Chương 67: Đời người như phim
Nếu không nói đến những hoạt động mà Trần An đang âm thầm chuẩn bị, thì mấy ngày sắp tới của Tống Thanh Hàn thật sự khá nhàn nhã.
Trần An là một người quản lý rất có kế hoạch. Kế hoạch của anh hiện giờ dành cho Tống Thanh Hàn là quốc tế hóa, đẳng cấp hóa, đại ý là sẽ đi theo con đường "tác phẩm chất lượng", nên quản lý công việc của Tống Thanh Hàn rất khắt khe.
Tống Thanh Hàn tốt xấu gì cũng là người đã từng đi thảm đỏ Kim Hùng, độ nổi tiếng đã lên tới mức minh tinh hạng hai rồi, thêm vào đó là kĩ năng diễn xuất của chính cậu, cùng với chiến tích huy hoàng của ba bộ phim liên tiếp sau khi ra mắt, có càng nhiều nhà sản xuất gửi kịch bản đến, thù lao nhận được so với lớp minh tinh hạng hai cũng có thể coi là cao.
Chỉ có điều những kịch bản này còn chưa được gửi đến trước mặt Tống Thanh Hàn thì đã bị Trần An từ chối thẳng thừng.
Mắt của Trần An rất "độc", trong giới cũng coi như có tiếng. Những kịch bản nào thật sự mời Tống Thanh Hàn diễn, những kịch bản nào chỉ muốn mượn danh tiếng của Tống Thanh Hàn để kiếm tiền, Trần An vẫn luôn phân chia vô cùng rành mạch.
"Cái này," Trần An đưa một quyển kịch bản mong mỏng đến trước mặt Tống Thanh Hàn, ánh mắt lướt qua đánh giá cả căn phòng, phát hiện ra không ít dấu vết chung sống của hai người, trong lòng không biết nên buồn hay nên vui, "Đây là lời mời của một chương trình truyền hình thực tế trong nhà, tôi thấy cũng khá ổn đấy, không biết cậu có hứng thú không."
Trên phương diện công việc, Trần An luôn cho Tống Thanh Hàn quyền lựa chọn nhiều nhất có thể.
Tống Thanh Hàn cũng hiểu rằng Trần An không phải là một người làm việc không mục đích, cậu nhận lấy quyển kịch bản mỏng đó, nhìn lên trang bìa.
Khi Tống Thanh Hàn vừa nhìn thấy bốn chữ này, sắc mặt liền trở nên hoảng hốt, sau đó lật trang bìa ra, từ từ đọc.
Đây là một chương trình thực tế, nhưng khác với những chương trình tạp kĩ bình thường, chương trình này rất kén khách mời--- hoặc có thể nói, điểm hấp dẫn của nó kĩ năng vốn có của chính khách mời.
Diễn xuất.
Diễn viên là một nghề nghiệp rất thần kì, nó có thể thông qua một số kĩ năng, bất kể là sinh lí, tâm lí hay yếu tố ngoại lai, từ đó thay đổi khí chất, dung mạo, thậm chí là vóc dáng, hay cảm giác mà một người mang lại.
Có người nói, diễn viên là một kẻ lừa đảo xuất sắc nhất.
Mà nội dung của là minh chứng rõ nhất cho câu nói này.
Một quyển kịch bản mỏng manh này cũng không được bao nhiêu chữ, chỉ trong khoảng thời gian mười mấy phút, Tống Thanh Hàn đã đọc hết nội dung bên trong rồi.
Trần An nhìn ánh sáng lóe lên nơi đáy mắt của Tống Thanh Hàn, cười cười: "Sao nào, có hứng thú không?"
Tống Thanh Hàn chầm chậm gấp kịch bản lại, từ từ gật đầu, mỉm cười nói: "Có."
Trần An dường như không hề bất ngờ với câu trả lời của Tống Thanh Hàn.
Anh đã sớm phát hiện ra sự nhiệt huyết của Tống Thanh Hàn đối với diễn xuất rồi.
"Vậy để tôi đi sắp xếp."
là một trương trình độc quyền của đài Lam Thiên, Trần An nhận được ý kiến của Tống Thanh Hàn, vừa quay người liền dùng tốc độ nhanh chóng đi bàn giá cả với đài Lam Thiên, cuối cùng kí hợp đồng với thù lao 8 triệu tệ một tập.
Kí xong hợp đồng không lâu, Tống Thanh Hàn liền lên máy bay bay đến tỉnh Chiết Giang, rồi tại đó, bắt đầu quay tập đầu tiên của cậu trong
"Cậu là Tống Thanh Hàn?"
Độ Nhẫm đứng trên sân khấu nhìn Tống Thanh Hàn, cười cười, "Tôi từng xem cậu diễn trong , thấy cũng khá lắm."
Tống Thanh Hàn ngẩng đầu nhìn lên, liền bắt gặp khuôn mặt cười tươi rói của Độ Nhẫm: "Cảm ơn."
Độ Nhẫm nhướng nhướng mày: "Có điều, diễn xuất của cậu mặc dù rất khá, nhưng trong chương trình này... Tôi sẽ không thủ hạ lưu tình đâu."
(thủ hạ lưu tình: nương tay)
Tống Thanh Hàn gật đầu: "Vậy thì mong chị Độ chỉ dạy ạ."
Độ Nhẫm nhìn biểu hiện lạnh nhạt của Tống Thanh Hàn, lại thấy có hứng thú, từ trên sân khấu bước đến bên cậu, sờ sờ cằm: "Bọn tôi là người đã tham gia từ mùa một, cậu không sợ bọn tôi hợp lực bẫy cậu sao?"
"Vậy chị Độ sẽ làm như vậy sao?"
Tống Thanh Hàn cười cười, nhìn thế nào cũng cảm thấy rất vô hại.
Độ Nhẫm nghiêm túc nhìn cậu, rồi không nhịn được mà bật cười: "Cũng phải, trong chương trình này, nào đâu có tình bạn vĩnh viên không thay đổi, nhỉ?"
Cô hứng thú mà liếm liếm môi: "Cậu đừng có ngay tập một đã rút trúng "quỷ" nha."
Độ Nhẫm nói xong, lùi về sau vài bước, sau đó chắp tay ra sau lưng, ngâm nga một đoạn nhạc và rời đi.
"Cô ấy là tiểu hoa đang nổi, Độ Nhẫm..." Lâm Thiền theo sau lưng Tống Thanh Hàn, khuôn mặt đầy say mê nhìn theo bóng Độ Nhẫm rời đi, "Em nghe nói cô ấy là một trong những nữ diễn viên có tiềm năng nối bước Lý Nặc nhất đó."
Tống Thanh Hàn im lặng lắng nghe, gật đầu nhẹ đến mức không nhận ra.
Độ Nhẫm... Quả thật rất giỏi.
"Mùa trước của em cũng từng xem qua, mấy tập Độ Nhẫm rút trúng vai 'quỷ' rất đặc sắc, hoàn toàn không có ai nghi ngờ cô ấy, diễn xuất siêu đỉnh..." Lâm Thiền bình thường trầm tính, kiệm lời, sau khi nhìn thấy Độ Nhẫm, trong nháy mắt đã biến thành fan boy, sau khi bla bla kể lại một lượt sự tích huy hoàng của Độ Nhẫm, sực nhớ bản thân là trợ lý của Tống Thanh Hàn, không khỏi ngượng ngùng cười trừ: "Anh Hàn, em..."
"Không sao, cậu kể tiếp đi."
Tống Thanh Hàn mở điện thoại ra, tìm video tổng hợp mùa trước của , bấm ngẫu nhiên vào vài video để xem.
"Toàn bộ quá trình quay sẽ có kịch bản, chúng tôi sẽ đưa cho các bạn nội dung chính của một câu chuyện đơn giản, giới thiệu về thân phận của mỗi người trong các bạn-- Trong đó, có một người sẽ lấy được nhân vật song trùng, mà người này, chính là "quỷ". Nếu như từ đầu đến khi câu chuyện kết thúc mà không có ai nhận ra được rốt cuộc ai là "quỷ", thì người lấy được thân phận "quỷ" sẽ trở thành người chiến thắng sau cùng, những người còn lại sẽ trở thành kẻ thua cuộc."
"Manh mối về việc ai là "quỷ" chúng tôi sẽ đặt ở một số nơi, khi các bạn phát hiện ra một số manh mối nào đó, bạn phải tìm người cộng sự còn lại của mình để cùng nhau mở manh mối, sau đó để manh mối này lại chỗ cũ, đợi người tiếp theo sẽ đến chỗ đó..."
"Nếu như ai trong số các bạn có đối tượng tình nghi, cũng có thể trao đổi suy nghĩ với nhau, chỉ có điều--- Phải cẩn thận, nói không chừng "quỷ" chính là người đứng trước mặt bạn đó."
Đạo diễn chương trình- Phùng Hoan nở một nụ cười lấy lệ, sau đó liền sai người đưa cho diễn viên trên sân khấu một đống trang phục.
"Bây giờ, các bạn có thể chọn lựa trang phục của mình, nhớ kĩ, các bạn ngoại trừ việc tìm ra "quỷ", thì còn phải bảo đảm rằng bản thân đang diễn theo vai diễn của mình, không được đứng trước mặt các diễn viên khác làm ra các hành vi trái ngược với vai diễn của mình."
"Đương nhiên, các vị diễn viên ở đây có nghe theo hay không, lại là một chuyện khác."
Khi cảnh quay chính thức bắt đầu, ống kính chuyển đến trong một tòa lâu đài cổ nguy nga, tráng lệ, cả gia đình hòa thuận đang cùng nhau dùng bữa, Độ Nhẫm mặc một chiếc váy xòe phong cách cung đình cổ điển, trên đầu đội một chiếc mũ lưới, trông rất tinh tế và nho nhã, tựa như một thiểu thư quý tốc nhà gia giáo vậy.
"Diana, em không được ăn ít như vậy."
Một thanh niên có ngoại hình tuấn mĩ phong độ ngăn lại Diana đang định đứng dậy rời đi, mặt đầy lo lắng, nói: "Bác sĩ đã nói, cơ thể em suy dinh dưỡng nghiêm trọng..."
Sau đó, máy quay lại chuyển cảnh, ánh mắt người thiếu nữ cung đình suy dinh dưỡng trước đó liền trở nên sắc bén, đi dạo quanh lâu đài. Chàng thanh niên phong độ lo lắng cho em gái kia nở một nụ cười khinh thường, nhìn theo động tác của thiếu nữ...
Diễn biến của câu chuyện vô cùng hấp dẫn, trong mỗi một khoảnh khắc sơ ý nào đó, các diễn viên sẽ thực hiện một màn diễn xuất vô cùng đặc sắc, trong khi duy trì cốt truyện chính, lại đồng thời tiến hành một cốt truyện khác.
Nghe thì có vẻ hơi rối não, hoặc có thể nói là hơi líu lưỡi, nhưng khi chân chính xem video này từ đầu tới cuối, Tống Thanh Hàn lại không hề cảm thấy chút lấn cấn nào. Các diễn viên vào những thời điểm khác nhau dường như đang "phân liệt" thành một con người khác, vẫn là khuôn mặt của người trước đó, nhưng trông lại giống như một người khác.
Mà phải tìm ra được "quỷ" trong số những con người luôn biến hóa không ngừng này, nghe có vẻ là một điều bất khả thi.
Cả video đều được biên tập rất khéo léo. Tống Thanh Hàn xem được một nửa, lờ mờ đoán được mục tiêu, tiền tua đi một đoạn--- Độ Nhẫm cầm giải thưởng đứng trên sân khấu, cười vô cùng vui vẻ.
Cô là sự tồn tại trông "vô tội" nhất trong video, dường như tất cả mọi người đều không xem cô là đối tượng tình nghi cho vai "quỷ". Mãi cho đến cuối cùng, khi cô đá hết tất cả những người tham gia ra ngoài, những manh mối chỉ thẳng vào cô cũng dần dần được hé lộ.
Tống Thanh Hàn khẽ mỉm cười, cất điện thoại đi.
Quả thật là một chương trình rất thú vị.
"Tiểu Hàn."
Phùng Hoan vác cái bụng bia chỉ huy nhân viên dựng cảnh, sau đó thấy Tống Thanh Hàn ngồi một góc, suy nghĩ một lúc, liền đi qua, cười nói: "Lát nữa là bắt đầu quay rồi, căng thẳng không?"
Tống Thanh Hàn nở nụ cười ngọt ngào: "Có một chút."
Ngón tay cậu gõ gõ trên đùi, suy tư một lúc: " không giống lắm so với những chương trình trước đây tôi tham gia."
Phùng Hoan nhìn Tống Thanh Hàn, đột nhiên gọi một người quay phim qua, rồi nói với Tống Thanh Hàn: "Nói tiếp."
Tống Thanh Hàn vừa nghĩ liền hiểu ngay, Phùng Hoan đang muốn quay cảnh hậu trường, hoặc có thể nói là... Cảm nhận?
Cậu là một khách mời mới, đối với khán giả yêu thích chương trình này thì là một gương mặt mới, mà phải làm thế nào để khán giả có thể nhanh chóng quen mắt với cậu?
--- Trailer!
Không chỉ phim điển ảnh và truyền hình mới làm trailer, những chương trình truyền hình thường cũng sẽ chiếu trước một đoạn trailer, làm mồi dẫn, kíƈɦ ŧɦíƈɦ sự tò mò của khán giả, hoặc là làm chuẩn bị tâm lí trước cho khán giả.
Tống Thanh Hàn nghĩ thông chuyện này xong, sắc mặt không hề thay đổi, tiếp tục nói: "Nó đầy những nhân tố không xác định, nói thật, tôi khá sợ mình sẽ rút trúng thân phận "quỷ", bởi vì tôi cảm thấy mình rất nhanh sẽ bị phát hiện ra mất, đến lúc đó phải làm sao đây?"
Phùng Hoan ở ngoài ống kính cười nói: "Nếu như nhanh chóng bị phát hiện ra, vậy cậu phải ngoan ngoãn nhận trừng phạt rồi."
Tống Thanh Hàn lộ ra vẻ mặt sợ hãi, toàn thân như muốn co lại: "Vậy tôi phải cố gắng rồi."
Cậu- một người có vẻ ngoài thiên về thanh tú, lạnh lùng, làm ra một biểu cảm sợ hãi một cách lố như vậy, không những không có vẻ yếu đuối, hèn nhát, ngược lại còn có một chút hài hước trái ngược. Thợ quay phim đang chịu trách nhiệm cầm máy vừa che miệng cười, vừa quay cho hết đoạn video của cậu.
Tin tức Tống Thanh Hàn tham gia mùa hai của đã bắt đầu tuyên truyền, rất nhiều fan cũng tùy ý vào xem weibo của cậu, sau đó lại quỳ xuống xin cậu đừng có lười nữa, chăm hoạt động weibo lên!!!
"Ủa?"
Vừa mới gào thét kêu Tống Thanh Hàn chăm đăng bài, thì trên trang chủ của Tống Thanh Hàn đột nhiên xuất hiện thêm một bài weibo-- hơ, đài Lam Thiên?!
@Đài truyền hình Lam Thiên: Đời người như phim, phim phản ánh đời
-Diễn viên, vẫn luôn là kẻ lừa đảo quang minh chính đại nhất--- Mùa hai của chương trình truyền hình thực tế chính thức khởi động, mọi người nhanh chân đến đoán xem, khách mời đặc biệt lần này là ai đây?
-[Video ngắn của đài Lam Thiên]
Bất kể là fan của Tống Thanh Hàn hay khán giả của đài Lam Thiên, vừa nhìn thấy trạng thái mới này liền không nhịn được mà bấm vào xem.
Thật sự là Tống Thanh Hàn!!!
Nhìn Tống Thanh Hàn rõ ràng có chút căng thẳng trong video, các fan đương nhiên sẽ nhào vào an ủi. Còn những người qua đường khá tỉnh táo, hoặc có thể nói là cộng đồng fan của lại cảm thấy hơi lo lắng.
Bọn họ thừa nhận rằng phim điện ảnh hay truyền hình của Tống Thanh Hàn đều rất hay, xem rất đã, không hề sai!
Nhưng đây là lần đầu Tống Thanh Hàn tham gia nhỉ?
Cậu thật sự có thể get được sự tinh túy của chương trình này sao?
Những khán giả thường xem đều biết, kịch bản của gần như là có cũng như không, chỉ có một cốt truyện chung chung và những manh mối để khắp nơi, tất cả những chi tiết cùng với hình tượng nhân vật đều phải do diễn viên tự mình hoàn thiện, mà trong lúc bọn họ hoàn thiện thì đồng thời còn phải che giấu thân phận của mình, hơn nữa còn phải tìm ra đồng minh--- Đây là sự cạnh tranh về kĩ năng diễn xuất, cũng là sự đối kháng về thực lực.
