Trở lại bệnh viện, Tô Nhan chỉ nhìn chằm chằm di động ngẩn người, Tiết Cầm Cầm mím môi đỏ mọng gật đầu với A Ken.
"Nhan Nhan, tớ đã trở về."
Tô Nhan chỉ chớp chớp hai tròng mắt, nhìn Tiết Cầm Cầm một cái rồi hạ mắt xuống.
Điều này làm cho Tiết Cầm Cầm và A Ken nhìn nhau một cái.
A Ken thu hồi tầm mắt dừng ở trên người Tô Nhan thấp giọng nói: "Nhan Nhan, cô nghỉ ngơi cho tốt, tôi đi trước, có thời gian lại tới thăm cô, chuyện khác cô cứ việc yên tâm, giao cho tôi xử lí."
Tô Nhan chỉ gật đầu nói giọng khàn khàn : "Cám ơn anh: "
"Ừ, đi rồi."
Tiết Cầm Cầm gật đầu với anh ta, chỉ còn lại hai người, Tiết Cầm Cầm đi qua ngồi xuống nhìn cô hỏi: "Thế nào? Ăn cháo chưa?"
Tô Nhan chỉ trầm mặc không nói, nhìn chằm chằm một chỗ ngẩn người.
"Ăn ngon không ?"
Tô Nhan vẫn không nói, điều này làm cho Tiết Cầm Cầm nhíu mày, cuối cùng nhìn cô nói: "Tớ mới trở về từ phòng làm việc của tổng giám đốc tập đoàn Chính Hằng."
Quả nhiên giây tiếp theo Tô Nhan ngẩng đầu nhìn về phía cô ( Tiết Cầm Cầm), điều này làm cho Tiết Cầm Cầm vừa tức lại vừa đau lòng thay cô, ánh mắt nhìn cô ( Tiết Cầm Cầm ) tràn ngập nghi hoặc, Tiết Cầm Cầmcũng không tính giấu diếm, cầm lấy một quả táo chuẩn bị gọt vỏ, trực tiếp mở miệng nói.
"Tớ đi mắng anh ta, còn dúng muối hắt vào người anh ta, nhưng hỗn đản này, ta vừa mớiđi ra, anh ta đã đi nước Pháp, thật là một cặn bã, chẳng lẽ anh ta không biết cậu còn ở bệnh viện sao? Anh ta..." Nói xong, cô (TCC) đã tức giận ngẩng đầu, mà khi cô (TCC) thấy mất mát trong hai tròng mắt Tô Nhan thì mới biết được mình nói cái gì.
Ảo não bỏ quả táo vào đĩa đựng trái cây, hai tay cầm lấy tay của cô.
" Nhan Nhan, tớ biết, chuyện tình cảm không phải có thể đánh đồng, nhưng cậu nhìn chính cậu xem, vì một người đàn ông mà biến thành bộ dạng gì? Đáng giá không?"
Ánh mắt Tô Nhan loé lên, khi nghe thấy anh đi nước Pháp, ngoại trừ đau lòng cô còn thất vọng.
Anh thật sự tức giận mới lựa chọn đi nước Pháp sao? Nhưng, tức giận không phải là cô sao?
" Cầm Cầm..."
"Ừ? Làm sao vậy?"
"Tớ muốn ăn táo."
Tiết Cầm Cầm sửng sốt, lập tức kịp phản ứng, cầm lấy quả táo vừa rồi tiếp tục gọt vỏ.
"Được, xin chờ một chút, tớ gọt vỏ cho cậu."
Năm ngày rất nhanh đã trôi qua, Tô Nhan đã tháo chỉ, vết sẹo trên trán chỉ nhợt nhạt hồng nhạt, xử lí vô cùng tốt, chỉ cần làm xử lí giai đoạn sau hẳn là sẽ không để lại sẹo.
Phía sau, Tiết Cầm Cầm tức giận cầm một tờ báo đi tới, tức giận ngút trời nói: "Thật sự tức chết tớ, đây đều là người nào, vừa mới đưa tin loạn, nói cậu đã chết, A Ken thật vất vả làm sáng tỏ, bây giờ lại xuất hiện một đống như vậy, đây đủ đáng ghét."
Tô Nhan nhìn khuôn mặt tức giận đỏ bừng của Tiết Cầm Cầm, cười hỏi: "Làm sao vậy? Làm cậu tức thành như vậy?"
"Kia, chính cậu xem đi."
Tô Nhan nhận tờ báo, nhìn thoáng qua, khoé môi cười cứng đờ, cuối cùng chậm rãi thu lại, thần sắc cũng rất lạnh nhạt, năm ngày, cô hiểu rõ rất nhiều chuyện.
"Cậu xem xem, nói cái gì mà người cũ đã qua, trong lúc cậu bị thương Trình Tự Cẩm chưa từng xuất hiện tại bệnh viện, cũng không tỏ rõ thái độ gì, vẫn còn đong đưa đi Pháp, cậu xem xem, cậu xem xem, mỹ nữ tóc vàng này, trái ôm phải ấp, rốt cuộc anh ta có ý gì? Anh ta cố ý phải không? Cố ý làm khó cho cậu? Mới có thể chọn trong lúc cậu nằm viện xuất ngoại, sau đó còn bị chụp đến loại ảnh này sau đó nhìn ra?"
Tô Nhan nhìn trong ảnh người đàn ông tay phải đỡ eo một người phụ nữ Pháp, tay kia ôm vai một người phụ nữ khác, khoé môi cười như không cười.
Tô Nhan chỉ bỏ tờ báo xuống, nhìn Tiết Cầm Cầm tức giận không thôi khẽ cười một tiếng nói: "Vì sao cậu lại tức giận? Tớ còn chưa tức."
Tiết Cầm Cầm nghe nói liền nhìn về phía cô, nhìn vẻ mặt cô lạnh nhạt, hình như thật sự không có vẻ mặt tức giận và thương tâm.
"Cậu, cậu thật sự không có chuyện gì?"
Tô Nhan chỉ cười nói: "Cậu nhìn tớ giống như có chuyện gì sao?"
" Tớ đã nghĩ, thuận theo tự nhiên đi, tình yêu là duyên phận, tớ tin tưởng vững chắc là do trời định, làm sao tớ khổ tự tìm phiền não." Tô Nhan cười nhẹ, cầm tờ báo ở một bên.
Tiết Cầm Cầm thấy thế này mới thở dài nhẹ nhõm một hơi cười nói: "Bây giờ, mới đúng là Tô Nhan tớ biết, giỏi quá!"
Tô Nhan chỉ cười, Trình Tự Cẩm, anh cố ý để cho tôi khó xử, làm cho tôi đứng ở trên đỉnh nghị luận sao?
Một khi đã như vậy...
Nghĩ, Tô Nhan lấy lấy điện thoại di động ra gọi cho di động của A Ken.
" Nhan Nhan?"
"A Ken, là tôi, tôi cần anh giúp em làm một việc."
"Việc gì?"
Tô Nhan nắm chặt điện thoại di động, tầm mắt dừng ở trên ảnh chụp của tờ báo một câu một chữ nói : "Giúp tôi phát biểu thanh minh, nói tôi cùng Trình Tự Cẩm tập đoàn Chính Hằng đã chia tay, không quan hệ thị phi, không quan hệ đúng sai, tôi sẽ chúc phúc cho anh ấy!"
Nghe vậy, A Ken ở đầu kia yên lặng trong vài giây.
Mà Tiết Cầm Cầm ở một bên mở to hai mắt, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Tô Nhan kiên định cũng không nói gì thêm, làm như vậy chung quy tốt hơn so với bị người không biết chuyện nghị luận.
" Nhan Nhan, cậu..."
" A Ken, anh là người đại diện của tôi, có phải cần phải giúp tôi không?" Tô Nhan ngắt lời A Ken muốn nói.
A Ken cầm di động, nhíu chặt mày, trên tay vừa có người đưa tới cho anh tờ báo, đúng là tờ Tô Nhan ở bệnh viện nhìn thấy.
Trầm mặc vài giây sau mới thấp giọng mở miệng nói: "Được, tôi lập tức làm."
Nghe vậy, Tô Nhan thở dài nhẹ nhõm một hơi, nhẹ giọng nói lời phát ra từ nội tâm: "A Ken, cảm ơn anh, cảm ơn anh biết rõ... Thực hiện lời hứa nguyện vọng giúp tôi."
Hình như Tô Nhan nghe được A Ken thở dài một tiếng ngắt điện thoại di động.
Ngắt di động, Tô Nhan nhìn Tiết Cầm Cầm nói: "Cầm Cầm, chụp giúp tớ một tấm ảnh, cố gắng hết sức chụp hình tớ thật an nhàn, thật lạnh nhạt, rất vui vẻ: "
"Được."
Buổi chiều, phát biểu thanh minh của Tô Nhan đã được bốn phía đưa tin.
Hơn nữa, lộ ra hình ảnh Tô Nhan mặc trang phục bệnh nhân, tóc dài phiêu dật đứng ở trước cửa sổ tưới hoa, khoé môi mỉm cười, tâm tình lạnh nhạt, còn có hình ảnh cô tựa vào giường bệnh đọc sách, cũng là trong ánh mắt mỉm cười, khoé môi có ý cười, hình như không bị ảnh hưởng một chút nào bởi những lời đồn đại nhảm bên ngoài.
Có vẻ là an nhàn lạnh nhạt như vậy...
Nhưng nội dung đưa tin lại chứng thật một sự kiện, là Trình Tự Cẩm và Tô Nhan chia tay.
Một người thản nhiên chúc phúc, một người nắm tay niềm vui mới (1)!
(1) ở đây chỉ là người yêu mới.
Thấy thế nào đềucảm thấy Tô Nhan lại tức giận, càng làm cho người kính trọng vài phần. Bởi vậy, vốn còn châm chọc nói móc phân nửa người đều thay đổi thưởng thức và thích.
Hai chữ Tô Nhan, một lần nữa nổi lên một cơn lốc xoáy cuồn cuộn!
Mà sau khi Quyền Hạ nhìn hai bài báo trên mặt bàn, khoé môi mỉm cười, cuối cùng gửi hai bài báo cho người nam nhân ở nước Pháp xa xôi.
Từ nhỏ cùng nhau lớn lên, đương nhiên Quyền Hạ biết bài báo này có ảnh bị chụp ở nước Pháp này tuyệt đối không phải ngoài ý muốn, mà là cố ý, nhưng làm cho anh kinh ngạc là Tô Nhan, thế nhưng sau đó liền phát biểu thanh minh, công bố hai người đã chia tay, hi vọng mọi người không cần tiếp tục phỏng đoán, đồng thời thoải mái chúc phúc Trình Tự Cẩm yêu người mới.
"Chậc, người phụ nữ này thật đúng là..." Quyền Hạ cầm tờ báo trên bàn liền cười khẽ một tiếng.
Các bài báo tuyên bố của Tô Nhan sớm vượt qua tin tức Trình Tự Cẩm dắt tay niềm vui mới ở nước Pháp.
Mà lúc này, đêm khuya nước Pháp...
Hàn Lỗi mới nhận được tin tức, vừa mở đã thấy, khi anh nhìn đến nội dung, thiếu chút nữa hất văng máy tính ra.
Lén lút đánh giá liếc mắt nhìn người đang mở hội nghị, cuối cùng chậm rãi, lặng lẽ, chậm rãi...
Đưa máy tính cứng ngắc đưa qua, hơn nữa nhỏ giọng nói: "Trình tổng, luật sư Quyền gửi mail đến cho người, bây giờ ngài muốn xem không?"
Hàn Lỗi thông minh đóng hòm thư, chuẩn bị để cho đại tổng giám đốc của bọn họ tự mình xem.
Trình Tự Cẩm chỉ nhìn thoáng qua Hàn Lỗi, nói câu tiếng Pháp với người Pháp ở đầu kìa máy tính liền ngắt cuộc trò chuyện, kết quả thấy Hàn Lỗi cứng ngắc đưa máy tính tới.
Hàn Lỗi thấy anh nhận đến, vội vàng mở miệng nói: "Tôi đi lấy cốc cà phê cho Trình tổng."
Trình Tự Cẩm lại chỉ nhìn anh ấy thật sâu một cái, nhìn Hàn Lỗi hết hồn, vội vàng xoay người ra khỏi thư phòng.
Trình Tự Cẩm nhìn một mail mới nhất, hiển nhiên vừa rồi Hàn Lỗi đã mở, ngón tay thon dài nhẹ nhàng ấn một cái, nội dung bên trong liền hiện ra.
Thứ nhất là anh đi ra từ câu lạc bộ đêm ở Pháp, ảnh chụp trái ôm phải ấp, thứ hai chính là tuyên bố thanh minh buổi chiều của Tô Nhan.
Khi anh đọc xong một câu ngắn ngủi kia, sắc mặt của anh đã hoàn toàn vẻ lo lắng, nhất là thấy hai tấm ảnh kia thì sức lực trên tay đánh tăng thêm.
Máy tính bên cạnh cũng phá lệ xuất hiện âm thanh.
Tô Nhan, cô khá lắm, cô cũng dám, cô thật sự tốt lắm...
Chia tay phải không? Chúc phúc thật không?
Cô đúng thật là hào phóng, nhưng làm sao bây giờ? Trò chơi sẽ không chấm dứt, cô phải tiếp tục chơi với tôi.
Sắc mặt có vẻ lo lắng dần dần tối sầm xuống, lấy máy tính còn đang ở trên bàn, khoé môi nhếch lên một độ cong trào phúng.
Hôm sau, phòng bệnh Tô Nhan còn có một người làm cho cô ngoài ý muốn...
Tô Diệu Mạn!
"Chị Diệu Mạn?"
Tô Diệu Mạn đang cầm một bó hoa tươi, mặc áo gió màu lam nhạt, giày ống ngắn, đeo mắt kính màu xanh lá, liền xuất hiện như vậy ở cửa phòng bệnh Tô Nhan.
" Nhan Nhan, chị tới thăm em, thế nào? Khá hơn chút nào chưa?"
Tô Nhan cười gật đầu, tiếp nhận hoa tươi nói: "Em tốt hơn nhiều, buổi chiều là có thể xuất viện, sao chị lại tự mình tới?"
Tô Diệu Mạn tháo mắt kính treo ở trước ngực, nhìn thoáng qua phòng bệnh, cuối cùng dừng ở trên người cô, ánh mắt thật sâu, khẽ cười một tiếng nói: "Phòng bệnh này không tồi."
Quả nhiên, ý cười ở khoé môi Tô Nhan cứng lại một chút.
"Thật không? Cũng được, chị Diệu Mạn, chị ngồi đi."
"Ừ."
Tô Diệu Mạn ngồi trên sô pha, nhìn Tô Nhan trên giường bệnh liền mở miệng hỏi: "Nhan Nhan, chị muốn biết, em và Cẩm đã xảy ra chuyện gì Hai người các em làm gì?"
Tô Nhan nghe vậy cũng không thấy có gì ngoài ý muốn, hình như cô đã đoán được ý đồ Tô Diệu Mạn đến đây, cô nằm viện lâu như vậy cũng chưa thấy cô ấy ( Tô Diệu Mạn) đến, cố tình xuất hiện phía sau.
Ý đồ này đã dễ dàng nhận thấy.
"Chính là như chị đã thấy, chúng em đã cắt đứt."
Tô Diệu Mạn nghe nói chỉ nhíu mày, cười nói: "Cắt đứt? Em xác định?"
Tô Nhan nâng mắt, nhìn về phía Tô Diệu Mạn đang nhíu mày, đúng vậy, làm sao cắt đứt? Chỉ cần anh ấy không kí tên, trong lúc đó bọn họ vẫn còn có giấy chứng nhận có liên quan.
Làm sao cắt đứt?
Tô Diệu Mạn thấy cô trầm mặc không nói, chỉ thở dài một tiếng nói: "Nhan Nhan, em đã quên em từng nói cái gì với chị sao? Không phải nói muốn thương nó thật tốt sao? Em..."
"Chị Diệu Mạn, nếu chồng của chị đi bên ngoài với người phụ nữ khách ở khách sạn, hơn nữa còn tự mình thừa nhận trước mặt chị, hơn nữa cho chị để mắt thấy vết son môi ở trên cổ áo anh ấy, nghe anh ấy nói dối mình qua điện thoại, rõ ràng là ở khách sạn, lại nói cho chị là đang họp, chị sẽ làm như thế nào?"
Tô Diệu Mạn nghe nói sửng sốt, nhìn mắt Tô Nhan dần dần đỏ lên, lòng co lại một chút, hình như nhớ lại gì?
" Nhan Nhan..."
Tô Nhan nhìn Tô Diệu Mạn nhẹ nhàng nở nụ cười.