Nguyên nhân đích thật là có dính líu một chút đến điều đó. Từ một tên dế nhũi thu nhập một tháng chưa đến một tiền bạc, sau khi đến Thanh Vân Kiếm Phái, thu nhập của gã đột nhiên biến thành năm lượng bạc một tháng, nhưng vẫn chỉ là một tên dế nhũi.
Mặc dù vậy, điều đó vẫn không đủ thay đổi cách nhìn nhận của gã về giá trị của tiền bạc. Gã vẫn cảm thấy tiền rất giá trị, rất quan trọng.
Nhưng khi đến nơi này, gã mới vỡ lẽ ra, giá trị quan lúc trước của mình dường như đã bị phá sập hoàn toàn. Ở nơi này, bất kỳ một món ăn vặt nào cũng đã có giá tới vài lượng bạc. Điều này đã khiến cho gã tạm thời mất đi cảm nhận về giá trị của tiền bạc.
Có lẽ đây là nguyên nhân chính khiến cho về sau gã không còn quan tâm quá nhiều đến việc tiêu pha nữa, dẫu sao bản thân cũng đã từng trải việc đời. Sau khi trải qua biến hóa như vậy, bất cứ một ai rồi cũng sẽ có tâm lý tương tự, ngoại trừ loại người ky bo như thần giữ của.
Trước kia Bộ Tranh tiếc tiền chỉ là vì bản thân không có tiền, mà không phải là tính cách của gã!
Tuy vậy, có một số thói quen vẫn không thể thay đổi được. Gã vẫn luôn thấy tiền sáng mắt như xưa, hoặc cũng có thể nói, ngoại trừ tiền, gã chẳng còn sở thích đặc biệt nào khác.
Ngoại trừ điều này ra, còn có một nguyên nhân nữa, đó chính là số tiền tiêu vặt hàng tháng ở nơi này của gã thực ra là không ít. Tiền tiêu vặt hàng tháng có lẽ vượt quá tổng cộng số tiền mà trước kia gã từng kiếm được. Đúng vậy, chưa cần nói đến điểm cống hiến môn phái, gã còn được lĩnh cả một trăm lượng bạc.
Đó là những gì Bộ Tranh đã nghe ngóng được. Một người như gã, làm sao có thể không tìm hiểu cho rõ ràng những vấn đề như tiền tiêu vặt hàng tháng của Thiết Mộc Đường có hay không? Nếu có thì là bao nhiêu? Kể cả các vấn đề liên quan đến việc quy đổi điểm cống hiến, gã hỏi Hắc Hùng không sót cái gì. Sau khi thu được đáp án, thiếu chút nữa gã đã ngất lịm, ngất lịm vì hạnh phúc.
"Đúng rồi, thiếu chút nữa đã quên không hỏi khi nào thì sẽ phát tiền tiêu vặt hàng tháng. Ta đã tới nơi này hơn một tháng rồi, theo lý thuyết có lẽ đã được phát một lần rồi mới đúng, ngày mai phải hỏi thăm Bỉnh ca một câu." Bộ Tranh đột nhiên nhớ tới vấn đề này. Gã chợt phát hiện ra, vậy mà mình lại quên béng mất chuyện này, chẳng lẽ là do đã quá tập trung vào học cách luyện chế đan dược mới?
"Ông chủ, cho ta món này, món này, món này. . ." Đứng trước một sạp hàng nấu các món bằng một loại nước dùng đặc biệt, Bộ Tranh chọn rất nhiều món ăn, sau đó ngồi vào bàn, vừa ăn món mình đã mua sẵn, vừa chờ chủ quán nấu những món mình đã chọn.
Đúng lúc này, một cô nhóc ngồi vào bàn của Bộ Tranh. Cô nhóc này có vẻ ngoài rất đáng yêu, tóc mái cắt bằng ngang trán, suối tóc vừa đen vừa dài được cột cao bằng một sợi dây màu đỏ, tạo thành một cái đuôi ngựa xinh đẹp.
Hơn nữa, cái đuôi ngựa này rất đặc biệt. Do nguyên nhân độ dài ngắn không đồng nhất, tóc đuôi ngựa của người khác có vẻ không đều, nhưng của cô nhóc lại tạo cho người nhìn một cảm giác rất đồng đều, giống như toàn bộ những sợi tóc trên cái đuôi ngựa đều bằng nhau chằn chặn.
Thêm vào đó, ngũ quan của cô nhóc này rất xinh xắn, khiến cho người ta có cảm giác như chúng được tạc tinh tế bằng ngọc, vô cùng đáng yêu. Nếu như nét mặt của cô nhóc không quá nghiêm nghị, chỉ cần tươi lên một chút là sẽ càng thêm đáng yêu.
Cô nhóc mặc áo bó sát người, nhưng tay áo có vẻ rộng quá khổ, quần cũng rộng cùng một dạng như vậy. Mục đích mặc bộ quần áo này dường như là để vận động được thoải mái, nhưng khi mặc trên người của cô nhóc vẫn có thể coi là một cách ăn mặc đẹp.
Bộ Tranh đương nhiên khẳng định cô nhóc này không phải đến tìm mình, hiển nhiên là chỉ ngẫu nhiên chọn cái bàn này mà thôi. Xung quanh cái quán nhỏ này, bàn ăn được bày để mọi người cùng dùng chung, khách nào có ghế thì ngồi, không có đành phải ngồi xổm bênh cạnh mà ăn.
"Chủ quán, vẫn như cũ!"
Quả nhiên, theo cách gọi chủ quán của mình, cô nhóc chắc hẳn là khách quen của quán này. Ngoài ra, giọng nói của cô nhóc rất êm tai, đáng tiếc là có vẻ không được dịu dàng như trong tưởng tượng.
"Đã nghe!"
Chủ quán lên tiếng đáp lại, chứng tỏ cô nhóc đích thật là khách quen của quán. Hơn nữa, qua số lượng thức ăn mà chủ quán mang ra nhiều hơn bình thường một chút cũng đã nói lên một điều, cô nhóc được ông ta tương đối yêu thích.
Sau khi nhìn lướt qua cô nhóc một lượt, Bộ Tranh chẳng còn nhìn thêm một lần nào nữa, chỉ cắm đầu vào ăn món của mình. Còn cô nhóc thì trái lại, trong lúc nhàn rỗi chờ đợi, cô nhìn chằm chằm vào Bộ Tranh.
Nếu như chỉ quan sát một lúc, Bộ Tranh sẽ chỉ cho rằng đó là chuyện rất bình thường, nhưng cô nhóc này lại nhìn chằm chằm vào mình, khiến cho gã cảm thấy không được tự nhiên cho lắm.
"Có muốn ăn một chút hay không?" Bộ Tranh cầm một cây thăm bằng trúc tương đối sạch sẽ, xiên một viên chả cá rồi đưa cho cô nhóc.
"Ta không thích ăn đồ nướng." Cô nhóc nói luôn, nhưng mắt vẫn không chịu rời khỏi Bộ Tranh.
"Trên mặt ta có dính bẩn hay sao?" Bộ Tranh hỏi rồi đưa khăn tay lên tay lau miệng, thái độ hết sức nghi ngờ.
"Không có, ta chỉ thấy kỳ lạ, muốn xem xem ngươi có thể ăn được hết nhiều như vậy hay không?" Cô nhóc trả lời. Lý do cô nhìn chằm chằm vào Bộ Tranh chỉ đơn giản là như vậy, bởi vì bản thân hiếu kỳ, không hiểu Bộ Tranh có thể ăn nhiều đến mức nào.
Mặc dù, đến lúc ngồi vào bàn cô nhóc mới nhìn đến Bộ Tranh, nhưng số chén đĩa của gã đã chiếm mất quá nửa diện tích mặt bàn, hơn nữa còn chồng chất lên nhau mấy tầng. Cho dù lúc trước Bộ Tranh chưa ăn cái gì, chỉ riêng số đồ ăn hiện tại trên mặt bàn đã đủ khiến cho cô nhóc cảm thấy hết sức quái lạ rồi. Một người có thể nuốt hết vào bụng được số thức ăn này hay sao?
Dù cô nhóc thừa hiểu võ giả háu ăn, nhưng thực sự chưa bao giờ nhìn thấy người nào ăn nhiều đến như vậy. Chỗ thức ăn đó phải đủ cho chừng mười người bình thường ăn no, cộng thêm số món ăn Bộ Tranh đang chờ mang lên thì mười người cũng không thể tiêu hóa hết.
Võ giả háu ăn, thông thường sức ăn của họ gấp hai đến ba lần người bình thường, kẻ háu ăn đến mấy cũng chỉ gấp bốn năm lần, nhưng như thế cũng chỉ nuốt hết được một nửa lượng thức ăn trước mặt mà thôi.
Bởi vậy, vừa nhìn thấy số thức ăn của Bộ Tranh, cô bé lập tức sinh ra hiếu kỳ nhìn gã lom lom.
"Đương nhiên là có thể, đáng tiếc là không có tiền mà ăn, nếu không thì mỗi món bán trên con đường này ta sẽ đều ăn thử một lần." Bộ Tranh tỉnh bơ trả lời. Cứ tưởng là có chuyện gì, hóa ra là việc cỏn con như vậy.
"Không đủ tiền ăn? Đúng vậy, với kiểu ăn của mình, chẳng mấy chốc ngươi sẽ tiêu sạch sẽ số tiền tích cóp." Cô nhóc gật đầu. Mặc dù đồ ăn vặt không đắt lắm, nhưng sẽ không thể đủ tiền để mua với số lượng nhiều, chứ chưa cần nói gì đến hàng ngày đều ăn như vậy.
"Được rồi, mặc kệ, cứ ăn đã rồi tính sau." Bộ Tranh trả lời một câu, sau đó tiếp tục cắm đầu vào ăn. Vào thời điểm này, gã không hề để ý tới, cả thái độ và cách ăn nói của cô nhóc cùng tương đối chín chắn, có cảm giác không tương xứng với tuổi của cô.
Trên thực tế, cho dù có để ý tới, Bộ Tranh cũng sẽ chẳng bao giờ hỏi cả. Đó là việc riêng của người ta, có quen biết gì với ngươi đâu, hỏi vấn đề này làm cái quái gì.
Cô nhóc vừa chờ món, vừa lẳng lặng nhìn Bộ Tranh, xem gã tiêu diệt từng món một. Tiếp đó, chủ quán lại mang lên một bát to đồ ăn đã nấu xong. Cái bát đó phải to gấp đôi bát của cô nhóc, đấy là mới chỉ nói đến thể tích.
Với cùng một số lượng, thông thường phải mất mười phút cô nhóc mới ăn hết, Bộ Tranh thì chỉ cần hơn một phút đồng hồ là đã giải quyết xong. Cảnh tượng đó khiến cho cô nhóc đánh rơi cả đũa trên tay lúc nào không biết.
Người này là heo chắc, không, heo cũng chẳng ăn nhiều đến thế.
"Ăn lửng dạ, vậy là tạm được rồi, dành lại chút tiền mua đồ." Bộ Tranh vỗ vỗ bụng, sau đó lập tức tính tiền rồi đi sang khu chợ bên cạnh mua sắm, bỏ cô nhóc đang ngẩn người ngồi lại một mình.