Kĩ năng diễn xuất của Tống Thanh Hàn rất tốt, nhưng những khách mời cố định của chương trình cũng có một kĩ năng diễn xuất chói mắt, không thể nào xoi mói được, chiếm được lòng của đa số khán giả!
Nếu như Tống Thanh Hàn bị đè bẹp đến mức không còn năng lực phản kháng, vậy thì chương trình này sẽ không còn gì để xem nữa.
Phùng Hoan nhìn khán giả và fan kích động thảo luận sau khi tin tức được đăng lên, thầm gật gù.
Có thảo luận mới tốt, có thảo luận là có đề tài, có đề tài thì sẽ có độ hot thôi.
"Bắt đầu quay."
Phùng Hoan xem giờ rồi cất điện thoại đi.
Cốt truyện của chương trình lần này là trò chơi gϊếŧ người trong đêm mưa.
Bốn khách mời cố định và Tống Thanh Hàn, tổng cộng 5 người, là quân cờ trong trò chơi gϊếŧ người đêm mưa.
Hung thủ, hay còn gọi là "quỷ", có ba loại hung khí, mà ba loại hung khí này thì bốn người còn lại không hề hay biết.
Bốn người còn lại không có hung khí trên người, nhưng mỗi người họ đều có một cơ hội "hồi sinh", mà cơ hội này được dùng trong bất tri bất giác, đến cả bản thân người dùng cũng không biết được.
Hung thủ nếu như gϊếŧ chết "quân cờ", trên người quân cờ sẽ có vết thương hoặc cái chết tương ứng với hung khí, sau khi hồi sinh sẽ đồng thời tồn tại, có thể làm cho những người khác phỏng đoán xem hung khí trong tay hung thủ rốt cuộc là gì.
Phùng Hoan cười híp mắt đọc một lần quy tắc trò chơi, người trên sân khấu không ít thì nhiều đều lộ ra vẻ mặt ghét bỏ.
Biếи ŧɦái ghê á!
Phùng Hoan cũng không thèm quan tâm suy nghĩ trong lòng họ, sau khi đưa cho họ một đống trang phục, liền vẫy vẫy tay: "Bắt đầu thôi."
Tống Thanh Hàn và những người khác dựa theo nhân vật mình rút được trước đó mà tìm trang phục tương ứng, sau đó liền tiến vào trường quay lần này.
"Rào rào rào...." Trời đổ mưa, bầu trời âm u, bốn phương tám hướng toàn là những căn nhà mục nát, lụp xụp, con đường nhỏ ngoằn ngoèo không biết sẽ thông tới nơi nào, từ tiếng gió và mưa ra thì không khí yên tĩnh đến kì lạ.
"Cọc, cọc, cọc..." Tiếng giày cao gót vang lên sau lưng, Tống Thanh Hàn quay đầu lại nhìn, một người phụ nữ mặc trên mình bộ đồ công sở xuất hiện sau lưng cậu, hai tay ôm lấy cánh tay mình, gương mặt đầy vẻ sợ hãi, hoảng hốt.
"Tống Thanh Hàn?"
Độ Nhẫm nhìn thấy Tống Thanh Hàn, mắt liền sáng lên, chạy qua muốn nắm tay áo cậu, "Cậu tìm được manh mối chưa?"
Tống Thanh Hàn nhìn ánh mắt sáng rỡ của cô, khẽ lùi về sau một bước, vựa vặn tránh khỏi cánh tay đang giơ ra của cô.
"Chưa."
Nhân vật mà Tống Thanh Hàn rút được là một sinh viên, là một quân cờ, đồng thời tên của cậu cũng là Tống Thanh Hàn, hoặc nói đúng hơn là lần quay này, tất cả mọi người đều dùng tên thật.
Thật ra điều này cũng coi như là tăng thêm độ khó.
Bởi vì một diễn viên nếu như dùng tên của chính mình để diến, rất dễ dàng lẫn lộn với hành vi, cử chỉ của chính mình, từ đó mà khiến cho nhân vật mà mình diễn biến thành "bốn không giống"
Đồng thời, bản thân khán giả cũng đã có ấn tượng nhất định đối với diễn viên rồi, nếu như trong một chương trình về diễn xuất như thế này mà lại dùng tên thật, nếu như khán giả quen với ấn tượng vốn có đối với họ, thì rất khó tạo ra được hiểu quả "kinh diễm"
Trừ phi, diễn xuất của họ tốt đến mức làm cho khán giả quên đi những vai diễn trước đó của họ, quên đi "bản thân' họ.
Tống Thanh Hàn trước nay chưa từng có một cảm giác kì lạ như vậy.
Dùng tên của chính mình, nhưng lại thủ vai một nhân cách khác, một cuộc đời khác.
Độ Nhẫm vẫn luôn theo sau lưng Tống Thanh Hàn, tính cách rất linh hoạt. Cô cũng diễn vai một sinh viên, là bạn học của Tống Thanh Hàn, hơn nữa theo cốt truyện thì còn "có ý" với Tống Thanh Hàn, vì vậy khi nhìn thấy Tống Thanh Hàn, cô mới phấn khích như vậy.
"Sao cậu lại mang giày cao gót vậy?"
Tống Thanh Hàn có chút khó hiểu nhìn giày cao gót trên chân Độ Nhẫm, lạnh như tiền hỏi.
Độ Nhiễm có chút kiêu ngạo vỗ ngực mình, sau đó nói: "Cái này là mình nhặt bên đường đó, nói không chừng khi gặp phải hung thủ, có thể đạp hắn một cái... Hi hi hi."
Đỗ Nhẫm thật ra không còn trẻ, nhưng trạng thái mà cô diễn ra lúc này, lại là một cô sinh viên ngây thơ, hồn nhiên, chưa từng thấy máu tanh, nên mới không có chút "ý thức nguy cơ" nào mà đi "tìm báu vật" trong trò chơi sát nhân đêm mưa như vậy.
Ngược lại, hình tượng nhân vật mà Tống Thanh Hàn rút được lại bình tĩnh hơn Độ Nhẫm rất nhiều. Trong khi Độ Nhẫm không ngừng kể cho cậu nghe những câu chuyện cười nhạt nhẽo, cậu nhìn trái, nhìn phải, cẩn thận từng li từng tí để tránh khỏi tất cả những con đường có khả năng gặp phải hung thủ, sau đó lại cẩn thận đi tìm "manh mối"
...
"Cậu Tống Thanh Hàn này giỏi đấy."
Phùng Hoan nhìn nội dung phản chiếu lại trên máy điều khiển, bên tai đột nhiên truyền đến một tiếng lẩm nhẩm nho nhỏ.
"Sao lại nói vậy."
Phùng Hoan gõ gõ lên bàn, nhìn về hướng người vừa nói.
"Ách..." Thôi Xảo trong nháy mắt đã hồi thần lại, sau đó dưới ánh nhìn chăm chú của Phùng Hoan, chỉ chỉ lên màn hình điều khiển, "Vừa nãy, chỗ này, cậu ấy giống như tùy ý hỏi Độ Nhẫm vài câu, trông có vẻ đầy cảnh giác với Độ Nhẫm, nhưng tôi cứ cảm thấy bản thân cậu ấy cũng đang do dự... Sau đó tôi tự mình suy nghĩ lại, nếu như bạn học của tôi rất có khả năng là hung thủ, thì khi tôi sợ hãi, khẳng định cũng sẽ do dự, cô ấy rốt cuộc có phải hay không đây?"
"Cậu nói rất có lí."
Phùng Hoan gật đầu: "Nhưng tại sao cậu ấy lại không đá Độ Nhẫm đi rồi đi một mình?"
Thôi Xảo trợn mắt nhìn Phùng Hoan: "Đây không phải hạn chế mà ông tự quy định sao?"
"Muốn xem manh mối, nhất định ở đó phải có hai người trở lên mới được xem, cậu ấy chắc chắn là đang xem xét vấn đề này."
Phùng Hoan cười cười, nhẹ giọng nói: "Vậy thì cũng không chắc đâu..."
Cả buổi quay của chương trình này, trừ cốt truyện chính và cốt truyện sơ lược ra, thì những chi tiết khác còn chưa biết được.
Phùng Hoan hứng thú nhìn cảnh quay trên màn hình, trong đầu cũng có ý tượng đại khái rồi.
Tống Thanh Hàn và Độ Nhẫm trên đường đi gặp được ba người.
Đây là một người làm công, trên tay cầm một chiếc túi xách, khuôn mặt sợ hãi rụt rè, đi một bước giật mình một cái, trông có vẻ rất hoảng hồn, bất an.
"Các người, các người là hung thủ hả?"
Anh ta vuốt mặt, nhỏ giọng hỏi.
"Không phải."
Tống Thanh Hàn chỉ vào chính mình, "Tôi không phải."
"Tôi cũng không phải!"
Đỗ Nhẫm vội vàng nói.
"Ôi..." Anh công nhân dường như bán tín bán nghi. Lúc này, một tiếng sét đánh xuống, anh ta bị dọa giật nảy người, vội vàng chạy đến bên cạnh hai người Tống Thanh Hàn, có chút ngại ngùng nói: "Tôi là Đỗ Thập... Có chút nhát gan."
Tống Thanh Hàn thể hiện là mình hiểu, Độ Nhẫm thì phóng khoáng vỗ vai Đỗ Thập, khí phách an ủi anh ta.
Tống Thanh Hàn nhìn ngang liếc dọc.
"Anh có tìm ra manh mối gì chưa?"
Tống Thanh Hàn sờ sờ cổ tay của mình, nhìn về phía chiếc túi xách Đỗ Thập đang ôm trong lòng, "Nói không chừng chúng ta có thể hợp tác để bắt hung thủ đó."
Biểu cảm của cậu trông rất nghiêm túc, đầy vẻ ngang bướng đến gần như ngây thơ. Đỗ Thập bị cậu nhìn đến mức giật mình, ôm lấy túi xách, liếm liếm môi, có chút do dự mà gật đầu.
"Ở căn phòng nhỏ phía trước, có một cái hộp..."
Sau khi ba người bọn họ xuất hiện ở căn phòng nhỏ, cái hộp đó động đậy, mở nắp hộp ra, bên trong là một mảnh giấy.
"Hắn từ trong mưa bước ra."
"Xem ra không phải là manh mối gì rõ ràng."
Tống Thanh Hàn đọc mảnh giấy xong, dùng một tay sờ cằm, cau mày.
Khi tất cả bọn họ tới, trời liền đổ mưa to, câu này trông có vẻ rất vô dụng.
Bọn họ có chút tiếc nuối rời khỏi căn phòng, cơn mưa lớn bên ngoài không biết đã dừng từ lúc nào, con đường nhỏ ướt nhẹp, đọng đầy nước, xung quanh tối thui, hoàn toàn không có chút ánh sáng nào.
"Phía trước có người!"
Năm người gặp nhau rồi.
Bọn họ trao đổi thông tin, thăm dò lẫn nhau, sau đó tiếc nuối mà phát hiện, căn cứ vào những manh mối của họ lúc này, không đủ để xác định rốt cuộc ai mới là "quỷ".
Thôi Xảo đã hoàn toàn ngồi xuống kế bên Phùng Hoan rồi, chống cằm gật gật đầu: "Mấy người Độ Nhẫm không hổ là khách mời cũ từ mùa một, diễn trông khác hẳn, Tống Thanh Hàn mặc dù rất giỏi, nhưng cậu ấy vẫn còn quá non."
"Hửm?"
Phùng Hoan phát ra một âm điệu nghi vấn.
"Dáng vẻ lúc nãy của cậu ấy, rõ ràng là đang cố gắng chống đỡ, cậu ấy rất sợ người đầu tiên mà hung thủ gϊếŧ sẽ là cậu ấy, hoàn toàn không che giấu được--- ách....." Thôi Xảo như nghĩ thông suốt chuyện gì đó, giọng nói đột nhiên dừng lại.
"Thú vị."
Phùng Hoan nhỏ giọng đánh giá.
Tống Thanh Hàn luôn cố gắng duy trì dáng vẻ bình tĩnh, nhưng thỉnh thoảng lại lộ ra ánh mắt căng thẳng, đột nhiên kinh sợ.... Nói rõ được rằng cậu không hề bình tĩnh như vẻ bề ngoài, cậu rất sợ.
Quả nhiên vẫn là một sinh viên.
Tống Thanh Hàn thầm thở dài trong lòng.
"Đỗ Thập chết rồi!"
Tác giả có lời muốn nói:
Minh Minh: Tôi của ngày hôm nay, muốn có một cái tên...
Hàn Hàn: moazzzzzzzz
Danh Sách Chương: