Trấn Quốc Công muốn để nàng và Trình Tuần tiếp xúc với nhau nhiều hơn, để nàng tự quan sát xem Trình Tuần là người thế nào, đối nhân xử thế ra sao, nếu nàng vẫn không thích thì chỉ cần từ chối hắn ta là được. Trấn Quốc Công đã nói đến mức này rồi, Minh Hoa Thường cũng không tiện từ chối thêm nữa, đi ngắm đèn với ai mà không phải là ngắm, cứ coi như là hẹn bạn hữu, lần sau sẽ có lý do từ chối thôi.
Đáng tiếc thay, nàng thì chỉ muốn xã giao, nhưng trong số hai người đi theo nàng, lại chẳng có ai chịu an ổn cả. Minh Hoa Thường thầm nghĩ, đây đâu phải là “bài kiểm tra” cách đối nhân xử thế của Trình Tuần đâu, rõ ràng là đang kiểm tra nàng mà.
Minh Hoa Thường nói: “Đa tạ Trình đại lang quân đã nhắc nhở, Nhị huynh, huynh không chê muội chen lấn huynh chứ?”
Minh Hoa Chương lắc đầu, Minh Hoa Thường lại ôm lấy cánh tay Minh Hoa Chương, nàng ôm lấy một cách vô cùng tự nhiên, cười nói: “Muội biết ngay mà, a huynh của muội là người tốt nhất trên đời này. Mau nhìn xem, bên đó có người phun lửa kìa, Nhị huynh, Trình đại lang quân, chúng ta đi xem thử đi!”
Nàng vừa mở miệng ra là gọi “a huynh của muội”, Minh Hoa Chương như được một đôi tay vô hình nào đó vuốt ve, bất giác, cơn giận dữ trong lòng hắn phai nhạt đi rất nhiều. Sau khi Minh Hoa Thường nói xong thì nàng kéo Minh Hoa Chương chạy đi, Minh Hoa Chương buộc lòng phải chạy theo nàng, hắn cụp mắt nhìn khuôn mặt xinh đẹp tươi tắn của nàng dưới ánh đèn, lòng hắn như người lái đò bị nàng tiên cá mê hoặc, dẫu đã biết rõ rằng đây chỉ là một giấc mộng hão huyền mà thôi, nhưng hắn lại không đành lòng đánh vỡ.
Nàng tốt với tất cả mọi người, từ Trình Tuần, Giang Lăng cho đến Nhậm Dao, nàng đều đối xử với họ như nhau, hắn chỉ đặc biệt hơn họ một chút bởi vì hắn là huynh trưởng của nàng. Nếu như có một ngày hắn không còn là huynh trưởng của nàng nữa, vậy thì, liệu rằng trong lòng nàng, hắn và Giang Lăng sẽ có sự khác biệt nào hay chăng?
Có lẽ là không. Muội muội của hắn lười biếng như thế kia mà, nàng luôn hài lòng với thực tại, nếu không thúc ép nàng thì nàng sẽ mãi mãi không bao giờ tiến về phía trước.
Giờ đây, Minh Hoa Chương giống như là một con bạc cùng đường vậy, dẫu biết rất rõ rằng mình không còn thừa lại bao nhiêu cả, nhưng hắn vẫn không nhịn được mà đặt hết tất cả vào sòng bạc, điên cuồng muốn chọc thủng lớp cửa sổ giấy đó, hoặc là được ăn cả, hoặc là ngã về không. Rõ ràng là hắn đã từng khuyên bảo chính mình rằng, phải biết tuân thủ lễ nghĩa huynh muội một cách nghiêm ngặt, chớ có làm ra những hành vi thất đức; nhưng hắn vẫn không nhịn được mà muốn thăm dò Minh Hoa Thường, thăm dò Trấn Quốc Công, hắn vừa hết sức kiềm chế bản thân mình, vừa hết lòng mong chờ là sẽ có người phát hiện ra rằng hắn đã vượt qua ranh giới.
Có đôi khi, Minh Hoa Chương cũng sẽ tự phỉ nhổ chính mình, hắn thật đúng là hạng người hay ra vẻ đạo mạo, nhưng rồi chính hắn lại chờ mong sau khi tình huống xấu nhất xảy đến, Trấn Quốc Công áp lực bởi sự trung thành, chỉ đành gả nàng cho hắn. Với sự lạc quan và hiểu biết của nàng, chắc chắn là rất nhanh sau đó, nàng sẽ lại nghĩ thoáng, sẽ không trách hắn vì hắn đã nảy sinh những suy nghĩ như thế với muội muội đã lớn lên bên hắn đâu nhỉ?
Minh Hoa Chương đang thất thần thì bỗng nhiên mặt hắn chợt lạnh buốt, sau khi hoàn hồn lại thì hắn mới nhận ra là Minh Hoa Thường đã úp mặt nạ vào mặt hắn rồi. Xuyên qua lỗ thủng đen nhánh, hắn trông thấy Minh Hoa Thường đứng ở chỗ đèn hoa đồ mi, nàng đang rất mất hứng nên trừng mắt với hắn: “Đã gọi huynh vài tiếng rồi đó, sao mà huynh vẫn thất thần thế?”
Minh Hoa Thường lại ngẩn người ra, nhưng chỉ trong chốc lát, hắn lại tìm về được giọng nói của chính mình: “Xin lỗi, ban nãy ta không chú ý.”
“Phạt huynh đeo mặt nạ, không được, cái này đẹp quá, phạt huynh đeo cái xấu.” Đủ loại mặt nạ trên sạp hàng bị Minh Hoa Thường lựa tới chọn lui, sau cùng, nàng hết sức hài lòng mà cầm lấy một cái mặt nạ ác quỷ mặt xanh nanh vàng lên, bắt đầu “diễu võ giương oai” ngay trước mặt Minh Hoa Chương: “Huynh nhìn xem, có đáng sợ không?”
Minh Hoa Chương nhẹ nhàng cong môi, ánh mắt vừa dịu dàng vừa bất đắc dĩ: “Ừm.”
“Vậy thì phạt huynh đeo vào, không được trốn tránh!”
Vốn dĩ Minh Hoa Chương cũng không có ý muốn trốn tránh, hắn cao hơn nàng một cái đầu nhưng lại mặc sức nàng nghịch ngợm, để mặc cho nàng đeo cái mặt nạ xanh nanh vàng kia lên mặt mình. Nhưng mà, lúc đến lượt Minh Hoa Thường nàng, nàng lại ghét bỏ mấy cái mặt nạ đơn giản ở sạp hàng này, thế là nàng lại đi sang một sạp hàng khác để lựa chọn, còn Minh Hoa Chương thì chịu trách nhiệm trả tiền, người bán hàng rong nhìn thấy họ thì ra vẻ hâm mộ, cảm thán: “Lang quân tốt với nương tử thật đó, chúc hai vị răng long đầu bạc.”
Người bán hàng rong hiểu lầm, nhưng Minh Hoa Chương không hề giải thích, hắn nhét tiền vào lòng bàn tay người bán hàng, dưới lớp mặt nạ, hắn dùng giọng nói gần như là không thể nghe thấy được mà đáp lại người bán hàng: “Cảm ơn lời chúc tốt lành của ngươi.”
Trình Tuần bị đám đông xung quanh cản trở, không dễ gì mới chen đến được, suýt chút nữa là hắn ta đã không nhận ra được huynh muội bọn họ. Trông Minh Hoa Chương bình thường tuấn tú như thế, nhưng bây giờ hắn lại đeo một cái mặt nạ giương nanh múa vuốt, kiên nhẫn đứng bên cạnh đợi Minh Hoa Thường lựa chọn mặt nạ, chẳng có lấy bất kỳ một sự không vui nào trước ánh mắt tò mò của mọi người xung quanh. Trình Tuần đi qua, hỏi: “Minh nhị nương tử, nàng muốn mua mặt nạ à?”
Minh Hoa Thường quay đầu lại, nhìn thấy Trình Tuần thì cũng không hề ngại ngùng, nàng thoải mái giơ hai chiếc mặt nạ trong tay ra cho hắn ta xem: “Đúng vậy, nhưng trong hai cái này, ta không biết là nên chọn cái nào nữa.”
“Nhị nương tử thích thì cứ mua hết là được mà.” Trình Tuần nói xong thì muốn trả tiền, nhưng hắn ta lại bị Minh Hoa Chương cản lại. Cách một lớp mặt nạ quỷ màu xanh, cảm giác áp lực mà hắn mang đến cho hắn ta được bộc lộ ra hết, hắn không còn che giấu nữa.
“Không cần. Muội muội của ta, không cần dùng tiền của người khác.”
Trình Tuần không nhịn được mà muốn đối chọi gay gắt với hắn: “Tối nay may mắn có được cơ hội ngắm đèn cùng giai nhân, được tính tiền cho nàng là vinh hạnh của ta.”
Cách một lớp mặt nạ, cuối cùng Minh Hoa Chương cũng không cần phải đè nén tâm trạng của mình nữa, hắn lạnh lùng nói: “Trên đường nhiều giai nhân như thế kia, có rất nhiều người sẵn lòng thỏa mãn nhã hứng của Trình đại lang quân đó, ngươi không cần phải đến trước mặt muội ấy đâu.”
“Đúng là trên đường giai nhân nhiều như mây, nhưng chỉ có nhị nương tử có ân với Trình gia ta, tất nhiên là ta phải báo đáp nàng ấy rồi.”
“Muội ấy không cần.”
“Minh Thiếu doãn, mặc dù ngài là huynh trưởng của nàng ấy, nhưng có phải là ngài đã can thiệp vào quá nhiều rồi hay không…”
“Đủ rồi.” Minh Hoa Thường không thể nhịn được nữa mà quát lên, hòng bảo họ dừng lại, nàng tự bỏ tiền ra mua hai cái mặt nạ rồi nói: “Ta ra đây để ngắm đèn, không phải là tới để nghe cãi nhau.”
Trình Tuần và Minh Hoa Chương thấy Minh Hoa Thường tự bỏ tiền ra mua thì vẻ mặt của cả hai đều hơi khó coi. Suốt cả đoạn đường sau đó, cứ như thể là bọn họ muốn dốc hết sức ra để thể hiện vậy, chỉ cần Minh Hoa Thường hơi dừng mắt tại một sạp hàng nào đó một lúc thôi, là bọn họ sẽ lại tranh nhau bỏ tiền ra mua. Cuối cùng, họ đã thành công trong việc làm cho Minh Hoa Thường không dám dừng lại nữa.
Ngoài mặt thì Minh Hoa Thường vẫn mỉm cười nhẹ nhàng, nhưng trong lòng, nàng lại thấy rất cạn lời. Nàng lại tự rút ra được một kinh nghiệm cho bản thân nàng, đó là không nên đi dạo phố cùng với nam nhân, vì đến chết rồi mà vẫn cứ sĩ diện, thật sự là chẳng vui vẻ gì mấy.
Cứ thế, họ đến trước một quán rượu tự lúc nào chẳng hay, trước quán có dựng một loạt kệ đèn, như thể là có ngàn vạn sao băng rơi xuống đất, dưới đèn có giấy rủ xuống, hình như đó là câu đố đèn lồng. Minh Hoa Thường lật một câu đố ra, đang tự hỏi đáp án là gì thì Trình Tuần đã nói ra đáp án.
Minh Hoa Chương lạnh lùng liếc sang Trình Tuần một cái, giọng điệu chẳng mấy tốt lành: “Thường Thường còn đang suy nghĩ, ngươi đang làm cái gì vậy?”
“Ta chỉ nhắc nhở nhị nương tử thôi.” Trình Tuần nói: “Về phần có đúng hay không thì còn phải chờ nhị nương tử quyết định nữa mà.”
Tiểu nhị bên cạnh nghe được thì gỡ hoa đăng tương ứng xuống, cũng có mắt nhìn lắm, đưa tới tận tay Minh Hoa Thường, cười nói: “Chúc mừng lang quân, trả lời đúng rồi. Chiếc đèn này tặng cho nương tử.”
Trình Tuần cười một tiếng, hắn ta nhìn Minh Hoa Thường rồi nói: “May mắn mà thôi. Nhị nương thích chiếc đèn này là được.”
Minh Hoa Thường chỉ đành khẽ cười và nhận lấy, dù không nhìn thấy nhưng nàng cũng có thể cảm nhận được rằng, sắc mặt của Minh Hoa Chương cực kỳ kém, dường như từng cơn gió đêm đang thổi tới cũng trở nên lạnh hơn rất nhiều.
Minh Hoa Thường không biết phải làm sao, chỉ đành làm nũng, nhét đèn lồng vào tay Minh Hoa Chương và nói: “Xách chiếc đèn này nặng quá, Nhị huynh, huynh cầm giúp muội đi. Cái đèn con thỏ này đáng yêu thật, Nhị huynh, huynh biết đáp án là gì không?”
Minh Hoa Chương đành “hạ mình” nhận lấy chiếc đèn, hắn lạnh nhạt liếc mắt nhìn sang rồi phun ra một chữ. Minh Hoa Thường rất nể tình mà vỗ tay khích lệ hắn và nói: “Thì ra là thế. Cảm ơn Nhị huynh, chiếc đèn này cũng là của muội.”
Minh Hoa Thường cười nói, làm nũng và giả ngốc, không dễ gì mới dỗ được Minh Hoa Chương, khó khăn lắm sắc mặt hắn mới dễ coi hơn một chút. Nàng lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm, nhưng trong lòng lại thấy vô cùng mỏi mệt.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Chuyến dạo phố này, càng đi thì lại càng mệt, Minh Hoa Thường cũng mất đi sự hào hứng của lúc ban đầu, nàng nắm áo choàng lại thật chặt và nói: “Hơi hơi lạnh, chúng ta quay lại tìm những người khác đi.”
Sắc mặt của Trình Tuần và Minh Hoa Chương đều rất khó coi, họ im lặng đi về cùng Minh Hoa Thường. Đố đèn thu hút được rất nhiều người, Minh Hoa Thường đi ngược lại với dòng người, chen chúc trong đám đông vô cùng gian nan. Minh Hoa Chương thấy thế thì vẫn thản nhiên chắn trước mặt nàng, giúp nàng cản những người xung quanh để họ không va chạm vào nàng.
Lúc đi ra ngoài, hình như họ đã nghe thấy tiếng ai đó nói chuyện ở phía đằng sau, có vẻ như ông chủ quán rượu đang đi ra đây. Minh Hoa Thường đang chen ra ngoài một cách đầy khó nhọc nên không để ý tới tiếng động phía sau lưng. Nàng tóm lấy ống tay áo của Minh Hoa Chương, không dễ gì mới ra được chỗ rộng rãi, nàng thở hắt ra một hơi, cảm thán: “Hôm nay đông người thật đó.”
Minh Hoa Chương ngẩng đầu, nhìn về phía biển người đông nghìn nghịt không có điểm cuối và đám người vẫn đang không ngừng chen lấn nhau mà tiến đến. Hắn giao đèn cho thị vệ, giữ chặt Minh Hoa Thường và nói: “Ở đây đông người quá, chúng ta đổi chỗ đi.”
Minh Hoa thường cũng thấy không thoải mái vì phải chen chúc, thế nên nàng gật đầu một cái thật mạnh. Sau lưng vang lên từng đợt thanh âm reo hò, Minh Hoa Chương quay đầu lại và nói gì đó, nhưng Minh Hoa thường nghe không rõ, nàng bèn đến gần mà hỏi: “Nhị huynh, huynh nói gì vậy?”
Minh Hoa Chương cũng không thèm quan tâm đến sự khác biệt giữa nam và nữ nữa, hắn đến gần bên tay Minh Hoa Thường rồi nói: “Theo sát ta.”
Lúc hắn nói ra những lời này, Minh Hoa Thường đang ngửa đầu lên nhìn hắn, bởi vậy mà vừa hay nàng cũng nhìn thấy ánh sáng sáng ngời đan dần lan rộng trong đôi mắt đen nhánh của hắn.
Sau đó mới có âm thanh chói tai truyền đến, Minh Hoa Thường còn chưa kịp quay đầu lại để nhìn xem có chuyện gì xảy ra, thì nàng đã bị Minh Hoa Chương ôm lấy.
“Chạy mau, cháy rồi!”
“A, chết người rồi!”
Dù không nhìn thấy, nhưng từ tiếng kêu khóc của người qua đường, Minh Hoa Thường cũng đoán ra được ít nhiều. Ban nãy ông chủ quán rượu đốt đèn, chẳng biết tại sao đèn lại nổ tung, chỉ e là ông chủ lành ít dữ nhiều. Điều đáng sợ hơn nữa đó chính là, hôm nay là Tết Nguyên tiêu, bách tính toàn thành, thậm chí là dân chúng ở các quận huyện xung quanh, đều đang dạo chơi ở trong thành Trường An; trên đường có khoảng cả triệu người, trong đó còn có không ít nữ quyến, trẻ con. Nếu cứ để mặc cho sự sợ hãi lan tràn khắp nơi, làm dẫn đến tai nạn giẫm đạp, vậy thì e là không ai có thể tưởng tượng ra được hậu quả cuối cùng sẽ ra sao.
Minh Hoa Thường chợt cảm thấy hình như vòng eo nàng bị siết lại, ngay sau đó, cả cơ thể nhẹ bẫng. Minh Hoa Chương ôm nàng nhảy lên kệ ở ven đường nhờ vào sức lực nơi cánh tay, hắn di chuyển trong đám đèn lồng một cách nhẹ nhàng và linh hoạt. Hắn đặt Minh Hòa Thường ở nơi an toàn, còn chưa kịp mở miệng nói gì mà Minh Hoa Thường đã vội vã nói: “Nhị huynh, muội đã học qua thuật tự vệ ở Huyền Kiêu Vệ rồi, ở một mình thế này cũng không sao đâu. Huynh nhanh đi giữ trật tự đi, không thể để tai nạn giẫm đạp lan rộng ra được.”
Minh Hoa Chương nhìn nàng thật chăm chú rồi nhét con dao găm vào trong tay nàng, sau đó, hắn không nói thêm lời nào mà xoay người chạy về phía quán rượu. Minh Hoa Thường vịn vào kệ gỗ để đứng lên, nàng căng thẳng nhìn chăm chăm vào một điểm nhỏ đang đi ngược chiều trong biển người.
Hắn đã cởi chiếc mặt nạ xanh răng nanh vàng kia ra, nhưng hắn không hề ném đi mà vẫn cầm nó trong tay. Dù đang ở trong dòng người loạn lạc, nhưng hắn vẫn sừng sững bất động, tựa như tảng đá duy nhất giữa lòng sông khi thủy triều dâng lên, hắn cất cao giọng lên mà nói: “Ta chính là Thiếu doãn của phủ Kinh Triệu, Minh Hoa Chương, mọi người bình tĩnh, không được xô đẩy nhau, tất cả hãy nghe theo sự chỉ huy của ta.”
Tết Nguyên tiêu không cấm đi lại vào ban đêm, là thời gian mà cả nước mặc sức vui vẻ, cũng là thời điểm dễ xảy ra sự cố nhất. Bởi vậy mà triều đình đã có phương án dự phòng từ trước, năm nào cũng sẽ sắp xếp người tuần tra trên các con phố, cốt là để phòng ngừa loại chuyện ngoài ý muốn như hôm nay xảy ra. Bản thân Minh Hoa Chương là người của phủ Kinh Triệu, hắn rất quen thuộc với các quy trình trong dịp lễ tết này, sau khi hắn nói rõ thân phận của mình ra thì cũng đã nhanh chóng ổn định được lòng dân, sau đó hắn bắt đầu chỉ huy binh sĩ chặn đường, giới hạn dòng người, dẫn dắt bách tính sơ tán theo thứ tự.
Sự bình tĩnh và trấn định của Minh Hoa Chương lan tỏa ra xung quanh rất nhanh, dân chúng trông thấy một vị lang quân tuấn tú đẹp đẽ như tiên nhân từ trên trời giáng xuống, hắn đứng lặng trong dòng người như định hải thần châm, chỉ huy đám đông đâu ra đấy, hắn khiến cho tâm lý của mọi người dần ổn định lại, không còn ai xô đẩy nhau hay gắng sức chạy trốn nữa.
Trên phố, mọi người dần di chuyển theo một trật tự. Trình Tuần thì đã có thị vệ che chở, coi như là không có cọng lông hay sợi tóc nào của hắn ta bị tổn thương cả. Hắn ta vừa thoát thân là đi tìm Minh Hoa Thường ngay. Kết quả là, vừa mới ngẩng đầu lên thôi mà hắn ta đã nhìn thấy Minh Hoa Thường đang đứng giữa bao ánh sáng tỏa ra từ đèn đuốc, gần như là không thể thấy được kệ gỗ trong bóng đêm, chỉ có thể nhìn thấy nàng. Nàng lơ lửng giữa không trung như tiên nữ, tay áo bay bay, sợi tóc khẽ lay động, khuôn mặt kiều diễm như hoa ấy vừa mang vẻ trách trời thương dân vừa mang vẻ lạnh lùng vô tình, tựa như thần bay trong bức bích họa, bất kể khi nào cũng có thể bay theo cơn gió.
Trình Tuần khựng lại một chút rồi chen qua đó, hỏi: “Nhị nương, nàng không xuống được à?”
Minh Hoa Thường đang ngước mắt nhìn về nơi xảy ra chuyện ở phía xa xa, chợt nghe thấy có người gọi nàng. Nàng cúi đầu xuống, lúc nhìn thấy Trình Tuần thì mới chậm rãi quay trở về với hiện thực, nàng vịn vào cái kệ, nhảy xuống một cách dễ dàng: “Không sao, ta tự làm được.”
Trình Tuần đang đưa tay ra và chờ để đón lấy nàng, nhưng hắn lại phát hiện ra là Minh Hoa Thường tự nhảy xuống được, làn váy lướt qua tay hắn ta cứ như là cánh bướm sặc sỡ vậy. Bàn tay Trình Tuần hơi khựng lại, sau đó hắn ta lặng lẽ thu tay về, hắn ta cười nói: “Lúc nguy hiểm xảy ra nàng đã kịp thời nhảy lên kệ để tránh, thật là cơ trí.”
“Là Nhị huynh của ta để ta lên đó đấy.” Tuy Minh Hoa Thường đang nói chuyện với Trình Tuần, nhưng lòng nàng vẫn còn nghĩ về sự cố ở phía trước, nàng tự lẩm bẩm một mình: “Đang yên đang lành, vì sao lại nổ chết người cơ chứ?”
Trình Tuần quay đầu lại, nương theo ánh mắt của Minh Hoa Thường, hắn ta nhìn thấy Minh Hoa Chương đang đứng trong đám người, hắn chỉ huy, sơ tán mọi người đâu ra đó. Từ lâu Trình Tuần đã nghe nói rằng Minh nhị lang có dung mạo đẹp, nhưng hôm nay, khi đứng từ xa mà nhìn hắn trong biển người, hắn ta mới phát hiện ra rằng, hoá ra dung mạo của Minh Hoa Chương lại xuất chúng đến vậy.
Bề ngoài tuấn tú chỉ là ưu điểm không đáng kể nhất trên người hắn. Chính cái khí chất bình tĩnh tự nhiên của hắn, đôi mắt lạnh lùng sắc bén nơi hắn, và cả sự kiên định dám xông vào đám người không chút do dự khi xảy ra hỗn loạn, mới là “linh hồn” của vẻ bề ngoài hấp dẫn này.
Trình Tuần âm thầm đọ sức với Minh Hoa Chương suốt cả một buổi tối, nhưng giờ đây, những cảm xúc nông nổi đó đã rút đi hết, giống như là thủy triều vậy, chỉ còn lại sự tàn tạ và xấu hổ cứ dần lan tràn rộng khắp. Cuối cùng hắn ta cũng hiểu, hiểu sự tán dương của tổ phụ, tổ mẫu dành cho Minh Hoa Chương bắt nguồn từ đâu, cũng hiểu được vì sao Minh Hoa Thường lại không chút do dự khi nói rằng Nhị huynh của nàng là vị lang quân tốt nhất trên đời này.
Quả thật hắn ta kém hơn rất nhiều. Trình Tuần thầm cảm thấy may mắn, may mà người này chỉ là huynh trưởng của nàng mà thôi, dù rằng cuối cùng hắn ta cũng không có cách nào lay chuyển được vị trí vững chắc của Minh Hoa Chương trong lòng nàng, nhưng ít nhất là hắn ta vẫn có thể dùng một thân phận khác để trở thành nam nhân quan trọng nhất trong nửa đời còn lại của nàng.
Trình Tuần nói: “Nhị nương, chắc là Thiếu doãn sẽ phải bận rộn thêm một lúc nữa, ở đây nguy hiểm quá, ta đưa nàng đi trước nhé.”
Minh Hoa Thường lắc đầu mà không hề nghĩ ngợi gì, đôi mắt nàng vẫn hướng về phía trước, nàng nói: “Không, ta ở lại đây giúp đỡ, đa tạ ý tốt của Trình đại lang quân, ngươi đi trước đi.”
Trình Tuần nhíu mày: “Không được. Nàng là một cô nương, sao ta có thể bỏ nàng ở lại khu vực này một mình được chứ?”
“Không phải bỏ lại, là ta tự chọn ở lại đây.” Cuối cùng Minh Hoa Thường cũng ngoái lại nhìn hắn ta, nàng nghiêm túc nhìn về phía Trình Tuần, rồi nàng nói: “Ta vô cùng yêu thích sự thẳng thắn và chân thành của đại lang quân, ta không muốn làm trễ nải thời gian của đại lang quân, chi bằng bây giờ cứ để ta nói thẳng ra đi. Ta đã hiểu ý của Trình phu nhân và phu nhân thế tử, ta vô cùng cảm tạ quý phủ đã công nhận ta, nhưng mà, ta và đại lang quân không hợp.”
Về mấy chuyện như thế này, ai cũng hiểu rõ nhưng đều giả ngây giả ngô, thế nên Trình Tuần cũng không ngờ là một cô nương như Minh Hoa Thường lại mở lời trước. Hắn ta kinh ngạc trong phút chốc, rồi dứt khoát nói trắng ra: “Nếu nhị nương đã biết rõ, vậy thì ta cũng không có gì để che giấu nữa. Tại sao nàng lại nói ra những lời như vậy? Hay là do nàng lo rằng sau khi đến Trình gia, nàng sẽ phải chịu uất ức? Nếu nàng lo lắng việc này, ta có thể đảm bảo…”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
“Không phải vì như vậy đâu.” Minh Hoa Thường dịu dàng ngắt lời Trình Tuần, nàng nghiêm túc nhìn hắn ta mà nói: “Ta biết Trình phu nhân và phu nhân thế tử khoan dung hiểu lý lẽ, tỷ muội Trình gia đều là người dễ gần và hiền hoà, ta cực kỳ thích phủ Thành Quốc Công. Nhưng mà, vấn đề giữa chúng ta không đến từ những yếu tố bên ngoài, mà nằm ở chỗ ngươi và ta.”
“Nàng và ta?” Càng ngày Trình Tuần càng thấy mơ hồ, hắn ta lại hỏi: “Nhị nương tử thấy ta có chỗ nào không tốt à?”
“Không.” Minh Hoa Thường vội giải thích: “Đại lang quân rất tốt, điểm này là không thể nghi ngờ được. Ngược lại là ở ta, không tài không đức, bình thường không có gì lạ cả, nhưng khi được cả phủ Thành Quốc Công coi trọng như thế, ta thấy vô cùng sợ hãi. Chỉ là do chúng ta không thích hợp, cũng giống như bây giờ vậy, ta muốn đến hiện trường để xem thử xem, rốt cuộc là đang xảy ra chuyện gì, vì sao ông chủ lại bị nổ chết, dù có khổ cực đến tận đêm thì ta cũng có thể vui vẻ chịu đựng được. Nhị huynh và cha ta đều ủng hộ ta làm những việc như vậy, nhưng Trình đại lang quân à, phủ Thành Quốc Công sẽ cho phép một nàng dâu không nghe lời trưởng bối, tự ý ở bên ngoài xem thi thể sao?”
Trình Tuần nhìn chăm chú vào đôi mắt đen láy long lanh của Minh Hoa Thường, trong một thoáng chốc, hắn ta rất muốn nói rằng, hắn ta có thể vì nàng mà thử. Nhưng, chẳng mấy chốc hắn ta đã tỉnh táo lại, dù cho hắn ta sẵn lòng nhượng bộ thì đã sao? Còn mẫu thân và tổ mẫu thì sao? Và nhiều người khác trong tộc Trình gia thì sao?
Cuối cùng Trình Tuần cũng biết lý do vì sao bỗng nhiên hắn ta lại muốn cưới Minh Hoa Thường. Vì trong khi hắn ta phải sống trong khuôn khổ và phép tắc nhiều năm như thế, vào một ngày nọ, hắn ta đã vô tình trông thấy một cánh bướm tự do. Nàng lướt qua đầu ngón tay hắn ta, nàng kiều diễm, xinh đẹp, nàng cười nói rằng ta không cần phải giống những người khác. Lúc nói chuyện, ánh sáng ngự trị trong mắt nàng đã để lại những ấn tượng vô cùng sâu sắc trong Trình Tuần.
Trình Tuần hâm mộ sự tự do và hào quang như thế, bởi vậy mà nổi lên tâm tư riêng, muốn cất giấu cánh bướm cho riêng mình. Nhưng, một khi cánh bướm đó bị nhốt vào trong lồng, đôi cánh của nàng sẽ khô héo, thần thái rạng ngời trong mắt sẽ tàn lụi, cuối cùng, chỉ còn lại tiêu bản cứng nhắc và ảm đạm.
Hắn ta rất muốn buông thả sự ti tiện của mình, muốn ích kỷ bắt lấy cánh bướm đó, chiếm lấy nàng và biến nàng thành của riêng của riêng hắn ta. Nhưng cuối cùng, Trình Tuần vẫn không đành lòng, hắn ta lùi lại một bước, miễn cưỡng cười một tiếng, nhìn Minh Hoa Thường và nói: “Thì ra là thế, ta hiểu rồi, chẳng trách tại sao ta cứ cảm thấy giữa nàng và hắn có một sự gắn bó không thể tách rời, hoàn toàn không có chỗ cho người ngoài chen chân vào, thì ra cảm giác này là thật. Nàng yên tâm, bên phía tổ mẫu, ta sẽ nói chuyện với họ thật rõ.”
Minh Hoa Thường thở phào nhẹ nhõm, Trình Tuần cầm lên được buông xuống được như thế này, thật sự là đã giảm đi cho nàng không ít phiền phức. Minh Hoa Thường nhìn Trình Tuần, chân thành nói hai tiếng: “Cảm ơn.”
Trình Tuần rất muốn cười một cách nhẹ nhàng, giữ lại chút phong độ cuối cùng, hắn ta cũng đã thử cười mấy lần rồi, nhưng đều vô cùng miễn cưỡng. Hắn ta chỉ đành bỏ cuộc, nói với Minh Hoa Thường rằng: “Đêm càng ngày càng lạnh, nàng về phủ sớm một chút đi. Tạm biệt.”
Minh Hoa Thường đáp lại bằng nụ cười tươi đẹp, nàng nói: “Trình lang quân đi thong thả, tạm biệt.”
Trình Tuần muốn nói gì đó, môi hắn ta khẽ mấp máy, nhưng rồi, hắn ta vẫn từ bỏ, đành xoay người đi về phía đằng sau. Bấy giờ trên đường đã không còn bao nhiêu người nữa, hắn ta bước vào sự tàn tạ âm u, rồi đột nhiên, hắn ta dừng bước, quay đầu lại và hỏi: “Nhị nương, ta vẫn chưa biết tên của nàng. Trong tương lai, đợi đến khi ta già, ta nhớ về thời niên thiếu, không biết là ta nên xưng hô với nàng như thế nào?”
Minh Hoa Thường cười, đôi mắt lấp lánh ánh sao, nàng đáp: “Ta tên là Minh Hoa Thường. Thường thường giả hoa, vân kỳ hoàng hĩ. Ngã cấu chi tử, duy kỳ hữu chương hĩ.”
Hoa Thường, Hoa Chương, Trình Tuần chậm rãi nghiền ngẫm hai từ này. “Thường” chỉ sự tươi sáng thịnh vượng, “Chương” chỉ lễ nghi chuẩn mực. Thì ra, bọn họ đã xứng đôi từ rất lâu như thế rồi.
Trình Tuần cười, đứng từ xa mà nhìn sang Minh Hoa Thường dưới ánh đèn, nói: “Tên hay.”
Phường Thiện Hòa xảy ra hỗn loạn, may mà Minh Hoa Chương ứng phó kịp thời, ngoại trừ ban đầu có mấy người xô đẩy nhau và bị thương ra thì không có thương vong gì khác. Minh Hoa Chương bận rộn tận nửa canh giờ, chỉ thiếu điều chưa phân thân ra. Từ khoé mắt, dường như hắn đã vô tình lướt thấy cái cảnh Minh Hoa Thường và Trình Tuần đứng cùng nhau, hai người còn nói chuyện rất lâu nữa.
Dù đang trong tình thế cấp bách, nhưng Minh Hoa Chương cũng không nhịn được mà nhíu mày lại thật chặt, bọn họ đang nói gì vậy? Sao lại nói nghiêm túc như thế?
Vùng này đã bị chặn đường, giờ đây, trên đường trống không, người đứng ra làm chủ chính là huynh trưởng của nàng. Minh Hoa Thường cũng không kiêng kỵ gì, quang minh chính đại đi đến nơi phát sinh sự cố, xem xét tình hình người chết.
Thi thể bị nổ đến mức máu thịt be bét, vật phẩm xung quanh đều đã cháy đen, căn bản là không thể tìm ra được manh mối gì. Minh Hoa Thường đang xem đến nghiêm túc thì bỗng nhiên phía sau vang lên một giọng nói trong trẻo dễ nghe: “Người chết là ông chủ của lầu Cẩm Tú.”
Minh Hoa Thường quay đầu lại, nàng thấy Minh Hoa Chương đang chậm rãi đi đến, bên hông còn buộc theo chiếc mặt nạ xanh nanh vàng. Giọng hắn hơi khàn, nhưng khí chất vẫn điềm nhiên như mọi khi, hắn nói: “Ông chủ mới có nhi tử, vô cùng vui vẻ nên dựng lều đèn trước quán rượu, đợi người đi đường cùng vui, hắn ta còn muốn đốt đèn bách tuế trước mặt tất cả mọi người, để cho tất cả mọi người chung vui với mình. Ai ngờ đâu, vừa đốt đèn bách tuế lên thì đèn chợt nổ, ông chủ lầu Cẩm Tú bị nổ chết ngay tại chỗ; còn người thu chi, người làm đứng bên cạnh hắn ta thì bị thương; vì nhi tử khóc nên phu nhân của hắn ta ôm con đứng xa hơn một chút, bởi vậy mà may mắn thoát nạn, chỉ bị hoảng sợ đôi chút. Ta đã phái người đưa người bị thương đến cho lang trung khám, một lát nữa mới biết được tình hình thương tật cụ thể.”
Minh Hoa Thường gật đầu, nhìn thi thể đã hoàn toàn thay đổi ở dưới chân mình, nàng nói ra sự nghi ngờ của mình: “Dù ông chủ có làm đèn bách tuế vô cùng lớn chỉ vì muốn cầu may mắn đi chăng nữa, nhưng bên trong chỉ là nến và dầu đơn giản thôi mà, vì sao lại nổ cơ chứ?”
“Có lẽ đây không phải là chuyện xảy ra ngoài ý muốn.” Minh Hoa Chương nói: “Lúc đó ta đã thấy ánh sáng trắng toả ra vô cùng chói mắt, không loại trừ khả năng có người động tay động chân vào đèn bách tuế, đổi thứ bên trong thành thuốc nổ.”
Minh Hoa Thường nghe thấy thế thì líu lưỡi, không nói nên lời: “Lúc cầu phúc cho đứa trẻ mà lại nỡ lòng bỏ thuốc nổ vào trong đèn… Rốt cuộc là có thù oán gì vậy? Rốt cuộc là bọn họ đã đắc tội với ai thế?”
Minh Hoa Chương nói: “Chỉ có thể đợi đến khi tình hình thương tật của phu nhân ông chủ ổn định rồi đến hỏi nàng ấy.”
Hai người bọn họ đứng ở hiện trường vụ nổ đen như mực mà nói chuyện, đột nhiên, có một hồi vó ngựa vang từ xa đến gần, Trấn Quốc Công chạy đến nhanh như bay, nhìn thấy hai người bọn họ thì vừa kinh ngạc vừa sợ hãi: “Nhị lang, nhị nương, các con không sao chứ?”
Trấn Quốc Công không muốn ra đường chen lấn với người ta, cộng thêm việc đã có Minh Hoa Chương ở đó rồi, nên ông vô cùng yên tâm khi ở trong phủ làm việc của mình, để mấy đứa bé bọn họ tự đi ra ngoài chơi. Nhưng bỗng nhiên đám người Minh Dư quay về, kinh hoảng nói rằng trên đường xảy ra tai nạn giẫm đạp. Trấn Quốc Công đợi cả một hồi lâu mà vẫn không thấy bóng dáng của Minh Hoa Thường và Minh Hoa Chương đâu, lòng ông bất an vô cùng, bởi thế nên mới vội tìm đến nơi xảy ra chuyện.
May mà cả hai đứa trẻ đều không sao. Bấy giờ Minh Hoa Chương mới ý thức được rằng, hắn bận rộn sơ tán bách tính nên đã quên báo tin về phủ.
Minh Hoa Chương vội nhận lỗi với Trấn Quốc Công, Trấn Quốc Công đâu có nỡ trách bọn họ, ông chỉ thở dài mà nói: “Nhị lang, không sao, con đứng dậy nhanh đi. Các con không sao là được.”
Minh Hoa Chương thấy vô cùng áy náy, hắn sai người phong tỏa hiện trường xong thì vội vàng cho người kéo xe ngựa tới, đưa Trấn Quốc Công và Minh Hoa Thường về phủ nghỉ ngơi trước.
Những nơi khác của Trường An vẫn còn đang náo nhiệt, nhưng Minh gia thì lại chẳng có hứng chơi đùa nữa. Xe ngựa lộc cộc chạy, vách xe lắc lư, Minh Hoa Thường dựa vào vách xe, nhắm mắt suy nghĩ về vụ án cháy nổ này. Bánh xe lướt qua một hòn đá, trong một thoáng chốc, rèm xe bị bay lên, tạo ra một khe hở nhỏ. Vì nàng đang nhắm hai mắt lại nên không nhìn thấy tình hình ở bên ngoài, còn Tô Vũ Tễ và Tô Hành Chỉ thì đang đi từ phía đối diện đến.
Tô Vũ Tễ vô tình liếc mắt nhìn sang, khi thấy người đang cưỡi ngựa là ai thì nàng ấy chợt ngẩn người ra, xoay phắt về phía sau. Ban đầu Tô Hành Chỉ vẫn không rõ lắm, mãi cho đến khi nhìn thấy bóng người quen thuộc trên lưng ngựa, thì y cũng ngẩn người ra.
Minh Hoa Chương? Nam tử trung niên trước mặt y chính là trưởng bối Minh gia ư?
Hơn nữa, đó chính là Trấn Quốc Công Minh Hoài Uyên à?
Tô Hành Chỉ lặng lẽ nhìn về phía Tô Vũ Tễ, còn Tô Vũ Tễ thì nhíu mày nhìn chằm chằm đằng trước, ánh mắt nàng ấy mờ mịt.
Bóng dáng này thật là quen mắt quá, hình như trước kia nàng ấy từng gặp người này rồi.