Mục lục
Song Bích
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Minh Hoa Thường chợt nhận ra, hình như đây không phải là lần đầu tiên mà hắn nói rằng hắn sẽ nuôi nàng cả đời. Lúc còn ở Lạc Dương, khi hắn muốn dẫn nàng đi, hắn đã từng thề son sắt với tổ mẫu và mọi người rằng, nếu như nàng không thể gả ra ngoài được thì hắn sẽ nuôi nàng.

Minh Hoa Thường không nhịn được mà lại nhớ đến giấc mơ ấy, khi Trấn Quốc Công sai người đuổi nàng ra khỏi Công phủ, Minh Hoa Chương đã đứng ra, cố gắng giữ nàng lại. Thì ra, bất kể nàng có cố gắng qua lại thân thiết với hắn hay không, hắn cũng sẽ không bao giờ bỏ mặc nàng, không bao giờ không quan tâm đến nàng.

Nhưng ở trong mơ, nàng vẫn khiến hắn thất vọng rồi chết đi trong mơ hồ. Minh Hoa Thường không thể biết được những việc đã xảy ra sau khi nàng chết, nên cũng không thể biết được mọi người trong phủ Trấn Quốc Công sẽ thấy thế nào, hắn sẽ ra sao sau khi hay tin nàng đã chết. Minh Hoa Thường chợt thấy nhói đau, nàng khẽ nói: “Có thể là sẽ không cần phải nuôi cả đời đâu.”

Cho đến tận ngày hôm nay, dù đã có giấc mơ cảnh báo trước ấy rồi nhưng nàng vẫn không biết người giết nàng là ai, vì sao nàng lại chết, càng khỏi cần phải nói tới việc làm thế nào để tránh được cái chết. Nếu lần này nàng vẫn không cách nào thoát khỏi số mệnh tử vong, vậy thì nàng chỉ có thể ở bên cạnh hắn đến năm sau mà thôi, sẽ không hao phí quá nhiều tiền của, tinh thần và sức lực của hắn đâu.

Minh Hoa Chương không nghe rõ nên đã cúi người xuống mà hỏi: “Muội nói gì cơ?”

Minh Hoa Thường lắc đầu, nàng ngẩng đầu cười nói với hắn: “Nhị huynh, đây là do huynh nói đấy nhé, nếu huynh đã muốn nuôi muội cả đời thì đừng ghét bỏ muội ăn nhiều đấy.”

Minh Hoa Chương nhìn nàng, khẽ cười một tiếng rồi đáp: “Được. Muội muốn ăn gì thì ta sẽ đi mua cùng muội, muội muốn chơi bao lâu thì cứ chơi.”

Lòng Minh Hoa Thường ngập trong nỗi buồn, nỗi xót xa, nàng mượn thân phận muội muội mà ôm lấy cánh tay hắn, hớn hở nói: “Được. Bây giờ không còn sớm nữa, chúng ta quay về bữa tiệc đi.”

Càng ngày càng có nhiều người trong vườn hoa, các quý nhân ngồi thành từng cụm, tất cả mọi sự lôi kéo và thăm dò lẫn nhau đều được giấu trong những tiếng nói cười nhẹ nhàng, dù có đi tới đi lui bao nhiêu lần thì cũng chỉ có thể nghe thấy được những tiếng cười nói như thế mà thôi. Lúc Minh Hoa Thường và Minh Hoa Chương đi vòng qua rừng cây thì vừa hay gặp được Tạ Tế Xuyên, hắn ta đi từ phía đối diện đến. Thấy hắn ta, Minh Hoa Thường vô thức buông tay Minh Hoa Chương ra, Tạ Tế Xuyên làm như không nhìn thấy hành động ấy của bọn họ, hắn vừa cười vừa đi qua: “Cảnh Chiêm, Nhị muội muội, thì ra là hai người đang ở đây à, chẳng trách tại sao ta tìm lâu rồi mà vẫn không thấy đâu.”

Tạ Tế Xuyên càng như thế thì Minh Hoa Thường lại càng chột dạ. Nàng nói, nhưng có vẻ như “càng che càng lộ”: “Ta thấy phong cảnh bên hồ đẹp nên muốn đi dạo một vòng, a huynh đi tìm ta.”

Tạ Tế Xuyên nhìn nàng mà cười nói: “Ta biết. Muội muội đâu cần phải giải thích với ta đâu nhỉ?”

Minh Hoa Thường im lặng, chợt có cảm giác “giấu đầu lòi đuôi”. Minh Hoa Chương lên tiếng đúng lúc, hắn hỏi: “Tạ Tế Xuyên, ngươi được phân đến vị trí nào?”

Nụ cười của Tạ Tế Xuyên khiến người ta khó lòng nào mà hiểu được, hắn ta đáp: “Đông cung.”

Có vẻ như Minh Hoa Chương cũng vô cùng kinh ngạc, hắn hơi trố mắt ra mà hỏi lại: “Đông cung ư?”

“Không sai.” Tạ Tế Xuyên gật đầu, hắn ta nói một câu khiến người ta chẳng rõ ý tứ trong câu nói ấy là gì: “Xá nhân phủ Chiêm sự ở phường Hữu Xuân làm việc cho Thái tử.”

Thái tử là người kế vị, hệ thống nhân sự trong Đông cung là một “hệ thống triều đình thu nhỏ”, vì có cấu trúc gần giống với triều đình, chỉ có điều, nhân sự và quy mô đều đã được tinh giản, ít hơn triều đình rất nhiều. Trong đó, phường Hữu Xuân tương đương với Trung thư tỉnh, chuyên quản lý người hầu, vấn đề cống nạp, bẩm tấu; Xá nhân của Thái tử là tiểu quan chính lục phẩm, phụ trách khởi thảo thư hành lệnh, biểu khải thay cho Thái tử.

Nhưng mà, “hệ thống triều đình thu nhỏ” này tượng trưng cho ý nghĩa lễ pháp, không hề nắm giữ thực quyền trong tay. Thực tế thì, với bối cảnh như hiện giờ, đã làm việc dưới trướng Nữ hoàng rồi mà Thái tử vẫn còn nơm nớp lo sợ, vẫn còn “ăn bữa hôm lo bữa mai”, thì nào có lệnh thư gì để khởi thảo đâu cơ chứ? Chức Xá nhân Thái tử này của Tạ Tế Xuyên chỉ là chức suông, thực tế là chẳng có công việc gì để làm cả.

Nhưng việc Nữ hoàng xếp Tạ Tế Xuyên vào Đông cung này lại mang rất nhiều hàm nghĩa. Nữ hoàng đang muốn làm gì? Để Tạ Tế Xuyên giám sát Thái tử, hay là đang muốn thử lòng trung thành của Tạ Tế Xuyên?

Minh Hoa Chương nghe được hắn ta nhậm chức quan này thì chỉ im lặng mà không nói gì nữa. Minh Hoa Thường cũng nhận ra bầu không khí này có phần khác lạ, nàng thử hỏi: “Nhị huynh, Xá nhân của Thái tử thì sao? Không tốt ạ?”

Vào Đông cung làm phụ tá của Thái tử, rồi sau này Thái tử đăng cơ thì sẽ được trở thành thân tín bên cạnh tân hoàng, ai dám nói là không tốt đâu chứ? Tạ Tế Xuyên cười tiếp lời: “Không phải là không tốt, mà là cảm thấy có duyên.”

Minh Hoa Thường càng chẳng hiểu gì: “Duyên ở đâu ra?”

Tạ Tế Xuyên cười, mắt hơi cong lên, ánh mắt hắn ta như chứa cả cơn lũ trên dòng sông băng, và cơn lũ ấy lặng lẽ phá tan lớp băng ấy: “Phụ thân của ta cũng từng là Xá nhân của Thái tử Đông cung. Đó đã là chuyện của gần hai mươi năm về trước rồi, không ngờ rằng, bây giờ ta lại đảm nhiệm chức vị này.”

Gần hai mươi năm trước… Lòng Minh Hoa Thường chợt run lên, nếu tính toán thời gian thì mới thấy, chẳng phải khi đó Thái tử là Thái tử Chương Hoài sao? Phụ thân của Tạ Tế Xuyên cũng giống như là Trấn Quốc Công, cũng đã từng là thân tín bên cạnh Thái tử Chương Hoài ư?

Minh Hoa Thường chợt thấy có chỗ nào đó không đúng, nhưng nàng lại không thể nói ra được. Minh Hoa Chương thản nhiên cắt ngang chủ đề này, hắn nói: “Đi đâu làm là quyết định của các vị đại nhân ở Lại bộ, nhập gia tùy tục, chỉ cần tốt những việc nằm trong bổn phận của mình là được. Đi thôi, chúng ta quay lại đi.”

Tạ Tế Xuyên bình tĩnh liếc mắt nhìn Minh Hoa Chương một cái, hắn ta không nói tiếp nữa, cũng thản nhiên xoay người đi. Ba người bọn họ quay về cung điện, nơi tổ chức yến tiệc. Chậu than đã được đốt lên, khiến nơi đây ấm áp như mùa xuân, hương thơm không ngừng phả vào mũi.

Lúc Minh Hoa Thường đi vào, bên trong có một người đột ngột xông ra, nàng bị va vào, suýt chút nữa đã ngã nhào xuống bậc thềm. May mà đã có Minh Hoa Chương và Tạ Tế Xuyên đi ngay phía sau, Minh Hoa Chương nhanh tay lẹ mắt đỡ lấy nàng, Tạ Tế Xuyên cũng bước lên hai bước, đỡ bên tay còn lại của Minh Hoa Thường, hắn ta hỏi han: “Nhị muội muội, muội không sao chứ?”

Minh Hoa Thường lắc đầu, nàng ngước mắt lên nhìn, bấy giờ mới nhìn thấy người chạy lung tung mà không chịu nhìn đường kia là ai, là Quận chúa An Lạc.

Lý Khỏa Nhi là nữ nhi út của Thái tử, từ nhỏ đã được cha mẹ nuông chiều, cộng thêm việc có dung mạo xinh đẹp, thế nên, từ xưa đến nay, nàng ta vô cùng kiêu căng. Ban đầu nàng ta rất buồn bực vì bị va chạm với người khác; nhưng khi ngẩng đầu lên, trông thấy hai vị lang quân cao gầy, phong thái tuấn tú, vẻ giận dữ nơi khuôn mặt chợt biến mất, nàng ta hỏi: “Các ngươi là…”

Minh Hoa Chương thật sự rất khó chịu với vị Quận chúa An Lạc chỉ có nhan sắc chứ không có đầu óc này, nhưng giờ đây, hắn là thần, nàng ta là quân, Minh Hoa Chương không thể không cụp mắt xuống mà hành lễ, hắn lạnh nhạt nói: “Thần Minh Hoa Chương, bái kiến Quận chúa An Lạc.”

Tạ Tế Xuyên cũng hành lễ theo: “Thần Tạ Tế Xuyên, bái kiến Quận chúa.”

Minh Hoa Chương chặn ở phía trước, bình tĩnh che khuất bóng dáng của Minh Hoa Thường. Minh Hoa Thường khiêm tốn hành lễ, cũng chẳng nổi bật đến nỗi làm người ta phải đặc biệt chú ý đến mình. Chỉ có điều, xem ra vị Quận chúa này cũng chẳng có tâm tư đâu mà quan tâm đến nàng.

Ánh mắt Lý Khỏa Nhi cứ mãi đảo quanh giữa Minh Hoa Chương và Tạ Tế Xuyên, như thể là quyến luyến hai người họ lắm, sự hứng thú cũng đong đầy trong ánh mắt. Thị nữ thấy không đúng thì nhanh chóng đi tới nhắc nhở: “Quận chúa, vị này là Nhị công tử của phủ Trấn Quốc Công, sắp tiếp nhận vị trí Thiếu doãn của phủ Kinh Triệu, còn vị này là công tử Tạ gia, chính là Xá nhân của Thái tử, cả hai vị đây đều là tiến sĩ tân khoa năm nay.”

Một sự thất vọng chợt dâng trào trong lòng Lý Khỏa Nhi khi nàng ta nghe thấy thân phận của hai người này. Tất nhiên là nàng ta đã từng gặp các tiến sĩ rồi; nhưng hiếm có khi nào Minh Hoa Chương và Tạ Tế Xuyên tham gia yến hội tư nhân, mà mỗi lần lộ diện thì đều giống như là được đề tên vào Nhạn tháp vậy, còn trong các bữa tiệc tập thể không thể không xuất hiện như thi đấu mã cầu, lúc Lý Khỏa Nhi đi theo hàng ngũ hoàng gia, nàng ta chỉ có thể nhìn từ xa xa, hoàn toàn không thể thấy rõ gương mặt của bọn họ.

Mãi đến hôm nay nàng ta mới nhìn thấy tướng mạo của hai người này ở một khoảng cách gần như thế, đáng tiếc thay, chỉ nhìn thôi chứ chẳng thể làm gì được. Dù gì thì nàng ta cũng biết là tổ mẫu rất xem trọng kỳ khoa cử năm nay, nàng ta có ăn gan hùm mật gấu thì cũng chẳng dám “chấm mút” người của tổ mẫu.

Sau lưng vang lên tiếng kêu của nữ tử: “Khỏa Nhi, muội đang làm gì vậy?”

Ngay sau đó, tấm rèm bị vén lên, có một nữ tử với khuôn mặt mỹ lệ, đoan trang khác xuất hiện. Nàng ấy nhìn thấy cảnh này thì giật mình, Minh Hoa Thường còn chưa nhận ra người tới là ai, thì Minh Hoa Chương đã bình tĩnh hành lễ: “Thần Minh Hoa Chương bái kiến Quận chúa Vĩnh Thái.”

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Chỉ có nữ nhi của Thái tử mới có thể xưng là Quận chúa, nữ nhi của các Vương gia khác chỉ được gọi là Huyện chủ, Minh Hoa Thường nghe thấy phong hào thì đã hiểu, vị này là đại nữ nhi đích xuất của Thái tử và Vi Phi, Minh Hoa Thường cũng hành lễ theo: “Bái kiến Quận chúa Vĩnh Thái.”

Mặc dù Quận chúa Vĩnh Thái không biết rõ chuyện đang xảy ra ở đây, nhưng nàng ấy rất hiểu bản tính của muội muội mình, nàng ấy âm thầm trừng mắt với Lý Khỏa Nhi, sau đó mới nói: “Hóa ra là Minh Thiếu doãn, vị này là…”

“Đây là xá muội.”

Quận chúa Vĩnh Thái đáp lời và nói: “Hóa ra là Minh nương tử. Bên ngoài gió lớn, các vị đứng đây làm gì vậy? Hay là do bọn ta đã cản đường các vị? Các vị không cần phải khách sáo, mau vào đi.”

Thân là đích nữ của Thái tử, ấy thế mà Quận chúa Vĩnh Thái lại dùng thái độ như thế này để giao tiếp với tiến sĩ tân khoa vừa vào quan trường, có thể nói là đang hạ thấp tư thái một cách quá đáng. Nhưng với tình cảnh hiện nay của Đông cung, dù nàng ấy có làm như thế thì người ta cũng chẳng thấy gì kỳ lạ cả.

Thái tử được xưng là người kế vị, nhưng thực tế là, mỗi bước đi của ông ấy đều như đang bước đi trên lưỡi dao, lúc nào cũng sợ rằng mình sẽ bị Nữ hoàng phế truất cả. Thế thì con cái của Thái tử nào có gan đắc tội với những người ưu tú mới nổi trong triều đâu?

Minh Hoa Chương cũng không từ chối sự khách sáo đến độ quá đáng ấy của Quận chúa Vĩnh Thái, sau khi đáp lễ thì hắn dẫn Minh Hoa Thường đi vào trong cung điện. Minh Hoa Thường đi sau cùng, nàng thoáng nghe thấy tiếng nói chuyện sau lưng.

Giọng nói dịu dàng như đang nén giận kia là giọng của Quận chúa Vĩnh Thái: “Khỏa Nhi, đã bảo muội là phải thận trọng từ lời nói cho đến việc làm rồi mà, sao muội vẫn còn hấp ta hấp tấp vậy?”

Có một giọng nói lanh lảnh đầy kiêu căng vang lên, chẳng cần nghĩ cũng biết đấy là giọng của Quận chúa An Lạc: “Mẹ đã nói là sẽ tìm rể cho muội mà, muội có đi ra xem thử thì đã làm sao? Tỷ chỉ cho phép tỷ phu ngoan ngoãn nghe lời tỷ chứ không cho phép muội được tự chọn lang quân mà muội vừa ý ư?”

“Khỏa Nhi!” Quận chúa Vĩnh Thái chỉ sợ là Lý Khỏa Nhi sẽ đối đãi bất kính với tiến sĩ tân khoa, nhưng lại không ngờ rằng tình huống khiến nàng ấy lo sợ nhất đã xảy đến mất rồi. Quận chúa Vĩnh Thái quát lớn: “Quả đúng là mẹ đã cưng chiều muội quá mức rồi, đây là những lời mà muội có thể nói ra được đấy ư?”

“Muội là Quận chúa, dáng dấp còn đẹp như thế này nữa, lấy được muội là phúc của bọn họ!”

“Muội còn dám nói nữa à?”

Nữ tử đè thấp giọng xuống, tuy không thể nghe rõ được câu tiếp theo, nhưng Minh Hoa Thường vẫn có thể đoán được nội dung của cuộc nói chuyện. Tạ Tế Xuyên đi ở phía trước, hắn ta nhẹ nhàng thở hắt ra một hơi: “Một nữ tử biết rõ mình đẹp nhưng lại không có đầu óc, đúng là tai họa mà.”

Minh Hoa Chương lạnh lùng liếc mắt nhìn hắn ta: “Bây giờ đang ở trong cung, nói năng cẩn thận.”

Tạ Tế Xuyên nhún vai, cũng không nói gì nữa. Minh Hoa Thường không nhịn được mà quay đầu nhìn ra ngoài cửa, Tạ Tế Xuyên trông thấy hành động ấy của nàng thì cười nói: “Nhị muội muội, muội yên tâm đi, không cần phải lo lắng rằng huynh trưởng của muội sẽ bị Huyện chủ hay Quận chúa chọn trúng đâu.”

Chỉ với một động tác nhỏ xíu như thế mà lại khiến người ta nhìn ra được tâm tư của mình, Minh Hoa Thường thấy hơi xấu hổ: “Ta có gì để lo lắng đâu chứ, hôn sự của huynh trưởng nào đến lượt ta quan tâm.”

“Vậy hôn sự của muội muội thì sao?”

“Sao hôm nay ngươi nhiều lời vậy?” Minh Hoa Chương không thể nhịn được nữa, bèn buông lời đuổi khách: “Chỗ của Tạ gia ở bên kia, ngươi nên đi đi.”

Sau khi đuổi Tạ Tế Xuyên đi một cách dễ dàng, Minh Hoa Chương thản nhiên nói với Minh Hoa Thường rằng: “Đừng để ý tới hắn, hắn bị điên đấy, chỉ biết nói ra mấy lời vô vị như thế. Trước mắt thì muội vẫn chưa cần tính đến chuyện thành thân.”

Minh Hoa Thường xấu hổ cười cười, thầm nghĩ, sang năm nàng có thể sống sót được hay không mà nàng còn chưa biết nữa đây, nào có tâm tư đâu mà quan tâm đến hôn sự. Minh Hoa Thường và Minh Hoa Chương ngồi vào bàn tiệc của phủ Trấn Quốc Công, nàng vừa ngồi xuống thì để ý thấy Quận chúa Vĩnh Thái và Quận chúa An Lạc quay vào, Quận chúa An Lạc bĩu môi chạy về phía Vi Phi, Quận chúa Vĩnh Thái đi theo sau, vẻ mặt bất đắc dĩ.

Một nam tử thấy thế thì đi về phía Quận chúa Vĩnh Thái, sau khi nhìn thấy hắn ta, Quận chúa Vĩnh Thái vịn vào tay hắn ta một cách tự nhiên, hai người chẳng coi ai ra gì mà bắt đầu thì thầm với nhau, có thể thấy là tình cảm của bọn họ rất tốt.

Minh Hoa Thường suy đoán, đây có lẽ chính là trượng phu của Quận chúa Vĩnh Thái. Minh Hoa Thường thì thầm hỏi Minh Hoa Chương: “Nhị huynh, nam tử đó là ai vậy? Hình như là chưa từng nghe nói tới bao giờ.”

Minh Hoa Chương liếc mắt nhìn về phía Đông cung, sau đó hắn nói: “Đó là trượng phu của Vĩnh Thái, Kỷ Tiễn. Hai người bọn họ quen nhau ở Phòng Lăng, sau khi bệ hạ quyết định lập Lư Lăng Vương làm Thái tử thì Vĩnh Thái theo người nhà về kinh, Kỷ Tiễn cũng đi theo, khó trách muội không biết.”

Minh Hoa Thường lặng lẽ gật đầu, nhỏ giọng nói: “Xem ra tình cảm của phu thê bọn họ rất tốt.”

“Có lẽ là vậy thật.” Minh Hoa Chương nói: “Phụ thân của Kỷ Tiễn là lục sự tham quân ở Phòng Lăng, phụ trách giam giữ Lư Lăng Vương, có thể là cũng bởi vậy nên mới quen biết Vĩnh Thái.”

Minh Hoa Thường lặng lẽ “Ồ” một tiếng, nàng nhìn lên phía trên, nơi Quận chúa An Lạc đang làm nũng với Thái tử phi, lựa lời cho khéo rồi nói: “Tuy Quận chúa An Lạc và Quận chúa Vĩnh Thái là tỷ muội nhưng tính tình lại hoàn toàn khác nhau.”

Minh Hoa Chương cũng nhìn về phía Đông cung mà lặng lẽ thở dài.

Mấy năm qua, cuộc sống của cả hai huynh đệ Thái tử và Tương Vương đều không hề tốt, nhưng cảnh ngộ lại hoàn toàn khác biệt nhau. Thái tử bị giam cầm ở Phòng Lăng, thiếu thốn vật chất, ăn bữa nay lo bữa mai; mà Tương Vương thì lại bị giam lỏng ở trong cung nơi kinh thành, mặc dù vẫn gian nan nhưng dù gì thì cũng ở trong hoàng thành mà, chẳng cần phải lo chuyện cơm áo. Thế nên, khí chất mà con cái của hai nhà thể hiện ra cũng hoàn toàn khác nhau. Con cái của Thái tử lớn lên trong sự khổ cực nay bỗng được quay về đô thành của đế vương, hoặc là họ sẽ ra vẻ sợ hãi yếu mềm, hoặc là sẽ biểu hiện ra sự tham lam đầy mãnh liệt với tiền tài; con của Tương Vương lại lớn lên trong sự hun đúc của hoàng quyền, đã chứng kiến thấy sự cường thế của hoàng quyền, nên cũng trưởng thành, ẩn nhẫn hơn hẳn.

Không biết là đối với việc phục hưng Lý Đường, sự khác biệt ấy là tốt hay là xấu nữa.

Mọi người dần đến đông đủ, cung nữ bắt đầu dâng món lên. Minh Hoa Thường chỉ muốn hóng hớt chuyện của hoàng gia một chút thôi, nên chẳng mấy chốc đã chẳng còn quan tâm đến nữa. Chuyện tranh đấu trong hoàng thất thì có liên quan gì đến nàng đâu? Nàng nên quan tâm đến chuyện “hôm nay ăn gì” đi thì hơn.

Nhưng Minh Hoa Chương lại chẳng có cảm giác muốn ăn, dẫu rằng các món ngon đã được bày ra đầy bàn. Hắn không nhịn được mà nghĩ đến lần nhận chức này, nhóm Huyền Kiêu Vệ mới ở lại Trường An gồm bảy người, trong đó Minh Hoa Thường và Tô Vũ Tễ là các cô nương bình thường, không tiện ra mặt, sau này, khả năng rất cao là họ sẽ phải lẩn trốn trong dân gian để làm nhiệm vụ. Mà, năm người còn lại thì đều nhận chức quan, trong đó, Minh Hoa Chương đến phủ Kinh Triệu, tiếp xúc với nội vụ hành chính của Trường An; Nhậm Dao và Giang Lăng đến Vũ Lâm quân, mặc dù chức vị quan thấp nhưng vẫn có thể xem như là đã cắm rễ trong cấm quân Bắc Nha; Tô Hành Chỉ đến Sát viện của Ngự sử đài, giám sát Thượng thư tỉnh và lục bộ, từ xưa đến nay, đây vẫn luôn là nơi được người có quyền lực nhất tin tưởng và xem trọng; trong đó, nơi kỳ quái nhất thuộc về Tạ Tế Xuyên, hắn ta bị điều đến Đông cung giúp Thái tử khởi thảo văn thư.

Với tài năng ấy của Tạ Tế Xuyên, tất nhiên là hắn ta hoàn toàn đủ khả năng để nhận nhiệm vụ này, nhưng Minh Hoa Chương lại không thể thấy được lòng bảo vệ hay sự “vun trồng” mà Nữ hoàng dành cho những người ưu tú mới, ngược lại, hắn chỉ thấy được sự nghi kỵ từ bà ấy mà thôi.

Sắp xếp tai mắt của mình vào các vị trí hành chính, quân đội, quan trường của Trường An, thậm chí là cả Đông cung nữa, chẳng lẽ Nữ hoàng không tin tưởng vào Trường An, hoặc nói đúng hơn thì phải là, bà ấy không tin tưởng vào Trường An, nơi đại diện cho chính quyền tiền triều, đến thế ư?

Đó là nhi tử của bà ấy đó!

Nữ hoàng đi vào điện dưới sự bao quanh của tất cả mọi người, Minh Hoa Thường vội dời ánh mắt đang nhìn chằm chằm vào đồ ăn của mình đi, nàng quỳ lạy hành lễ theo mọi người. Nữ hoàng cùng thể hiện ân huệ và uy quyền, chậm rãi nói “Miễn lễ bình thân”, sau khi thái giám nói vài câu xã giao thì bữa tiệc được bắt đầu.

Minh Hoa Thường cầm đũa, lặng lẽ ăn. Minh Hoa Chương thì vẫn luôn đắm chìm trong dòng suy nghĩ của riêng mình, bất chợt, hắn thấy một đôi đũa lướt qua trước mặt hắn, cẩn thận với lấy món ăn ở phía bên kia.

Minh Hoa Chương quay đầu sang, hắn phát hiện Minh Hoa Thường đã ăn gần hết những món ăn trước mặt nàng rồi. Minh Hoa Thường giống như con chuột đang trộm đồ thì bị phát hiện, nàng chớp chớp mắt đẩy vô tội mà nhìn hắn, còn “giấu đầu hở đuôi” mà vừa gắp đồ ăn cho hắn vừa hỏi hắn rằng: “Nhị huynh, huynh không ăn ạ?”

Minh Hoa Chương thở dài, hắn chuyển đĩa thức ăn bên kia đến giữ bàn, bất đắc dĩ hỏi nàng: “Muội đói à?”

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

“Vâng.”

“Chẳng phải trước khi đi ta đã bảo muội hãy ăn chút gì đó rồi à?”

Minh Hoa Thường bĩu môi, ra vẻ tủi thân mà nói: “Mấy món đó có nhiều bao nhiêu đâu, đã qua lâu như vậy rồi mà, chỉ đi bộ một chút thôi là tiêu hết rồi.”

Minh Hoa Chương khẽ “hừ” một tiếng, chậm rãi nói: “Ai bảo muội đi dạo bên hồ với Tô Hành Chỉ, đáng đời.”

Minh Hoa Thường nghẹn họng, nàng cạn lời. Chuyện này có liên quan gì đến Tô Hành Chỉ đâu, dù nàng có đứng một chỗ bất động đi chăng nữa, thì lúc nên đói nàng vẫn cứ đói thôi.

Dù ngoài miệng nói vậy nhưng Minh Hoa Chương vẫn bưng một đĩa điểm tâm sang cho nàng. Minh Hoa Thường nghiêm túc dùng bữa, hoàn toàn không quan tâm tới những tranh chấp của thế giới ngoài kia.

Nữ hoàng thích thi thơ văn sử, hôm nay đã có hơn mười vị tiến sĩ ở đây rồi mà còn không ngâm thơ làm phú thì thật lãng phí. Nữ hoàng bảo người ta làm thơ về hồ nước mùa thu, đám thái giám cung cấp bút mực vào trong điện, vị tài tử nào có ý tưởng thì có thể nâng bút lên mà làm thơ, sau đó thái giám sẽ đưa lên cho Nữ hoàng bình luận.

Cơ hội vừa giúp họ lộ diện, lại vừa có thể thu hút được những người ở vị trí cao. Thế nên, không chỉ có các thần tử quan tâm đến chuyện này, mà các Hoàng tử, con cháu của hai nhà Lý và Võ cũng để tâm. Thái Bình Công chúa, Ngụy Vương, Lương Vương, những người này đều có rất nhiều văn nhân viết thay. Ai có tài lực [*] thì bảo phụ tá suy nghĩ giúp cho, không có thì tự suy nghĩ; ai vừa không có tiền vừa không giỏi, dù biết là rất khó nhưng cũng phải góp vài câu vào để tỏ thái độ.

[*] Như chúng đã biết, tài lực mang 2 nghĩa, (1) là khả năng tài chính để làm một việc nào đó, (2) là chỉ tài năng và sức lực. Trong trường hợp này thì từ “tài lực” nghiêng về hàm nghĩa (1).

Chẳng mấy chốc đã có một chồng giấy được chất cao trước mặt Nữ hoàng. Nữ hoàng bảo Thượng Quan Uyển Nhi phê lời bình, Thượng Quan Uyển Nhi cầm một chồng bản thảo thơ lên, nàng ấy chỉ nhìn một cái rồi ném qua, trang giấy trắng như tuyết tung bay, chẳng mấy chốc đã chất thành một đống cao ở bên cạnh váy áo của nàng ấy, nhìn từ xa thì trông như một đụn tuyết vậy.

Thượng Quan Uyển Nhi chỉ nhìn một lần rồi thản nhiên xếp hạng nhất, nhì, ba. Thái giám cầm bản thảo thơ mà đọc lên ngay trước mặt mọi người, nghe xong, ai nấy đều tâm phục khẩu phục.

Thượng Quan Uyển Nhi hoàn toàn xứng đáng với danh xưng đệ nhất tài nữ cung đình, Minh Hoa Thường vô cùng bội phục, nàng vỗ tay xong thì lại cúi đầu xuống mà dùng bữa tiếp.

Nhưng phía bên trên vẫn còn đang bình chọn. Thượng Quan Uyển Nhi đọc bài thơ của con nhà Ngụy Vương trước mặt toàn thể mọi người, từ lối hành văn là biết ngay người khác đã viết giúp hắn ta, nhưng chẳng ai ở đây để ý đến điều ấy, Nữ hoàng cười nói: “Diên Cơ tiến bộ nhiều quá, không tồi.”

Đích trưởng tử của Ngụy Vương, Võ Diên Cơ, ra khỏi hàng mà cung kính tạ ơn. Vẻ tự hào cũng hiển hiện trên gương mặt Ngụy Vương, không ngờ rằng, Nữ hoàng lại chuyển hướng, bà ấy hỏi: “Trẫm nhớ là Diên Cơ vẫn chưa thành thân nhỉ?”

Bầu không khí trong điện như ngưng đọng lại, dù Võ Diên Cơ đã bàn bạc hôn sự xong xuôi rồi đi chăng nữa, thì bây giờ cũng thành chưa cưới, Ngụy Vương cười nói: “Tạ ơn cô mẫu còn nhớ đến nó, nó làm việc lỗ mãng, vẫn chưa sắp xếp hôn sự.”

Nữ hoàng chậm rãi gật đầu, rồi bà ấy nói: “Trai lớn lấy vợ, gái lớn gả chồng, bọn nhỏ đương ở độ tuổi thanh xuân tuấn tú, nên thành hôn sớm một chút, chậm trễ quá thì không tốt. Thái tử, con thấy thế nào?”

Thái tử đột ngột bị điểm tên nên chăng kịp chuẩn bị gì, Nữ hoàng đã nói đến mức độ này rồi, có ai không hiểu ý mà bà ấy muốn nói nữa đâu, Thái tử trả lời trong lo sợ: “Mẫu thân nói phải. Nhi thần vừa về Trường An, không biết nên bắt đầu lo liệu hôn sự của con cái từ đâu, kính xin mẫu thân yêu thương bọn nó hơn, ban hôn cho đám huynh muội Thiệu Vương.”

Vi Phi nghe xong thì hơi nôn nóng, đám nữ nhi thì cũng thôi đi, nhưng Thiệu Vương Lý Trọng Nhuận lại là nhi tử duy nhất của bà ta, chọn con dâu là chuyện quan trọng, ấy thế mà lại giao cho Nữ hoàng làm chủ ư?

Nhưng mà Thái tử lại chỉ cúi đầu, bày ra dáng vẻ để mặc cho mẫu thân sắp xếp, dù Vi Phi có sốt ruột hơn thế nữa thì cũng không thể làm gì cả.

Nữ hoàng lặng lẽ nói: “Trọng Nhuận có liên quan đến việc truyền thừa đại thống, muốn thành hôn thì phải tìm hiểu cho thật kỹ, trước mắt vẫn chưa cần quyết định vội. Có điều, các cô nương thì không thể như thế được. Trẫm thấy Vĩnh Thái yên tĩnh chững chạc, Diên Cơ khiêm tốn biết giữ lễ, đúng là một mối nhân duyên tốt.”

Sau khi bà ấy nói ra những lời này, cả đại điện chìm trong tĩnh lặng, Quận chúa Vĩnh Thái mở to hai mắt ra, đang muốn nói gì đó thì Vi Phi nhanh chóng sai người ngăn nàng ấy lại, bà ta dùng thái độ lễ độ cung kính mà tạ ơn: “Bệ hạ nói rất đúng, con dâu tạ ơn mẫu thân đã ban hôn.”

Minh Hoa Thường còn chưa nhai hết miếng bánh quế trong miệng nữa mà đã nhìn về phía Minh Hoa Chương với vẻ kinh ngạc. Chẳng phải là Quận chúa Vĩnh Thái đã có vị hôn phu rồi à? Hay là do tin tức của Minh Hoa Chương chưa đúng?

Có vẻ như Minh Hoa Chương cũng khá bất ngờ, hắn đè tay Minh Hoa Thường lại, khẽ khàng lắc đầu với nàng, ánh mắt vô cùng nghiêm nghị. Hắn nhanh chóng hướng mắt tìm nam tử ban nãy, quả nhiên, không thấy Kỷ Tiễn đâu nữa rồi.

Không thể nào có chuyện Nữ hoàng không biết đến chuyện của Quận chúa Vĩnh Thái khi còn ở Phòng Lăng được, nhưng Nữ hoàng vẫn công khai hủy hôn, gả đích nữ của Thái tử cho nhi tử của Ngụy Vương, cưỡng ép thúc đẩy quan hệ thông gia hai nhà Lý – Võ.

Dù sao thì hôn ước của Quận chúa Vĩnh Thái cũng chỉ được quyết định ở Phòng Lăng thôi, chứ vẫn chưa được cả Lạc Dương xác nhận, bây giờ Nữ hoàng đã nói rằng nàng ấy chưa thành hôn, nên dù nàng ấy đã có con rồi thì cũng phải hòa ly để gả cho người khác.

Trong đại điện có vô số thái giám ngoại thần, rõ ràng là có rất nhiều người thấy Quận chúa Vĩnh Thái và trượng phu của nàng ấy tình đầu ý hợp, nhưng giờ đây, chẳng có lấy một người nhắc đến chuyện đó, ai nấy đều sôi nổi tán thưởng rằng Quận chúa Vĩnh Thái và trưởng tử của Ngụy Vương chính là một đôi do ông trời tác hợp, cực kỳ xứng đôi vừa lứa. Quận chúa Vĩnh Thái cảm thấy cả thế giới này đã điên thật rồi, nàng ấy muốn nói gì đó, nhưng rồi, lại bị người của Vi Phi khống chế, cưỡng ép đưa đi.

Mà đây chỉ là mở đầu mà thôi. Sau đó, Nữ hoàng dùng giọng điệu nhẹ nhàng ấy mà ban hôn nữ nhi út của Thái tử là Quận chúa An Lạc cho nhi tử của Lương Vương là Võ Sùng Huấn, tương tự thế, bà ấy còn ban hôn mấy nữ nhi của Lương Vương, Ngụy Vương cho các Quận vương của Lý gia.

Trong thoáng chốc, cả Đông cung, ngoại trừ Lý Trọng Nhuận ra, thì cả hai nữ nhi đích xuất còn lại của Thái tử đều được gả cho Võ gia, bên phía Tương Vương cũng có thêm con dâu họ Võ. Dường như hai nhà Lý – Võ chưa bao giờ có mối quan hệ khăng khít như bây giờ cả, vì chỉ trong một cái chớp mắt thôi mà đã kết thêm mấy tầng thông gia với nhau.

Trong số những người bị điểm tên, bất kể là đang ở trong tình huống gì, thì đều đứng lên tạ ơn, chẳng ai dám nói một câu dư thừa nào. Minh Hoa Thường lặng lẽ nuốt miếng bánh quế trong miệng mình, bỗng nhiên nàng không còn để ý đến việc ban nãy Quận chúa An Lạc đã đụng trúng mình nữa.

Định Vương chứng kiến cảnh tượng này, ý cười sâu xa chợt hiện trên môi ông ta.

Quả đúng là quen thuộc mà. Năm đó, khi Thái Bình Công chúa mới góa, ông ta cho rằng mình và các đường huynh đệ sẽ chỉ nhìn nhau như thế thôi, nhưng không ngờ là, giữa một đám con cháu Võ gia, Công chúa lại nhìn trúng ông ta, người nhà ông ta chỉ biết tiếp chỉ trong lo sợ, sau khi về thì lặng lẽ bức chết vị thê tử thanh mai trúc mã của ông ta. Sau này ông ta được phong làm Định Vương, cưới Thái Bình Công chúa về, trở thành vị phò mã được cả Lạc Dương và Trường An ngưỡng mộ, có ai mà không nói rằng ông ta tốt số đâu?

Ông ta cười, nhớ tới cậu cháu rể tên Kỷ Tiễn kia. Nghe nói là, ban đầu, khi Vĩnh Thái bị nhốt ở hành cung Phòng Lăng cùng cha mẹ, lúc ấy bụng ăn không đủ no, ăn bữa nay lo bữa mai, nhờ có phụ thân mà Kỷ Tiễn thường có rất nhiều cơ hội tiếp xúc với hành cung. Hắn ta hay lén lút mang đồ ăn thức uống và cả đồ chơi đến cho Vĩnh Thái, bảo vệ nàng ấy khỏi bị thị vệ giam giữ bắt nạt. Về sau, hắn ta phải cầu hôn tận mấy lần thì mới thuyết phục được cha mẹ của mình, để họ cho phép cưới Vĩnh Thái, người khi đó là “củ khoai lang nóng bỏng tay”.

Không ngờ rằng, những năm tháng bị cầm tù gian nan nhất cũng đã trải qua rồi, ấy thế mà lại rơi vào tình cảnh này – cùng chung hoạn nạn nhưng lại không thể cùng hưởng phú quý.

Nhưng Kỷ Tiễn vẫn quá sức may mắn, ít nhất là chỉ cần hòa ly thôi, nếu biết điều thì vẫn có thể sống sót. Còn người yêu thuở thơ ấu của ông ta, vị thê tử đã từng đồng hành cùng ông ta trong những tháng ngày khốn khó nhất, đến cả lần cuối cùng mà ông ta cũng chẳng thể gặp được.

Hoàng tộc thì đã sao? Cùng lắm thì cũng chỉ là một đám quân cờ mà thôi, đến cả người bên gối mình mà cũng chẳng thể tự định đoạt được nữa.

Định Vương thản nhiên mỉm cười, nhưng ánh mắt lại sâu không thấy đáy. Ông ta không hề biết rằng, sau khi Thái Bình Công chúa vô tình dời mắt sang nơi khác, bà ta đã nhìn ông ta chằm chằm, và cứ nhìn như thế rất rất lâu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK