Chương 123:Đột nhiên bị phỏng
Cô giật mình ở nơi đó,Lâm San Ni cũng không nhúc nhích,bởi vì vợ chính đang đứng bên người cô,vợ chính không lên tiếng cô là một người ngoài không nên đi đến đón chào Ôn Phó Doanh,bởi vì ý đồ của Ôn Phó Doanh rất rõ ràng,đó chính là hắn.
Ôn Phó Doanh thấy hai người đứng như tượng gỗ,cũng không biết đi đến dẫn đường cho cô,không vui liếc một cái ngạo mạn nói,
“Bí thư tiểu thư,bên này chính là phòng làm việc phải không? Tôi đây vào đấy”
Nàng nói xong liền ngẩng đầu ưỡn ngực giẫm giày cao gót đi vào.
Hứa Lưu Liễm thu hồi những thứ cảm xúc rối tung quay đầu lại hỏi Lâm San Ni,
“Có phải nên pha trà đưa vào cho bọn họ?”
Lâm San Ni gật đầu,cô xoay người đi đến bàn pha trà.Lâm San Ni nhìn dáng vẻ bình tĩnh của cô trong lòng không khỏi đau khổ, nếu như một người phụ nữ có thể bình tĩnh đối diện người đàn ông của mình mập mờ với cô gái khác,như vậy cô ấy nhất định không đủ quan tâm hắn.
Thời điểm Hứa Lưu Liễm bưng trà vào,Ôn Phó Doanh tư thế trêu ghẹo tư nhoài người đến phía trước bàn làm việc,hướng về phía Lục Chu Việt mặt không chút thay đổi phun khí như lan,
“Việt —— Việt”
Không đợi cô nói câu kế tiếp,Lục Chu Việt vẫn lạnh lùng cắt đứt lời cô,
“Ôn tiểu thư,xin tự trọng! Tên của tôi là Lục Chu Việt,cô có thể gọi tôi Lục tiên sinh, hoặc Lục tổng,tôi nghĩ quan hệ giữa chúng ta không có quen thuộc đến trình độ cô gọi tôi như vậy!”
Ôn Phó Doanh sắc mặt có chút khó coi,thân con gái một đại gia tộc số một Ôn Thành,cô lớn như vậy còn chưa bao giờ bị người ta không chút lưu tình cự tuyệt quá đây. Lục Chu Việt giương mắt sâu kín nhìn thoáng qua cô gái đứng ở cửa,giọng nói có chút than vãn,
“Cô gọi tôi như vậy,nếu đệ cho bà…,bạn gái nghe thấy được sẽ khiến cô ấy hiểu lầm,bạn gái của tôi cũng không gọi tôi như vậy!”
Hắn vốn muốn nói bà xã của hắn,nhưng lại sợ kinh động Ôn Phó Doanh gây ra chút ít phiền toái không cần thiết,nên nói thành bạn gái.Bất quá quan hệ hiện tại nói cô ấy là bạn gái cũng không có gì không đúng, hắn đang trong giai đoạn cố gắng theo đuổi được lòng cô không phải sao?
Ôn Phó Doanh thanh âm bỗng dưng cất cao,
“Anh thật sự có bạn gái rồi?”
Lần trước tương thân bác cô chuyển lời nói hắn đã có người vừa ý nhưng cô không tin,cô cho đó chỉ là hắn lấy cớ hắn cự tuyệt cô mà thôi,nhưng bây giờ nhìn khuôn mặt của hắn thật tình không giống nói giỡn,trong lòng cô không khỏi đau,nhưng cô lập tức đổi thành vẻ mặt lơ đễnh,
“Đó thì sao chứ,đầu năm kết hôn cũng có thể ly hôn,em mặc kệ dù sao em muốn ở chung với anh,em nhất định phải đoạt anh từ trong tay người phụ nữ ấy !”
Nói tới chỗ này cô lại cười cười,
“Ở Ôn Thành cũng chỉ có Ôn gia chúng tôi mới có thể xứng với cửa Lục gia của anh,sau khi anh kết hôn với em cả Ôn Thành sẽ là của anh!”
Bất quá cô không biết,hắn yêu một cô gái sáu năm,hắn mặt kệ quan hệ nhà cô với nhà hắn,mặc kệ gia cảnh của cô,mặc kệ cô có thể cho hắn mang đến lợi ích nào, thậm chí mặc kệ cô yêu hay không yêu hắn,hắn lấy cô chỉ đơn thuần vì hắn yêu cô.
Cô cậy mạnh vô lý cùng với kiêu ngạo tự phụ khiến Lục Chu Việt phát điên, hắn lo lắng hơn chính cô gái nhỏ của hắn sau khi nghe lời cô ta có suy nghĩ lung tung không, hắn không phải không biết nguyên nhân cô một mực bài xích hắn,đó là gia thế hai bên cách nhau quá xa.Lo lắng ngẩng mặt lên đưa mắt nhìn qua,lại chỉ thấy cô đang suy nghĩ,lông mi thật dài che tất cả vẻ mặt cô.
“Em thật vất vả mới từ nơi bác trai hỏi thăm được tin tức của anh,còn lập tức từ Ôn Thành xa xôi bay tới nơi này,anh cũng thật là,tại sao mở công ty không có danh tiếng gì ở thành phố nhỏ này,Ôn Thành chúng ta thật tốt,vừa phồn hoa vừa đông vui!”
Ôn Phó Doanh tiếp tục nói,thân thể cúi thấp hơn cố gắng để cho hắn thấy vóc người nóng bỏng của mình.
Hứa Lưu Liễm đứng xa như vậy cũng có có thể đã gặp bộ ngực ba đào mãnh liệt,huống chi Lục Chu Việt gẩn như vậy,cô siết chặc mười ngón tay cầm mâm trà ho nhẹ một tiếng đi đến phía trước,
“Ôn tiểu thư,xin dùng trà!”
Cô thừa nhận những lời kiêu ngạo tự phụ của Ôn Phó Doanh đả kích mạnh tự ái của mình,cô không khỏi tự ti cho rằng không xứng với hắn.
Bị cắt đứt nói chuyện với hắn.Ôn Phó Doanh không tình nguyện bưng chung trà thanh âm của hắn sâu kín vang lên trong không gian yên tĩnh,
“Bởi vì nơi này. . . . . . có người tôi yêu!”
Hứa Lưu Liễm bàn tay bưng mâm trà không bị khống chế run lên,không cần ngẩng đầu cô cũng có thể cảm giác ánh mắt nóng rực của hắn thẳng tắp phóng đến trên người cô,cô rũ mắt xuống không có dũng khí nhìn lên,hít một hơi thật sâu chuẩn bị lấy mâm trà rời đi.
Bởi vì những lời này của hắn,Ôn Phó Doanh tay mới vừa bưng chung trà đến tay liền thẳng tắp ném ra ngoài,
“Cái gì? Người anh yêu? Tôi không tin!”
Ôn Phó Doanh cảm xúc có chút kích động thất khống,trên khuôn mặt xinh đẹp tất cả đều không thể tin.Hắn mới vừa nói hắn có bạn gái cũng thôi,đàn ông mà người nào không có mấy người phụ nữ? Thế nhưng vẻ mặt hắn nghiêm túc nói cô gái hắn yêu? Phải biết rằng chữ yêu này,đối với một số đàn ông mà nói có lẽ chẳng qua là hoa ngôn xảo ngữ dụ dỗ phụ nữ vui vẻ,nhưng đối với một số đàn ông khác mà nói,chữ kia ra khỏi miệng là lời hứa hẹn một đời một kiếp.
Mà theo cô thấy Lục Chu Việt thuộc về nhóm người phía sau,cho nên hắn luống cuống,kinh ngạc,nổi giận.Cô Ôn Phó Doanh,không nói phía sau có gia thế khổng lồ,điều kiện bản thân cô thôi cũng hết sức ưu tú, nhìn qua cô cùng với những đại thiên kim không xinh đẹp không có gì khác nhau,nhưng thật ra thì cô có bằng đại học nổi tiếng.Cô bày ra phù hoa chỉ vì muốn che dấu chính mình thôi.
Ôn Phó Doanh ném chén trà kia ra,bất thiên bất ỷ vừa lúc rời xuống bàn tay Hứa Lưu Liễm tính thu lại,một chén trà nóng hổi cứ thẳng tắp giội vào,Hứa Lưu Liễm trực tiếp đau đến hét to một tiếng,ném mâm trà trong tay, đau đến che tay mình ngồi xỗm trên mặt đất.
“Lưu Liễm!”
Lục Chu Việt nhìn thấy đau đến tim rút lại,hắn một bước xa lao đến kéo cô vào trong ngực xem xét,vừa nhìn bàn tay trắng nõn toàn bộ đều đỏ,hắn quay đầu lại nhìn Ôn Phó Doanh hai mắt đỏ bừng hét lớn,
“Ôn Phó Doanh,cô cút ngay cho tôi! Sau này tôi không muốn nhìn cô xuất hiện trước mặt tôi nữa!”