Mục lục
Không Chăm Chỉ Đóng Phim Là Phải Về Nhà Sinh Con
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 119: Kí tiếp?

Chuyện của Thiện Doanh Doanh, Sở Minh cũng không để vào mắt, chỉ có điều thái độ của Bạch thị lại làm anh có chút cảnh giác.

Mặc dù sau sự việc của công ty gia công thực phẩm trực thuộc Bạch thị lần trước, Bạch thị tổn thương nguyên khí trầm trọng.

Nhưng rắn chết vẫn còn nọc, sức ảnh hưởng của Bạch thị ở những lĩnh vực khác cho dù đã suy thoái rồi, nhưng sức mạnh nội tại của bản thân Bạch thị thì không thể xem thường.

Bạch thị trước đây sau khi xảy ra chuyện vẫn luôn co đầu rụt cổ, tận lực hạn chế xung đột với Sở thị, lần này Bạch Tước trực tiếp đối đầu với anh, nâng đỡ Thiện Doanh Doanh, khó nói có phải Bạch Tước đang muốn thể hiện ra sự bất mãn với Sở thị hay không.

Hơn nữa... Không biết có phải anh cảm nhận sai hay không, Sở Minh cứ cảm thấy Bạch Tước hình như đang cố ý đứng trong bóng tối, nhắm vào Tống Thanh Hàn.

Bất kể là chuyện của Tống Viễn Sơn lần trước, hay "scandal" của Tống Thanh Hàn và Cố Kiều mới đây, hay là chuyện Thiện Doanh Doanh đột nhiên được nâng đỡ, đâu đâu cũng thấy bóng dáng của Bạch Tước

Đặc biệt là "scandal" của Tống Thanh Hàn và Cố Kiều, thật ra nghiêm túc mà nói thì chuyện này không có ảnh hưởng gì quá lớn đối với Sở thị, chỉ cần xử lý không tốt, rất dễ làm mất đi danh tiếng và hảo cảm của người qua đường của Tống Thanh Hàn.

Hơn nữa, một khi khơi mào như vậy, những người bám lấy Tống Thanh Hàn để tạo scandal chỉ sợ sẽ ngày một nhiều... Nhưng dù là vậy, người chân chính gặp phiền phức vẫn là Tống Thanh Hàn, còn đối với Sở thị, thật ra không có liên quan gì nhiều lắm.

Chuyện của Tống Viễn Sơn cũng vậy, nếu như Tống Thanh Hàn phải cõng trên lưng tội danh "bất hiếu", người chịu ảnh hưởng lớn nhất là Tống Thanh Hàn, cho dù mối quan hệ giữa Sở Minh và Tống Thanh Hàn có bị phơi bày, tập đoàn Sở thị cũng sẽ chỉ bị đồn thổi một chút thôi, trốn cho qua cơn bão này, chỉ cần chất lượng sản phẩm của Sở thị vẫn tốt như trước, thị trường thuyệt đối sẽ không đào thải họ.

Nếu như nói một loạt hành động này của Bạch Tước là nhắm vào Sở Minh, khó tránh khỏi có chút bất hợp lý.

Cho dù là vì mảnh đất ở ngoại ô, những hành động kiểu này cũng quá lộ liễu rồi.

Nhưng nếu như là nhắm trực tiếp vào Tống Thanh Hàn, Sở Minh ngược lại cảm thấy thuận tai hơn... Vậy thì tất cả mọi thứ đều rất dễ hiểu.

Nhưng Bạch Tước tại sao lại làm như vậy?

Sở Minh gõ tay lên bàn, nhíu mày.

Cứ cảm thấy có chỗ nào đó không đúng.

Sở Minh vừa nhấc điện thoại gọi về nhà một cuộc, mới nhớ ra hôm nay hình như Tống Thanh Hàn đã ra ngoài rồi.

Chắc là... đến Tinh Hải?

Sở Minh nhìn đồng hồ, cầm áo khoác lên, trực tiếp vào thang máy rời đi.

Tống Thanh Hàn bị Trần An gọi điện thoại kêu đến công ty một chuyến.

Trái với lần đầu tiên cậu đến Tinh Hải, cậu bây giờ vừa mới vào cổng Tinh Hải, chị gái lễ tân đã mỉm cười chào hỏi cậu, những người mới qua qua lại lại kia hoặc là phóng khoáng, hoặc là tò mò, có người thì ngượng ngùng chào cậu, người dũng cảm hơn một chút sẽ còn xin chữ kí của cậu, sau đó bị trợ lý hoặc quản lý của mình túm qua một bên.

Tống Thanh Hàn nhanh chóng vào thang máy, những người mới đưa đôi mắt đen láy nhìn theo bóng dáng Tống Thanh Hàn, thầm thở dài, nhưng trong lòng không khỏi dâng trào ý chí chiến đấu mãnh liệt.

Nghe nói Tống Thanh Hàn khi mới kí hợp đồng với Tinh Hải vẫn chỉ là một diễn viên quần chúng, nhưng bây giờ bốn, năm năm qua đi, Tống Thanh Hàn đã không hổ danh là nam nghệ sĩ tiêu biểu của Tinh Hải.

Cho dù số lượng phim mà cậu nhận không nhiều, nhưng phim của người ta không có bộ nào chìm, kiếm được cả bộn tiền.

Những nhà đầu tư và các hệ thống rạp ngoài kia ngày ngày đều canh chừng xem bộ phim tiếp theo Tống Thanh Hàn nhận là gì, trong tay có bao nhiêu tiền bạc là đem đi đầu tư hết.

Đời người như vậy... Thật quá huy hoàng...

Bọn họ đặt chân vào giới giải trí, kí hợp đồng với Tinh Hải, từ dưới đáy trèo lên, điều mong muốn, không phải là một đỉnh cao huy hoàng như vậy hay sao?

Được người ta ngưỡng mộ, được ngời ta săn đón.

"Anh Trần."

Tống Thanh Hàn đẩy cửa phòng làm việc ra, Trần An đang ngồi trên ghế, thấy Tống Thanh Hàn bước vào, vội vàng đứng lên, vẻ mặt khó giấu nổi vui mừng.

"Tiểu Hàn, cậu mau qua đây."

Trần An để đồ trong tay xuống, nhìn sắc mặt Tống Thanh Hàn, khen ngợi: "Xem ra trạng thái không tệ nhỉ."

Tống Thanh Hàn cười cười, nhìn trái nhìn phải: "Anh Trần hôm nay gọi em đến có việc gì không?"

Nhắc đến chính sự, Trần An rõ ràng bình tĩnh lại rất nhiều, mặt nở một nụ cười vui mừng, ngoắc ngoắc tay với Tống Thanh Hàn: "Ban nãy đạo diễn Trương Doanh gọi điện cho tôi."

Tống Thanh Hàn: "?"

Tống Thanh Hàn bước đến, Trần An đặt thứ ban nãy bị ném trên bàn xuống trước mặt Tống Thanh Hàn: "Cậu xem thử đi."

"Quảng cáo công ích?"

Tống Thanh Hàn tiện tay lật ra, có chút kinh ngạc.

"Ừm."

Trần An gật đầu rồi cười nói: "Đây không phải là quảng cáo công ích bình thường đâu, quảng cáo này ngoài việc được lên sóng trên đài trung ương ra còn được chiếu trên sân khấu Xuân Vãn nữa."

(Xuân Vãn: đêm xuân, chương trình phát sóng đêm giao thừa)

Xuân Vãn là cái gì?

Có thể nói, Xuân Vãn là việc rất trọng đại của cả Trung Quốc.

Mặc dù nói Xuẫn Vãn vài năm trở lại đây đã ngày càng sa sút, nhưng không thể không thừa nhận, Xuân Vãn của đài trung ương vẫn là chương trình truyền hình hàng đầu.

Những người bôn ba cả năm bên ngoài sau khi về nhà, ăn xong bữa cơm năm mới, vừa quây quần bên nhau xem Xuân Vãn, vừa kể ra những khó khăn và những điều gặt hái được trong một năm, cả nhà đoàn viên, không khí ấm cúng.

Xuân Vãn không chỉ là một chương trình truyền hình bình thường của đài trung ương, mà bản thân nó truyền tải rất nhiều thứ, là niềm vui và sự kì vọng cho một năm mới đến.

Nó không hổ danh là cương trình hàng đầu của Trung Quốc.

Có thể bước lên sân khấu Xuân Vãn, đối với một người nghệ sĩ mà nói, có thể xem như là sự thừa nhận từ quốc gia, là một biểu tượng cho niềm vinh hạnh.

Thường thì những nghệ sĩ tham gia Xuân Vãn, ngoài việc có sở trường đặc biệt ở một phương diện nào đó, danh tiếng phải cao ra thì còn phải là một nghệ sĩ tài đức vẹn toàn.

Họ sẽ biểu diễn tài nghệ mà mình tinh thông nhất trước toàn bộ khán giả Trung Quốc, cái cảm giác tự hào đó là không gì sánh được.

Tống Thanh Hàn thật ra chưa từng nghĩ mình sẽ có cơ hội đứng trên sân khấu Xuân Vãn.

Cậu là một diễn viên, có thể làm gì trên một chương trình như vậy cơ chứ?

Diễn kịch hả?

Nhưng Xuân Vãn đâu cần diễn kịch.

Nhưng bây giờ... Mặc dù chỉ là một quảng cáo công ích mà thôi, nhưng quảng cáo công ích này chắc chắn sẽ được chiếu trên sân khấu Xuân Vãn.

"Đạo diễn Trương Doang sao lại...." Bây giờ chắc đã bước vào giai đoạn kiểm duyệt các chương trình chiếu tết rồi chứ?

Trương Doanh sao lại gửi lời mời cho cậu vào lúc này?

Trần An thở dài: "Nghe nói nội dung trương trình đột nhiên được tăng lên, hình như phía trên...."

Anh dùng tay chỉ lên trời: "Năm nay phía trên diệt trừ rất nhiều đường dây buôn người, làm tiết mục công ích này, cũng là có dự định phát huy chính khí."

Mà muốn tuyền tải một tư tưởng, một tinh thần nào đó, thì không có gì tốt hơn tuyên truyền trên sân khấu Xuân Vãn cả.

Quốc gia cần phải dẫn dắt tinh thần của nhân dân, cũng cần nhân dân hiểu rằng, quốc gia sẽ làm tất cả vì nhân dân.

Đây không phải là lời nói suông, mà muốn cho nhân dân biết rằng, quốc gia hiện nay tuy rằng vẫn còn điều thiếu sót, nhưng nó chắc chắc sẽ bảo vệ thật tốt cho con dân của mình.

Cái tinh thần của chủ nghĩa ái quốc khắc sâu trong xương cốt nhân dân Trung Hoa không phải sinh ra là có, mà là được bồi dưỡng từ từ.

Cũng là vì chủ nghĩa ái quốc này mà bất kể con người Trung Hoa có đi đâu, đến nơi nào, trong xương tủy vẫn nhớ đến tổ quốc mình, từ đó mà tạo thành sức kêu gọi to lớn.

Mà sức kêu gọi này chính là một trong những điều kiện cần để phát triển đất nước.

Tống Thanh Hàn cúi đầu đọc thật kĩ nội dung sơ lược của quảng cáo công ích này, sau đó gật đầu: "Đạo diễn Trương Doanh có nói bao giờ bắt đầu quay không?"

Trần An: "Cái này thì không gấp, quảng cáo công ích lần này quay ở thủ đô, ba ngày nữa mới bắt đầu quay, đến lúc đó Trương Doanh sẽ cho người đến đón cậu."

"Được."

Tống Thanh Hàn mỉm cười đáp.

Giải quyết xong chuyện này, Trần An lại lấy ra một tập tài liệu khác từ trong ngăn kéo, đẩy đến trước mặt Tống Thanh Hàn: "Năm đó cậu kí hợp đồng năm năm với công ty, cậu xem thử.... Nếu như được, tôi hi vọng cậu sẽ suy nghĩ về chuyện kí tiếp hợp đồng."

Tống Thanh Hàn cầm hợp đồng mới lên đọc.

Cậu vốn đã kí hợp đồng hạng A với Tinh Hải, phía Tinh Hải bất kể là vì nể mặt Sở Minh hay vì một nguyên nhân nào khác, cũng không để cậu chịu thiệt, thậm chí còn để cậu tự chọn kịch bản, khi phim của cậu lên sóng cũng ra sức quảng bá.

Có thể nói, trong năm năm này, để Tống Thanh Hàn có thể thoải mái, chuyên tâm đi đóng những bộ phim mình thích, không thể không kể đến sự nỗ lực của Trần An cùng với thái độ của Tinh Hải.

Nếu như hợp đồng hợp lý, Tống Thanh Hàn thật ra cũng muốn kí tiếp với Tinh Hải.

Suy cho cùng thì Tinh Hải làm tròn lên thì cũng là sản nghiệp của Sở thị.

Tống Thanh Hàn lật trang đầu tiên ra đọc.

Bản hợp đồng mới này không chỉ hợp lí thôi đâu.... Mà là có đãi ngộ cực kì tốt.

Thời hạn kí tiếp với Tinh Hải vẫn là năm năm, nhưng trong năm năm tới, Trần An trực tiếp trở thành quản lý riêng của cậu, những nghệ sĩ trong tay anh đều chuyển qua cho người khác, chỉ phụ trách tất cả mọi chuyện của cậu; mà yêu cầu dành cho cậu, Tinh Hải cũng chỉ đặt mục tiêu một năm nhận một bộ phim, có thể ưu tiên phim mà mình muốn đóng, phía công ty sẽ không ép buộc.

Mà phần chia lợi nhuận, công ty cũng trực tiếp cho cậu 70%, cũng chính là nói, thù lao Tống Thanh Hàn nhận được từ một bộ phim thì cậu có thể trực tiếp lấy 70%, mà nếu như công ty nhận hợp đồng đại diện phát ngôn cho cậu, cậu cũng có thể trực tiếp lấy 70%.

Điều kiện hào phóng như vậy, đối với các nghệ sĩ khác mà nói, tuyệt đối là không có.

Hơn nữa, trên hợp đồng còn nói rõ, công ty sẽ thành lập một ekip riêng cho cậu, tập trung phụ trách tất cả quảng bá, thông cáo trong năm năm tới của cậu.

Mỗi một phương diện sau khi Tống Thanh Hàn kí tiếp hợp đồng đều được viết vô cùng rõ ràng, không có điểm nào lấp liếm.

Tống Thanh Hàn đọc một lượt hợp đồng từ đầu đến đuôi, Trần An ngồi một bên im lặng nhìn cậu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK