Cậu chậm rãi quay đầu, rõ ràng là ánh mắt bình tĩnh như hồ sâu, lại làm cho Hàn Nghị ngồi trước mặt cậu nhịn không được cảm thấy trên lưng lạnh lẽo, thật giống là..... Bị một con sói hung ác theo dõi.
Tống Thanh Hàn đột nhiên cười, nhẹ nhàng chậm chạp tươi cười nhu hòa ngũ quan của cậu, cũng nhu hòa khí chất trên người cậu.
Hàn Nghị rũ mắt ho khan một tiếng, nhưng không nói hài lòng hay không, chỉ khoát tay, nói với Tống Thanh Hàn: "Được rồi, nếu có kết quả, chúng tôi thông báo cho cậu."
Tống Thanh Hàn mặc dù hơi lo lắng, nhưng không truy vấn, chỉ cảm ơn đám người Hàn Nghị một phen, xoay người lui ra ngoài.
Đợi cho thân ảnh cậu biến mất ở ngoài cửa, Hàn Nghị mới chậm rãi mở miệng hỏi: "Mọi người cảm thấy sao?"
Lòng Tạ Diệc An động. Hắn chậm rãi nâng ánh mắt lên, nhìn Hàn Nghị. Theo lời Hàn Nghị, hắn nghe ra một tia cảm giác vừa lòng.
Vừa lòng diễn xuất của Tống Thanh Hàn.
Bàn tay trên đùi Tạ Diệc An không khỏi nắm chặt, làm quần xuất hiện thêm một dấu nhăn khó coi. Sắc mặt hắn ôn hòa cười cười, trên mặt tuấn mỹ nho nhã một mảnh thưởng thức: "Tống Thanh Hàn này là mầm tốt, tuy rằng nói diễn còn ngây ngô, nhưng nắm bắt nhân vật không tồi."
"Nhưng, " hắn nhíu nhíu mày, hình như là lơ đãng nói, "Cậu ta hơi thấp, không phù hợp với hình tượng bên ngoài của Phương Du, khí thế thoạt nhìn cũng yếu nhược."
Tống Thanh Hàn thân cao một mét bảy chín, kỳ thật đã không tính là thấp, nhưng Phương Du ở trong kịch bản cũng một mét tám năm. Chênh lệch này kỳ thật không tính là gì, nhưng Hàn Nghị có tiếng còn có miếng, yêu cầu chọn diễn viên thật sự gắt. Lúc Tạ Diệc An đưa ra vấn đề này, kỳ thật là không muốn cho Tống Thanh Hàn tham dự vào.
Hàn Nghị ý tứ hàm xúc không rõ nhìn hắn một cái, nhưng không nói cái gì, chỉ gõ kịch bản trên tay, nói với cô gái trẻ tuổi ở ngoài: "Tiếp theo."
Lòng Tạ Diệc An trầm xuống, còn muốn nói cái gì đó, nhưng nghĩ đến biểu tình vừa rồi của Hàn Nghị, hắn vẫn nhịn xuống. Tuy rằng nói người sau lưng Trầm Trạm cho hắn một ít ưu đãi, nhưng này cũng là thành lập ở hắn có thể vào đoàn phim. Hiện tại Hàn Nghị rõ ràng thiên hướng Tống Thanh Hàn, hắn hiện tại nhiều lời vài câu, ngược lại hoàn toàn ngược lại.
Tạm thời nhìn xem trước.
Đằng sau cũng có người biểu hiện không tồi, nhưng so với diễn xuất lúc trước của Tống Thanh Hàn, có vẻ hoặc là khoa trương hoặc là bình thản, hoàn toàn không có cảm giác linh khí. Nhìn đến một nghệ sĩ cuối cùng, tức giận toàn bộ dựa vào rống, hoàn toàn không hợp hình tượng của Phương Du, biểu tình của Hàn Nghị trở nên đen như đáy nồi.
"Được rồi, về chờ thông báo đi." Hàn Nghị phất phất tay, có chút mệt tim. Vốn nghĩ người mới bị Trần An nhét vào hẳn là một người kém cỏi nhất, ai biết người ta diễn so với mấy người lên đến hạng hai hạng ba còn mạnh hơn.
May mắn ông không trực tiếp cự tuyệt yêu cầu của Trần An. Hàn Nghị thế nhưng cảm thấy may mắn.
Ông lay một chút danh sách trên bàn, bên trên hi thưa thớt viết tên mấy người casting lần này, sau mỗi tên là các kí hiệu không giống nhau.
Đầu tiên là khoanh tròn, sau đó là kí hiệu hình tam giác. Như vậy ngoắc ngoắc vẽ một trận, cũng chỉ còn lại hai cái tên.
Trầm Trạm.
Tống Thanh Hàn.
Hàn Nghị cau mày nhìn hai cái tên này chừng một phút đồng hồ, mới chậm rãi cầm lấy bút, nặng nề gạch một cái lên một cái tên.
Tạ Diệc An nhìn thấy động tác của ông, đầu quả tim run lên, chờ hắn muốn nghiêng người xem một chút tờ giấy kia, Hàn Nghị đã gấp tờ giấy kia lại, đặt ở cánh tay: "Hôm nay đi thôi, vất vả rồi."
Tươi cười trên mặt Tạ Diệc An cứng đờ, cười nói: "Có thể tham dự, là vinh hạnh của chúng tôi."
Hàn Nghị thật sâu nhìn hắn một cái, khóe miệng cong lên, đứng lên duỗi thắt lưng: "Đi thôi, mời mọi người ăn một bữa cơm."
An Ý Như lúc này cũng đứng lên theo, cười ngọt ngào: "Cháu đây cần phải hung hăng ăn ké đạo diễn một bữa!"
Hàn Nghị phất phất tay, hào khí hàng vạn hàng nghìn nói: "Đi!"
Trên mặt Trần Gia Minh mang theo mỉm cười, nghiêng đầu nhìn Tạ Diệc An, ý cười thâm sâu.
Tạ Diệc An đáp lại hắn một cái mỉm cười ôn hòa nho nhã, ánh mắt bình tĩnh.
...
Tống Thanh Hàn đi ra hội trường, cũng không ở lâu. Cậu gọi điện thoại cho Trần An, phát hiện không ai nghe thì cúp điện thoại, tự mình một người đi thang máy xuống lầu.
Cậu chậm rãi đi ra ngoài cửa, một người đàn ông đeo kính mắt viền vàng, dáng người cao ngất cao lớn tuấn mỹ vừa vặn theo ngoài cửa vào, đằng sau còn có mấy lãnh đạo cao tầng cúi đầu khom lưng.
Tống Thanh Hàn hơi hơi sửng sốt, lắc mình né tránh, ai biết người đàn ông đi vài bước, lại ngừng lại trước mặt cậu: "Cậu......"
Sở Minh nhíu nhíu mày, nhìn nhìn quần áo Tống Thanh Hàn mộc mạc thậm chí có chút đơn sơ, sau đó lại không nói được một lời nâng lên cái đùi thon dài trong quần tay, đi thẳng.
Tống Thanh Hàn: "......"
Vị này đến tột cùng là có ý tứ gì?
Cậu đè thái dương, chống lại ánh mắt của mấy lãnh đạo cao tầng, có chút câu nệ cười cười, nâng lên bước chân rời đi.
Mấy cao tầng nhìn thấy bóng dáng cậu rời đi, trong lòng đã nhẩm bảng cửu chương.
Thanh niên này tựa hồ quen biết Sở tiên sinh? Thái độ của Sở tiên sinh với cậu rất không bình thường......
Sở Minh bị bọn họ oán thầm tựa hồ cảm giác được cái gì, thản nhiên liếc mắt nhìn bọn họ một cái, một cỗ áp lực vô hình ép tới bọn họ vội thu hồi tâm tư, mắt xem mũi mũi nhìn tim đi sau theo Sở Minh, như là vợ nhỏ bị khinh bỉ.
Sở Minh nhìn thấy thang máy không ngừng đổi tầng, ánh mắt giấu sau kính mắt viền vàng tơ vàng một mảnh thâm thúy, thoạt nhìn thập phần thần bí khó lường.
Mấy cao tầng đi sau hắn hận không thể lui đến góc thang máy giấu mình!
Sở Minh hơi hơi nhíu mày, cũng không quản bọn họ, sau khi thang máy dừng lại, đi nhanh ra ngoài.
Cậu ấy hẳn là tên...... Tống Thanh Hàn?
Trong đầu Sở Minh dần hiện ra thân ảnh một thanh niên, khuôn mặt tinh xảo thanh lãnh, lộ vẻ kẻ khác khó có thể quên được, khẽ mỉm cười.