Chương 160:An ủi hắn
Lục Chu Việt không chút nể tình rời đi khiến khuôn mặt Lục Phương Đình nhất thời lúng túng,Ôn Tự thì nhân cơ hội nói,
“Lục thị trưởng,tôi thấy Chu Việt. . . . . tựa hồ không hài lòng chuyện này?”
Lục Phương Đình vẻ mặt không sao cả khoát tay áo,
“Hôn nhân đại sự do cha mẹ làm chủ,làm sao đến phiên nó nói chuyện!”
Ôn Phó Doanh biết điều cười ngọt ngào nhìn Lục Phương Đình nói cám ơn ,
“Cám ơn Bác trai!”
Sau đó tầm mắt lần nữa nhìn phương hướng thân ảnh oai hùng cao ngất đi mất,có Lục Phương Đình làm hậu thuẫn cho cô,cô không tin mình không có cơ hội.
Lục Chu Việt xoay người đi ra sau nghĩ tới lời Lục Phương Đình mới vừa nói,càng nghĩ càng giận càng nghĩ càng thương tâm.Ở trong mắt Lục Phương Đình,đứa con trai này chẳng lẽ chỉ là công cụ để ông ta khoe khoang sao?Chẳng lẽ chỉ là con cờ ông dùng để củng cố chức vị của mình sao? Từ nhỏ đến lớn giá trị tồn tại của hắn tựa hồ chỉ dùng để khoe khoang.Ở trong mắt Lục Phương Đình,hắn nhìn không thấy tình yêu của bố đối với con,có chẳng qua chỉ là ham muốn quyền lợi hoặc tiền bạc.
Vốn còn muốn cùng Lục Phương Đình chịu đến cuối bữa tiệc,nhưng hôm nay hắn một giây đồng hồ cũng không muốn ở đây,biểu hiện tối nay của Lục Phương Đình lại một lần nữa hung hăng phá tan tình cảm mong mỏi của hắn,hắn nén đau buồn trong lòng ngửa đầu uống xong trong chén rượu,sau đó không quay đầu lại xoay người rời đi.
Hắn nhìn đồng hồ,đã hơn mười giờ,cô từ trước đến giờ hay ngủ sớm,hôm nay lại là đêm đông giờ này chắc cô đã ngủ,hắn không muốn quấy rầy cô lại không biết nên đi nơi nào,lái xe không có mục đích ở trên đường phố đêm đông,hắn đột nhiên cảm giác được thế giới rất lớn,còn hắn như tinh linh không có bất kỳ người đến thương yêu,cuối cùng vẫn bất tri bất giác lái xe đi tới dưới lầu nhà cô.
Ngẩng đầu nhìn nhà phương hướng nhà cô,đã một mảnh đen nhánh hắn tắt máy xuống xe,móc ra điếu thuốc tựa tại bên cạnh xe hút hết một điếu lại một điếu , trong lòng đau khổ nặng trĩu và bị đè nén,có ai không khát vọng có một ngôi nhà ấm áp? Có ai không khát vọng tình yêu của cha và mẹ?
Mặc dù hắn ngày thường thoạt nhìn như rất chán ghét Lục Phương Đình,nhưng chỗ sâu nhất trong lòng vẫn khát vọng mong ông có thể xử sự như một người cha đối với đứa con trai này một lần,không trộn lẫn bất kỳ nhân tố lợi dụng hắn, đơn thuần chỉ là quan hệ bố con, nhưng là Lục Phương Đình một lần lại một lần lòng dạ ác độc đưa chân giẫm nát.
Đem một điếu thuốc cuối cùng quăng xuống dưới chân hung hắn nghiền nát,tựa như Lục Phương Đình hung hăng nghiền nát hy vọng của hắn,hắn cuối cùng lấy ra điện thoại di động gọi cho cô,giờ này khắc này hắn phát hiện chỗ duy nhất hắn muốn dựa vào chỉ có cô.
Điện thoại sau được nhận hắn không đợi cô mở miệng giọng nói đau đớn và trầm thấp,
“Lưu Liễm,em xuống đây một chút được không?Anh hiện tại ở lầu dưới nhà em. . . . . .”
Hứa Lưu Liễm nghe ra trong giọng nói hắn có điều kỳ lạ,vội vàng mở đèn,chạy đến bên ngoài cửa sổ quan sát hỏi hắn,
“Chu Việt,anh có chuyện gì? Uống rượu sao?”
Cô nghe hắn nói buổi tối phải đi theo Lục Phương Đình tham gia dạ tiệc,cho nên không có gọi điện thoại cho hắn,đợi hắn đến hiện thật mệt muốn chết,vừa mới tắt đèn nằm xuống,kết quả mới vừa nằm xuống đã nhận được điện thoại của hắn,nhất thời hết buồn ngủ.
Từ ngoài cửa sổ nhìn xuống đi quả nhiên nhìn thấy một mình xe hắn cô độc đậu ở chỗ đó,thanh âm của hắn từ trong loa truyền đến,
“Em đừng hỏi,em mau xuống đây,xuống đây với anh có được không?”
Cô chưa từng nghe qua giọng nói bất lực mang theo đau đớn của hắn,ngay cả áo cũng không đổi lại,bận đồ ngủ phía ngoài khoác áo lông nhẹ nhàng ra khỏi phòng ngủ,Liên Tố cũng đã sớm nằm ngủ,vì không muốn đánh thức mẹ,cô đành phải rón ra rón rén từng bước nhẹ nhàng đóng cửa lại sau đó chạy như điên xuống lầu dưới.
Thở hồng hộc đứng lại trước mặt hắn,cô chưa kịp nói đã bị hắn bỗng nhiên vươn tay ra ôm cô thật chặc vào trong ngực,cô ngửi được trên người hắn có nồng đậm mùi thuốc lá truyền đến,kèm theo hơi thở nặng nề và khổ sở vây quanh cô,cô chỉ cảm thấy ngực đau nhói ,giơ tay lên ôm hông hắn nhẹ nhàng gọi tên hắn,
“Chu Việt?”
Hắn ôm cô càng chặt vùi đầu vào cổ cô cúi đầu lẩm bẩm,
“Lưu Liễm,giá trị tồn tại của nha có phải chính là để cho ông ấy lợi dụng ? Có phải chính là để cho ông ấy khoe khoang ? Trong lòng ông ấy có một tia thương yêu cùng thương tiếc đứa con trai này hay không?”
Hứa Lưu Liễm không hiểu rõ lắm chuyện của hắn với Lục phương Đình,cô chẳng qua mơ hồ từ trong ít lời hắn phát hiện quan hệ giữa bọn họ không tốt lắm mà thôi,cho nên lúc này hắn bất lực hỏi cô,cô cũng không biết làm sao trả lời hắn,cơ sợ nói sai ngược lại làm hắn càng thêm đau khổ.
Cho nên dùng hết lực đạo của mình,lẳng lặng để hắn tùy ý ôm mình,hắn bỗng nhiên buông cô ra,khuôn mặt vốn kiên nghị dưới bóng đêm lộ ra nồng đậm đau thương, hắn cúi đầu tìm môi cô hôn lên
Bàn tay to của hắn có lực nắm lấy hai vai cô,răng môi đang lúc mang theo nồng đậm mùi thuốc lá như như cuồng phong bão táp quấn lấy môi cô,hắn dùng sức hôn nóng bỏng,hôn đến có chút tuyệt vọng,môi của cô mặc dù bị hắn mút đau nhưng vẫn hơi kiễng mủi chân cẩn thận đáp lại nụ hôn nóng bỏng phát tiết tình cảm trong lòng hắn.
Cô có thể cảm nhận được đau khổ trong lòng hắn,nhưng cô không biết nên nói gì,đành phải dùng phương thức này dỗ dành hắn.
Một màn lưu luyến không rời rơi vào trong tầm mắt Ôn Phó Doanh cách đó không xa ,hung hăng đâm bị thương lòng tự ái cao ngạo trong lòng cô,cô biết hắn rất thích cô bé kia,tuy nhiên không nghĩ tới say mê đến thế,hôm nay nhìn hắn thất khống ôm hôn cô,cô chỉ cảm thấy trong lòng thật hận.
Tại sao? Tại sao? Cô bé đó nơi nào cũng không bằng cô,vóc người không bằng cô,dung mạo không bằng cô, gia thế bối cảnh lại càng không bằng cô, tại sao hắn ưu tú như vậy lại yêu cô bé đó điên cuồng đến thế?Cô không cam lòng!
Bởi vì bây giờ là mùa đông nhiệt độ đêm khuya quá thấp,Lục Chu Việt biết cô từ trước đến giờ sợ lạnh,cho dù hôn cô hôn đến có chút khó phân thắng bại,nhưng vẫn lưu luyến buông lỏng môi cô nhấc lên áo khoác ngoài đem thân thể nhỏ nhắn của cô quấn vào trong ngực,sau đó lại cúi đầu muốn hôn cô.
Bị cô đầu nghiêng né tránh,Hứa Lưu Liễm nghiêm khuôn mặt đỏ hồng nhìn hắn hờn dỗi,
“Tại sao anh giống đứa bé thế nha,đã trễ thế này mau về ngủ đi!”
“Ôm thêm một lát. . . . . .”
Hắn ôm cô thật chặc vào trong ngực,cảm nhận được tâm trạng mình vừa rồi vọng động khổ sở dần dần trở nên bình thản. Hứa Lưu Liễm cũng không có phản kháng để hắn tùy ý ôm.
Không biết lúc nào,trên bầu trời lại có bông tuyết tung bay,ở trong đêm đông lột ra ánh sáng trong suốt,từng mảnh từng mảnh bay múa trên mặt đất,rơi vào trên tóc hai người,trên mặt,cùng với khóe mắt. Hứa Lưu Liễm bỗng nhiên cong lên khóe miệng nghịch ngợm đề nghị,
“Lục Chu Việt,không bằng chúng ta đi mướn phòng đi?”
Cảm nhận được tâm trạng hắn dần dần bình tĩnh lại,tâm trạng cô cũng đặc biệt thật tốt,vì mình có năng lực làm cho tâm trạng hắn chuyển tốt mà cảm thấy vui mừng,thỏa mãn.
Hắn bị lời nói to gan của cô làm sợ,đưa tay đẩy cô ra hung hăng nắm chặt tay cô,tròng mắt đen dấy lên ngọn lửa thiêu đốt hừng hựng,
“Thật không?”
Cô không nói lời nào,chỉ trừng mắt nhìn hắn giảo hoạt cười,lời to gan như vậy cô thật không có dũng khí nói lần thứ hai,hắn lập tức kéo cô nhét vào trong xe, trong miệng còn tàn bạo nói,
“Hứa Lưu Liễm em đừng hối hận,anh sẽ làm em không thể xuống giường !”
Ý tứ rõ ràng của hắn nhất thời làm cho cô đỏ mặt,hối hận núp ở vị trí tay lái phụ,hắn mặc kệ cô,đó là cô thịnh tình muốn mời hắn,hắn dĩ nhiên cầu cũng không được,hắn vốn cùng cô trở về nhà cô nhưng lại sợ đánh thức Liên Tố.
Mới vừa rồi tính lưu luyến buông cô ra trở về chổ ngủ của riêng mình,cô bỗng nhiên lại đề nghị như vậy,hắn không thể không thừa nhận,đề nghị này của cô thật là quá tuyệt vời! Hắn mở ra cửa xe bên kia,mãnh liệt chân ga chạy đến khách sạn.
Vào khách sạn đăng ký,song hắn liền kéo cô khẩn cấp đi vào trong thang máy,mới vừa vào thang máy hắn đã hôn mạnh lên môi cô,lúc này cũng đã trễ,nên có rất ít người ra ngoài đi lên,cho nên hắn hôn cô không chút kiêng kỵ.
Đợi đến khi vào gian phòng hai người đã thở hồng hộc,cô vốn chỉ mặc đồ ngủ bên ngoài khoác vào áo lông,lúc này bị hắn hai ba cái lột sạch,thân thể căng mọng mê người không chút nào giữ lại hiện ra ở trước mặt hắn,nhịn hai ngày nỗi nhớ nhất thời như cỏ dại lan tràn.
Hắn giống như một con thú khát vọng đặt cô lên giường lớn mãnh liệt hôn,môi nóng bỏng từ nàng xương quai xanh một đường đi xuống,từng tấc một thiêu đốt da thịt cô,cô động tình vươn ra mười ngón tay nắm chặt chăn giường cong người nghênh hợp với hắn.
Hai người chưa bao giờ có triền miên kịch liệt lưỡng tình tương duyệt như vậy,trước kia chỉ có hắn khát vọng cô khát vọng muốn chết,nhưng cô lại chưa bao giờ chịu thật lòng phối hợp với hắn, cho nên lần này cô làm theo ý hắn, không đầy một lát hai người đã tiến vào trạng thái tình nồng.