Chương 166:Tình cảm dịu dàng
Trong mắt Liên Tố lần nữa lóe lên nước mắt,không chỉ vì ông vui vẻ đồng ý hôn sự này,mà là bởi vì ổng nói ổng bị chia lìa cùng người mình yêu. Hứa Định Biên thấy bà như thế trong lòng cũng rất khó chịu,hắn không để ý bà giãy dụa tiến đến cầm tay bà,
“Tố Tố,tôi thật muốn ở bên cạnh chăm sóc bà!”
Ông nghĩ tới cảnh bà ho ra máu,nghĩ tới bà không biết lúc nào rời ông đi,đã cảm thấy tim giống như bị người ta khoét một lỗ thủng to,ào ào phun ra máu tươi khiến ông đau đến không muốn sống.
Ông muốn chăm sóc bà,muốn ở lại bên cạnh mấy ngày cuối cùng trong cuộc sống của bà,đền bù áy náy mấy năm nay đối với bà.Tuy nói ban đầu bà vì tiền đồ của ông mà chủ động rời khỏi ông,nhưng vẫn bởi vì ông không đủ kiên định muốn ở chung với bà,mới tạo thành chuyện chia lìa nhiều năm.
Liên Tố vừa nghe lời của ông nhất thời hoảng sợ thoát khỏi tay ông,ông nắm thật chặc không buông,
“Tố Tố,chúng ta cũng đã có tuổi,tôi không muốn nói những thứ tình yêu kia,tôi chỉ muốn nói bà là hạnh phúc lớn nhất đời này của tôi,những năm qua bất kể xảy ra bao nhiêu chuyện,trong lòng tôi thủy chung chỉ có một mình bà!”
Cách 23 năm,bọn họ ngồi trên mặt đất thật sâu nhìn lẫn nhau,dung mạo của ông và bà đã sớm không còn trẻ như lúc ban đầu,tóc mai bắt đầu có màu trắng,mắt của bà lưu lại nếp nhăn trải qua năm tháng,nhưng chút ít tình cảm trôi trong mắt ông trước sau như một nồng đậm và chân thành tha thiết,thời gian chỉ thay đổi được bề ngoài của bọn họ.
Một tiếng chuông sắc bén phá vỡ yên tĩnh khó được,Hứa Định Biên lấy điện thoại di động ra vừa nhìn thấy trong mắt xoẹt qua một tia khó chịu,Liên Tố nhất thời hiểu do ai gọi điện tới,bà quay đầu sang chỗ khác lặng lẽ giơ tay lên lau nước mắt,sau đó quay đầu lại tận lực làm cho vẻ mặt mình thoạt nhìn bình tĩnh,
“Thời gian không còn sớm,ông mau mau về đi!”
Thiếu chút nữa đã quên,ông là người đã có vợ,đã không phải là Hứa Định Biên của bà.
Bà đã hạ lệnh trục khách Hứa Định Biên cho dù nếu không đi cũng không yên tâm,cũng không thể ở lại nữa. Hơn nữa Phương Tuệ vừa gọi điện đến,Phương Tuệ là người đa nghi, sau khi xảy ra chuyện ngày hôm qua Lục Chu Việt công khai cùng tiểu Liễm,bà chắc đoán được ông sẽ tìm đến Tố Tố,ông cũng sợ Phương Tuệ tới đây ầm ĩ, thân thể Tố Tố hiện tại như vậy căn bản chịu không nổi kích thích.
Ông đứng dậy rời đi,thời điểm đi tới cửa trong lòng ông âm thầm ra một quyết định,sau đó liền mở cửa đi ra ngoài.Sau khi Liên Tố đóng cửa lại,che ngực ngã ngồi trên mặt đất,lên tiếngkhóc lớn,trong cuộc đời bà quan trọng nhất là hai người,bà phải nhịn đau bỏ qua.
*
Hứa Lưu Liễm trước kia đã từng nghe Lục Chu Việt nhắc tới Đổng Vân,theo sự miêu tả của hắn cô cảm thấy Đổng Vân là một người vĩ đại thân thiện,hôm nay tự mình nhìn thấy Đổng Vân,cô cảm thấy hình tượng của bà hoàn toàn phù hợp trong suy nghĩ của mình,ánh mắt Lục Chu Việt hoàn toàn di truyền từ Đổng Vân,vừa lớn vừa có thần,có thể đoạt lấy hồn phụ nữ,con ngươi thâm thúy mê người.
Cô bởi vì trời sanh tính chậm nhiệt cho nên có chút nút nhát,Đổng Vân không để ý kéo tay cô ngồi vào ghế sa lon thân thiết hỏi han,Lục Chu Việt ở một bên bất mãn kháng nghị,
“Mẹ,mẹ đây là tra hộ khẩu nhà người ta à!”
Hắn dĩ nhiên không thể nhận ra quan hệ giữa mẹ và vợ,chỉ cảm thấy mẹ của hắn bình thường là một người rất tao nhã,tại sao hôm nay bỗng nhiên trở nên dài dòng .
Đổng Vân giận mắng hắn,
“Đứa nhỏ này,mẹ đây không phải tìm đề tài nói chuyện phiếm với Lưu Liễm để con bé hết lúng túng sao!”
Hứa Lưu Liễm ngồi cười ha hả nhìn mẹ con bọn họ hai người mẹ một lời con một câu ,Lục Chu Việt đứng dậy lạnh lùng nói,
“Cô ấy cảm thấy sợ thì con đưa cô ấy về phòng,cô ấy ở chung một chỗ với con sẽ không câu nệ bó buộc!”
Hắn nói xong đã đưa tay tới kéo cô,Hứa Lưu Liễm lúng túng đứng ở nơi đó bị hắn kéo,hắn có phải quá ngang bướng chứ,lại dám kéo cô rời đi? Còn nói rõ muốn dẫn cô đến phòng hắn,cô sẽ không đi,ai biết hắn vừa vào trong sẽ làm gì cô.
Đổng Vân nhìn hắn che chở cô,cười ha ha đứng dậy,
“Được rồi được rồi,mẹ không nói,để thời gian lại cho hai người các con,mẹ vào phòng bếp chuẩn bị thức ăn!Sunny này cũng thiệt là, nói xong buổi trưa trở lại giúp mẹ,tại sao đến bây giờ còn chưa trở lại!”
Hứa Lưu Liễm vội vàng nói,
“Bác gái,để con giúp bác——”
Bất quá lời của cô còn chưa nói hết đã bị một lực đạo mạnh kéo rời đi, kèm theo tiếng cười ranh mãnh của hắn,
“Em tay chân vụng về càng giúp chỉ càng rối thôi!”
Cô tức giận vừa đánh hắn vừa bị hắn kéo vào phòng ,tránh không khỏi lại bị hắn ngậm môi hôn một hồi,hôn cô đến đau nhói,hắn tựa hồ tâm trạng vô cùng tốt, ngay cả bị hắn hôn cô cũng cảm giác được. Cô dĩ nhiên không thể hiểu hắn đang vui sướng chuyện gì,đem một cô gái quan trọng trong đời hắn giới thiệu ột phụ nữ quan trọng nhất của hắn,hơn nữa hai người nói chuyện hòa hợp vui vẻ,dùng ngôn ngữ không cách nào biểu đạt ra được,cho nên hắn không thể làm gì khác hơn dùng hành động để diễn tả.
Bởi vì Đổng Vân còn đang bên ngoài cho nên hắn không thể làm chuyện sâu hơn với cô,buông cô ra rồi nhanh vòng qua vòng eo mãnh khảnh dịu dàng hỏi cô,
“Căn nhà này anh đặc biệt bày trí cho em,như thế nào? Còn hài lòng không?”
“Hài lòng, rất hài lòng!”
Cô tựa đầu tựa vào trong ngực hắn,cảm nhận được tiếng tim đập trầm ổn có lực của hắn nhẹ nhàng trả lời.Chỉ cần ở cùng người yêu,nơi nào cũng là Thiên đường.
“Hôm nào đưa em đi xem phòng làm việc một chút!”
Hắn nghe cô nói hài lòng, khóe miệng không khỏi khẽ giơ cao lên một chút,
“Đúng rồi,giải thưởng lớn thiết kế lần trước của em và Phương Đông Thần,lễ trao giải được cử hành vào tháng sau ở Paris,khi đó chúng ta vừa lúc làm xong hôn lễ, anh đưa em đi nhận giải thuận tiện đi hưởng trăng mật luôn!”
Cô kinh ngạc từ trong lòng ngực hắn đứng dậy tò mò hỏi,
“Thật hay giả ? Còn có trao giải lễ sao?”
Hắn nhìn vẻ mặt phong phú của cô cười khẽ,
“Đó là đương nhiên,đây củng là một giải thưởng quan trọng nhất trong giới thiết kế,có thể so với giải Oscar dành cho điện ảnh, tại sao lại không có lể trao giải ? Hơn nữa không có lễ trao giải làm sao có thể giới thiệu những người thiết kế kiệt xuất cho toàn bộ thế giới biết nha!”
“Vậy em phải mau báo cho Phương Đông Thần, đem tin tức tốt này nói cho hắn biết!”
Cô vừa nói vừa tính đẩy hắn đi gọi điện cho Phương Đông Thần.
Phương Đông Thần kể từ khi vế thương khỏi liền từ chức ở Thân Viễn trở về Ôn Thành,Lục Chu Việt cũng không có giữ hắn lại, bởi vì hắn cũng biết người kia biết quan hệ giữa hắn và Hứa Lưu Liễm sau này sẽ rất khó xử.
Bởi vì là người ưu tú,vừa tung ra tin tức hắn đưa đơn từ chức trở về Ôn Thành,liền có các công ty lớn tranh nhau mời hắn,nghe nói hắn hiện tại được một công ty lớn mời làm quản lý bộ thiết kế.
Lục Chu Việt đè lại tay cô không vui hừ lạnh,hắn đoán Phương Đông Thần sẽ không đi ,dĩ nhiên đó chỉ là suy đoán của hắn,dù sao bất kể hắn đi hay không đi, đến lúc đó bạn nam bên cạnh cô phải là hắn.
Hứa Lưu Liễm cảm thấy hắn ăn dấm có chút buồn cười,
“Anh không phải nói thuận tiện đi hưởng tuần trăng mật ư,chẳng lẽ em có thể bỏ lại mình anh sao ?”
Hắn lúc này mới buông lỏng cô để cho cô gọi điện thoại, Hứa Lưu Liễm cùng Phương Đông Thần nói chuyện lễ trao giải,sau đó quả nhiên Phương Đông Thần không đi,
“Lưu Liễm,dù sao phần lớn bản thiết kế đều do em vẽ,anh chỉ giúp đỡ một chút thôi,hơn nữa khi đó anh có một công trình cần cất công,cho nên không có thời gian đi!”
“Được rồi. . . . . .”
Cô rất là tiếc nuối,vậy hắn sẽ mất đi một cơ hội nổi thế giới,dĩ nhiên cô tin tưởng theo tài hoa của Phương Đông Thần nhất định sẽ có cơ hội để hắn nắm bắt.
Cuối cùng Phương Đông Thần giọng nói khó nén đau thương mở miệng nói với cô,
“Lưu Liễm, chúc mừng em,em nhất định phải hạnh phúc!”
Chuyện ngày hôm qua trải qua truyền thông đưa tin,cơ hồ đã truyền khắp cả Ôn Thành,Phương Đông Thần dĩ nhiên cũng biết.Hứa Lưu Liễm nghe ra giọng nói của Phương Đông Thần có chút buồn bã,nhưng chỉ có thể giống như trước chúc phúc hắn,
“Cám ơn anh Đông Thần, anh cũng sẽ được như vậy!”
Cô còn có thể nói gì? Nếu như hắn xuất hiện trước Lục Chu Việt,có lẽ cô sẽ xem xét một chút,nhưng mà có đôi khi vận mệnh an bài khó xử như vậy,trước khi hắn xuất hiện cô đã cùng Lục Chu Việt dây dưa không rõ.
Đến lúc sắp ăn cơm Lâm San Ni mới trở về,một lông mày nhíu lại thật chặc,Đổng Vân có chút bận tâm hỏi cô,
“Sunny,có chuyện gì à?”
“Ơ,không có chuyện gì,con đi nửa đường xe bị nổ lớp,mới sang năm mới mà đã xui xẻo,thật là!”
Lâm San Ni vừa cúi đầu đổi giày,Đổng Vân lại hỏi,
“Vậy con làm sao về được?”
“À,một người bạn đưa con trở lại!”
Lúc nói lời này ánh mắt cô có chút tránh né,trên khuôn mặt xẹt qua một tia không được tự nhiên,lời vừa mới ra Lục Chu Việt như có điều suy nghĩ nhìn cô một cái.
Cô bị ánh mắt khó hiểu của hắn nhìn đến sống lưng run rẩy,vừa định mở miệng hỏi hắn tại sao nhìn cô,liền thấy Hứa Lưu Liễm từ trong phòng hắn gian đi ra,liền vội vàng chạy đến bắt chuyện với cô,
“Chị dâu nhỏ!”