Thi thể của Phong Ngữ đã được vớt lên, đặt trên bờ trống trải, Ngỗ tác đeo hộp vội vàng chạy tới. Cách đây ít lâu, hắn ta còn đang khám nghiệm tử thi cho Phong lão thái gia, vậy mà, mới chỉ qua có một thôi, hắn ta lại phải đối mặt với thi thể của nhị nhi tử của Phong lão thái gia rồi. Cảm giác này, thật đúng là không có cách nào có thể nói nên lời được mà.
Bên bờ, nha dịch bắt đầu phong tỏa, đuổi các nô bộc người hầu hay tin chạy tới đây đi, nhưng vẫn có không ít người vây quanh ở bên ngoài, nhìn Ngỗ tác khám nghiệm tử thi từ xa.
Minh Hoa Thường đứng trong nhà thủy tạ, nơi này giống lầu Trích Tinh, diện tích không lớn nhưng cách bài trí khiến nó trông cổ kính, lịch sự và tao nhã, có thể nhìn ra được là chủ nhân rất chịu bỏ tiền ra làm. Nhà thủy tạ được dựng bằng gỗ, phía Đông nối liền với bờ thông qua hành lang dài quanh co, ở phía Tây thì có đặt một cái bàn, ba mặt lộ thiên, tầm nhìn vô cùng tốt, có thể ngắm cảnh, cũng có thể thả câu ở đây.
Trong phòng thì có trải một tấm ván gỗ để ngăn lạnh, nếu đặt thêm chậu than lên cũng không hẳn là quá lạnh. Ở tường Đông của nhà thủy tạ là cửa chính, tường Tây là sân ngoài trời, tường Bắc thì có đặt một chiếc giường, dùng một bức bình phong ngăn cách, bên ngoài bức bình phong đó là một chiếc bàn vuông nhỏ, hai đệm hương bồ được đặt đối diện nhau, mùa đông mà ở trong này vây lò bếp pha trà, yên lặng nghe tiếng nước chảy, chắc hẳn là sẽ rất thích ý. Thế mà lúc bấy giờ, bàn đựng dụng cụ pha rượu ngã trái ngã phải, có ba bình rượu rơi xuống đất, như thể là nó bị người ta vô ý kéo đổ. Còn một bình rượu nữa thì ở sân ngoài trời, trong chén còn dấu vết của rượu, có vẻ đấy là cùng một bộ. Minh Hoa Thường ngồi xổm xuống, cầm lấy từng cái bình rượu mà hít hà, sau đó thì cẩn thận trả về chỗ cũ.
Minh Hoa Thường đi một vòng trong phòng, cuối cùng, nàng dừng bước trước cửa, cẩn thận nhìn dấu vết xung quanh. Cửa chính của nhà thủy tạ khóa bằng chốt, theo như người hầu nói, lúc bọn họ đến thì cửa đã được chốt từ bên trong, bọn họ gõ cửa không được, lên tiếng gọi cũng không có ai đáp lại, chỉ có thể tìm mấy gã sai vặt đá văng cửa. Ngoại trừ dấu vết đạp cửa ra thì trên chốt cửa vẫn còn có mấy vết trắng nhạt nhạt, Minh Hoa Thường đang nhìn kỹ, thì Lý Hoa Chương đi từ bên bờ vào, thấy hành động ấy của nàng thì hắn hỏi: “Có phát hiện gì không?”
Minh Hoa Thường đứng dậy, lắc đầu và đáp: “Tạm thời thì vẫn chưa. Khám nghiệm thi thể của Phong Ngữ xong chưa? Ngỗ tác nói thế nào?”
“Không có được sự đồng ý của người Phong gia nên không thể mở lồng ngực, nhưng miệng mũi của hắn ta đều có bọt nước dạng nấm, tay thì nắm lại, mắt mở ra, bụng căng lên, vết hoen tử thi [*] nhạt màu, trên cánh tay có da gà nổi lên, trong kẽ móng tay có bùn cát và rong, suy đoán sơ bộ là rơi xuống nước khi còn sống, chết chìm. Kết hợp với bầu rượu, chén rượu bị đổ trong nhà thuỷ tạ, Ngỗ tác cho rằng, có thể là do sau khi uống say, Phong Ngữ đã trượt chân rơi xuống nước, trời tối nên không có ai nhận ra, hắn ta thì lại vì đang say rượu nên không bò lên bờ được, cho nên chết đuối.”
[*] 尸斑 – Vết hoen tử thi: Đó là những điểm hoặc mảng sắc tố xuất hiện sau khi chết, do sau khi chết máu không đông và dần dần đọng lại ở những vùng thấp của tử thi. Huyết sắc tố (Hemoglobin) ngấm vào trong các tổ chức ở những nơi ấy, lúc đầu thì chỉ tạo thành những điểm có màu hồng, sau đó tạo thành những mảng có màu tím nhạt rồi tím sẫm. Ðiều đáng lưu ý là những nơi bị tỳ, đè ép thì không xuất hiện hoen (thắt lưng, nịt vú…). Hoen xuất hiện 2 giờ sau chết, trong thời gian đầu nếu thay đổi tư thế của tử thi thì vết hoen cũng thay đổi. Trên 10 – 12 giờ sau chết, các vết hoen cố định, mặc dù tử thi thay đổi, nhưng vết hoen không thay đổi theo.
“Còn thời gian tử vong thì sao?”
“Bàn tay hắn ta trở nên trắng bệch, mắt vẫn chưa đục, nửa đêm hôm qua nhiệt độ giảm, nếu suy đoán dựa trên nhiệt độ của nước thì có lẽ hắn ta đã rơi xuống nước được sáu canh giờ rồi.”
“Sáu canh giờ…” Minh Hoa Thường lẩm bẩm: “Sáng sớm hôm nay chúng ta tới Phong gia tìm Phong Ngữ, khoảng giờ Thìn bốn khắc hắn ta được vớt lên, nếu như là sáu canh giờ trước… Vậy thì có nghĩa là khoảng giờ Tuất đêm qua, hắn ta đã rơi xuống nước chết chìm.”
“Đây chỉ là suy tính sơ bộ thôi, thời gian cụ thể thì còn phải hỏi thêm nữa.” Lý Hoa Chương lấy một tờ danh sách ra rồi nói: “Ta đã ghi lại những người gặp Phong Ngữ hôm qua rồi, nàng nhìn xem, bắt đầu hỏi từ đâu?”
Minh Hoa Thường am hiểu chuyện tra hỏi này nhất, Lý Hoa Chương luôn giao cho Minh Hoa Thường quyết định. Minh Hoa Thường lặng lẽ cảm thán hiệu suất làm việc của Lý Hoa Chương cao quá, còn chưa tới một canh giờ nữa mà hắn đã khống chết hiện trường, khám nghiệm tử thi xong, thậm chí là quan hệ của người chết khi còn sống cũng đã được sắp xếp đâu ra đấy để điều tra ra rồi.
Trong việc này thì còn có ai có thể giỏi hơn hắn được nữa đâu.
Minh Hoa Thường nhận lấy danh sách, cân nhắc từng cái tên một trên đó, sau đó nàng nhẹ giọng oán trách Lý Hoa Chương: “Hôm qua chúng ta vừa thảo luận là sẽ đến tìm Phong Ngữ tra hỏi, ban đêm hắn ta đã trượt chân chết đuối, thật là trùng hợp biết mấy. Cũng đã đến tháng Mười hai rồi mà vụ án mạng của Phong lão thái gia vẫn chưa được phá, rồi chỉ mới trôi qua có một ngày thôi, mà đã lại có thêm một vụ nữa, chỉ e là việc kiểm tra đánh giá năm nay của chàng sẽ bị bỏ dở ở đó rồi.”
Lý Hoa Chương rất hờ hững trước việc này: “Lại bộ kiểm tra đánh giá là để đốc thúc quan viên cần chính yêu dân, chỉ cần dân chúng Thương Châu an cư lạc nghiệp, kiểm tra đánh giá được tăng bậc hay là hạ bậc, ta không hề để tâm đến.”
“Chàng thì không sao rồi, nhưng vốn dĩ Thương Châu là hạ châu, kiểm tra đánh giá mà chàng bị hạ bậc nữa thì chỉ e là sẽ rất khó có thể quay về Trường An.”
Lý Hoa Chương chợt hỏi: “Về Trường An làm gì?”
“Thúc bá cô cô, đường huynh đường đệ của chàng đều ở Trường An, chàng không muốn quay về à?”
“Không muốn.” Vẻ mặt Lý Hoa Chương vẫn bình tĩnh, hắn thản nhiên nói: “Sau khi rời khỏi Trường An, ta mới biết được là kiến thức của ta hạn hẹp. Thì ra, lúc làm Kinh Triệu Doãn, ta tự nhận là mình rất có kinh nghiệm trong chuyện quản lý dân chúng, xử lý nội chính, nhưng khi đến châu khác rồi ta mới phát hiện ra là, Trường An và Lạc Dương chỉ là một bộ phận cực nhỏ của lãnh thổ Đại Đường mà thôi, và những kinh nghiệm ở Trường An hoàn toàn không thể dùng được khi ở các châu khác.”
“Đây là điều hiển nhiên mà. Người đọc sách khắp thiên hạ có chen vỡ đầu thì cũng chỉ muốn ở lại Trường An, không thì cũng muốn đến Lạc Dương. Năng lực của quan lạc ở các dinh quan Trường An và ở các châu khác cách biệt một trời một vực.”
“Nhưng các quan lớn như vậy lại có cách quản lý kém, còn các châu khác, nơi mà các quan ở kinh thành không muốn đi mới là nơi mà đa số dân chúng sinh sống.” Lý Hoa Chương nói: “Thương Châu vẫn còn nằm ở vùng Trung Bộ, tiểu quan lại ở đây thì có rất nhiều nhưng đến cả chữ nghĩa mà họ cũng không biết. Không biết chữ, không hiểu lý lẽ, mặc dù có chính lệnh của triều đình đi chăng nữa, thì cũng không có cách nào có thể phổ biến được, quyền lực cơ sở bèn do người có đức có tài nắm giữ trong thời gian dài. Ta không phản đối rằng tất nhiên là sẽ có người tài đức tốt, nhưng phần lớn nhà giàu chốn nông thôn đều giống như Phong gia. Tính mạng của dân chúng do những người này khống chế thì sao có thể sống tốt cho được? Nơi này vẫn là Trung Nguyên, nếu đi xa hơn nữa, đến đất biên cương, còn chẳng biết dân chúng lại phải sống trong những tháng ngày như thế nào.”
Minh Hoa Thường đã xem danh sách xong, nàng gấp tờ giấy lại, cười nhạt trừng Lý Hoa Chương một cái: “Cẩn thận lời nói. Bây giờ chàng vẫn còn đang đứng trên địa bàn của Phong gia mà đã dám nói xấu người ta rồi à?”
Lý Hoa Chương khinh thường, khẽ hừ một tiếng rồi nói: “Lời nói thật mà thôi.”
Hắn muốn trợn trắng mắt nhưng lại nhịn xuống, ép mình phải giữ được dáng vẻ lẫn tư thái của một vị quân tử, rất giống như lúc Minh Hoa Thường vừa đến gần người hắn, rõ ràng là hắn không quen tiếp xúc thân mật nhưng lại ngại từ chối nàng. Minh Hoa Thường cười khúc khích, nhào tới nhéo mặt hắn thật mạnh: “Đáng yêu quá, chàng làm lại vẻ mặt như ban nãy đi.”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Lý Hoa Chương bị nàng nói đến mức xấu hổ, nghiêm mặt kéo tay nàng ra: “Đừng nghịch.”
Minh Hoa Thường biết bên ngoài vẫn còn chuyện chính, nhanh chóng thu tâm tư đùa giỡn lại mà hỏi hắn tiếp: “Người phát hiện ra Phong Ngữ đầu tiên là ai?”
“Tử Ngọc.” Lý Hoa Chương nói: “Chính là nha hoàn ngã trên sân ngoài trời lúc chúng ta đi vào ấy.”
Minh Hoa Thường gật đầu rồi nói: “Đi hỏi nàng ta trước.”
Tử Ngọc bị quan sai tạm giam trong một căn phòng trống, Minh Hoa Thường đi vào, thấy dáng vẻ hoảng hốt, run lẩy bẩy của nàng ta thì nói với nha dịch rằng: “Lấy một chén nước nóng đến cho Tử Ngọc cô nương.”
Tử Ngọc thấy Lý Hoa Chương và Minh Hoa Thường thì sốt sắng đứng dậy, hai tay không ngừng chà vào y phục: “Nô… nô tỳ tham kiến Vương gia, Vương phi. Thật sự là nô tỳ không biết gì cả…”
“Đừng căng thẳng.” Minh Hoa Thường nhận lấy nước nóng từ nha dịch, sau đó nàng đặt vào tay Tử Ngọc và kéo nàng ta ngồi xuống: “Bọn ta chỉ đến tìm hiểu manh mối thôi, không phải là nghi ngờ gì ngươi đâu. Ngồi đi đã, chúng ta từ từ nói.”
Tử Ngọc hoảng hốt ngồi xuống, uống một ngụm nước nóng. Minh Hoa Thường đợi đến lúc gần như nàng ta đã khôi phục lại thì mới hỏi: “Hôm nay ngươi là người đầu tiên đến nhà thủy tạ à?”
Tử Ngọc cẩn thận gật đầu: “Vâng. Người hầu truyền tin khách quý đến, đang ở phòng trước chờ nhị lang, Nhị thái thái bảo nô tỳ đến nhà thủy tạ tìm nhị lang quân. Nô tỳ đã ở bên ngoài nhà thủy tạ gọi mấy tiếng, nhị lang cũng không đáp lời, nô tỳ đã ghé sát vào khe cửa nhìn vào bên trong, hình như là trên giường không có ai, nhưng cửa lại được chốt từ bên trong. Nô tỳ hơi hoảng hốt, bèn gọi người đến giúp đỡ, bọn nô tỳ đã gọi rất lâu nhưng nhị lang vẫn không đáp lời, gã sai vặt đành phải phá cửa. Bọn nô tỳ tìm trong phòng một lượt, không nhìn thấy nhị lang quân đâu, mọi người bèn chia nhau ra tìm, nô tỳ chú ý thấy trong nước có một cành sen bị gãy, thầm thấy lạ bèn đi qua xem thử, ai ngờ, vừa vén ra đã thấy…”
Lời khai của Tử Ngọc và của mấy gã sai vặt khác khớp với nhau, mọi người đều nói là lúc bọn họ tới, cửa được chốt từ bên trong, khi xô cửa ra thì cần phải có mấy người hợp lực lại, không thể là giả được. Nhà thủy tạ được xây dựng trơ trọi lẻ loi trên mặt nước, ngoại trừ cửa chính ra thì không còn đường ra nào nữa, mà cửa thì lại được khóa từ bên trong, xem ra, đúng thật là Phong nhị lang đã tử vong ngoài ý muốn.
Minh Hoa Thường lại hỏi: “Ngươi đến nhà thủy tạ lúc nào?”
“Nô tỳ không để ý đến thời gian.” Tử Ngọc nói: “Nhị thái thái vừa nghe thấy khách quý đến là đã đuổi nô tỳ ra ngoài ngay, nô tỳ cũng chạy một mạch đến đây, sau khi đến nhà thủy tạ thì mất gần một chén trà để gọi nhị lang, sau đó thì đi gọi người.”
Minh Hoa Thường lặng lẽ suy nghĩ, bọn họ tới Phong gia vào giờ Thìn, đợi một chén trà rồi mới đi tìm Phong nhị thái thái, sau đó thì đến nhà thủy tạ cùng với Phong nhị thái thái, lúc đó cửa đã bị phá rồi. Nếu tính toán thời gian thì sẽ thấy là cũng không khác gì so với lời Tử Ngọc nói.
Minh Hoa Thường lại hỏi tiếp: “Đêm qua Phong nhị lang ra đây lúc nào?”
“Khoảng giờ Tuất. Lúc đó nhị lang và Nhị thái thái vừa ăn cơm xong, họ ở trong phòng nói chuyện, nô tỳ đi đến phòng bếp lớn đưa đồ, khi quay lại thì không thấy nhị lang đâu nữa, mà Nhị thái thái thì ngồi trong phòng, tâm tình không được tốt cho lắm. Nha hoàn khác lặng lẽ nói cho nô tỳ biết là nhị lang và Nhị thái thái đã cãi nhau vài câu, ngài ấy thì đi ra ngoài rồi, nhưng Nhị thái thái thì vẫn còn đang tức giận. Nô tỳ không dám đi vào quấy rầy Nhị thái thái.”
Minh Hoa Thường hỏi: “Từ lúc Phong Ngữ đi ra ngoài cho đến sáng nay, trong lúc đó, có ai từng thấy hắn ta không?”
Tử Ngọc suy nghĩ một lúc rồi nói: “Chắc là có. Nô tỳ vẫn luôn hầu hạ bên cạnh Nhị thái thái, không biết tình hình bên nhà thủy tạ. Nhưng mà vào giờ Tuất, Nhị thái thái có phái người đi mời nhị lang về, nhị lang nói là ngài ấy muốn uống rượu nên không về, muốn ở nhà thủy tạ. Nhị thái thái đã nói thầm cả một hồi lâu, ngài ấy phàn nàn là nhà thủy tạ lạnh lẽo, ngủ không thoải mái lắm các thứ, mãi cho đến giờ Hợi thì mới đi nghỉ ngơi.”
Minh Hoa Thường truy hỏi: “Kêu ai truyền lời? Nguyên văn lời của Phong Ngữ là như vậy luôn à?”
“Bảo Mã Não đi ạ.” Tử Ngọc mím môi, nói nhưng không chắc chắn cho lắm: “Có phải là nguyên văn của nhị lang hay không thì nô tỳ cũng không rõ, lúc đó ở bên ngoài rất lạnh, Mã Não ngại phiền nên không cởi áo khoác, lúc quay về thì đã lạnh đến mức không chịu nổi, đến cả việc nói thôi mà cũng không thể nói lưu loát được. Nàng ta còn phàn nàn nói là bên ngoài vừa tối vừa lạnh, vốn dĩ cũng đã đủ đáng sợ rồi, ấy thế mà nhị lang thì đến cả cửa cũng không để nàng ta vào mà đã đuổi nàng ta về rồi, còn nói là sau này nàng ta không nhận kiểu công việc chân chạy này nữa đâu.”
Minh Hoa Thường nhẹ nhàng đáp một tiếng, trấn an Tử Ngọc vài câu rồi để nàng ta về. Lý Hoa Chương thấy nàng nghiền ngẫm thì đợi qua một hồi rồi mới hỏi: “Gọi ai tiếp theo đây?”
Minh Hoa Thường hoàn hồn lại và đáp: “Gọi Mã Não đi.”
Mã Não đang chăm sóc cho Phong nhị thái thái đã ngất xỉu, đột nhiên được báo là Ung Vương và Ung Vương phi truyền gọi, nàng ta rơi vào trạng thái hoang mang. Lúc nàng ta tới, vẻ mặt còn nơm nớp lo sợ, kinh hoảng hành lễ: “Nô tỳ bái kiến Ung Vương, Ung Vương phi.”
Mã Não cụp mắt, không dám ngẩng đầu lên nhìn. Lý Hoa Chương được trời cao ưu ái ban cho khuôn mặt đẹp, nhưng dáng vẻ không nói lời nào này quả thật là vô cùng đáng sợ, Minh Hoa Thường chỉ có thể tỏ vẻ dịu dàng và gần gũi hơn một chút, nàng mỉm cười gọi nàng ta đứng dậy và nói: “Không cần phải căng thẳng, bọn ta chỉ hỏi mấy câu thôi. Hôm qua là ngươi đến nhà thủy tạ tìm Phong Ngữ à?”
Mã Não nghe thấy Minh Hoa Thường hỏi như vậy thì giọng nói cũng run run theo: “Là nô tỳ.”
“Ai bảo ngươi tới?”
“Nhị thái thái ạ?”
“Tới vào lúc nào?”
Mã Não suy nghĩ một lúc rồi nói: “Khoảng giờ Tuất hai khắc.”
“Lúc ngươi tới, nhà thủy tạ trông như thế nào?”
“Mặt hồ đen như mực, chỉ có trong nhà thủy tạ là sáng đèn, gió ở trên bờ rất lớn, giống như lưỡi dao vậy, rất đáng sợ.” Mã Não thấy Ung Vương phi tươi cười ngọt ngào, thái độ thân thiết, không cao ngạo lạnh lùng như Ung Vương, nàng ta dần gan dạ hơn, nói cũng nhiều hơn: “Nhị thái thái nói nhị lang qua đêm ở bên ngoài thì chẳng ra sao cả, bèn bảo nô tỳ gọi lang quân về. Nhưng hình như là nhị lang rất thiếu kiên nhẫn trong lúc nói chuyện với nô tỳ, lúc nô tỳ đến, nô tỳ đã gọi nhị lang quân mấy tiếng, nhưng lang quân đều không lên tiếng đáp lời, nô tỳ thấy bên trong có đốt đèn, có lẽ nhị lang chưa ngủ nên muốn đẩy cửa đi vào. Nhưng cửa đã bị khóa, nô tỳ không đẩy cửa ra được, bấy giờ nhị lang quân ở bên trong mới nói là ngài ấy uống say rồi, đêm nay không về.”
“Đây là nguyên văn lời nói của nhị lang à?”
Mã Não mờ mịt gật đầu: “Đúng vậy ạ.”
Sáng nay Phong nhị thái thái đã nói mãi không ngừng, Minh Hoa Thường còn tưởng là Phong Ngữ đã nói nhiều lắm, không ngờ đoạn đối thoại này lại ngắn gọn như thế. Minh Hoa Thường hỏi: “Ngươi chắc chắn đấy là giọng của nhị lang chứ?”
Mã Não sửng sốt trước câu hỏi này: “Đúng vậy ạ, nô tỳ đã hầu hạ Nhị thái thái lâu như thế kia rồi, sao lại không nghe ra giọng của nhị lang cho được. Có điều…”
Được Minh Hoa Thường nhắc nhở, hình như là đến tận lúc bấy giờ Mã Não mới nhận ra được điều gì đó, Minh Hoa Thường thấy thế thì vội truy hỏi: “Có điều cái gì cơ?”
“Có điều, giọng điệu của nhị lang nghe hơi lạ.” Mã Não nhíu mày nói: “Có thể là vì nhị lang uống say nhỉ?”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
“Sau khi ngươi đi thì còn có ai gặp Phong Ngữ nữa không?”
Mã Não khó xử: “Bẩm Vương phi, về việc này thì tiểu tỳ cũng không biết.”
“Đa tạ, những lời này của ngươi đã hỗ trợ cho bọn ta rất nhiều.” Minh Hoa Thường cười nói nhẹ nhàng, Mã Não cũng bất giác cười theo nàng, đột nhiên, Minh Hoa Thường thay đổi chủ đề, nàng hỏi: “Đêm qua Phong Ngữ và Phong nhị thái thái cãi nhau à?”
Mã Não ngẩn ra, khi muốn thu lại biểu cảm thì đã muộn. Minh Hoa Thường đã gạ hỏi ra được kết quả, hài lòng hỏi tiếp: “Bọn họ cãi nhau cái gì?”
“Việc này…” Càng lúc, Mã Não càng khó xử, ấp úng không chịu nói. Minh Hoa Thường ngầm hiểu, liếc mắt ra hiệu với Lý Hoa Chương, Lý Hoa Chương bất đắc dĩ đứng dậy, đóng cửa phòng lại.
Mã Não khiếp sợ khi nhìn thấy cảnh tượng này, Minh Hoa Thường chớp chớp mắt với nàng ta rồi nói: “Bây giờ chỉ có ba chúng ta thôi, không có ai khác biết được. Yên tâm đi, ta sẽ quan sát Ung Vương, không để ngài ấy nói ra đâu, ngươi có thể yên tâm nói được rồi.”
Mã Não ngập ngừng, do dự nói: “Thật ra nô tỳ không nghe được gì cả… Lúc ăn cơm, trông nhị lang và Nhị thái thái vẫn còn rất tốt, nhưng sau bữa cơm, lúc Tử Ngọc dọn chén đũa xuống, nô tỳ vào phòng dâng trà, nhị lang hỏi Nhị thái thái…”
Mã Não nói xong thì cẩn trọng nhìn Minh Hoa Thường và Lý Hoa Chương, Minh Hoa Thường ý thức được gì đó, bèn nở nụ cười trông hết sức ấm áp và tốt bụng rồi nói: “Ngươi cứ yên tâm mà nói đi, đúng là đúng, sai là sai, bọn ta không phải là kiểu người hẹp hòi đó, sẽ không có chuyện không biết phân biệt đúng sai. Điện hạ, chàng nói xem nào?”
Rất hiếm có khi nào nàng gọi hắn là “điện hạ”, lúc diễn trò hay sai bảo hắn thì thuận tay lắm, Lý Hoa Chương thản nhiên liếc nàng một cái, sau đó nhẹ nhàng gật đầu và nói: “Có chuyện gì thì nói thẳng ra đi, cho dù có mắng ta thì ta cũng không truy cứu.”
“Không dám, không dám.” Mã Não vội nói: “Nhị lang chỉ hỏi buổi sáng Ung Vương và Ung Vương phi đã hỏi gì, không có ý gì khác. Nhị thái thái nói đúng sự thật, còn nói là sau này phải kiểm tra phòng bếp nghiêm ngặt hơn một chút, tránh để bị người khác hạ độc. Không biết là câu nói nào của ngài ấy đã chọc giận nhị lang, nhị lang đột nhiên nổi giận, trách mắng Nhị thái thái một trận, sau đó thì nhanh chân đi ra ngoài, các nô tỳ có gọi thì ngài ấy cũng không quay lại.”
“Vậy à.” Minh Hoa Thường nhẹ nhàng lên tiếng, trên mặt là vẻ đồng cảm: “Nhị thái thái cũng không nói lời nào quá đáng cả, sao nhị lang lại phản ứng thái quá thế nhỉ? Nam nhân ấy à, quả nhiên đều không nói lý lẽ gì được cả.”
Bàn tay đang uống trà của Lý Hoa Chương khựng lại, hắn nhìn về phía nàng một cách sâu xa. Đáng tiếc thay, Minh Hoa Thường không hề nhìn hắn lấy một cái nào, Mã Não như gặp được tri kỷ của đời mình, nàng ta nói tiếp: “Đúng vậy, nếu như là người nhà thì cũng thôi đi, nhưng mà Hổ Phách vẫn còn đang ở đó, nhị lang cứ không nể mặt Nhị thái thái như vậy, chẳng phải là đang để cho người ta chế giễu mình à?”
Minh Hoa Thường tỏ vẻ đồng tình, Mã Não tố khổ với Minh Hoa Thường giống như đổ đậu, bất giác đã nói ra rất nhiều chuyện. Sau khi Mã Não đi, Minh Hoa Thường cũng đã nói đến mức khô hết cả cổ họng, vội vàng cầm chén trà lên mà uống một ngụm lớn. Sau khi đặt chén trà xuống, nàng phát hiện ra Lý Hoa Chương đang liếc mắt nhìn nàng nhưng lại không nói lời nào. Minh Hoa Thường hiểu rõ, chủ động hỏi: “Sao vậy? Ban nãy ta đâu có lạnh nhạt với chàng đâu, đúng không?”
Lý Hoa Chương cao ngạo lạnh lùng, thản nhiên nói: “Không có.”
“Vậy thì tốt rồi.” Minh Hoa Thường nói: “Ta còn tưởng là vì ban nãy ta đã kéo chàng ra làm tấm chắn nên chàng giận ta rồi cơ.”
Thật ra thì ban đầu Lý Hoa Chương cũng hơi không vui thật, nhưng sau khi nàng chủ động nói ra, Lý Hoa Chương lại nghĩ, vì sao nàng chỉ lấy hắn làm tấm chắn chứ không phải là nam nhân khác? Đương nhiên là vì sự tín nhiệm mà nàng dành cho hắn đủ lớn, và nàng cũng đủ thân thiết với hắn nữa. Vừa nghĩ như thế, Lý Hoa Chương đã cảm thấy không cần phải để ý đến chuyện ấy làm gì.
Lý Hoa Chương tự khuyên giải chính mình xong thì cũng bắt đầu nói nhiều hơn: “Chẳng lẽ trong mắt nàng, ta là loại người không phân biệt đúng sai như thế sao?”
Đây là lời ban nãy nàng đã nói về Lý Hoa Chương với Mã Não, hắn còn nhớ đây này. Minh Hoa Thường nhịn cười, chớp chớp mắt, ra vẻ cực kỳ vô tội mà kêu oan: “Đương nhiên là ta không hề nghĩ như vậy rồi. Chỉ là, chàng ở trong này thì như thể là có cái bảng hiệu “quang minh chính đại” đặt ngay trước mắt vậy, áp lực lắm, có chuyện gì thì nhân chứng cũng không dám nói. Hay là lần sau, khi ta tra hỏi, chàng đi ra ngoài đi nhé?”
Đương nhiên là Lý Hoa Chương không chịu rồi, so sánh giữa hai bên, thì hình như là việc Minh Hoa Thường “thêu dệt” về hắn vì mục đích phá án, cũng không phải là không thể chấp nhận được.
Sau đó thì Minh Hoa Thường có gọi thêm người hầu bên cạnh Phong Ngữ, gã sai vặt trong vườn hoa đến, nhưng đều không có được đầu mối hữu dụng nào. Người hầu đều không biết vì sao mà tâm trạng của Phong Ngữ đột ngột không tốt như thế, nhưng nhà thủy tạ chỉ lớn có chừng đó thôi, không chứa được quá nhiều người, Phong Ngữ nhìn thấy người thì lại phiền lòng nên không để bọn họ đi theo, buộc bọn họ phải rời đi, chỉ còn lại mỗi mình ở trên mặt nước yên tĩnh ấy.
Phong Ngữ đuổi bọn họ ra ngoài, trời còn lạnh như thế kia nữa, thật sự là người hầu đứng không nổi nữa nên mới đi về phòng ngủ, thế nên đều không biết là có ai tới tìm hắn ta nữa hay không. Về phần gã sai vặt trong vườn hoa, về lý thuyết thì mỗi đêm bọn họ đều phải tuần tra vườn hoa, nhưng thật sự là đêm qua quá lạnh, bọn họ còn cảm thấy là ở bên ngoài có nhiều thị vệ như thế kia nữa, sẽ không xảy ra chuyện gì đâu nên đã đi tìm chỗ để sưởi ấm.
Nói cách khác, ngoại trừ Mã Não ra, thì không có ai gặp Phong Ngữ sau giờ Tuất cả, và cũng không có ai chú ý thấy là đã có những ai đi qua nhà thủy tạ vào buổi tối.
Thoáng cái lại đến giờ dùng bữa trưa. Sau khi Phong gia xảy ra những việc này, Lý Hoa Chương không còn tin vào đồ ăn của Phong gia nữa, cơm nước đều là do hắn sai người đưa từ bên ngoài vào, đến cả nha dịch cũng sẽ chia nhóm về phủ Thứ sử dùng bữa, không động vào đồ ăn của Phong gia. Tiến Bảo đi vào bày đồ ăn ra, Minh Hoa Thường thấy xung quanh không có người Phong gia thì hỏi: “Ta bảo ngươi tìm bừa nha hoàn Phong gia để nói chuyện, có thu hoạch được gì không?”
Lúc tra hỏi, Minh Hoa Thường cũng không quên “hoạt động bí mật”, bèn bảo Tiến Bảo trà trộn vào đám người để nói chuyện phiếm, không cần cố ý tìm hiểu gì cả, có vậy thì thông tin có được mới là chân thật nhất.
Tiến Bảo thành thật và chất phác, bình thường ở trong phủ chỉ phụ trách việc nấu cơm, quả thật là cũng không giỏi chuyện nghe ngóng tin tức. Nàng ấy trung thực lắc đầu rồi nói: “Cũng không có gì đặc biệt cả, theo lời dặn của nương tử, nô tỳ đã đi tiếp cận nha hoàn trong viện Phong lão thái gia trước. Nhưng bọn họ đều nói là đêm qua không có gì khác thường, vào lúc canh một ba khắc, Bảo Châu đi kiểm tra phòng, sau khi chắc chắn là mọi người đều có mặt thì khóa cửa lại. Cả đêm bọn họ đều ngủ trong viện, mãi đến giờ Mão thì mới mở khóa ra, cho nên không biết gì về sự việc xảy ra vào đêm qua cả.”
Nói đến đây, Tiến Bảo nhìn xung quanh, hạ giọng xuống rồi mới nói tiếp: “Nương tử ơi, bây giờ đang có rất nhiều người Phong gia nói rằng, Phong lão thái gia và Phong nhị lang liên tục chết đi là do bị nguyền rủa đó.”
“Hả?” Minh Hoa Thường hợp tác, cũng tỏ vẻ kinh ngạc, cũng hạ giọng xuống thật nhỏ: “Đó là chuyện gì vậy?”
“Viên ngọc Tùy Hầu đó ấy, chẳng phải đã nói đó là viên ngọc do linh xà ngậm từ Long Cung tới vì muốn báo ơn Tùy Hầu à? Nhưng các chư hầu khác vì muốn độc chiếm linh châu mà tiêu diệt đất nước của Tùy Hầu, từ đó, viên ngọc linh xà nãy đã chuyển từ báo ơn sang nguyền rủa, ai có được nó thì sẽ gặp tai bay vạ gió, từng người trong nhà sẽ chết đi một cách đầy kỳ lạ, mãi cho đến khi diệt tộc mới thôi.”