Phong lão thái gia thấy Lý Hoa Chương sẵn lòng “nhúng tay” vào việc này thì lại một lần nữa cao giọng nói cảm ơn, sau đó lại nói: “Đa tạ Ung Vương, Ung Vương phi trượng nghĩa cứu viện, lão hủ vô cùng cảm kích. Đại khái thì lão hủ đã nghĩ ra được mấy cách đối phó. Trong phủ có một lầu Trích Tinh, tổng cộng ba tầng, chỉ có một cửa ra vào, trên tầng ba thì càng không có gì che chắn, dù một con chim bay qua cũng có thể thấy rõ ràng. Lão hủ muốn mượn địa thế của lầu Trích Tinh để giữ bảo vật, giấu Tùy châu ở tầng ba, đồng thời, sai người trông giữ rối la, có là con ruồi mọc thêm cánh thì cũng khó lòng mà thoát được. Đây chỉ là ý kiến nông cạn của lão hủ thôi, có chỗ nào thiếu sót thì mong Ung Vương vui lòng chỉ bảo giúp.”
Lý Hoa Chương trầm ngâm: “Nghe thì thấy có thể thực hiện được, nhưng Tùy châu nhỏ như thế này, hoàn toàn có thể giấu vào trong người. Nếu như đạo tặc lẫn vào trong đội ngũ thay ca, càng nhiều người tuần tra thì càng dễ lợi dụng sơ hở này.”
“Lão hủ biết, cho nên lão hủ vẫn còn có một kế hay.” Phong lão thái gia ra hiệu cho Bảo Châu lấy đồ, Bảo Châu gọi mấy gã sai vặt vào, ba đến bốn người hợp lực lại mới “nghiến răng nghiến lợi” mang một cái hộp sắt ra được, Bảo Châu để hộp gỗ đàn vào trong đó ngay trước mặt mọi người, sau đó nàng ta khóa hộp sắt lại. Phong lão thái gia nói: “Đây là một sáng tạo đặc biệt ta đã cố ý đặt làm riêng để giữ bảo vật, chỉ khi xoay mười bánh răng bên dưới theo thứ tự chính xác thì mới có thể mở ra được, nếu không thì cơ chế đặc biệt của chiếc hộp này sẽ bắn châm độc ra. Cái hộp này được chế tạo từ sắt tinh khiết, vô cùng nặng, ba nam tử trưởng thành mới ôm nổi, nếu như đặt chiếc hộp này ở tầng ba của lầu Trích Tinh, lại bố trí “thiên la địa võng” ở cửa ra vào, thì đừng nói là đạo tặc, dù có là thần tiên hạ phàm thì cũng phải bó tay chịu trận thôi.”
Lý Hoa Chương nghe xong thì nói: “Phong lão đã có phán đoán rồi thì ta cũng không có dị nghị gì nữa. Có điều, Phong lão có thể khẳng định chắc chắn là Tùy châu sẽ không có vấn đề gì chứ?”
Phong lão thái gia nghe thấy lời này thì chợt trở nên căng thẳng: “Câu nói này của Ung Vương có nghĩa là sao?”
Lý Hoa Chương nói đúng sự thật: “Đêm qua tặc tử chui vào phòng ngủ bắn tên để lại thư, nhưng hắn ta lại không hề làm gì Phong lão, vốn dĩ ta cũng cho rằng hắn ta chỉ “lòe thiên hạ” mà thôi, bây giờ nghĩ lại thì mới thấy, cũng có thể là do hắn ta không biết Tùy châu được cất ở nơi nào nên mới cố ý để lại bức thư, lừa Phong lão lấy đồ ra.”
Phong lão thái gia nghe xong thì bỗng thấy hồi hộp: “Lão hủ không hề nghĩ xa như vậy, vừa nhìn thấy thư là cho người đi lấy Tùy châu ngay, chẳng lẽ là đã trúng kế của tặc tử rồi sao?”
Lý Hoa Chương nói: “Chuyện cũng đã xảy ra rồi, có nghĩ nhiều cũng vô ích thôi. Phong lão, sau khi ngài lấy Tùy châu ra, thì nó có từng qua tay ai chưa?”
