Thời gian dần trôi qua, hắn ta không còn hài lòng với việc khua khoắng chân tay nữa, sức lực mà hắn ta hạ xuống mỗi cú đánh bóng ngày một lớn, thế rồi, hắn ta vô ý đánh lệch một quả bóng, bay thẳng về phía đám người.
Phùng ngũ lang thầm nghĩ, tiêu rồi, đây không phải là nhà của hắn ta, khách tới vườn Phù Dung trong hôm nay đều có lai lịch rất lớn, nếu chẳng may bóng rơi trúng gia quyến của một nhân vật to lớn nào đó, thì chắc chắn là hắn ta phải đi nhận lỗi rồi.
Hắn ta vội bảo người ta ném gậy đi, đang định đuổi theo để nói một tiếng, không ngờ là, trong lúc bị chói mắt, quả bóng màu kia lại bay vòng trở về. Quả bóng đó được đánh trả về rất mạnh, nó bay thẳng tới nơi hắn ta đang đứng, còn mang theo cả tiếng xé gió nữa. Phùng ngũ lang giật mình, hốt hoảng tránh né, đám người bọn họ va vào nhau, ngã sấp mặt.
Không ngờ là người ra tay hoàn toàn không có ý rời đi, người nọ chỉ đứng bên sân, chắp tay chờ hắn ta đi sang đó.
Lúc Phùng ngũ lang đi qua, đầu tiên là hắn ta nhìn thấy một vị lang quân dáng người cao lớn đĩnh đạc, người nọ nghiêm nghị đứng nơi ấy như tùng xanh. Hắn mặc áo bào cổ tròn màu đỏ, đai lưng màu đen, bộ y phục này như phác họa thân hình hắn, khiến hắn càng thêm phần cao lớn mạnh mẽ, những mảng màu sắc đậm xung đột với nhau, vẻ môi hồng răng trắng nơi hắn trở nên nổi bật vô cùng, chất màu trong đẹp.
Từ xa, Phùng ngũ lang nhìn thấy người mặc áo đỏ đó thì chợt cảm thấy không ổn. Sau khi đến gần thì mới thấy rõ khí chất lẫn tướng mạo của hắn, lòng hắn ta càng bồn chồn hơn ban nãy nữa, khí thế đi hỏi tội vô thức bị người ta trấn áp. Phùng ngũ lang đi đến trước mặt hắn, dùng giọng điệu chẳng mấy thiện lành mà chất vấn: “Ban nãy, suýt chút nữa là ta đã bị một quả bóng đập trúng, ngươi đánh quả bóng ấy phải không?”
Minh Hoa Chương nhìn hắn ta từ trên cao nhìn xuống, hắn lạnh lùng đáp: “Là ta.”
Cách hắn đáp lời nghe vô cùng dứt khoát, lời nói lại khí phách vô song, nhưng cũng chính vì thế mà hắn đã khiến cho Phùng ngũ lang không biết phải nói thêm gì nữa. Hắn ta tức giận nói: “Không biết hôm nay bệ hạ mở tiệc à? Đang có nhiều người như thế nữa, nếu ngươi làm cho ai đó bị thương thì ngươi có bồi thường nổi hay không?”
“Ngươi cũng biết là hôm nay có nhiều người cơ à?” Giọng điệu của Minh Hoa Chương lạnh như băng, hắn nói: “Suýt chút nữa ngươi đã làm muội muội ta bị thương rồi đấy.”
Bấy giờ Phùng ngũ lang mới chú ý tới hai nữ tử đứng sau lưng hắn, một người trong trẻo như hoa sen, một người tươi đẹp như hoa đào, đều là mỹ nhân hàng đầu. Có điều, do khí thế của Minh Hoa Chương quá sức mạnh mẽ, nên hắn đã vô tình che đậy luôn cả người bên cạnh, bởi thế mà Phùng ngũ lang mới không nhìn thấy hai người họ.
Phùng ngũ lang thầm nghĩ, hóa ra đây là một cặp tỷ muội, hai người này đang muốn nhờ huynh trưởng trong tộc làm chỗ dựa đây mà. Phùng ngũ lang được gia đình nuông chiều quen rồi, hắn ra sinh lòng ngạo mạn, nói: “Ta chỉ là đang chơi với bằng hữu của ta, không cẩn thận nên mới lỡ tay đánh lạc bóng thôi, chẳng phải là bọn họ cũng chẳng có chuyện gì à?”
“Ta cũng lỡ tay.” Không rõ ý tứ của Minh Hoa Chương là gì, hắn áng chừng cây gậy một chút rồi nói: “Theo như lời ngươi nói, chỉ cần không xảy ra chuyện gì là có thể đánh thoả thích à?”
Minh Hoa Thường lặng lẽ níu ống tay áo Minh Hoa Chương, nàng nhẹ nhàng kéo. Suýt chút nữa là quả bóng đó đã đập trúng phần gáy của nàng, tất nhiên là nàng cũng thấy tức giận rồi. Nhưng Minh Hoa Chương đã đến đây rồi thì chắc hẳn là đám người Nữ hoàng, Thái tử đang ở cách đây không xa, vẫn nên đừng làm lớn chuyện này ra thì hơn, tránh làm ảnh hưởng đến thanh danh của Minh Hoa Chương.
Nhóm tiến sĩ cũng tới cùng, tình hình bên phía này của bọn họ đã kinh động đến những người khác, Tạ Tế Xuyên đi qua, hắn ta hỏi: “Cảnh Chiêm, sao vậy?”
Cảnh Chiêm? Phùng ngũ lang nghe được thì nhíu mày, hình như là cái tên này nghe có vẻ hơi quen tai.
Tạ Tế Xuyên thấy khuôn mặt của Minh Hoa Chương lạnh như sắt thép, rồi hắn ta lại nhìn sang Minh Hoa Thường, ít nhiều gì thì hắn ta cũng đã đoán ra được những gì vừa xảy ra. Sắc mặt Tạ Tế Xuyên không thay đổi, hắn ta ra vẻ lo lắng hỏi thăm nàng: “Minh nhị muội muội, sao muội lại ở đây? Trên sân mã cầu này nhiều người nên phức tạp lắm, cẩn thận kẻo bị thương.”
Sau khi Phùng ngũ lang nghe thấy họ “Minh” này, cuối cùng hắn ta cũng biết vì sao mình lại cảm thấy quen thuộc. Cảnh Chiêm, chẳng phải đây chính là con trai độc nhất của phủ Trấn Quốc Công, là tiến sĩ tân khoa hiện đang rất nổi danh hay sao?
Tô Hành Chỉ nghe thấy tiếng động thì quay đầu lại, thấy Tô Vũ Tễ đang đứng ở bên này thì y cũng cau mày đi qua, sau đó khẽ hỏi han: “Vũ Tễ, làm sao vậy? Bị thương rồi à?”
Tô Vũ Tễ liếc nhìn Phùng ngũ lang một cái rồi nhẹ nhàng lắc đầu: “Không, suýt chút nữa Minh nương tử đã bị quả bóng ấy đập trúng.”
Lời nói này của Tô Vũ Tễ đã phân trần sự thật, phân rõ đúng sai. Khi thấy ba nam lang khôi ngô tuấn tú, thân mặc bào đỏ đi qua đây, dù Phùng ngũ lang có dốt nát hơn thế này nữa thì cũng đã có thể đoán ra được rằng, bọn họ là nhân vật chính của ngày hôm nay – là các tiến sĩ đang rất nổi danh, được mọi người hoan nghênh vô cùng. Trông tuổi tác, đoán chừng cũng xếp ở ba vị trí đầu.
Phùng ngũ lang âm thầm rủa hai tiếng xui xẻo, sao hắn ta lại đen đủi đến vậy cơ chứ? Chỉ đánh bừa có một cái thôi mà lại rơi trúng các muội muội của Trạng Nguyên, Bảng nhãn, Thám hoa ư? Chỉ có điều, ba người này mang ba họ khác nhau, cũng không nghe ai nói là họ có quan hệ thân thích cả, vì sao mà ai cũng gọi là muội muội vậy?
Bấy giờ, Phùng ngũ lang chợt không thể hiểu ra được mối quan hệ của mấy người bọn họ, nhưng, kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, Nữ hoàng xem mấy người này như là bảo bối vậy, một lát nữa bọn họ còn phải ra sân chơi mã cầu nữa, chơi xong thì lại không thể tránh khỏi việc phải diện thánh. Nếu Phùng ngũ lang chọn đắc tội với tiến sĩ tân khoa ngay trong thời điểm này, quả thật không phải là một hành động sáng suốt.
Phùng ngũ lang chỉ có thể đổi sang khuôn mặt tươi cười, khô khan cười vài tiếng rồi nói: “Hóa ra là ba vị tiến sĩ, thất kính rồi, thất kính rồi. Thật sự xin lỗi, Minh huynh, chuyện ban nãy là do ta không cẩn thận, đã mạo phạm đến huynh đài rồi.”
Nếu thật sự nói về tuổi tác thì còn chưa biết là ai lớn, ai nhỏ đâu, Phùng ngũ lang đã chủ động gọi Minh Hoa Chương là “huynh” như thế, có thể coi như là hắn ta đã nhận lỗi rồi. Nhưng Minh Hoa Chương lại chẳng hề nhúc nhích một chút nào cả, chỉ lạnh lùng nói: “Bóng của người đâu có đập trúng ta, xin lỗi ta làm gì cơ chứ?”
Lời nói này của hắn nghe vừa lạnh lùng vừa hung hăng, có thể nói là rất hùng hổ, dọa người. Tô Vũ Tề và Tô Hành Chỉ không nhịn được mà đều nhìn về phía hắn, hơi bất ngờ khi thấy Minh Hoa Chương không nể mặt người ta như thế. Tạ Tế Xuyên nhướng mày, khoanh tay, hắn ta cười như không cười mà chứng kiến cảnh tượng này.
Phùng ngũ lang không thể nén được ý giận hiện hữu trên gương mặt mình, nhưng vì e ngại tình thế trước mắt nên hắn ta chỉ đành cam chịu khi bị đẩy vào thế yếu, đành xin lỗi Minh Hoa Thường: “Minh muội muội, xin lỗi, ban nãy đã khiến muội phải sợ hãi rồi. Nếu muội thấy không thoải mái ở chỗ nào, Phùng gia chúng ta sẽ dốc hết sức gánh chịu tiền thuốc.”
Mắt thấy lượng người chú ý đến phía bên này ngày một nhiều, Minh Hoa Thường cũng không muốn làm ầm ĩ chuyện này lên ngay trong ngày trọng đại của Minh Hoa Chương, nàng bèn cười cười mà nói: “Không sao. Lần sau Phùng lang cũng phải cẩn thận, may mà hôm nay đã có Tô tỷ tỷ cứu ta, nếu đổi lại là một nương tử khác, chưa chắc là họ đã may mắn được như ta đâu.”
Phùng ngũ lang cười xấu hổ, chẳng đợi hắn ta đáp lại, Minh Hoa Chương đã trở tay cầm tay Minh Hoa Thường, kéo nàng rời đi, hắn vừa đi vừa nói: “Muội ấy là muội muội của ta, không tới lượt ngươi gọi. Chúng ta đi.”
Minh Hoa Thường bị hắn kéo đi mà lảo đảo, vội vã nở nụ cười với Tô Vũ Tễ, Tô Hành Chỉ, nhưng nàng lại bị Minh Hoa Chương kéo đi mất rồi. Hắn đi quá nhanh, Minh Hoa Thường cố gắng giữ ly đồ uống lạnh trong tay cho thật vững, nàng nói: “Nhị huynh, chậm một chút, đồ uống của muội sắp văng ra ngoài rồi!”
Minh Hoa Chương quay đầu, thấy nàng vẫn còn đang cầm ly nước kia thì thật sự là hắn không biết nên nói gì cho phải: “Ta phục muội rồi đấy, suýt chút nữa là đã bị ngã rồi mà nước lại chẳng văng ra lấy một giọt nào cả.”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Minh Hoa Thường bĩu môi, nàng cúi đầu uống một ngụm nước ô mai lạnh cho đỡ sợ.
Minh Hoa Chương im lặng nhìn Minh Hoa Thường, ban nãy, khi hắn đi tới, hắn đã nhìn thấy hết từ đầu đến cuối – từ lúc Minh Hoa Thường nói chuyện cùng với Tô Vũ Tễ, cho đến khi quả bóng bay về phía Minh Hoa Thường, và cuối cùng là Tô Vũ Tễ kéo nàng ra. Suýt chút nữa là hắn đã sợ chết khiếp rồi, ấy thế mà nàng thì vẫn cứ không tim không phổi như thế, còn có tâm trạng uống nước nữa chứ.
Minh Hoa Chương nhìn chằm chằm vào đôi môi vô cùng đỏ thắm, trơn bóng sau khi dính nước ô mai của nàng, yết hầu của hắn lăn lên lăn xuống, càng che càng lộ, chỉ đành nhìn sang chỗ khác: “Sao muội lại đi cùng với Tô Vũ Tễ?”
Lại còn gọi người ta là “Tô tỷ tỷ” một cách đáng buồn nôn như thế nữa chứ. Nàng lấy đâu ra nhiều huynh trưởng, nhiều tỷ tỷ đến như thế vậy? Đến Phi Hồng sơn trang thì có thêm một Nhậm tỷ tỷ và Tạ huynh, bây giờ thì lại thêm một Tô tỷ tỷ nữa. Có phải là tiếp theo đây, đến cả Tô Hành Chỉ cũng sẽ trở thành người bên cạnh nàng hay không?
Minh Hoa Thường nghiêm túc nói: “Người ta đã cứu muội, muội có qua có lại, chẳng phải đó là điều nên làm sao? Huống chi, sau này huynh và Tô Hành Chỉ sẽ làm quan cùng triều, muội kết giao với Tô Vũ Tễ trước thì cũng có lợi cho con đường làm quan của huynh mà.”
Minh Hoa Chương bị chọc giận đến mức bật cười, nói vậy, ra là nàng đang vì hắn à? Minh Hoa Chương quay đầu muốn tranh luận, đột nhiên miệng hắn chạm vào một làn hơi hạnh. Minh Hoa Thường giơ đồ uống đến bên môi hắn, nàng còn cười và che nắng cho hắn nữa: “Huynh đã phơi nắng lâu như thế, đổ mồ hôi luôn rồi kìa. Nhanh uống chút đồ lạnh giải tỏa cơn nóng đi.”
Minh Hoa Chương run lên, hắn nhận ra đây là chỗ ban nãy nàng đã chạm môi. Hắn đang muốn trưng ra khuôn mặt lạnh lùng, răn dạy “Còn ra thể thống gì”, nhưng môi chỉ vừa mới động đậy thôi mà đã bị Minh Hoa Thường tìm được kẽ hở, rót nước ô mai vào.
Giống như là đang nuốt đá lạnh vào vậy, hơi lạnh chạm đến đầu lưỡi hắn rồi trượt vào trong cổ họng, lồng ngực, bụng, cuối cùng là hóa thành một sự kích thích tê dại lan ra khắp toàn thân.
Đôi mắt đen nhánh của Minh Hoa Chương như được gột rửa, bình tĩnh nhìn nàng chằm chằm. Minh Hoa Thường thì lại cảm thấy là vì nước ô mai mình mua ngon nên bắt đầu khoe khoang: “Ngon đúng không? Trên xe vẫn còn, Nhị huynh yên tâm chơi mã cầu đi, sau khi huynh thắng, muội sẽ mang hết qua cho huynh!”
Minh Hoa Chương nhìn nàng, có cảm giác ngọn lửa trong người đã bị một lớp băng bao phủ, sức lực toàn thân chẳng tìm thấy chỗ để xả ra. Cuối cùng, hắn đành cam chịu mà thở dài, hỏi: “Chỉ thắng thì mới cho hả?”
“Dù kết quả có ra sao thì đều là của Nhị huynh hết.” Minh Hoa Thường nịnh nọt hắn ngay, nàng lại nói: “Có điều, chắc chắn là Nhị huynh sẽ thắng, cứ coi như là muội cung chúc Nhị huynh đại thắng trở về trước vậy.”
Yết hầu của Minh Hoa Chương chuyển động, hắn đang định nói gì đó, thì bỗng sau lưng truyền đến một giọng nói, ngữ điệu khi người nọ lên tiếng khá chậm rãi: “Các ngươi đang nói gì vậy, sao không dẫn ta theo?”
Minh Hoa Chương nhíu mày, cảm thấy hơi mất hứng. Hắn quay đầu lại, giọng điệu nghe vô cùng ghét bỏ: “Sao ngươi lại tới đây?”
“Huynh đệ à, ta tưởng ngươi còn nhớ là ta và ngươi cùng một đội cơ chứ, sắp phải ra sân thi đấu rồi đấy.” Tạ Tế Xuyên ôm tay áo, không nhanh không chậm đến gần hai người họ. Hắn ta nhìn thấy Minh Hoa Thường thì nhướng mày hỏi: “Nhị muội muội, lâu rồi không gặp. Ta tưởng rằng hai ta cũng là chỗ quen biết, ấy thế mà vào hôm yết bảng, muội muội đã nhìn thấy ta rồi mà đến cả một chiếc túi thơm, muội cũng không nỡ ném đi nữa à?”
Bị chính chủ “điểm mặt gọi tên”, Minh Hoa Thường vô cùng khó xử, nàng chỉ đành cười nói: “Tạ huynh phong thần tuấn tú, ngọc thụ lâm phong, ta chỉ chiếc túi thơm đó ở trên đường thôi, thật sự là không xứng với phong thái của Tạ huynh đâu, thế nên ta cũng không tiện ném nó đi.”
Tạ Tế Xuyên “Ồ” một tiếng, hắn ta chỉ về phía thắt lưng của Minh Hoa Chương: “Cho nên, muội muội chỉ chuẩn bị một cái cho Cảnh Chiêm thôi à?”
Minh Hoa Thường nghiêng đầu nhìn Minh Hoa Chương, bấy giờ nàng mới nhận ra là hắn đang đeo theo chiếc túi xấu xí đó trên thắt lưng. Minh Hoa Thường chỉ cảm thấy hai mắt mình đã tối sầm lại, nàng nở nụ cười cứng ngắc, nói: “Cũng xem như là thế đi. Ngại quá, kỹ thuật thêu của ta… không tốt lắm, cũng chỉ có Nhị huynh không chê thôi, nhưng thật sự là ta không có mặt mũi đâu mà mang đi tặng cho người khác. Thế này đi, trên xe ta có chuẩn bị đồ uống lạnh để giải nhiệt, đợi đến khi thi đấu mã cầu xong, ta tặng đồ uống chúc mừng Tạ huynh thắng lợi.”
Có trời mới biết Minh Hoa Thường đã phải lấy ra bao nhiêu dũng khí để có thể nói ra được ba chữ đánh giá “không tốt lắm” này, Tạ Tế Xuyên cười tủm tỉm nói: “Được, vậy thì cảm ơn lời chúc tốt lành của muội muội nhé.”
Minh Hoa Chương yên lặng nhìn Minh Hoa Thường, nếu hắn nhớ không nhầm, hình như là ban nãy nàng mới nói rằng, nếu thắng thì nàng sẽ đưa hết cho hắn, còn bây giờ, chưa được bao lâu mà nàng đã đi chia cho Tạ Tế Xuyên rồi ư?
Không chỉ có thế thôi đâu, cái tên Tạ Tế Xuyên này lại còn muốn đổ dầu vào lửa nữa chứ, hắn ta nhìn Minh Hoa Chương, bắt đầu hỏi hắn rằng: “Cảnh Chiêm, sao ngươi lại không nói gì thế? Hay là ngươi thấy không vui à?”
Minh Hoa Chương cười, đôi mắt đen lặng lẽ nhìn chằm chằm vào Tạ Tế Xuyên, hắn gằn từng chữ một: “Không sao, ta không để bụng.”
Ở phía sau, khi Tạ Tế Xuyên đã đi rồi, Tô Hành Chỉ bèn hỏi Tô Vũ Tễ: “Sao muội lại đến cùng nàng ấy?”
“Nàng ấy?” Tô Vũ Tễ hỏi: “Huynh đang nói đến Minh Hoa Thường ấy à? Ồ, lúc đầu muội đang ở đây chờ huynh, trùng hợp gặp được nàng ấy nên nói chuyện một chút.”
Trùng hợp à? Tô Hành Chỉ nhíu mày, không thể nào yên tâm được: “Vẫn chưa tìm ra được người theo dõi muội lần trước, chẳng phải ta đã bảo muội ở nhà rồi sao? Sao muội còn đi ra đây nữa?”
“Hôm yết bảng huynh không cho muội ra ngoài, hôm nay các huynh chơi mã cầu, nếu như muội lại vắng mặt thì còn ý nghĩa gì nữa chứ?” Tô Vũ Tễ cũng không hề sợ Tô Hành Chỉ, nàng cao giọng nói như thế khiến y nghẹn họng, nói xong thì nàng ấy khá nghi hoặc: “Chẳng phải nhóm người đó theo dõi đồng loạt cả hai chúng ta à? Sao qua miệng huynh thì lại thành theo dõi muội vậy?”
Tô Hành Chỉ biết mình vừa vô ý nói hớ, thế là y vội ngăn chủ đề này lại, bất đắc dĩ nói: “Muội lúc nào cũng cứng đầu như vậy. Thôi, nếu muội đã muốn đến xem thì cứ xem đi, nhưng nhớ là phải cẩn thận, đừng có ngây ngô, người khác nói gì cũng tin.”
Hình như “người khác” mà Tô Hành Chỉ vừa nói còn có nghĩa khác, Tô Vũ Tễ không nghĩ gì nhiều, nàng ấy không nhịn được mà đáp lại: “Biết rồi. Trận đấu mã cầu sắp bắt đầu rồi, huynh nhanh đi chuẩn bị đi.”
Trên đài cao, đám cung tỳ ngồi vây quanh Nữ hoàng, các Vương gia, Công chúa thì ngồi vào chỗ của mình dựa theo tôn ti và thứ tự. Sau khi Nữ hoàng lộ diện, người trong vườn Phù Dung ngừng nói chuyện ngay tắp lự, không hẹn mà cùng đi đến khu vực theo dõi trận đấu của mỗi nhà. Thượng Quan Uyển Nhi bước nhanh đến bên cạnh Nữ hoàng rồi nói: “Bệ hạ, đã chuẩn bị xong hết rồi ạ.”
Nữ hoàng chậm rãi gật đầu, bà ấy khẽ nói: “Bắt đầu đi.”
Thượng Quan Uyển Nhi đáp “Vâng”, rồi nàng ấy đi về phía chỗ của Đông Cung, dâng một quyển sổ con cho Thái tử: “Điện hạ, mời.”
Thái tử hồi hộp bóp bóp ngón tay, ông ấy nhận sổ con từ tay Thượng Quan Uyển Nhi, đứng trên đài đọc bài mở màn thay cho Nữ hoàng. Bài văn mở màn này là do Thượng Quan Uyển Nhi viết, từ ngữ được trau chuốt, tinh thần dâng trào, đọc hết là sẽ thấy khí thế ngút trời, nhưng giọng nói của Thái tử lại kèm theo chút e sợ, khí thế ấy cũng đã bị giảm đi nhiều.
Tác giả Thượng Quan Uyển Nhi nghe xong thì tiếc nuối không thôi, nhưng cũng may là đã đọc xong mà không phạm phải sai lầm gì. Thái tử khép sổ con lại, ông ấy có phần sợ hãi khi nhìn về phía Nữ hoàng, sắc mặt Nữ hoàng nặng nề, không thể đoán ra được tâm trạng của bà ấy, bà ấy chỉ gật đầu nói: “Được rồi, bắt đầu đi.”
Nữ hoàng ra lệnh, thái giám vội vàng chạy xuống truyền chỉ. Nhóm tiến sĩ chia làm hai đội, tiến vào sân từ hai phía Đông và Tây. Bọn họ đứng hành lễ từ xa với đài cao, sau đó thì tự lên ngựa của mình. Trọng tài thổi còi một tiếng, quả bóng được ném lên cao, trận đấu mã cầu chính thức bắt đầu.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Ánh mắt mọi người đều di chuyển lên cao theo quả bóng đó, nó còn chưa kịp rơi xuống mà đã có một con ngựa trắng lướt nhanh qua mấy người để đến gần nó. Có một gậy được giơ cao lên và đánh trúng quả bóng, quả bóng phóng nhanh về phía khung thành, giống như là cầu vồng vậy.
Cát bụi trên sân bay lên, tiếng ngựa hí vang, tất cả mọi người đều đuổi theo quả bóng. Có một thiếu niên mặc áo đỏ cưỡi ngựa trắng dẫn đầu xông lên trước, người nọ đánh thật mạnh vào quả bóng nhiều màu đã ngừng di chuyển và đang nằm giữa sân, rồi trái bóng ấy bay thẳng vào khung thành, nhanh chóng giành được điểm đầu tiên.
Ván đầu tiên kết thúc quá nhanh, khán giả im lặng cả một lúc lâu rồi mới phản ứng lại được, rồi khán đài xung quanh bùng nổ trong bao tiếng reo hò. Minh Hoa Thường vừa về đến chỗ của phủ Trấn Quốc Công, khi đang đối phó với những lời tra hỏi đến từ trưởng bối, thì Minh Hoa Chương đã có được một khởi đầu tốt đẹp.
Nàng kinh ngạc “Ồ” lên một tiếng, Minh lão phu nhân còn đang bận nói chuyện với người khác, bà chẳng còn tâm tư đâu mà để ý đến Minh Hoa Thường nữa.
Minh Hoa Thường vui vẻ thoải mái, nàng che tay ở trước mắt, cố gắng theo dõi sát sao từng diễn biến trên sân. Kỹ thuật cưỡi ngựa của Minh Hoa Chương rất tốt, hợp tác với Tạ Tế Xuyên vô cùng ăn ý, hai thiếu niên cưỡi ngựa trắng lần lượt chạy băng băng, người ta nhìn theo mà lòng cứ hoài mong mỏi.
Mà, ở đội bên kia, Tô Hành Chỉ cũng không hề lâm vào thế yếu, y đã luyện tập nhiều năm trong Huyền Kiêu Vệ, tinh thông cưỡi ngựa bắn cung, cũng từng học chiến thuật bày binh bố trận. Ván đầu tiên Minh Hoa Chương đánh bất ngờ nên y trở tay không kịp, sau đó, y cũng nhanh chóng lên kế hoạch phản kích lại. Hai bên đánh qua đánh lại, chỉ mới qua một chốc thôi mà tình thế đã đổi thay mấy bận, quả đúng là vô cùng đặc sắc.
Minh Hoa Thường xem một cách say sưa, nhân lúc một ván nữa đã kết thúc, nàng vội vàng dặn dò Chiêu Tài: “Chiêu Tài, ngươi dẫn theo mấy người, chuyển hết tất cả số đồ uống lạnh trên xe của chúng ta đến đây đi.”
“Hả?” Càng ngày Chiêu Tài càng không thể hiểu nổi suy nghĩ của nương tử nhà bọn họ, nàng ấy kinh ngạc hỏi: “Nương tử, ngài muốn làm gì thế ạ?”
Minh Hoa Thường liếc nàng ấy một cái: “Nhanh đi đi! Còn chậm trễ nữa là không kịp đâu!”
Minh lão phu nhân bận xã giao với phủ khác, không hề có thời gian rảnh để thưởng thức trận đấu. Minh Hoa Thường thì ngược lại, nàng không hề muốn làm quen người khác, một lòng chỉ muốn đắm chìm vào trận đấu. Để thấy rõ động tác, nàng dứt khoát chen lấn lên hàng đầu.
Giang Lăng và Nhậm Dao cũng đang xem trận đấu, Giang Lăng liếc nhìn về phía Minh Hoa Thường, hắn ta vội vẫy tay với nàng: “Minh Hoa Thường, ở đây này!”
Minh Hoa Thường vừa quay đầu lại thì đã nhìn thấy khoảng đất trống rộng rãi ngay đằng trước chỗ của Giang gia, thật lòng là nàng thấy ghen tị lắm. Nàng không hề khách sáo mà chạy thẳng qua đó, hỏi: “Giang Lăng, Nhậm tỷ tỷ, hai người đến đây từ lúc nào vậy? Sao ta không nhìn thấy hai người?”
“Vừa mới đến.” Giang Lăng chỉ vào Nhậm Dao rồi nói: “Nàng ta và tổ mẫu cãi nhau, nếu không nhờ có ta đi tìm nàng ta thì nàng ta đã đi mất rồi.”
Minh Hoa Thường nhìn về phía Nhậm Dao, quả nhiên nàng trông thấy sắc mặt nàng ấy không được tốt cho lắm. Liên quan đến chuyện nhà của phủ Bình Nam Hầu, Minh Hoa Thường cũng không tiện đề cập đến nhiều, nàng chỉ cười: “Trên đường đến đây, ta đã mua chút đồ uống lạnh, ta còn đặc biệt giữ lại vị mà hai người thích nữa đó, vừa hay uống để giải nhiệt luôn. Giang Lăng, ngươi mau phái gia đinh đến chỗ xe ngựa của phủ Trấn Quốc Công giúp đỡ đi, ta cũng không biết là nha hoàn của ta đi đâu mất rồi, tránh lát nữa tìm sai chỗ.”
Giang Lăng bày ra vẻ mặt ghét bỏ: “Sao đi đâu ngươi cũng nhớ đến chuyện ăn uống vậy hả?” Nhưng hắn ta vẫn nhanh chóng sai thị vệ đi qua đó.
Có thị vệ cao lớn của phủ Giang An Hầu góp sức, chẳng mấy chốc, đồ uống đã được chuyển đến. Minh Hoa Thường chọn ly lạnh vừa phải rồi đưa ly đó cho Nhậm Dao. Ban đầu Nhậm Dao không có ý định uống, nhưng rồi, nàng ấy lại không thể chống đỡ nổi trước đôi mắt của Minh Hoa Thường, nàng vừa chớp chớp đôi mắt như mắt nai tơ vừa nhìn nàng ấy đầy trông mong, thế là Nhậm Dao chỉ đành nhận lấy ly nước ấy.
Uống một ngụm nước lạnh chua chua ngọt ngọt vào bụng, cơ thể bất giác phát ra một tiếng thở dài đầy thoải mái, sự uất ức trong lồng ngực như cũng tiêu tan đi nhiều. Minh Hoa Thường thấy sắc mặt Nhậm Dao đã thả lỏng hơn một chút thì nàng ôm lòng chờ mong mà hỏi nàng ấy rằng: “Ngon không?”
Nhậm Dao chậm rãi gật đầu. Giang Lăng đến gần hỏi: “Của ta đâu?”
Minh Hoa Thường tức giận lườm hắn ta một cái: “Ngươi không có tay à? Tự lấy đi.”
Giang Lăng “hừ” một tiếng, hắn ta đành tự cầm lấy một cái ống trúc rồi uống một hớp thật lớn. Ban nãy hắn ta còn ghét bỏ Minh Hoa Thường, nhưng đến khi uống nước lạnh vào rồi thì mới phát hiện ra rằng, hình như là cũng không tệ.
Giang Lăng uống hết ngụm này đến ngụm khác, chỉ vào giữa sân rồi nói với Minh Hoa Thường: “Điểm số rất sát sao, chưa chắc đám người Minh Hoa Chương có thể thắng được ván này.”
Minh Hoa Thường hung hăng trừng mắt, liếc xéo hắn ta một cái ngay tức thì: “Đừng có mà nói ra mấy lời xui xẻo ấy, chắc chắn Nhị huynh của ta sẽ thắng được.”
Tâm trạng của Nhậm Dao đã bình ổn lại đôi chút, nàng ấy cũng đã có tâm tư xem trận đấu trên sân rồi: “Ý tưởng của Tô Hành Chỉ không tồi, nhưng nếu chỉ có một mình hắn thì cũng chẳng thể làm nên được việc gì. Thời gian thi đấu càng dài, thì thể lực của các thành viên trong đội hắn càng yếu đi. Thắng bại đã định, chẳng mấy chốc điểm số sẽ lại giãn ra thôi.”
Minh Hoa Thường lập tức “Ừ” một tiếng rồi nói: “Nhậm tỷ tỷ không hổ danh là người nhà tướng, binh pháp kỳ tài, ánh mắt của tỷ rất chuẩn.”
Giang Lăng “xùy” một tiếng, mắt hắn ta đã trợn lên luôn rồi, hắn ta nói: “Nịnh hót.”
“Ta nói thật.” Minh Hoa Thường nói xong thì mới nhìn thấy ống trúc trống không sau lưng hắn ta, nàng không thể tin được mà lên tiếng hỏi: “Rốt cuộc là ngươi đã uống bao nhiêu ly vậy?”
“Có bao nhiêu đâu.” Giang Lăng tỏ vẻ vô tội, hắn ta vươn tay về phía chiếc ly tiếp theo, nói: “Ngươi còn nhiều như vậy mà, ta giúp ngươi giải quyết một chút, đỡ cho ngươi phải mang về nhiều.”
“Ngươi dừng tay lại đi!” Minh Hoa Thường tức giận, nàng dùng cả tay lẫn chân để giữ lấy tay hắn ta: “Đừng uống nữa, một lát nữa ta còn phải đi tặng cho người khác nữa đó.”
“Hẹp hòi, một ly nước thì có bao nhiêu tiền đâu, ta mua hết cho ngươi.”
“Nằm mơ đi! Ở một nơi như thế này, ngươi cứ thử xem ngươi có thể dùng tiền để mua đồ uống lạnh hay không?”
Trên sân, Minh Hoa Chương lại đánh vào một quả nữa, Tạ Tế Xuyên ghìm ngựa, chậm rãi đi từ phía sau đến bên cạnh hắn: “Hôm nay ngươi cắn thuốc à, đánh hăng thế.”
Trong suốt cả quá trình thi đấu vừa qua, Minh Hoa Chương luôn điều khiển ngựa lao đi rất nhanh, trên người hắn cũng đã đổ ra một lớp mồ hôi mỏng. Hắn cởi hộ giáp trên tay áo ra, tùy ý xắn tay áo lên rồi nói: “Tùy tiện đánh chút thôi.”
“Cái này gọi là tùy tiện đánh chút thôi đó à?” Tạ Tế Xuyên nhìn về phía hắn, cười hỏi: “Ngươi đang cố ý biểu hiện trước mặt mọi người à, hoặc giả là, ngươi đang sợ ngươi sẽ thua, sợ sẽ khiến cho muội muội của ngươi thất vọng, phải thế không?”
Minh Hoa Chương không hề để ý đến lời nói không rõ ý tứ trước đó của hắn ta, hắn chỉ lạnh lùng liếc Tạ Tế Xuyên một cái rồi nói: “Muội ấy không phải là muội muội của ngươi.”
Nụ cười của Tạ Tế Xuyên càng tươi hơn: “Vậy là muội muội của ngươi à?”
Minh Hoa Chương không để ý tới hắn ta, hắn nắm chặt dây cương, điều khiển ngựa đi lướt qua Tạ Tế Xuyên. Tạ Tế Xuyên vẫn chẳng hề quan tâm đến sự lạnh lùng ấy của hắn, hắn ta vẫn theo sát ngay phía sau Minh Hoa Chương, cứ như là keo da trâu vậy, hắn ta nói với âm lượng mà chỉ có hai người họ mới có thể nghe thấy được: “Cảnh Chiêm, đừng quên ngươi là ai.”
——————
Tác giả nói:
Giang Lăng: Cái “thùng cơm” này mang nhiều đồ uống đến thế cơ à, ối.
Minh Hoa Thường: Cái “thùng cơm” này uống nhiều đồ uống của ta đến thế cơ á! Tức quá!
# “Thùng cơm” khinh bỉ lẫn nhau #