Mục lục
Lão Sư! Buông Tha Tôi Đi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 120:Gọi anh là lão Lục

Không phải nói có xã giao sao? Chỉ mới mấy tiếng mà đã trở lại,không phải đều nói xã giao sẽ tới rạng sáng hoặc là nửa đêm và vân vân sao?

“Trách anh trở về sớm?”

Lục Chu Việt vừa bực mình vừa buồn cười,nào có cô gái nào chê người đàn ông của mình bên ngoài xã giao trở về sớm? Người ta còn ước gì ông xã của mình không ra ngoài xã giao còn cô nói ngược lại.

Hứa Lưu Liễm thật không phải trách hắn về sớmchỉ là hắn bỗng nhiên trở lại làm cho tâm trạng cô đang buông lỏng có chút thất thố mà thôi. Cô bưng tô mì của mình một lần nữa ngồi vào trước mặt máy tính,kết quả cô phát hiện hắn và Hạ Vi Lương nói chuyện chút ít,không khỏi buồn bực lên án,

“Anh tại sao nhìn lén ghi chép nói chuyện phiếm của em? Còn cùng Vi Lương nói chuyện phiếm!”

Chút ít lời Hạ Vi Lương khen tặng hắn làm cho cô nhất thời sụp đổ,Lục Chu Việt tựa tại bên cạnh bàn máy tính nheo mắt nhìn cô,

“Lưu Liễm,em cảm thấy đề nghị của Hạ Vi Lương như thế nào?”

Hứa Lưu Liễm làm bộ như không nghe được lời hắn,cúi đầu chuyên tâm ăn mì,hắn tại sao sớm không về trễ không về lại về vào lúc này, còn xem những lời Hạ Vi Lương nói với cô. Đối mặt cô cố ý giả bộ ngu,hắn không nhanh không chậm nói ra,

“Cô ấy nói em hãy cho anh một cơ hội đến gần em!”

“Ơ,ha ha ha. . . . . . “

Hứa Lưu Liễm không đường thối lui không thể làm gì khác hơn là cười ha ha,tiếp theo tiếp tục ăn mì,không biết cô có phải đói bụng hay không,nhưng đầu sắp rơi vào trong tô.

Lục Chu Việt mặt mũi bình tĩnh dáng vẻ cô cúi đầu ăn mì,nghĩ tới mấy lời cô đáp lại Hạ Vi Lương,cô nói cô chịu qua một lần tổn thương,cho nên sợ không dám yêu, điều này khiến hắn đau lòng.

Hắn nghĩ muốn hắn đến gần hoặc không muốn hắn gần,có lẽ hắn không nên buộc cô trả lời chính xác,chỉ cần cô không giống như trước bài xích hắn,giữa bọn họ đã tiến một bước dài không phải sao? Tựa như Hạ Vi Lương nói giữ a bọn họ để cho hắn yêu cô là đủ rồi.

Buồn bực nhìn cô  ăn hồi lâu, hắn bất đắc dĩ than thở đưa tay đoạt lấy tô mì của cô lại,

“Tựa hồ rất thơm,anh buổi tối còn chưa có ăn, lúc này thấy có chút đói bụng!”

Hắn nói xong cầm lấy chiếc đũa của cô bắt đầu ăn, Hứa Lưu Liễm kinh ngạc không thôi,

“Ơ ơ,anh làm gì thế,anh muốn ăn em sẽ nấu thêm một tô cho anh. . . . . .”

Hắn đói bụng cũng không cần gấp gáp thế,cô có thể nấu cho hắn thêm một tô không phải sao,hắn tại sao ăn món thừa của cô,cô không biết người khác như thế nào,chứ còn cô là người thích sạch sẽ không muốn ăn đồ thừa của người khác.

“Thật chịu nấu thêm?”

Lục Chu Việt ba ngụm hai cái đã ăn sạch chút ít mì còn dư lại trong tô,sau đó mặt tràn đầy mong đợi nhìn  cô. Hắn lúc này quả thật đói bụng,ở bên ngoài xã giao căn bản là ăn không bao nhiêu cơm chủ yếu uống rượu thôi.

“Nếu anh đói bụng em liền đi nấu cho anh!”

Hứa Lưu Liễm nhìn thoáng qua gương mặt tràn đầy mong đợi của hắn,đột nhiên cảm giác được hắn rất đáng thương.

“Thật ra anh ban nãy chỉ uống rượu,căn bản không có ăn cơm!”

Hắn đem tô  đưa cho cô,đáng thương nói,cô nghĩ đến dạ dày yếu ớt kia liền nhận lấy tô xoay người đi ra ngoài.

Lục Chu Việt đứng ở nơi đó nhướng môi khẽ cười,thật ra thì cũng không cần yêu cầu cô giống như hắn yêu cô xuất phát từ trong lòng,chỉ cần cô có thể mãi mãi bên cạnh hắn là được.

Hứa Lưu Liễm ở phòng bếp vừa lấy tô xuống ,mới nhớ tới bộ dáng đáng thương của hắn liền thêm nhiều trứng gà, bởi vì từ nhỏ đã giúp Liên Tố làm việc nhà, có đôi khi Liên Tố bị bệnh cô còn phải phụ trách chăm sóc Liên Tố,cho nên cô nấu cơm mùi vị không thể.

Lục Chu Việt đổi đồ mặc ở nhà ,tựa tại cửa phòng bếp hít hít lỗ mũi,

“Thật là thơm!”

Có thể ăn cơm tự cô nấu cho hắn là chuyện xa vời đến giờ không dám nghĩ đến. Không phải sợ cô không làm mà không nỡ cho cô làm,nhưng sau món mì ban nãy hắn bỗng nhiên rất thích cảm giác như thế.

Hứa Lưu Liễm không có để ý đến hắn tiếp tục bận việc của mình,hắn không nhịn được đi tới từ phía sau lưng nhẹ nhàng quàng qua eo ôm cô vào lòng,cô rất gầy hắn cũng không dám dùng sức sợ thoáng cái bẻ gảy cô,Hứa Lưu Liễm cả người cứng một chút,sau đó vùng vẫy, giọng hắn mang theo chút  cầu khẩn,

“Lưu Liễm,để cho anh ôm một chút.Anh cảm thấy hết thảy hiện tại giống như một giấc mơ,không biết khi anh tỉnh lại có tan thành mây khói không?”

Nghe ra trong giọng hắn có chút thương cảm,vừa có lẽ vì nguyên nhân khác ,cô bỗng nhiên không biết nên mở miệng nói gì,cũng bỏ qua giãy dụa,đứng im để mặc hắn ôm,cùng nhau nhìn món ăn nóng hôi hổi trước mặt.

Tần tỷ nghe được có tiếng động trong phòng bếp,mau chạy ra ngoài nhìn một chút,buổi tối phu nhân ăn rất không chừng sẽ đói, kết quả đi tới cửa liền thấy được một bức ảnh ấm áp: Tiên sinh từ phía sau nhẹ nhàng ôm lấy phu nhân,lồng ngực tiên sinh cường tráng có thể nhét cả người phu nhân vào trong ngực.

Bà nghĩ tới lúc trước tiên sinh giao ra những thứ chua xót,không khỏi cười xoay người rời đi,nguyện vọng của tiên sinh chính là cuối cùng có thể có được lòng của phu nhân,hơn nữa đến già không phân ly.

“Lục Chu Việt,sắp xong rồi,anh nhanh buông em ra ,em còn phải bưng ra ngoài!”

Không đầy một lát đã chín,Hứa Lưu Liễm vội vàng đẩy hắn,Lục Chu Việt không chịu buông cô,

“Lưu Liễm,anh thấy nên nói rõ vấn đề xưng hô giữa chúng ta!”

Cô trừ gọi thẳng đại danh của hắn vẫn gọi thẳng đại danh của hắn,thời điểm tức giận giễu cợt hắn thì gọi hắn là Lục lão sư,hắn nghe thấy rất buồn bực đấy,

“Trừ gọi thẳng đại danh của anh còn có Lục lão sư cũng  đừng gọi,anh còn có rất nhiều cách gọi,ví như ——”

Hắn còn chưa có ví như xong,cô đã bưng món ăn nấu xong xoay người đi ra phòng bếp,không chút khách khí ném cho hắn một câu,

“Không phải đói bụng sao,mau tới đây ăn đi!”

“Gọi như vậy quá mới lạ!”

Hắn đi theo phía sau cô chưa từ bỏ ý định nói tiếp,cô đem món ăn đặt trên bàn,bỗng nhiên quay đầu lại nhìn hắn nở nụ cười,

“Trừ gọi thẳng đại danh của anh cùng Lục lão sư ra,những tên khác đều có thể?”

Cô cười một tiếng hắn liền không có chút sức chống cự,

“Ừ. . . . . .”

Cô cười càng thêm rực rỡ,đi đến để sát vào tai hắn nói,

“Em đây gọi anh là lão Lục được ha!”

“Hứa Lưu Liễm!”

Hắn nghiến răng nghiến lợi đưa tay bắt cô, lại bị cô linh hoạt né ra.

Hắn biết cô mỗi khi cười rực rỡ như vậy sẽ không có chuyện gì tốt, nhưng vẫn bị cô đầu độc.Hứa Lưu Liễm cười khanh khách chạy lên lầu,ai bảo chê cô gọi hắn không hay,sau này cô học theo Hạ Vi Lương,gọi hắn lão Lục là được.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK