Tú Anh không biết vị tuyệt sắc thiếu nữ này là ai, cũng không biết cô ta đến đây có việc gì nhưng nàng tuyệt đối không ngờ, vị thiếu nữ này lại đến tìm . . .
“ Xin hỏi, Bộ sư đệ có ở đây không?” Thanh âm thiếu nữ rất là nhu hoà và êm tai ~ làm cho người ta có cảm giác như được đắm mình trong gió xuân.
“ Hắn ra ngoài hái thuốc rồi. Xin hỏi vị sư tỷ này xưng hô thế nào?” Tú Anh nhìn thiếu nữ, không hiểu sao trong lòng lại có cảm giác đề phòng.
“ Ta tên Tần Sương, ngươi gọi ta là sư tỷ cũng không thiệt, còn ngươi?”
Người tới không phải ai khác mà chính là Tần Sương, chỉ là không biết Tần Sương nàng tới đây có việc gì nha.
Nàng đương nhiên sẽ không vì thức ăn mà đến như bọn Tề Điền, cũng không phải đến tìm Bộ Tranh tán gẫu hàn huyên. Nàng đã điều tra qua thân phận của Bộ Tranh, xác định hắn không có bất kỳ điểm nào khả nghi, oai lắm cũng chỉ là thành viên một chi lưu lạc của "đại thế lực" Bộ gia .
Cái gọi là "đại thế lực" cũng chỉ là tương đối mà thôi. Đối với Tần Sương mà nói, thế lực lớn cỡ Bộ gia cũng chưa đủ để làm nàng coi trọng, huống chi chỉ là một tiểu tiểu chi.
“ Ta họ Lý, Lý Tú Anh, sư tỷ gọi ta Tú Anh là được.” Tú Anh yếu ớt trả lời.
Ở trước mặt Tần Sương, khí thế của nàng có chút thua sút. Trước mắt, nàng căn bản không thể đánh đồng cùng Tần Sương, chênh lệch hai bên thực sự quá lớn.
Không chỉ riêng nàng, trong đám sư huynh đệ đồng môn cũng không ai có thể đánh đồng một chỗ cùng với Tần Sương. Ở trước mặt Tần Sương, khí thế người nào cũng bị yếu đi một phần.
“ Thì ra là Lý sư muội, ngươi và Bộ sư đệ là người cùng thôn, hơn nữa còn là bạn tốt của nhau có đúng không?” Tần Sương nói.
Vì đã điều tra qua nên Tần Sương cũng không quá bất ngờ khi Tú Anh xuất hiện ở nơi này.
“Ân.” Tú Anh gật gật đầu.
“ Bộ sư đệ có nói qua khi nào trở về không?” Tần Sương nhìn Tú Anh hỏi.
“ Điều này thì không nhưng chắc hẳn hôm nay hắn sẽ trở về, chỉ không biết là lúc nào thôi.” Tú Anh trả lời, tuy lúc đi Bộ Tranh không nói nhưng nàng chắc trăm phần trăm hôm nay hắn sẽ trở về.
Vì sao nói vậy?
Bởi vì hôm nay là ngày mồng hai, chính là thời điểm Bổng Lộc đường phân phát tiền công, Bộ Tranh sẽ không đời nào để vuột mất cơ hội này, có lẽ hắn sẽ trực tiếp đi lĩnh tiền rồi mới trở về.
Trừ phi hắn ở gặp chuyện ngoài ý muốn, bị khốn bên trong núi còn không chắc chắn là như thế.
“ Uhm, vậy ta không đợi hắn nữa, nếu hắn trở về nhờ ngưoi chuyển lời giúp ta, nói Tần sương cáo biệt với hắn, từ nay về sau hữu duyên tái kiến.” Tần Sương lắc đầu nói.
“ Hữu duyên tái kiến?” Tú Anh có chút nghi hoặc, lời này của nàng là có ý gì, lẽ nào vị Tần sư tỷ này sắp rời khỏi Thanh Vân kiếm phái?
Tú Anh đoán không sai, sự tình đúng là như vậy. Tần Sương là vì một việc *** mà đến {Thanh Vân kiếm phái} nhưng lại không có phát hiện gì, thậm chí một chút manh mối cũng không có. Nàng đã ở đây ba năm, ba năm cũng là cực hạn của nàng. Nàng không thể tiếp tục phí phạm ở nơi này thêm chút nào nữa nếu không sẽ đánh mất chỗ đứng tại thế lực phía sau mình.
Điều kiện tu luyện tại nơi này không thể so sánh với địa phương sở tại(*) của nàng. Tuy ba năm này nàng liên tục dùng đan dược giá cao và tụ linh trận để bù đắp nhưng vẫn cứ rớt lại phía sau đám người cùng trang lứa, nếu tiếp tục như vậy, võ đạo của nàng sẽ mãi mãi không thể vượt qua họ.
{* cái này đại ý là ~ địa điểm thế lực sau nàng}
Ba năm qua nàng đã phải trả giá quá nhiều. Trước kia nàng cũng từng suy đoán ~ việc này có nguy cơ rất lớn là không thể hoàn thành.. Nhưng vì đạt được muc đích, nàng chấp nhận chịu phong hiểm, chí ít liều một lần còn có cơ hội đứng vào hạng đầu, bằng không nàng chỉ có thể xếp ở đội ngũ trên trung bình mà thôi. {MU vs Everton}
Lần này tới cáo biệt Bộ Tranh là bởi hắn từng cứu nàng, nếu không đến trong lòng sẽ bứt rứt không yên. Tuy rằng Bộ Tranh đi vắng khiến nàng phải nhờ người khác chuyển lời nhưng trong lòng đã không còn vướng mắc. Hiện tại nàng có thể thoải mái quay về . . .
“ Tú Anh, Tú Anh, cô đã đi lĩnh tiền công chưa vậy, có cần ta lấy hộ hay không . . .”
Ngay lúc Tần Sương chuẩn bị ra đi thì thanh âm của Bộ Tranh vang vọng tới. Hắn chạy vào nhanh như một cơn gió, mà lời của hắn cũng chứng thực suy đoán của Tú Anh.
“ . . . , ta tự đi lĩnh, ngươi lĩnh của ngươi là được rồi.” Tú Anh trầm mặc một hồi rồi cảm thán ~ mình suy đoán quả nhiên không sai.
Tiểu tử này chính là một tên dế nhũi chỉ biết đến tiền bạc!
“ Phần ta đã lĩnh rồi, cô thực sự không cần ta giúp sao?” Bộ Tranh thuận miệng hỏi.
Tú Anh càng minh bạch, thằng này chỉ hỏi cho có mà thôi, lần trước cũng là như vậy. {Dep: muốn giúp thật thì nó đã ko đi lĩnh trước}
“ Không cần, hiện tại ngươi còn có việc cần giải quyết a.”
“Đúng đúng, ta rất là bận, còn phải đem thảo dược hái được mấy ngày nay đi xử lí một chút.” Bộ Tranh gật đầu nói.
Hắn lại không biết "việc cần giải quyết" trong lời Tú Anh là có ý khác. Hắn lao vào quá nhanh nên không quan sát thấy ở đây còn có người khác.
Lời vừa dứt, Bộ Tranh liền quay người chuẩn bị tới dược phòng xử lí dược liệu. Trong đống thảo dược hắn mang về có cái cần giã nát, có cái cần phơi khô, lại có cái cần rang chín....vân vân....
“ Ủa, Tần sư tỷ, sao ngươi lại ở chỗ này?” Thời điểm Bộ Tranh quay đầu thì phát hiện trong sơn cốc hóa ra còn có một thiếu nữ đang đứng.
“Giờ ngươi mới phát hiện a.” Tần Sương cười cười.
“ Hì Hì . . .” Bộ Tranh sờ sờ đầu, có chút thẹn thùng.
“ Ta tới là để nói lời từ biệt với ngươi, ta phải về nhà rồi.” Tần Sương nói.
“ Đã rõ, còn chuyện gì khác không?” Bộ Tranh gật gật đầu, thuận miệng hỏi một câu.
Hắn cảm thấy "về nhà" cũng chả có gì to tát, đâu cần Tần sư tỷ đích thân đến cáo biệt.
Bộ Tranh có nghi hoặc nhưng không nói ra miệng, bởi hắn và Tần Sương cũng không quá thân thiết, đây cũng là nguyên nhân hắn có sự nghi hoặc này, bọn họ thật sự không phải bằng hữu.
“ Không... À. Sau này nếu ngươi có việc cần tìm đến ta, hãy tới Tần gia ở Linh Đô - Thần Kiếm vương triền, đến nơi thì báo tên ta, chỉ cần ta ở đó.....” Tần Sương nói đến đây thì nhếch miệng cười tự giễu.
“ Đã rõ.” Bộ Tranh gật gật đầu, hắn không nhận ra nụ cười tự giễu của Tần Sương.
“ Ta đi đây.” Tần Sương nói.
“ Không tiễn.” {Dep: khốn nạn vãi}
"......"
Tần Sương cười cười sau đó một mình rời đi, lưu lại Bộ Tranh bị Tú Anh quấy rầy, hỏi hắn đến cùng là có chuyện gì, cô nàng Tần Sương kia là ai... Nhưng rất nhanh Tú Anh lại tập trung luyện kiếm bởi vì Bộ Tranh nói cho nàng hay ~ Tần Sương là một vị sư tỷ khá thân với bọn Sở sư huynh, quan hệ với mình ở mức bình thường, cũng chỉ nói chuyện với nhau có đúng một lần.
Tú Anh tin tưởng Bộ Tranh sẽ không nói dối nàng, hơn nữa chuyện này cũng chả có gì mà phải nói dối, thế là nàng lại bắt đầu luyện kiếm.
Lúc này, Bộ Tranh đang ở gần đó tìm một nơi để phơi thảo dược, tranh thủ lúc mặt trời vẫn còn trên cao.