Mục lục
Độc Bộ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

"Số một một tám bảy chữ Kỷ, chiến thắng!"

Bộ Tranh lại một lần nữa giành chiến thắng, hơn nữa vẫn là không chiến mà thắng, điều này làm cho hắn có cảm thấy vô cùng buồn bực, khí lực đang hừng hực nhưng không có chỗ để sử dụng.

"Vì cái gì chứ, đối thủ lại bị làm sao?" Bộ Tranh hỏi.

"Lại?"

Trọng tài trưởng lão có chút kỳ quái vì sao Bộ Tranh nói chữ "lại", bất quá hắn cũng không để ý lắm, trả lời thẳng: "Đối thủ của ngươi bị người ta đánh lén ở thanh lâu, hiện đang bị trọng thương.

"..." Tuy rằng Bộ Tranh đã nghĩ tới một vài lý do nhưng hoàn toàn không nghĩ tới điều này, không ngờ vẫn là thanh lâu, chuyện này cũng không khỏi quá trùng hợp đi.

Không còn cách nào khác, đành phải trở về, chung quy cũng không thể yêu cầu người ta đổi đối thủ cho hắn, về nhà tu luyện thôi.

"Thiên ca, tên tiểu tử hôm qua thật sự quá may mắn, đối thủ không có mặt, hắn không chiến mà thắng, nếu ta có thể găp được một lần thì tốt rồi." Tiểu Lang, người ngày hôm qua từng có tranh chấp với Bộ Tranh nói. lúc này đây hắn vào vị Thiên ca kia chưa rời đi, bởi vì trong số những người ở đây rất có thể sẽ là đối thủ tiếp theo của hắn, cho nên hắn cần phải quan sát tình huống của mỗi người.

"Xì, một lần tính là cái gì, đối thủ của hắn ngày hôm qua cũng vắng mặt." Một đệ tử nói, rất rõ ràng, ngày hôm qua hắn có chứng kiến chuyện đó.

"Đối thủ ngày hôm qua của hắn cũng như vậy?" Tiểu Lang có chút nghi hoặc hỏi.

"Đúng vậy, nghe nói ngày hôm qua xảy ra đánh nhau ở thanh lâu, hôm nay lại bị tập kích cũng tại thanh lâu, cũng không biết là hai thanh lâu nào, không ngờ giúp hắn triệt tiêu đi hai đối thủ, bằng không, hắn chỉ có nước bị nốc-ao." Người đệ tử gật đầu nói.

"Không phải chứ, thật sự may mắn như vậy sao?" Tiểu Lang ngơ ngác hỏi, hắn chỉ quan tâm tới việc hai lần đều gặp may mắn, đây là xác suất nhỏ đến thế nào a.

"Ngươi nói hắn bị nốc-ao, vậy thực lực của hắn rất yếu sao?" Cái mà Thiên ca để ý chính là thực lực của Bộ Tranh.

Kỳ thật ngày hôm qua hắn có hỏi lại Tiểu Lang sự tình đã xảy ra, Tiểu Lang khoa tay mua chân minh họa chiêu thức cho hắn nhìn một chút, kết quả, hắn phát giác ra nếu như trong trận luận võ đó, đối thủ mà xuất ra chiêu thức này quả thật có thể khiến mình thất bại.

Mà khiến hắn cảm thấy bất ngờ nữa là chiêu thức của Bộ Tranh dường như đã đoán trước động tác của mình, hắn dám chắc bản thân mình chín mươi chín phần trăm sẽ biến chiêu như vậy, điều này làm hắn hơi khiếp sợ trong lòng.

Đây là trùng hợp hay do đối phương có cái thực lực đó?

Bởi vậy hắn rất chú ý đến thực lực của Bộ Tranh, chỉ là đáng tiếc, đợi đến lúc cuối cùng, đối thủ của Bộ Tranh không ngờ vắng mặt, hắn không thể nhìn được thực lực của Bộ Tranh.

Mà vào lúc này, có người lại nhắc tới thực lực của Bộ Tranh, điều này tự nhiên làm hắn rất tò mò, lập tức lên tiếng hỏi.

