dược không phòng bị được.
"Cho nên, nếu hôm đó tôi không gọi cho anh, anh sẽ tiếp tục làm vậy đúng không?" Nói xong, Tô Nhan cười, cười vô cùng bi thương, hôm đó, dường như đáy lòng có một giọng nói bảo cô, gọi điện nói nhất định phải gọi, nhất định phải gọi.
Trình Tự Cẩm nhìn cô cười thê lương, hai tròng mắt đau khổ bị lạnh nhạt thay thế.
"Anh không biết có thể tiếp tục làm nữa hay không, lúc ấy nghĩ đến khuôn mặt tươi đẹp của em, cho nên, anh bảo cô ấy rời đi, hoàn toàn đi, cô ấy theo anh bốn năm, lại bởi vì một câu hứa hẹn với em, anh đã bảo cô ấy rời đi." Phải biết rằng, anh gửi gắm tinh thần vài năm này vào Thạch Nhược Lan.
Sau khi mở miệng bảo cô ấy rời đi, chính anh cũng kinh ngạc không thôi, nhưng không có cảm xúc hối hận, có càng nhiều chính là kinh ngạc.
Tô Nhan chỉ ngồi một chỗ ngẩn người, bốn năm, người phụ nữ theo anh bốn năm, theo cô biết, tất cả người phụ nữ của anh đều có một thời hạn bảo đảm chất lượng, thì phải tuyệt đối không vượt qua ba tháng, đây là quy củ không thay đổi.
Cho nên, vì một cuộc gọi điện của cô * nói, anh bảo một người phụ nữ đi theo bên cạnh anh bốn năm rời khỏi anh.
Ha ha...
"Cho nên, tôi nên cảm thấy vinh hạnh tôi vừa gọi điện đã làm cho anh buông tha người phụ nữ bốn năm làm bạn với anh, hay là tôi nên gọi điện xin lỗi, vì làm cho cô ấy rời khỏi anh?" Tô Nhan không biết làm sao mình nói ra những lời này, thế nhưng không nhiều phẫn nộ như vậy.
Có chỉ là thê lương vô tận.
Vì lời của cô hai tròng mắt của Trình Tự Cẩm trầm xuống, nhẹ nhàng xoa khuông mặt nhỏ nhắn của cô trầm giọng nói: "Em chính là đang để ý anh phản bội em, ngủ với người phụ nữ khác, không có, vẫn không có, chỉ có em..."
Chỉ có em...
Ba chữ kia, làm sao Tô Nhan cũng nghe cảm thấy châm chọc thế nào.
Rốt cuộc làm sao anh mở miệng nói ra ba chữ kia?
Nếu như không có cuộc gọi của cô, bây giờ anh còn hợp tình hợp lý nói ra ba chữ 'chỉ có em' sao?
"Cho nên, anh cảm thấy chuyện của anh có thể bắt đầu, mà tôi, nên tha thứ anh, thậm chí cảm tạ anh không ngủ với người phụ nữ khác? Là thế này phải không?"
Trình Tự Cẩm không nói gì, chỉ ánh mắt sâu sắc như biển nhìn cô, thâm trầm không thôi.
Nhưng Tô Nhannhìn thấu được cự tuyệt trong mắt anh, 'chẳng lẽ không đúng sao?' mấy chữ này.
Bình thương cho dù cô tìm tòi nghiên cứu thế nào thì cũng không tìm tòi ra gì trong đôi mắt thâm thuý như biển đó, nhưng bây giờ cô lại thoải mái đọc ra được ý tứ trong mắt anh .
"Tôi không tha thứ, phản bội trên tinh thần vĩnh viễn làm cho nội tâm người ta lên án kịch liệt hơn so với phản bội trên thân thể, nếu như không có tinh thần làm sao có thân thể? Tinh thần mới có thể chi phối thân thể. Cảm ơn anh làm cho tôi hiểu ra rồi, thân thể của anh không phản bội tôi, phản bội tôi là tinh thần của anh." Tô Nhan nhìn anh vô cùng trào phúng nói.
Trình Tự Cẩm nghe lại đen mặt, lại không thể phủ nhận cô nói như thế, xác thực, cơ thể người là theo tinh thần chi phối, mấy câu nói chết tiệt đó của cô làm cho anh không thể phản bối.
Chỉ đè thấp tiếng nói trầm giọng nói: "Cho nên, em không thể tha thứ cho anh."
Tô Nhan chỉ đứng lên, nâng tay lau nước mắt còn dư trên mặt, trên cao nhìn xuống khuôn mặtanh so với vừa rồi nhìn từ dưới, cười khẩy nói: "Anh không xứng được tha thứ, linh hồn dơ bẩn chi phối thân thể đê tiện."
Linh hồn dơ bẩn chi phối thân thể đê tiện?
Đê tiện?
Từ khi sinh ra đến giờ, Trình Tự Cẩm anh là lần đầu tiên nghe được có người mắng anh đê tiện.
Anh vừa sinh ra đã có được thân phận cao quý và quyền tài (quyền lực và tiền tài) phú khả địch quốc (1), thế nhưng lại bị người phụ nữ nói thành đê tiện.
(1) phú khả địch quốc: ý là rất giàu, giàu hơn cả quốc gia.
Sắc mặt dần dần âm trầm, một đôi mắt đen như mực mở ra nhìn trên mặt cô không che dấu trào phúng chút nào, giọng nói lại trầm thấp vài phần.
"Anh đã giải thích cho em, từng nói sau này chỉ có một người phụ nữ là em, anh cũng làm được, em không cần ỷ lại mà kiêu ngạo."
Đây là cảnh cáo Trình Tự Cẩm gửi đi, cả đời này anh chưa từng giải thích qua chuyện gì với một người phụ nữ, cho dù là Tuyết Nhi của anh, cũng chưa từng, nhưng anh lại giải thích với người phụ nữ trước mắt này.
Càng nghĩ càng phiền chán, sắc mặt cũng càng lạnh lẽo.
"Chuyện này dừng ở đây, sau này đừng nhắc lại."
Tô Nhan chỉ nhìn chằm chằm anh, rốt cuộc vì sao anh có thể hợp tình hợp lý như vậy, cô thật sự nghĩ mãi mà không rõ, thật sự nghĩ mãi mà không rõ.
Cô ỷ lại mà kiêu ngạo? Ở đâu? Làm nũng ở đâu?
Nếu anh * làphản bội của anh, làm nũng của cô là một vết thương trên người của anh, như vậy cô thà rằng không cần...
Bởi vì...
"Ỷ lại mà kiêu ngạo của anh, mời anh thu lại hoặc là thưởng cho người phụ nữ khác đi, tôi không nhận nổi."
Đúng rồi, nếu cô không nhận, làm sao có thể nhận được, cô có mấy cái mạng mới có thể nhận được anh cho ỷ lại mà kiêu căng?
Nói xong, định rời khỏi nơi này, một phút cô cũng không muốn đợi thêm ở trong này.
Sắc mặt Trình Tự Cẩm liền lạnh lẽo đến cực điểm, nhìn bóng lưng cô rời đi, chỉ lạnh giọng nhắc nhở nói: "Tô Nhan, nếu em đi ra, anh sẽ không cho em cơ hội quay về."
Tô Nhan tạm dừng bước đi, Trình Tự Cẩm nghĩ cô nghe được lời của anh, sợ anh thật sự không cần cô, sắc mặt vừa có dấu hiệu dần dần thay đổi, lại bị lời nói kế tiếp của Tô Nhan hoàn toàn phá vỡ.
"Cảm ơn." Cô nói cảm ơn là cảm ơn anh không cho cô cơ hội quay lại, đây đúng là cô muốn.
Cho dù phía sau Trình Tự Cẩm có sắc mặt gì, vẻ mặt như thế nào, cũng không quay đầu bước ra khỏi nhà, không một chút không đành lòng, không một chút chần chờ.
Trình Tự Cẩm nhìn bóng lưng mềm mại đó hoàn toàn rời khỏi tầm mắt của anh, ánh mắt thâm trầm không thôi.
Tô Nhan đi ra khỏi căn hộ, nước mắt không ngừng rơi, anh thật sự hiểu được tổn thương người như thế nào.
Cô không biết làm sao cô đi khỏi căn hộ, chỉ biết tầm mắt ngày càng mơ hồ, càng ngày càng mông lung, giống như một cảm giác toàn bộ trời đất rung chuyển...
Sau đó...
Trình Tự Cẩm đứng ở trước cửa sổ, nhìn xuống thân thể nho nhỏ kia, nhìn cô bước đi thản nhiên đi ra khỏi tiểu khu, ánh mắt càng lạnh lẽo, giống như muốn cùng hoà hợp thành một thể với bóng đêm.
Môi mỏng cũng vì bóng dáng đi từng bước chân chưa dừng lại mà càng mím chặt.
Sắc mặt cũng càng lộ ra vẻ lo lắng, ngay khi anh nghĩ lúc cô hoàn toàn đi khỏi, bước chân của Tô Nhan dừng lại, ngay sau đó hình ảnh cô đột nhiên ngã trên đất.
Trình Tự Cẩm cảm thấy căng thẳng, xoay người như tên chạy ra khỏi nhà trọ.
Mà lúc này Tô Nhan té xỉu trên đất, bất tỉnh nhân sự, cơ thể của cô đã thiếu nước nghiêm trọng, năng lực chịu đựng cũng đã vượt qua khả năng của thân thể.
Trình Tự Cẩm chạy tới, đã thấy sắc mặt Tô Nhan không có chút máu té xỉu ở nơi này vẫn không nhúc nhích, sắc mặt thay đổi, ôm cô vào trong lòng.
"Nhan Nhan?"
Tô Nhan không có phản ứng gì, mà ngay cả đôi lông mi cũng không run run chút nào, sắc mặt Trình Tự Cẩm càng ngày càng đen, ôm cô đi ra khỏi tiểu khu, một ánh đèn chiếu rọi lại đây.
Hai tròng mắt Trình Tự Cẩm híp lại, chợt nghe giọng nam quen thuộc.
"Cẩm?"
Bệnh viện...
Hai người đàn ông diện mạo cực phẩm yêu nghiệt đứng ở trong phòng bệnh, cùng nhìn người phụ nữ hôm nay vừa mới ra viện lại vào đang nằm trên giường bệnh.
" Trình tổng, Tô tiểu thư chỉ mệt nhọc quá độ, cũng, cũng có thể là thương tâm quá độ, khiến cho ngất, truyền dịch ngủ một giấc sẽ không có chuyện gì." Người bác sĩ này chính là viện trưởng trong lúc Tô Nhan nằm viện, bị anh khẩn cấp gọi tới, nhìn Tô Nhan trong lòng Trình Tự Cẩm thì còn kinh ngạc một phen, rốt cuộc hai người này sao lại thế này?
Nhưng bác sĩ cũng không phải là phóng viên, chăm sóc người bị thương mới là căn bản, tuy rằng rất ngạc nhiên.
Trình Tự Cẩm cũng không nghe lời nói của bác sĩ, hai tròng mắt thâm trầm vẫn nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt của Tô Nhan, chưa từng dời đi.
Ngược lại Quyền Hạ bên cạnh nhìn thoáng qua bác sĩ cười nói: "Vâng, cảm ơn bác sĩ."
"Không khách sáo, nên làm." Nói xong, bác sĩ liền mang theo một y tá khác rời đi.
Chẳng là người y tá kia luôn luôn nhìn quanh quẩn trên người hai người, làm sao có thể có loại đàn ông cực phẩm này, thật sự là làm cho người ta muốn ngừng mà không được.
Xuân tâm nhộn nhạo...
Cho đến khi còn lại hai người, còn có một người ở trang thái hôn mê Tô Nhan, Quyền Hạ mới ngồi vào sô pha liếc mắt đánh giá bạn tốt một cái, áo sơ mi hỗn độn, quần tây trang, quan trọng là lúc này anh lại đi chân trần.
Điều này làm cho anh (Quyền Hạ) cực kì có hứng thú với người anh em từ nhỏ đến lớn, khi nào thì thấy anh quần áo không chỉ tề xuất hiện ở trước mặt mọi người, lúc này cố tình khiến cho anh nhìn thấy.
"Tớ nói, giày của cậu đâu?"
Thế này Trình Tự Cẩm mới vòng vo quay đầu, cúi đầu nhìn lại, phát hiện mình lại đi chân trần, tuấn mi gắt gao nhíu lại, mãi không giãn ra.
Quyền Hạ thấy thế khẽ cười nói: "Cậu không phải vì sốt ruột đưa cô ấy đến bệnh viện, cho nên ngay cả giầy cũng quên đi?"
Trình Tự Cẩm trầm mặc không nói như trước, chỉ đôi môi kia đã mím thành đường thẳng tắp đã giải thích đáp án.
Quyền Hạ cũng không khẩn cấp cần đáp án, nhìn lướt qua Tô Nhan trên giường bệnh, mắt sưng đỏ, rõ ràng chính là hung hăng khóc.
Nói khéo thật đúng là khéo, khó được đêm nay anh không tăng ca, nhưng vừa mới chạy đến tiểu khu đã thấy một người phụ nữ nằm trên đất, bởi vì khuôn mặt bị mái tóc che, anh cũng không nhận ra là ai.
Anh vừa định lấy điện thoại di động ra gọi 120, đã thấy người đàn ông chạy vội tới cách đó không xa, vội vàng đơn độc quỳ gối bên cạnh người phụ nữ, vẻ mặt kích động không thôi ôm lấy người phụ nữ, sắc mặt cứng lại.
Đương nhiên Quyền Hạ liếc mắt một cái đã nhận ra anh, nhìn anh khẩn trương ôm lấy người phụ nữ, đồng thời cũng làm khuôn mặt nhỏ nhắn của Tô Nhan lộ ra, điều này làm cho Quyền Hạ vừa mới trở về kinh hãi một hồi lâu.
Nhưng càng làm cho anh kinh ngạc là thái độ của Trình Tự Cẩm với Tô Nhan.
Hai người lên xe của anh, trên đường đi đến bệnh viện, tuy rằng Quyền Hạ chuyên tâm lái xe, nhưng cũng không quên quan sát hai người phía sau.
Anh giật mình phát hiện ánh mắt của Trình Tự Cẩm nhìn người phụ nữ trong lòng anh là khẩn trương, càng có thể nói là kích động.
Còn không ngừng thúc giục anh chạy nhanh chút, chạy nhanh chút...
Phát hiện điểm này nhưng Quyền Hạ lại cảm giác sự tình thật sự càng phức tạp, nhưng cũng có thể nói rất đơn giản.
Nếu Trình Tự Cẩm động chân tình với Tô Nhan, đây là kết quả tốt nhất.
"Cẩm, cậu không phủ nhận, là vì tớ nói trúng?"
Trình Tự Cẩm chỉ nhíu mày, ánh mắt lạnh lùng nhìn Quyền Hạ, không rõ ý tứ hàm xúc.
Quyền Hạ nhận thấy ánh mắt anh như thế, chỉ khẽ cười một tiếng nói: "Cậu đừng nhìn tớ như vậy, trong lòng cậu rất rõ ràng, nếu cậu không rõ ràng lắm, tớ có thể nói cho cậu biết, cậu đã chạy tới ôm lấy cô ấy, trên mặt khẩn trương và kinh hoảng nhưng là tớ thấy rõ ràng, cậu ở phía sau xe ôm cô ấy ánh mắt nhìn cô ấy là lo lắng..."
Quyền Hạ cứ thế nói xong, nhìn ánh mắt Trình Tự Cẩm nhìn anh càng ngày càng lạnh, càng ngày càng mờ.
"Cậu cứ nhìn tớ như thế vô dụng, nên tớ còn muốn nói, người nào đó để cho tớ thấy chứ? Lúc ấy vẻ mặt cậu là gì chính cậu không nhìn tới, muốn tớ nói mới được."
Trình Tự Cẩm chỉ nhìn chòng chọc sâu thẩm anh một lát, mới nói giọng nói trầm thấp: "Cậu không ngủ được?"
Quyền Hạ sửng sốt, tùy cơ nở nụ cười, thậm chí có thể nói là điên cuồng, giơ cổ tay lên nhìn thoáng qua đồng hồ, gặp như vậy đã hơn chín giờ, anh khó được hưu nhàn như thế nhưng lại lãng phí ở bệnh viện.
Nhưng anh lại thu được gì đó không tưởng được, cũng đáng...
Chậm rãi đứng lên vỗ vỗ quần áo, ý tứ hàm xúc không rõ quét mắt nhìn anh ( Trình Tự Cẩm ) một cái: "Vậy mà không tức giận, hôm nay tớ mở rộng tầm mắt, đi trước."
Đi đến bên cạnh Trình Tự Cẩm vỗ vỗ vai anh, không nhịn được nhìn lướt qua hai chân chỉ đi tất không đi giày, mang theo tiếng cười sang sảng đi ra khỏi phòng bệnh, hoàn toàn không để ý tới người nào đó sắc mặt càng ngày càng đen.
"Ha ha..."
Đợi cho Quyền Hạ rời đi, Trình Tự Cẩm nghiêm mặt đen cau mày đi đến bên cửa sổ, nhìn xuống người phụ nữ trên giường, anh khẩn trương? Anh kích động? Anh lo lắng?
Cúi đầu nhìn thoáng qua hai chân chính mình, vươn ngón tay thon dài xoa xoa mi tâm, cuối cùng ngồi bên cửa sổ, nắm lấy tay nhỏ bé của Tô Nhan không ấm áp, nhíu mày, nắmtrong lòng bàn tay ấm.
Một người ngủ, một người nhìn!
Lại không biết ngoài cửa, có một đôi mắt ác độc nhìn chằm chằm vào hai người trong phòng bệnh, nhìn Trình Tự Cẩm ngồi bên cửa sổ nắm tay của Tô Nhan.