Phong lão thái gia nặng nề nói: “Chỉ có lão hủ và tâm phúc thôi. Ung Vương yên tâm, trước kia lão hủ đã điều tra rồi, Tùy châu là thật, không bị ai đánh tráo đâu.”
“Vậy thì tốt.” Lý Hoa Chương nói: “Bây giờ Tùy châu đã được bỏ vào trong hộp có thiết kế đặc biệt, kẻ trộm muốn lấy cắp bảo thì hoặc là sẽ lừa lấy mật mã từ người biết chuyện, hoặc là trực tiếp lấy chiếc hộp có thiết kế đặc biệt này đi luôn. Ngài chỉ cần cẩn thận đề phòng hai việc này thôi là đã có thể ngăn chặn được đạo tặc. Nếu như trong phủ thiếu nhân lực thì ta có thể điều người từ phủ Thứ sử sang, Phong lão có cần thì cứ mở miệng.”
Phong lão thái gia nghe thấy thế thì vui mừng quá đỗi, run rẩy nói lời cảm tạ: “Đa tạ Ung Vương, lão hủ vô cùng cảm kích.”
Minh Hoa Thường lặng lẽ theo dõi cả quá trình này, ánh mắt nàng đảo quanh, liếc nhìn người Phong gia ở bên cạnh. Nhị lang quân Phong Ngữ trông vẫn khá là bình tĩnh, nhưng đại lang Phong Côn lại nhìn chăm chú vào chiếc hộp có thiết kế đặc biệt kia, như thể là chỉ hận sao không thể xuyên qua miếng sắt, lấy bảo vật ra.
Minh Hoa Thường thầm tặc lưỡi trong lòng, xem ra, Phong nhị lang có biết mật mã hay không thì khó nói, nhưng còn Phong đại lang thì chắc chắn là không biết. Phong Côn thân làm trưởng tử lại không bằng nha hoàn bên cạnh lão thái gia.
Nhìn cái dáng vẻ quen thuộc và thoải mái kia của Bảo Châu, rõ ràng là nàng ta đã biết đến sự tồn tại của Tùy châu từ trước rồi, hơn nữa, ngoại trừ Phong lão thái gia, nàng ta còn là người nắm giữ mật mã của chiếc hộp cất giữ Tuỳ châu.
Lý Hoa Chương và Phong lão thái gia bàn bạc nhau chuyện sắp xếp quan binh tuần tra, bất giác cũng đã đến giờ ăn trưa. Phong lão thái gia nhiệt tình mời Lý Hoa Chương, Minh Hoa Thường ở lại dùng bữa, điều người từ phủ nha đến cũng cần có thời gian, Lý Hoa Chương thấy Phong lão thái gia khăng khăng như thế thì cũng không từ chối.
Phong gia đã chuẩn bị tiệc rượu từ trước, nữ quyến Phong gia chờ ở sảnh tiệc, Minh Hoa Thường vừa đến gần là bọn họ đã vội vàng tiến đến chào đón: “Thỉnh an Ung Vương phi. Đã sớm nghe nói là Ung Vương phi trẻ tuổi xinh đẹp, hôm nay mới có duyên nhìn thấy Vương phi, quả nhiên, trăm nghe không bằng một thấy.”
Minh Hoa Thường khẽ cười mà đáp lời họ. Nàng vẫn nhớ là thê tử của Phong lão thái gia đã chết, ông ấy không hề đi bước nữa, các nữ nhi đều đã xuất giá, bây giờ không ở nhà. Nhìn cách ăn mặc của hai nữ tử dẫn đầu thì thấy không giống thiếp thất hay nha hoàn, vì vậy, đây chính là con dâu của Phong lão thái gia – Phong đại thái thái và Phong nhị thái thái, cũng chính là thê tử của Phong Côn và Phong Ngữ.
Hàn huyên xong, chủ và khách đều cùng ngồi xuống. Khách nữ và khách nam chia bàn ra mà ngồi, bên phía Lý Hoa Chương không biết thế nào nhưng bàn khách nữ được đặt trong một lương đình, xung quanh là cầu nhỏ có nước chảy, cỏ cây rủ xuống, phần tuyết đọng mỏng manh phủ trên nhánh cây, trông như chốn tiên cảnh, mà chậu than thì lại được đặt ở bốn góc đình, khiến cho không khí trong đình ấm áp như mùa xuân.
Thức ăn được bưng lên lần lượt từng món, Minh Hoa Thường không biết phòng bếp của bọn họ ở đâu, nhưng họ phải đi ngang qua vườn hoa trong thời tiết tháng Mười hai như thế này, mà đồ ăn được đưa lên vẫn nóng hôi nóng hổi, Minh Hoa Thường không nhịn được mà cảm thán Phong gia biết hưởng thụ. Phong nhị thái thái quan sát sắc mặt của Minh Hoa Thường rồi nói: “Bọn ta tiểu môn tiểu hộ, không phô trương bằng đại tộc thế gia, nghe nói Vương phi xuất thân từ phủ Trấn Quốc Công ở Trường An, chắc là chướng mắt bàn tiệc keo kiệt này của bọn ta nhỉ.”
“Đâu có.” Minh Hoa Thường nói: “Phong phủ quản lý nhiều người như vậy mà vẫn có thể giữ được gọn gàng ngăn nắp như thế này, ta thấy mà lòng bội phục muôn phần. Nương tử có phương pháp quản lý gia đình, ngày khác ta còn phải xin nương tử chỉ dạy một hai nữa.”
Phong nhị thái thái nghe vậy thì cười, chậm rãi phẩy quạt tròn, khéo léo từ chối: “Vương phi quá khen rồi, thiếp thân xuất thân hương dã, nào có dòng dõi cao quý bằng Vương phi. Bàn về quản lý nội trợ, tự thấy không dám sánh với quý nhân Trường An, chỉ là bỏ ra chút công sức mà thôi.”
Minh Hoa Thường cười đáp lời, khóe mắt chú ý thấy Phong đại thái thái đang trợn trắng mắt ở bên cạnh. Minh Hoa Thường âm thầm ghi nhớ những việc này trong lòng. Nghe Phong nhị thái thái nói, quyền quản lý sự vụ nội viện Phong gia cũng nằm trong tay nhị phòng, xem ra là không chỉ có Phong nhị lang được lão thái gia trọng dụng, mà trong số các nữ quyến, chuyện giản lý nhà cửa cũng thuộc về nhị thái thái.
Phong lão thái gia này thiên vị triệt để thật đấy.
Đây là việc nhà của người khác, Minh Hoa Thường đến để bắt trộm, chuyện khác nàng chỉ có thể xem như là nghe không hiểu, nhìn không thấy, không để ý đến. Minh Hoa Thường phải ngồi cùng bàn với người mà nàng không quen biết, thật sự là nàng không có khẩu vị gì, chỉ tùy tiện ăn mấy miếng cơm thôi là đã đặt đũa xuống. Phong nhị thái thái thấy thế thì bảo thị nữ dâng trà súc miệng lên, trong lúc đó thì hỏi nàng rằng: “Vuong phi, đồ ăn không hợp khẩu vị ư?”
“Không có.” Minh Hoa Thường nói trái với lương tâm: “Bản thân ta ăn ít đã quen, không ăn được nhiều quá.”
Phong nhị thái thái hiểu ra, bèn nói: “Là thiếp thân mạo muội rồi. Vương phi là thân thể thiên kim, lại vì chuyện tặc tử mà không ngại giá lạnh chỉ để đến Phong gia giúp đỡ, thiếp thân thật lòng cảm kích. Thật sự hy vọng lang quân và cha chồng sớm ngày bắt được kẻ trộm, tránh cho người đến người đi, huyên náo đến mức không được sống yên.”
Minh Hoa Thường thấy thế thì nói: “Nương tử yên tâm, lát nữa Ung Vương sẽ điều binh từ phủ nha đến, nhiều người trông coi Phong phủ như vậy, có lẽ kẻ trộm cũng không giở được mánh khóe gì đâu.”
“Vậy thì tốt.” Phong nhị thái thái mắng: “Cũng không biết là tặc tử ở đâu ra mà lại ngông cuồng như thế, dám có ý đồ với Phong gia ta, còn nói ba ngày sau đến trộm bảo vật nữa. Nếu như bắt được tên trộm này, nhất định phải chém hắn ta ra thành muôn mảnh.”
Khoé miệng của Phong đại thái thái động đậy, khẽ “xùy” một tiếng rồi nói: “Chỉ e là, là phúc hay là họa thì vẫn chưa thể biết được đâu. Ta nghe nói viên ngọc đó có lời nguyền, ai dính vào thì sẽ qua đời, cũng không biết là tại sao cha chồng lại phải xem nó là bảo vật, che giấu không để cho bọn ta biết làm gì nữa. Theo ta thấy, bị kẻ trộm lấy đi, tránh giữ nó lại rồi lại gây họa cho cả Phong gia, âu cũng là chuyện tốt.”
Phong nhị thái thái liếc Phong đại thái thái một cái, hơi mím môi, rõ ràng là đã không vui rồi. Minh Hoa Thường chỉ xem như không nhìn ra sự “bẩn thỉu” giữa hai chị em dâu bọn họ, nàng tỏ vẻ tò mò hỏi: “Tùy châu có lời nguyền ư? Đó là chuyện gì vậy?”
Phong đại thái thái có danh là dâu trưởng nhưng lại không quản lý việc nhà, đã sớm tích đầy bất mãn trong bụng, hôm nay, sau khi chuyện đạo tặc “hạ chiến thư” vỡ lở ra thì nàng ta mới biết, thì ra cha chồng còn cất giấu một viên ngọc trai có giá trị liên thành như thế, ấy thế mà lại không nói cho đại phòng hay.
Thù mới hận cũ gộp lại, Phong đại thái thái càng nghĩ càng giận, nói năng như pháo nổ: “Đúng vậy, viên ngọc này được gọi là ngọc Tùy Hầu, ban đầu nằm trong tay Tùy Hầu, sau đó nước Tùy bị diệt; sau này thì nó được đưa đến vương cung nước Sở, Sở Vương thưởng nó cho nàng Công chúa được sủng ái nhất, nhưng không lâu sau, nước Sở cũng bị diệt, kết cục của Công chúa thê thảm, chết tha hương; cho dù có là người có mệnh cứng như Tần Thủy Hoàng, thì khi có được nó, cũng khó mà thoát khỏi kết cục vong quốc. Quân vương Công chúa còn chẳng thể trấn được nó, huống chi là bách tính bình dân? Vốn dĩ chủ nhân của ngọc Tùy Hầu trước kia là thương hộ, có được nó rồi, không bao lâu sau đã bị hại đến mức tan cửa nát nhà, bây giờ nó lại qua tay nhiều người mà đến được nhà chúng ta, sao nó có thể là điềm lành cho được?”
“Đại tẩu, đang ở ngay trước mặt Vương phi mà tẩu nói đùa cái gì vậy?” Phong nhị thái thái sầm mặt, trách mắng nàng ta: “Người không biết còn tưởng là tẩu đang nguyền rủa ai chết đó.”
Đại nha hoàn Bảo Châu phụ trách đưa đồ ăn lên, nàng ta thấy đại thái thái và nhị thái thái cãi nhau thật thì vội vàng lên tiếng giảng hòa: “Thái thái, ngài nói thế là nhầm rồi. Vốn dĩ ngọc Tùy Châu là món đồ cát tường nhất, chính là vật để linh xà báo ơn đó.”
“Hả?” Minh Hoa Thường càng tò mò hơn, chuyển hướng sang Bảo Châu: “Ta có thể hiểu câu nói này thế nào?”
Bảo Châu là người bên cạnh Phong lão thái gia, quản lý tài vật thay cho lão thái gia, có rất nhiều thứ mà đến cả Phong lão thái gia cũng không nhớ rõ, nhưng nàng ta lại có thể nói chính xác được là nó đến từ đâu. Bởi vậy mà người trong phủ cũng nể mặt nàng ta ba phần, Bảo Châu cũng có thể nói xen vào trước mặt chủ tử. Nàng ta rủ rỉ: “Truyền thuyết nói rằng, có một năm nọ, quân chủ nước Tùy, Tùy Hầu, đi ra ngoài du ngoạn săn bắn, nhìn thấy một con rắn bị thương ở ven đường, Tùy Hầu sinh lòng trắc ẩn, sai người băng bó cho con rắn rồi thả vào bụi có. Không lâu sau, ông ấy mơ thấy một con rắn ngậm dạ minh châu đi vào cung điện, nói nó chính là con của Long Vương, cảm tạ ơn cứu mạng của Tùy Hầu, đặc biệt tới để báo đáp. Sau khi tỉnh lại, Tùy Hầu phát hiện ra trên ngọn nến đã có thêm một viên dạ minh châu, chính là ngọc Tùy Hầu, vì viên ngọc này được rắn ngậm tới nên còn được gọi là “ngọc linh xà”. Ngọc trai bình thường to bằng trứng bồ câu đã hiếm thấy rồi, nếu không phải là đến từ Long Cung, thì sao lại có viên minh châu lớn như vậy cho được kia chứ?”
Minh Hoa Thường cười vỗ tay, nói: “Có lý. Không ngờ Bảo Châu lại uyên bác như thế, đến cả những điển cố này mà cũng biết.”
Bảo Châu mím môi cười rồi nói: “Chỉ là do nô tỳ đi theo bên cạnh lão thái gia nên nghe nhiều thấy nhiều hơn một chút thôi, không dám nhận lời khen này của Vương phi.”
Phong nhị thái thái lặng lẽ liếc Phong đại thái thái một cái, cũng phụ họa nói vài lời cát tường. Phong đại thái thái không cam lòng, nhỏ giọng lầm bầm: “Rắn rết là thứ biến ảo không ngừng, vong ơn phụ nghĩa nhất, đồ nó phun ra tà ma lắm. Chủ nhân của ngọc Tùy Hầu, không ai có kết cục tốt cả. Thích tin thì tin, dù sao thì nó cũng không truyền đến tay ta được.”
Minh Hoa Thường nghe thấy Phong đại thái thái lầm bầm, nàng chỉ đành xem như là không phát hiện ra. Nàng bị ép phải cuốn vào sự đấu đá của hai phòng Phong gia, nghe hai chị em dâu “chỉ cây dâu mắng cây hòe”, thật sự là mệt tâm vô cùng. May mà Lý Hoa Chương đã nhanh chóng tới đón nàng, Minh Hoa Thường thở phào nhẹ nhõm, nàng nói lời tạm biệt Phong đại thái thái và Phong nhị thái thái, sau đó thì đi theo nha hoàn tới tìm Lý Hoa Chương.
Lý Hoa Chương vừa thấy nàng là đã nói lời xin lỗi ngay: “Để nàng chờ lâu rồi, chúng ta về phủ đi.”
Minh Hoa Thường lắc đầu: “Không sao cả, vốn dĩ cũng là do ta muốn đi theo chàng tới Phong gia mà. Sao rồi? Bên phía Phong lão thái gia đã bố trí phòng vệ xong xuôi chưa?”
“Cũng ổn rồi.” Lý Hoa Chương chỉ về phía một tòa lầu các ba tầng rồi nói: “Đó chính là lầu Trích Tinh, hộp sắt đã được chuyển đến tầng ba. Đích thân ta đã kiểm tra rồi, lầu Trích Tinh chỉ có một lối ra, không còn đường khác nữa. Ở lối ra được sắp xếp tuần tra mười hai canh giờ, trừ phi trong nhà bọn họ có nội ứng, nếu không thì kẻ trộm không thể trà trộn vào được, dù có trà trộn vào được đi chăng nữa thì cũng không có cách nào có thể lấy đồ đi được.”
Minh Hoa Thường gật đầu, rồi nàng nói ra sự khó hiểu của mình: “Cho nên, rốt cuộc là vì sao cái người tự xưng là đạo thánh đó lại phải đưa bái thiếp tới trước thế nhỉ? Bây giờ ở ngay trước mắt bao nhiêu là người như thế, hắn ta phải trộm bảo vật kiểu gì đây?”
Lý Hoa Chương thản nhiên nói: “Đã hai mươi năm trôi qua rồi, hắn ta còn sống hay không còn không chắc, ai biết được là thật hay là giả. Không chừng là có người muốn mượn danh nghĩa hắn ta để gây sự đó, chờ ba ngày nữa thôi là biết ngay.”