"Ừm, rất yếu, không phải yếu bình thường đây, một năm trước, à có lẽ không đến một năm, thực lực của hắn mới hơn tứ mạch một chút, hiện tại cố gắng lắm cũng chỉ hơn ngũ mạch mà thôi." Đệ tử kia nói, vừa lúc đó, có người gọi tên người đệ tử này cho nên hắn liền rời đi, không tiếp tục tán gẫu với hai người Tiểu Lang nữa.

"Hơn tứ mạch mà có thể gia nhập tổng đàn? Hừ, nhất định là tiến vào bằng cửa hậu ." Tiểu Lang có chút khinh thường nói.

Hiện tại, Thiên ca lại cảm thấy vô cùng bình thường, nếu như thực lực của mình đủ mạnh thì mình cũng sẽ chiếu cố người thân bên cạnh, bối cảnh kỳ thật cũng là một loại thực lực.

Giờ đây hắn khẳng định được một chuyện, đó chính là hành động khoa tay múa chân của Bộ Tranh trước đó là một sự trùng hợp, bản thân mình không cần để ý đến hắn là gì nữa, người cảnh giới ngũ mạch há có thể nhìn thấu được mình.

"Ngươi phải chú ý lời nói, hắn có thể tiến vào tổng đàn khi mới tứ mạch, vậy hậu trường của hắn không chừng rất mạnh, chúng ta chưa quen thuộc với cuộc sống nơi đây, đừng tự chuốc lấy phiền toái cho mình." Thiên ca nó.

"Ta biết rồi." Tiểu Lang gật gật đầu, nhưng trong lòng vẫn rất khinh thường, khinh thường loại người không có thực lực chỉ dựa vào quan hệ như Bộ Tranh.

Về phía Bộ Tranh, sau khi quay về tuyết phong, việc đầu tiên hắn làm là chuẩn bị bữa tối, hiện tại đã gần tối rồi, nấu đến giờ ăn là vừa.

Mà khi hắn chuẩn bị ăn cơm thì có một người xuất hiện, người này không phải ai khác, chính là Đông Phương Như Mộng.

"A, thật tốt quá, vừa đúng giờ cơm, ta sẽ không khách khí." Đông Phương Như Mộng tự mình lấy chén đũa xới cơm, rất là thuần thục, sau đó an vị ngồi phía đối diện Bộ Tranh bắt đầu ăn.

"..." Bộ Tranh nhìn nhìn Đông Phương Như Mộng, không nói gì, sau đó bắt đầu cắm cúi ăn lấy ăn để, bằng tốc độ nhanh nhất ăn cho bằng hết đồ ăn trên bàn.

Nếu như không ngăn cản được Đông Phương Như Mộng ăn cơm chực, vậy cũng chỉ có thể cố gắng ăn càng nhanh càng nhiều càng tốt, làm cho nàng ăn ít đi một chút.

Đông Phương Như Mộng cũng đã quen với điều này, cũng lập tức bung sức ra ăn, cái tướng ăn đó nếu như bị những người khác nhìn thấy được nhất định sẽ rất giật mình, nhất định sẽ cảm thán trong lòng, đây có còn là Đông Phương Như Mộng mà bọn họ nhận biết hay không?

"Thật sự là ăn quá ngon, ngươi không làm đầu bếp thật sự là một tổn thất rất lớn a." Đông Phương Như Mộng vỗ vỗ cái bụng nhỏ có chút phồng lên, động tác này cực kỳ đáng yêu, khiến cho Bộ Tranh khó nổi giận với nàng được.

"Được rồi, ăn no rồi thì cô cũng nên về đi." Bộ Tranh thuận miệng nói, hiện tại hắn đã quen với chuyện Đông Phương Như Mộng tùy thời xuất hiện sau đó lại tùy thời biến mất như vậy.

"Đừng vô tình vậy chứ, ta là tới chúc mừng ngươi, không nghĩ tới ngươi hai lần không chiến mà thắng, hì hì..." Đông Phương Như Mộng cười nói, mà khi nói đến đây lại cười rộ lên.

"Ta muốn chiến đấu, không nghĩ tới hai người kia đều xảy ra sự cố ở thanh lâu, cô nói xem, sao lại có chuyện tình trùng hợp như thế a?" Bộ Tranh khoát tay nói.

"Nếu ta nói cho ngươi biết, hai người kia đều xảy ra sự cố tại cùng một thanh lâu, ngươi sẽ cảm thấy như thế nào?" Đông Phương Như Mộng cười nói.

"Không thể nào, có chuyện tình trùng hợp vậy sao? Cái thanh lâu đó tên là gì, ta phải đi cảm tạ lão bản mới được." Bộ Tranh ngẩn ngơ, phỏng chừng chuyện này là thật, bằng không Đông Phương Như Mộng cũng sẽ không cười tít mắt như thế.

"Nếu như ta nói cho ngươi biết, hai người kia bị thường đều vì cùng một việc, ngươi có cảm thấy chuyện này càng thêm thú vị hay không?" Đông Phương Như Mộng nói.

"..." Bộ Tranh trầm mặc, thế nào cũng quá con mẹ nó trùng hợp đi.

"Hai người bọn họ tranh giành một nữ tử thanh lâu với nhau, đầu tiên là một người cùng với những người khác đánh một người khác, mà lúc sau chính cái người khác đó lại tập kích cái người đầu tiên kia, kết quả, hai người đều bị trọng thương không thể tham gia thi đấu, mà trùng hợp cái là hai người bọn hắn đều là đối thủ của ngươi." Đông Phương Như Mộng cười nói.

Mới đầu khi nàng biết được chuyện này thì cảm thấy có hơi bất ngờ, vốn chuyện này kỳ thật chẳng có gì to tát, trùng hợp cái là hai người này lại đều là đối thủ của Bộ Tranh, cho nên bọn họ đã tặng không cho Bộ Tranh hai trận thắng lợi.

Điều này không khỏi làm cho nàng cảm thán sự tình quá trùng hợp, cũng cảm thán vận khí của Bộ Tranh quá tốt, chỉ cần về sau hắn không phải thua liên tiếp hai trận vậy cơ bản có thể đi vào vòng đấu dự tuyển.

Theo hiểu biết của nàng về thực lực hiện tại của Bộ Tranh, cơ hội thắng của hắn vẫn là rất lớn, đại đa số còn lại đều là lục mạch bát trọng thiên và cửu trọng thiên, lục trọng thiên và thất trọng thiên cực kỳ ít, tuy nhiên không có nghĩa là không có.

Bộ Tranh chỉ cần gặp được một lần, vậy là có thể tiến vào vòng đấu dự tuyển rồi.

Hơn nữa, cho dù Bộ Tranh thua toàn bộ hai trận còn lại, nhưng ít ra hắn vẫn có hai trận chiến thắng, tu nguyên giành cho hắn sẽ không bị giảm đi hết, vẫn có thể còn lại được một nửa.

Kết quả này, kỳ thật là tình huống khả quan nhất mà nàng nghĩ tới, nàng cũng từng nghĩ tới tình huống Bộ Tranh không thắng được trận nào.

"Đêm nay ngươi hãy nghỉ ngơi thật tới, ngày mai thắng một trận nữa là ngươi có thể vào vòng đấu dự tuyển rồi/" Đông Phương Như Mộng nói.

"Không biết ngày mai có lại gặp phải tình huống đối phương vắng mặt nữa hay không, nếu như vậy nữa thì quả thật mắc cười." Bộ Tranh nói.

"Làm sao có thể, ngươi cho rằng mình là đồng tử may mắn chuyển thế sao!" Đông Phương Như Mộng trợn mắt nhìn Bộ Tranh, loại chuyện này có thể gặp được hai lần đã là bất khả tư nghị rồi, ba lượt, cho tới bây giờ chưa từng phát sinh qua, không chỉ nói ba lượt, ngay cả hai lượt thôi cũng đã hiếm có khó tìm rồi.

Nhất là, đối thủ ngày mai của Bộ Tranh hẳn là người đã thắng qua hai trận liên tiếp, người như vậy không có khả năng đi thanh lâu, bọn họ đều toàn tâm toàn ý chuẩn bị cho trận đấu cho nên rất khó xảy ra tình huống ngoài ý muốn.

"Ha ha, ta cũng hiểu được là không có khả năng." Bộ Tranh cười cười nói.

"Ta đi trước, ngươi cẩn thận một chút, còn nữa, ngày mai nếu như nhìn thấy ta, ngươi không được tùy tiện lại chào hỏi, cứ coi như không quen biết ta." Đông Phương Như Mộng chuẩn bị rời đi, mà trước khi rời đi, nàng đặc biệt dặn dò Bộ Tranh, đây có lẽ là nguyên nhân nàng tới đây lần này.

"Ừm, biết rồi." Bộ Tranh gật gật đầu, tuy rằng không rõ Đông Phương Như Mộng vì sao như thế, nhưng hắn cũng không thấy có cái vấn đề gì, kỳ thật hắn cũng chẳng muốn thân cận với Đông Phương Như Mộng.

Sau khi Đông Phương Như Mộng rời đi, Bộ Tranh liền bắt đầu luyện tập kiếm pháp, còn có vũ kỹ trận pháp, tuy rằng chứng kiến được một vài vũ kỹ trận pháp mới mà hắn cũng có thể tu luyện, nhưng hắn cảm thấy trước mắt bản thân nên chuyên tâm vào một vũ kỹ thì tốt hơn, dù sao số lần sử dụng không được nhiều, hiện tại luyện tập những vũ kỹ trận pháp khác là lãng phí.

Sau đó hắn đả tọa nguyên một buổi tối, trong đầu hiện ra các trận chiếu đấu của hai ngày qua, loại bỏ đi hơn phân nửa đồng thời thêm vào không ít cuộc chiến đáng để hắn nghiên cứu học tập.

Cứ như vậy, lại là sáng sớm của một ngày, Bộ Tranh xuất hiện tại luyện võ trường chữ Giáp, quan sát một đám đệ tử ngạo khí bừng bừng, những người ở đây đều là người chiến thắng hai lần liên tiếp, có thể nói là tinh anh trong tinh anh, có chút ngạo khí cũng rất bình thường.

So sánh ra, khí thế của Bộ Tranh quá yêu, cũng đứng, dù hắn cũng thắn hai lần liên tiếp nhưng so với người khác thì hắn lại là một trường hợp đặc biệt.

Loại khí thế này không có quan hệ đến thực lực của bản thân, đây là khí thế của người thắng!

Bộ Tranh chuẩn bị tìm một chỗ ngồi xuống quan sát trận đấu, chờ đến lúc gọi tên là hắn có thể ra sân, lần này không còn theo tuần tự nữa mà trộn lẫn các mã số vào với nhau, sau đó sắp xếp ngẫu nhiên các cặp thi đấu.

"Hừ, lại là ngươi!"

Khi Bộ Tranh còn chưa tìm được nơi để ngồi thì chợt nghe thấy một thanh âm khinh bỉ, nhìn về phía thanh âm phát ra, không phải là cái tên Tiểu Lang kia sao.

"A, chào ngươi, trùng hợp thế." Bộ Tranh vẫn còn nhớ rõ Tiểu Lang, tuy rằng không biết hắn tên là gì.

"Đương nhiên, ta và Thiên ca có thực lực, đâu dễ dàng giống như ngươi, đi cửa hậu, dựa vào vận khí." Tiểu Lang nói một cách rất trào phúng.

"Tiểu Lang!" Vào lúc này Thiên ca lên tiếng, ý nhắc nhở Tiểu Lang không nên quá đáng, bất quá bình tĩnh mà xem xét, thật ra hắn rất đồng ý với lời nói của Tiểu Lang.

"Thiên ca yên tâm, ta không ngốc vậy đâu, vì một tên tiểu tử như vậy mà ảnh hướng tới tiền đồ của mình." Tiểu Lang khinh thường nói, hắn cảm thấy lời nói của mình sẽ khiến Bộ Tranh rất tổn thương, nhưng không ngờ tới chính là, người bị tổn thương sẽ chính là bản thân hắn.

"Ngươi gọi hắn là gì?" Bên cạnh Tiểu Lang đột nhiên xuất hiện một người, đó chính là người đệ tử tiết lộ thực lực của Bộ Tranh, chỉ thấy hắn có chút ngây ngốc nhìn Tiểu Lang.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK