Mục lục
Lão Sư! Buông Tha Tôi Đi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 205:Tôi từng yêu cô ấy

Lời Ôn Phó Doanh vừa bật ra đã cảm thấy cánh tay kéo tay cô cứng lại,cô thậm chí có thể cảm giác da thịt cả người hắn kéo căng ,cô không khỏi đắc ý nhướng khóe môi.Cô đúng muốn để hắn đau, muốn để cho hắn thấy hình ảnh người đàn bà kia cùng người đàn ông khác ở chung một chỗ,để hắn hết hy vọng với người ấy.

Thật ra không cần Ôn Phó Doanh nhắc nhở Lục Chu Việt cũng đã thấy được một màn ấm áp kia,trên người cô khoác áo khoác tây rộng rãi của Phương Đông Thần khoác thoạt nhỏ nhắn động lòng người,cô đang ngẩng đầu cười nhạt Phương Đông Thần thì thâm tình ngắm nhìn cô,cặp đôi tuấn nam mỹ nữ trong lúc nhất thời đưa tới không ít ánh mắt hâm mộ.

Hắn chỉ thản nhiên nhìn một cái sau kéo Ôn Phó Doanh bên cạnh đi tới,chỉ có cả người da thịt kéo căng cùng đường vòng cung khóe môi mới có thể dấu diếm cảm xúc mãnh liệt của hắn,không thể không nghe nói tin đồn giữa cô cùng Phương Đông Thần,không phải không biết cô và Phương Đông Thần đã trở thành Kim Đồng Ngọc Nữ trong giới thiết kế kiến trúc Ôn Thành ,cho dù hắn xa đi Mĩ Quốc ba tháng,luôn có người giả bộ vô ý nói với hắn,ví như Lâm San Ni, ví như Trác Thính Phong.

Có đôi khi hắn thường tự nói với mình,nếu đã buông tha cô vậy thì chúc cô hạnh phúc nhưng mỗi lần nghĩ tới cô,nghĩ tới đứa con bọn họ chưa kịp ra đời,hắn liền hận cô hận đến nổi điên,hận đến muốn phá hủy hạnh phúc của cô!

Chung quanh truyền đến không khí quá cường đại,cho nên Hứa Lưu Liễm bị Phương Đông Thần nhìn thoáng cái cả người không được tự nhiên,cô nghiêng đầu liền thấy hắn ôm Ôn Phó Doanh đi tới,cổ hắn quả thật mang cà vạt màu Violet tối qua Ôn Phó Doanh nói mua cho hắn,còn Ôn Phó Doanh lại một thân lễ phục Violet hết sức hài hòa với cà vạt hắn,khiến cho hai người thoạt nhìn đúng là một đôi ngọc bích.Nếu như nói cô cùng Phương Đông Thần là tươi mát thanh nhã,vậy hai người bọn họ là cao quý tao nhã.

Nhìn hình ảnh trước mắt hắn cùng Ôn Phó Doanh thân mật,lại nghĩ đến những hành động khinh bạc hắn làm cô,cô không khỏi tức giận hung hăng trừng mắt liếc hắn một cái,hận không được giật dây chuyền hột xoàn trên cô ném cho hắn, nhưng lý trí nói cho cô biết,cô không thể làm như vậy.Càng lúc càng đến gần hắn và Ôn Phó Doanh,cô khẽ quay đầu làm bộ như không thấy bọn họ.

Một chiếc xe được phái tới vừa lúc dừng trước mặt hai người bọn họ,giải thoát cô thoát khỏi tình cảnh sắp hít thở không xong,cô rũ mắt xuống cất bước đi tới khom lưng lên phía sau xe Phương Đông Thần thì đi theo phía sau cô,trước khi lên xe cô lấy xuống áo khoác Phương Đông Thần đưa tới,ánh sáng phát ra từ sợi dây chuyền khiến Ôn Phó Doanh sắp lên xe sắc mặt khó coi.

Làm một người trong nghề Ôn Phó Doanh liếc sơ thì biết dây chuyền giá trị không rẻ,cô dĩ nhiên cũng biết không phải Phương Đông Thần người tiền lương bình thường có thể mua được,không cần nghĩ cũng biết nhất định Lục Chu Việt đưa,chẳng qua hắn đưa lúc nào? Tại sao tặng cho cô ấy? Giữa bọn họ đã xảy ra chuyện gì?

Cô càng nghĩ càng cảm thấy hoảng hốt bất an,sợ không biết trong đầu hắn lại suy nghĩ gì,cho đến tài xế mở cửa xe thật lâu nhưng không thấy cô lên xe ho nhẹ một tiếng nhắc nhở cô,cô phát hiện hắn ngồi vào chiếc xe khác lúc này mới vội thu hồi suy nghĩ của mình.

Hai chiếc xe một trước một sau tới nơi cử hành lễ trao giải,nơi đó đã sớm tụ tập một nhóm ký giả truyền thông đến từ trong nước ngoài nước,chiếc xe hắn cùng Ôn Phó Doanh dừng lại trước,Ôn Phó Doanh đi tới khoác tay hắn,hai người tao nhã cất bước đón đám ký giả ào ào kéo đến.

Sau đó Hứa Lưu Liễm cùng Phương Đông Thần xuống xe,đối mặt với truyền thông cuồn cuộn,cô cùng Phương Đông Thần  liếc mắt nhìn nhau một cái sau đó bất đắc dĩ cười.Cô vừa muốn cất bước Phương Đông Thần bỗng nhiên đưa tay ngăn cản cô,cô có chút không hiểu,chỉ thấy Phương Đông Thần giơ tay lên sửa sang lại một chút vị trí dợi dây chuyền dịu dàng dặn dò

“Một lát không nên lộn xộn,nếu không khó che dấu vết kia!”

Mặt cô thoáng cái đỏ lên,lúng túng buông xuống suy nghĩ để mặc Phương Đông Thần giúp cô sửa sang lại,một trận ánh đèn chớp nháy dọa hai người nhảy dựng, sau khi phục hồi tinh thần mới phát hiện đối diện phía trước hắn cùng Ôn Phó Doang bị ký giả bao quanh cuồng chụp,vừa thấy hình ảnh bọn họ bên này tuấn nam mỹ nữ vừa ấm áp không khỏi đều chuyển máy ảnh sang bọn họ.

Trong đám ký giả kia không thiếu những người đến từ trong nước,thoáng cái nhận ra nam chính nữ chính vừa mới ly hôn giờ đồng thời xuất hiện ở nơi này, hơn nữa bên cạnh có riêng một bạn đi cùng! Kinh ngạc đồng thời ném ra vấn đề của mình

“Lục tổng,nếu như tôi không có nhớ lầm,vị này tiểu thư xinh đẹp kia hẳn là vợ trước của ngài,như vậy xin hỏi quan hệ giữa hai người lúc này là gì? Tại sao phải cùng nhau xuất hiện ở lễ trao giải?”

Vấn đề ký giả vừa nêu để cho Hứa Lưu Liễm mới vừa cất bước đi tới khẽ cứng lại không tự chủ được ngước mắt nhìn phía hắn,hắn nhàn nhạt nghiêng đầu nhìn cô,ánh mắt bình tĩnh hờ hững nhếch môi

“Tôi từng yêu cô ấy!”

Cô và Phương Đông Thần không phải vui vẻ ngọt ngào sao,vậy hắn sẽ làm cô đau hơn!

Bốn chữ bình tĩnh không có sóng,chỉ có những người hiểu tình cảm những năm gần đây hắn dành cho cô mới có thể nghe ra bốn chữ này dấu diếm to lớn tuyệt vọng cùng đau lòng.

Những ký giả kia mặc dù nhận thức không tới cảm giác như vậy,nhưng cũng cảm lời nói này mang theo nồng tàn ác,nhất thời không có ký giả nào dám tiếp tục,sững sờ nhìn hắn kéo Ôn Phó Doanh nghênh ngang rời đi.

Hứa Lưu Liễm cảm thấy ngực như bị vật nặng đập xuống, thân hình chợt dao động,sắc mặt cũng thoáng cái trở nên tái mét,may bên cạnh có Phương đông Thần kịp thời đưa tay giữ eo cô,cô lúc này mới không có chật vật ở trước mặt mọi người.

Phương Đông Thần cúi đầu vội vàng nói bên tai cô

“Nếu như em không muốn mọi người tiếp tục chú ý chuyện giữa em và hắn,tốt nhất làm như không có chuyện gì rồi rời khỏi nơi này!”

Cô nghe hắn nói vội vàng thu lại biểu tình trên mặt,rũ mắt xuống để mặt Phương Đông Thần nắm tay cô đi vào bên trong. Ký giả thấy Lục Chu Việt đã rời đi, không thể làm gì khác hơn chạy đến hỏi cô

“Hứa tiểu thư,xin hỏi vị Phương tiên sinh anh tuấn bên cạnh là bạn trai cô sao?”

“Xin hỏi quan hệ giữa cô và Lục tổng bây giờ là gì?”

Cô ngoài mặt thoạt nhìn bình tĩnh không có sóng thật ra đã sớm hoảng hốt căn bản nghe không được bên ngoài nói gì,trong đầu chỉ còn lại bốn chữ bay bỗng hắn vừa nói.

Lúc nàohắn yêu cô đã biến thành hắn từng yêu cô.

Cuộc đời cô nghe qua tất cả lời đả thương người nhất nhưng cũng không bằng bốn chữ vừa rồi.

Phương Đông Thần mỉm cười giúp cô ngăn cản những vấn đề không tốt,sau đó kéo tay cô thật vất vả đi vào hội trường lễ trao giải.Đến khi vào chỗ ngồi bọn họ, hắn lúc này mới ân cần hỏi cô

“Em có khỏe không?”

Hắn nghe được thời điểm Lục Chu Việt nói bốn chữ kia dấu diếm tuyệt vọng xen lẫn đau đớn,hắn cũng nhìn ra được cô bị bốn chữ này tổn thương rất nặng, hắn cũng cảm nhận được hai người bọn họ rõ ràng yêu nhau nhưng tại sao lại thích tổn thương lẫn nhau?

Hứa Lưu Liễm vươn tay muốn che giấu vẻ mặt mình,rồi lại sợ hư lớp phấn trên mặt nên đành buông tay,sau đó chán nản rũ xuống đặt tay trên đùi thấp giọng nói

“Em. . . . .”

Cô muốn nói cô rất tốt không cần lo lắng,nhưng lời còn chưa ra khỏi miệng một giọt nước mắt đã tí tách rơi trên mu bàn tay,nóng hổi cháy bỏng làn da trên mu bàn tay,Phương Đông Thần vội vàng rút một tấm giấy khăn tới cho cô,cô biết trường hợp này không thích hợp để cô khóc,nhận lấy nhẹ nhàng lau khóe mắt,sau đó có chút chật vật nấc nói với Phương Đông Thần

“Cám ơn!”

Phương Đông Thần trong lòng ngầm thở dài sau đó cau mày nhìn về phía Lục Chu Việt ngồi ở trước cách đó không xa,nhưng thấy hắn chẳng qua mặt không chút thay đổi ngồi im,bóng lưng lãnh khốc mặt nghiêng xa cách,hắn không khỏi tức giận nghĩ:Tổn thương cô,chẳng lẽ hắn  một chút cũng không đau?

Lễ trao giải không biết đã bắt đầu lúc nào,nhưng Hứa Lưu Liễm cảm giác mình không có tâm trạng,mặc dù cô giương mắt nhìn người lui tới trên đài nhưng trên thực tế bọn họ đang làm gì cô không biết,cho đến Phương Đông Thần ngồi bên cạnh đẩy cô cô lúc này mới hoàn hồn,một giây sau người chủ trì trên đài đọc đến tên cô và Phương Đông Thần đoạt giải nhất,sau đó cô cùng Phương Đông Thần trong tiếng vỗ tay mọi người đi lên đài nhận thưởng.

Chẳng qua cô không nghĩ tới,phía chủ an bài khách quý trao giải lại là hắn!

Khi cô nhìn hắn mang giày vẻ mặt bình tĩnh cầm lấy cúp đi tới phía cô,chỉ cảm thấy mình đã đạt đến cực hạn,mà hắn hết lần này tới lần khác đưa cup cho cô, sau cười nhạt nói với cô

“Hứa tiểu thư,dây chuyền tối nay rất đẹp!”

Cô cảm thấy trên đời chuyện  châm chọc nhất nhục nhã nhất cũng chỉ thế này thôi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK