Chương 127: 30 Tết
Nhiều người cùng nhau gói, mặc dù vỏ bánh và nhân bánh trên bàn được chuẩn bị có vẻ hơi nhiều, nhưng cả nhà cùng nhau cười cười nói nói gói bánh, rất nhanh đã gói xong.
Tống Thanh Hàn và Sở Minh bưng bánh đã gói vào bếp.
Những chiếc bánh cảo một là méo méo mó mó, hai là tròn vo xinh đẹp rơi chủm chủm xuống nồi nước dùng, hơi nước bốc lên mặt Tống Thanh Hàn, khiến gương mặt cậu dịu dàng hơn vài phần.
Sở Minh đi đến, giơ tay vuốt qua má cậu, đầu ngón tay còn dính một chút bột mì trắng tinh.
Quý Như Diên đứng ở cửa bếp nhìn động tác của hai người rồi lắc đầu rời đi.
Bầu trời bên ngoài đã tối, gió nhiễm hơi lạnh của tuyết lùa vào cửa sổ, phát ra tiếng cành cạch khe khẽ.
Cả gia đình ngồi bên nhau ăn bánh cảo, sau đó Tống Thanh Hàn và Sở Hàm cùng Quý Như Diên xem TV, còn Sở Minh vầ Sở Chấn Dương thì tiếp tục đánh cờ.
Khi trời đã khuya, Tống Thanh Hàn và Sở Minh mới về phòng.
Bước chân trên tấm thảm lông vừa mềm vừa bông, tất cả bày trí đều không khác gì trước đây.
Sở Minh đóng cửa, bước qua, Tống Thanh Hàn ngẩng đầu lên hôn môi anh.
Sở Minh sững người rồi hôn càng sâu thêm.
Tống Thanh Hàn ôm lấy vai anh, trong lúc hôn môi lại từ từ mở mắt ra, đôi mắt xinh đẹp ngập nước, có chút mất tập trung nhìn lên ánh đèn nhẹ dịu trên đầu, sau đó cánh tay siết chặt hơn một chút.
Sở Minh buông môi cậu ra, hôn lên hàng mi cậu rồi từng nụ hôn liên tiếp rơi xuống mặt, rồi cứ thế dạo chơi.
".... Tắm trước đã."
Cho dù đến lúc này rồi, Tống Thanh Hàn cũng gần như không chịu nhân nhượng.
Sở Minh cắn một cái vào hầu kết be bé xinh xinh của cậu, phát ra một giọng nói trầm khàn, từ tính từ trong cổ họng: ".... Cùng nhau."
Tống Thanh Hàn khẽ nhướng mày, ngước mắt nhìn Sở Minh.
Mắt anh trông đen láy và sâu thẳm đến lạ kì, ánh mắt nhìn Tống Thanh Hàn vừa cháy bỏng, vừa đầy kiềm nén.
Thời gian khởi quay của là mùng 6 Tết, trừ nó ra thì Tống Thanh Hàn không có công việc khác.
Cậu cứ vậy ở nhà đón Tết.
30 Tết, cả gia đình họ theo lệ cùng nhau vào bếp nấu một bữa cơm giao thừa... Nói vậy thôi, nhưng thật ra chỉ có hai người Tống Thanh Hàn và Sở Hàm, ba người còn lại chỉ vướng tay bọn họ, hoặc là làm loạn cả lên.
Sở Minh xắn tay áo, nhìn về phía Tống Thanh Hàn đang chiên cá, đi đến hỏi: "Có gì cho anh làm không?"
Tống Thanh Hàn vớt cá đã chiên xong lên, đặt lên một chiếc đĩa sạch kế bên, sau đó chỉ vào hai củ hành tây được đặt kế bên: "Có thể giúp em cắt hành tây không?"
Sở Minh gật đầu, mài dao xoèn xoẹt hướng đến củ hành tây.
Hành tây được cắt ra từ từ tỏa ra mùi hương cay nồng đặc trưng của nó, Sở Minh kiên nhẫn cắt xong hai củ hành tây, sau đó bưng đi tìm Tống Thanh Hàn.
Tống Thanh Hàn ngẩng đầu nhìn đôi mắt đỏ hoe cùa anh, không khỏi nhíu mày: "Anh có ngâm dao trước khi cắt không vậy?"
Sở Minh: "....."
Quên mất.
Tống Thanh Hàn vừa thương vừa buồn cười nhận lấy hành tây anh bưng qua, sau đó kêu anh cong người xuống, cầm một chiếc khăn đã thấm nước lên lau.
Sở Minh ngoan ngoãn cúi người để cậu dễ lau hơn một chút, thân hình cao to trông hơi tội nghiệp.
Quý Như Diên nhìn hai người, giơ tay kéo đĩa hành tây đã cắt qua, đổ vào bát trứng đã đánh, dầu trong chảo từ từ nóng lên.
Tống Thanh Hàn nhìn kĩ Sở Minh một lúc, thấy mắt anh không còn quá đỏ như lúc mới cắt hành tây xong nữa, mới yên tâm thả bàn tay đang kéo cổ áo anh ra.
"Há miệng."
Sở Minh vừa mới đứng dậy liền nghe thấy tiếng Tống Thanh Hàn.
Anh theo phản xạ há miệng ra, một miếng cá rán nóng hổi, thơm phức được đút vào miệng anh.
Sở Minh ngậm miệng cá vào miệng, rủ mắt nhai mấy cái, lớp ngoài thơm ngon, giòn rụm, thịt bên trong vừa thơm, vừa mềm kết hợp lại với nhau, khẩu cảm vô cùng phong phú.
"Ngon lắm."
Tống Thanh Hàn híp mắt cười, đặt đũa qua một bên, sau đó quay người tiếp tục làm món khác.
Sở Minh bưng đĩa cá rán lên, đặt lên bàn ăn.
Một nhà năm người cùng nhau ăn cơm, trên màn hình TV lớn không ngừng vang lên những câu chúc năm mới.
"Không phải nói Hàn Hàn có quay một quảng cáo công ích chiếu trên Xuân Vãn sao?"
Quý Như Diên cầm điều khiển chuyển qua kênh của đài trung ương rồi vừa cười vừa nói: "Nghe nói quảng cáo công ích này sau Xuẫn Vãn sẽ còn được chiếu trên đài trung ương."
Tống Thanh Hàn gật đầu: "Đạo diễn Trương Doanh cũng nói vậy."
Cậu không nói còn đỡ, vừa nói, mắt Quý Như Diên lập tức sáng rực lên, sau khi ăn cơm xong liền trực tiếp kéo Sở Chấn Dương ngồi xem chương trình Xuân Vãn chưa bao giờ xem trước đây.
Xuân Vãn năm nay không khác trước đây là bao, khuôn mặt quen thuộc của MC xuất hiện trên màn hình, nói những câu dẫn quen thuộc như mọi năm.
Nhưng không biết là do bị bầu không khí ảnh hưởng, hay là do người ngồi bên cạnh cùng xem Xuân Vãn, Tống Thanh Hàn nhìn khung cảnh quen thuộc này, không nhịn được cong khóe môi, bàn tay đặt trên đùi giơ ra, nắm lấy bàn tay vừa đưa qua của Sở Minh.
Từng tiết mục ca múa thay nhau xuất hiện trên màn hình, mãi cho đến giữa chương trình, trên sân khấu lại không có ai đi ra.
MC cũng né qua một bên, tấm rèm sân khấu được kéo ra, để lộ một màn hình lớn đằng sau.
Tiếng nhạc nhẹ nhàng và vui tươi vang lên, màn hình tối đen từ từ xuất hiện những đường nét phác họa.
Một giây, hai giây.... Trong thời gian chưa tới vài giây, đường nét phác họa đó nhanh chóng hoàn chỉnh, cuối cùng biến thành một người đàn ông trung niên trưởng thành, trầm ổn.
Y bước vào trong một công ty lớn, nhân viên bên trong đều gọi y là chủ tịch, sau đó vào lúc y rời đi thì lộ ra ánh mắt thương xót.
Cảnh quay thay đổi nhanh chóng, cảnh chủ tịch ngồi trong phòng làm việc, nhấc ống nghe lên rồi lại đặt xuống và cảnh nhân viên thảo luận bên ngoài xen lẫn vào nhau, sau đó rất nhanh liền chuyển qua cảnh chủ tịch ở khu vui chơi.
Bầu trời xanh trong và khu vui chơi màu sắc sặc sỡ kết hợp với nhau đẹp nhường nào, bóng dáng người đàn ông đứng trước vòng quay ngựa gỗ cũng.... Suy sụp nhường ấy.
Đoạn phim đề cập đến rất nhiều thứ, nhưng những thứ đọng lại cũng không hề ít chút nào.
Đoàn phim này dừng lại ở cảnh chủ tịch đứng nhìn phòng trẻ em, bên trong là chiếc bóng mờ nhạt của một đứa trẻ đang ngồi đó, theo thời gian mà lớn lên thành một thanh niên hiền hòa có vẻ ngoài giống hệt y.
Thanh niên đó ngẩng đầu nhìn y cười, sau đó cơ thể biến mất trong không trung.
Y chỉ thẫn thờ nhìn theo, trên khuôn mặt trầm ổn, cô đơn ấy có một dòng lệ lăn xuống.
Bài nhạc nền vui tươi đột nhiên dừng lại rồi bỗng biến thành khúc nhạc thê lương.
Còn chưa đợi tim người xem thắt nghẹn, khung cảnh trên màn hình lớn lại thay đổi, biến thành một nhân viên văn phòng mặc trên mình một bộ tây trang không thể nào tầm thường hơn, mua một chiếc vòng buộc tóc xinh đẹp, mỉm cười đi vào con hẻm nhỏ, sau đó đến tiệm chụp ảnh, ôm búp bê barbie chụp một tấm ảnh.
Lại chỉnh sửa khuôn mặt của búp bê barbie trong tấm ảnh thành khuôn mặt của một bé gái.
Nhìn cậu trân trọng nhét tấm hình vào bóp tiền rồi để lại vào trong túi, ánh mắt vừa thỏa mãn, vừa tuyệt vọng, vừa mang theo nỗi hổ thẹn đập mạnh vào mắt khán giả, khiến cho trái tim mới bị bóp nghẹn trước đó mạnh mẽ run rẩy... Giống như bị sự nặng nề và bi thương ấy làm cho nghẹt thở vậy.
Cảm xúc giống như được tích lũy lại, đến cảnh cuối cùng, dường như thời gian cũng chậm lại theo.
Đây là một câu chuyện không thể nào tầm thường hơn.
Một ông lão già nua chống gậy đứng ở cổng thôn, nhìn con đường trải dài trước mặt, dùng giọng nói khàn đặc gọi tên cháu mình.
Theo tiếng kêu của ông, cháu của ông giống như đã quay lại thật vậy, một chàng thanh niên bước đến trên con đường dài đầu thôn, kéo tay ông cụ, thân thiết, nhiệt tình dắt ông vào thôn.
Ông cụ khóe mắt đẫm lệ nhìn thanh niên, nhìn bóng dáng cậu biến mất trong gió núi.
Khung cảnh đầy màu sắc biến thành xám, khung cảnh trước đó như bị bôi mực lên vậy, biến mất không còn dấu vết, tiếp sau đó là hình ảnh những công bộc của nhân dân áo mũ chỉnh tề xếp thành hàng.
Họ vác súng mang khiên, xông vào hang ổ của bọn buôn người, cứu những người bị bắt cóc đã phải chịu vô vàn khổ cực ra.
Từng đôi mắt phát ra ánh hào quang không ngừng được phóng đại, sau đó khung cảnh lại hô ứng với những đoạn phim trước... Người cha đau khổ đã đợi được con trở về, người anh trai lòng đầy hổ thẹn đã tìm được đứa em gái đáng yêu, ông cụ già nua hạnh phúc nắm lấy cánh tay của đứa cháu thân yêu.
Những người thích cái kết đại đoàn viên không khỏi rơi lệ.
Rõ ràng chỉ là một đoạn quảng cáo công ích dài vỏn vẹn ba phút mà thôi, trong đó còn có những phân đoạn thật ra chỉ xuất hiện mười mấy, thậm chí chỉ mấy giây, nhưng không biết vì sao, những khung cảnh này như bị khóa chặt trong đầu của khán giả, làm họ khi nhớ lại liền không khỏi vui mừng, đồng thời cũng rất buồn.
Quý Như Diên xem xong quảng cáo công ích rồi khẽ thở ra.
Ban đầu... Bà thật sự còn không nhận ra người đàn ông trung niên kia là Tống Thanh Hàn.
Không phải nói đến mặt, mà là khí chất.... Hoàn toàn không giống nhau.
"Hàn Hàn diễn hay thật đó."
Bà cảm thán khen ngợi, "Ban đầu mẹ còn không nhận ra người đàn ông trung niên kia là do Hàn Hàn diễn."
Tống Thanh Hàn mím môi, cười: "Thật ra khi quay phân đoạn đó, con... Khụ" Cậu có chút ngại ngùng nói, "Tham khảo một chút dáng vẻ thường ngày của Sở Minh."
Sở đại cẩu: "...."
Anh bình thường rất già sao?
Quý Như Diên bị câu nói này của cậu chọc cười, tâm trạng khó chịu vì quảng cáo công ích trước đó cũng chậm rãi tan biến.
Bà nhìn lên màn hình đã quay trở lại những màn ca múa, suy nghĩ một lúc: "Mẹ nhớ hình như nhà chúng ta có thành lập một quỹ từ thiện phải không?"
"Dạ."
Tống Thanh Hàn gật đầu, "Là A Minh thành lập ạ."
"Nếu đã thành lập một quỹ từ thiện như vậy thì phải duy trì cho tốt."
Quý Như Diên nhẹ nhàng, từ tốn nói, "Bất kể thế nào, giúp được người nào hay người đó."
Danh Sách Chương: