Mục lục
Không Chăm Chỉ Đóng Phim Là Phải Về Nhà Sinh Con
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 148: Trao giải

Sau khi trao giải kịch bản xuất sắc nhất, lại đến những hạng mục giải không quan trọng khác, trong đó cũng giành được vài đề cử, nhưng đều bị những quốc gia khác giật giải.

Bọn họ tổng cộng giành được 7 hạng mục đề cử, nhưng những chiếc cúp chân chính giành được, chỉ có một giải hóa trang xuất sắc nhất có như không có và một giải kịch bản xuất sắc nhất khá có trọng lượng.

Con đường đến với Oscar của họ lần này, có lẽ chỉ đến đây là dừng rồi.

Còn về nam chính xuất sắc nhất...

Chỉ có thể nói là làm hết sức, nghe mệnh trời.

Sau màn tưởng niệm những người đã khuất từng có cống hiến cho lịch sử điện ảnh những tác phẩm kiệt xuất và những vai diễn kinh điển theo thường lệ, phần trao giải quan trọng nhất của Oscar lần này, chính thức bắt đầu rồi.


"Giải thưởng tiếp theo là--" MC ở một nụ cười tươi tắn: "Giải nam chính xuất sắc nhất của Oscar lần này!"

Khách mời trong hội trường lập tức hào hứng, Tống Thanh Hàn ngẩng đầu lên nhìn màn hình sau lưng MC, bên trên đang chiếu lần lượt các cảnh trong phim của năm diễn viên giành được đề cử.

Một mảnh vài màu hồng phấn lướt qua trên màn hình, bên trên thêu đầy những hoa văn xinh đẹp và cầu kì, tay áo thụng tầng tầng lớp lớp uốn lượn rủ trên tay người kia xuống, sau đó được phất lên, rồi lại rơi vào bàn tay trắng nõn, thon dài.

Trên mặt "cô" là lớp trang điểm rực rỡ, diễm lệ, đôi mắt trong veo tựa nước mùa xuân, đầy vẻ thẹn thùng, tình trong như đã mặt ngoài còn e.

Ngón tay vươn ra run run như ngọc lan hé nở, rất giống một thiếu nữ thuở mới biết yêu.

Đây rõ ràng là một cô gái, sao cuối cùng lại được quy vào hạng mục giải nam chính xuất sắc nhất được chứ?


Khách mời bên dưới sân khấu có chút hoang mang, cảnh quay trên màn hình lớn lại chuyển, cô gái mặc trên mình bộ trang phục diễn kịch Trung Hoa kì quái đi về phía trước vài bước, trang điểm trên mặt nhạt đi, trang phục diễn kịch trên người cũng theo đó biến thành bộ trường sam Trung Hoa mà bọn họ quen thuộc, toàn thân là khí chất sáng sủa, nhã nhặn, dịu dàng.

Trên mặt cậu đeo một chiếc kính không chút đặc sắc, ngồi ngay ngắn trên sô pha, nụ cười nhàn nhạt: "Các hạ có hay thế nào là khí phách của người Trung Hoa không?"

"Người Trung Hoa, hậu duệ của Viêm- Hoàng đế"

(Viêm, Hoàng là 2 nên toi để dấu gạch ngang nho quý vị)

"Tôi mặc dù hát kịch kiếm sống, nhưng cũng hiểu đại nghĩa quốc gia."

Trong phòng khách sáng trưng, quân Nhật hung thần ác sát đứng đầy ắp, cậu cứ như vậy, ngay ngắn ngồi trên sô pha, vẻ mặt cực kì ung dung.


Ánh mặt trời rực rỡ bao trùm lấy cậu, chiếu vào mắt, dường như đã nhanh chóng giấu đi cảm xúc trào dâng trong mắt cậu.

Sau đó, ông kính phóng đến rất gần, gần đến mức cả khuôn mặt cậu đều xuất hiện trên màn hình, cũng gần đến mức ghi lại được một cách hoàn chỉnh ánh mắt bị giấu trong vầng sáng kia.

Khuôn mặt thanh tuấn kia, vừa nho nhã, lại vừa ôn hòa, là một cảm giác khác hoàn toàn với mỹ nhân diễm lệ, thẹn thùng trên sân khấu trước đó.

Đôi mắt như một viên ngọc đen dưới sự thử thách của màn hình lớn vẫn không lộ ra bất cứ tì vết nào, trong đối mắt trắng đen rõ ràng là sự kiên định và kiêu hãnh, tạo ra một sự đối lập rõ ràng với khí chất nhã nhặn mà cậu đã thể hiện.

Nhưng khi nhìn kĩ lại, con ngươi của cậu không phải thuần đen, mà có thêm chút màu nâu sáng, khi ngước mắt lên nhìn, màu nâu sáng đó theo động tác của cậu mà khẽ run lên một chút, sau đó lại giống như chịu ảnh hưởng từ tâm trạng của chủ nhân lúc này vậy, từ từ trở nên trầm tĩnh.
Khung cảnh dừng lại trong khoảnh khắc cậu rủ mắt, thanh niên giống như một thân trúc gầy gò ngồi trên chiếc sô pha xa hoa, mái tóc đen hơi dài rủ xuống bên tai, giống như một bức tranh dung hòa các nét đặc sắc của phương Đông và phương Tây vậy, vừa chân thực, lại đầy sức hút.

Uy Dịch nhìn thanh niên vừa xa lạ, vừa quen thuộc trên màn hình, cho dù trên đó đã bắt đầu đổi sang đoạn phim của một diễn viên khác rồi, ánh mắt của hắn vẫn chưa thể nào thu lại được.

Bất kể là thiếu nữ e thẹn, xinh đẹp, nhu mì đang độ xuân thì ở đoạn biểu diễn hí khúc hoa lệ ban đầu, hay thanh niên mặc trường sam thanh cao, nho nhã, như tùng như trúc, lẫm liệt bất khuất lúc sau, đều rất khó khiến người ta liên tưởng đến Tống Thanh Hàn được.

Nhưng chính xác đây đều là những nhân vật do cùng một người thủ vai.
Thậm chí đến cả "họ", đều không phải là họ, mà là "cậu."

Cậu vốn dĩ chỉ đắp nặn một Lâu Y, nhưng mà Lâu Y này, sớm đã không chỉ là một "Lâu Y" nữa.

Đoạn phim trên màn hình đã chiếu xong, trong tay MC là tấm thiệp có viết tên người đoạt giải nam chính xuất sắc nhất, lại không hề vội vàng tuyên bố, mà nói luyên thuyên về năm nam diễn viên lần lượt xuất hiện trên màn hình.

Cô MC này nói nhiều ghê á!

Cư dân mạng Trung Quốc đang thời thời khắc khắc dán mắt vào phát sóng trực tiếp sốt ruột đến mức vò đầu bứt tai, chỉ mong có thể xuyên qua mà hình túm lấy vai cô để cô vào chủ đề chính!

Không thấy Hàn Hàn nhà chúng tôi đang sốt ruột chờ đợi hả-- Uầy, hình như trông cũng không sốt ruột cho lắm...

Biểu cảm của cậu không giống kiểu cố tình tỏ ra ung dung, mà cũng không giống kiểu tràn trề khát vọng chiến thắng.
Cậu chỉ ngồi đó, trên mặt là nụ cười nhẹ nhàng, khi ống kính dừng lại trên mặt cậu, mắt cậu hơi híp lại, cười một cách dịu dàng và nho nhã.

Những cư dân mạng vốn đang quá mức sốt ruột, khi nhìn thấy nụ cười này của cậu, bất tri bất giác dần dần thả lỏng lại.

Hình như Hàn Hàn gần đây hơi béo lên chút nhỉ?

Nếu như không phải vì trang phục của cậu là kiểu đó, bọn họ còn tưởng là Hàn Hàn đã có bụng bia rồi cơ...

Nhưng bộ trang phục này thiết kế rất độc đáo, nếu như không có khuôn mặt của Hàn Hàn, căn bản không thể nào mặc cho đẹp được.

Những bạn bè quốc tế cũng đang đồng thời xem sóng trực tiếp vốn là vì nhân vật Arthur mà cậu thủ vai trong mà luôn duy trì hảo cảm với cậu, nhưng bởi vì tư tưởng và tình tiết kịch bản của cả bộ phim, mà nhân vật Arthur này, về tướng mạo mà nói, không hề là đỉnh cao nhan sắc của Tống Thanh Hàn, thậm chí có thể nói, nhan sắc của nhân vật này, so với vai trai thẳng thật thà Tề Thiên cậu đã từng diễn thì còn tệ hơn một chút.
Đa số những người từng xem thật ra đều là bị hình tượng nhân vật Arthur, hay đúng hơn là kĩ năng diễn xuất của Tống Thanh Hàn chinh phục, những người thật sự vì vai diễn này mà trở thành fan nhan sắc của cậu hoàn toàn không nhiều.

Mà đêm nay, bọn họ không chỉ một lần nữa được chiêm ngưỡng kĩ năng diễn xuất xuất sắc của diễn viên Trung Hoa này, mà còn thông qua sóng trực tiếp, bị nhan sắc của cậu giáng một đòn nặng nề!

Hóa ra diễn viên Trung Hoa này lại đẹp trai như vậy!

Không giống đường nét khuôn mặt quá góc cạnh và lạnh lùng kiểu mắt sâu mũi cao của người châu Âu, cậu trông giống như được điêu khắc ra từ một khối ngọc đẹp vậy, mỗi một chi tiết đều mang theo nét hài hòa của người phương Đông, kết hợp với khí chất của bản thân cậu, vừa mâu thuẫn, nhưng lại khiến người ta lún sâu vào đó.
Không ít những fan ngoại quốc cuối cùng cũng get được nhan sắc của Tống Thanh Hàn khi dùng đúng hướng dẫn sử dụng, theo sự tiếp nối của sóng trực tiếp, lượng fan trên weibo của cậu cũng không ngừng tăng cao, rất nhiều bình luận mới đều là do các bạn fan quốc tế trèo tường qua để lại, trong đó không thiếu những thời tán thưởng cực kì bạo dạn.

Danh tiếng của cậu lại điên cuồng tăng lên.

Cư dân mạng Trung Quốc cũng vội vàng gia nhập cuộc chiến battle thả rắm cầu vồng với các em gái ngoại quốc. MC trên sấn khấu cuối cùng cũng luyên thuyên xong về những khách mời được đề cử, đang cười híp mắt cầm tấm thiệp thần bí kia hướng về phía ống kính.

"Rốt cuộc là ai sẽ giành được ngôi vị nam chính xuất sắc nhất của Oscar lần này đây?"

MC mỉm cười, đưa tấm thiệp cho khách mời công bố giải vừa đi lên sân khấu, "Hãy để Jenelle mà chúng ta yêu thích nhất đến giải đáp thắc mắc này nhé!"
Jenelle một trong những nữ diễn viên xuất sắc nhất của nước Mỹ, từng đoạt giải nữ chính xuất sắc nhất của Oscar, chủ nhân của tượng vàng nữ chính xuất sắc nhất, từng xây dựng nên rất nhiều vai diễn kinh điển, đến nay vẫn là nhân vật lớn của cả nước Mỹ, cả thế giới.

Janelle mặc trên mình một bộ lễ phục trang nhã, sang trọng đứng trên sân khấu, nhận lấy tấm thiệp từ tay MC.

MC tươi cười hỏi: " Janelle, năm ứng cử viên lần này vô cùng mạnh, cô cảm thấy ai sẽ đoạt giải nam chính xuất sắc nhất Oscar lần này?"

Janelle cầm tấm thiệp trong tay, ánh mắt lướt qua những khuôn mặt dưới sân khấu.

Ánh mắt cô dừng lại trên mặt người nào đó một lúc, sau đó cười híp mắt nói: "Họ vô cùng xuất sắc, tôi nghĩ ai trong số họ cũng có đủ thực lực."

MC: "Nhưng nam chính xuất sắc nhất của Oscar chỉ có một."
Janelle: "Đúng vậy, tôi rất tiếc đó."

"Vậy nên cô ủng hộ cho nam diễn viên nào?"

Janelle mỉm cười: "Người tôi ủng hộ... Ừm, từ góc nhìn cá nhân mà nói, thì có lẽ là thầy của tôi."

Vài người dưới sân khấu đưa mắt nhìn nhau.

Ngoài Tống Thanh Hàn ra, bọn họ đều đã từng hợp tác với Janelle, nhưng họ hình như cũng không phải là thầy của Janelle.

Janelle dường như không muốn nói nhiều thêm, cô trả micro về cho MC, sau đó mở tấm thiệp thần bí trong tay ra.

Trên mặt cô là nụ cười khiến người người điên đảo: "Ôi..."

"Người đó là ai, Janelle?"

"Là thầy của tôi đó."

Janelle mỉm cười nói, cũng không tiếp tục để tim của khán giả treo trên uống họng nữa, trực tiếp nói: "Người giành giải nam chính xuất sắc nhất-- diễn viên đến từ Trung Quốc, Thanh Hàn Tống!"

"Xin chúc mừng!"

Tống Thanh Hàn ngớ người.
Ống kính vào khoảnh khắc Janelle đọc tên lên đã di chuyển đến trên mặt cậu, ghi lại biểu cảm trung thực của cậu vào khoảnh khắc đó.

Cậu dường như không ngờ rằng mình sẽ đoạt giải, vẫn chưa hoàn hồn lại được.

Uy Dịch vôi vàng huých nhẹ cậu một cái, đôi mắt xinh đẹp của cậu chợt lóe lên, nở một nụ cười vui mừng.

Hướng Duy đứng dậy ôm lấy cậu, sau đó vỗ vỗ vai cậu: "Chúc mừng cậu, Tiểu Hàn, nhanh lên nhận giải đi!"

Tống Thanh Hàn gật đầu, bước lên sân khấu trong tiếng vỗ tay của tất cả mọi người.

Janelle nở một nụ cười thân thiện với cậu, đôi mắt xanh thẳm dịu dàng nhìn cậu: "Chúc mừng cậu, Hàn."

Cô giơ cánh tay ra, lịch sự ôm Tống Thanh Hàn một cái, cẩn thận từng li từng tí, không chút dấu vết né đi bụng của cậu.

Cậu trước khi đến đây đã thực hiện một biện pháp nhỏ, dưới sự chỉ dẫn của bác sĩ Nhiễm, quấn lên một lớp nịt eo, sẽ không làm bụng quá khó chịu, không tổn hại đến em bé, cũng sẽ không để chiếc bụng bầu lộ quá rõ-- Dù sao em bé cũng đã hơn bốn tháng, có không rõ ràng thế nào đi chăng nữa thì bụng cũng đã nhô lên rồi, chỉ là bản thân cậu không để ý thấy mà thôi.
"Cậu hôm nay đẹp trai lắm."

Janelle đứng thẳng dậy, nháy mắt với cậu: "Đến cả tôi cũng không nhịn được muốn trở thành fan nhan sắc của cậu."

Tống Thanh Hàn hơi bất ngờ với thái độ của cô.

Cậu biết nữ diễn viên xuất sắc Janelle này, những chưa từng hợp tác với cô, trước ngày hôm nay, cậu thậm chí còn chưa từng tiếp xúc ở cự li gần với cô nữa.

Nhưng thái độ của Janelle lúc này, lại giống như hoàn toàn tán thưởng cậu.

Cậu cười với Janelle: "Không, câu này phải để tôi nói mới đúng."

Janelle nở một nụ cười ngọt ngào, đưa chiếc cúp vàng lấp lánh vào tay cậu: " Nếu đã như vậy, tôi không ngại khi cậu thêm tên mình vào bài phát biểu cảm nghĩ nhận giải đâu..."

Cô trêu chọc nhìn Tống Thanh Hàn một cái: ".... Nếu như cậu có chuẩn bị."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK