Mục lục
Độc Bộ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Tiếp tục!"

Mã Linh Nhi lại bắn ra đạn tín hiệu.

"Đ*m, còn có sao!" Bộ Tranh đang đi xuống nhìn thấy đạn tín hiệu này liền chửi thề một câu, sau đó trực tiếp phi thân lên, bay tới đồi núi đối diện, phía đó có rừng cây, có thể che khuất tầm mắt.

Đồng thời lúc này, Bộ Tranh cũng đang suy đoán đạn tín hiệu của Mã Linh Nhi rốt cuộc triệu hoán cái gì đến, là một nhóm lôi vũ điêu, hay là thứ gì khác.

Ngay sau đó, Bộ Tranh liền biết, đó là một nhóm lôi vũ điêu, chỉ là bên trên không ai cưỡi, nhưng rất nhanh đã có người ngồi lên, chính là đám người Mã Linh Nhi, ngoại trừ lôi vũ điêu ra, còn có một chiếc huyền không thuyền.

Tốc độ của huyền không thuyền rất chậm, nhưng truy tung một người trong địa hình đồi núi này thì lại có ưu thế rất lớn, hơn nữa huyền không thuyền thông thường đều có dụng cụ giám thị mặt đất, nếu Bộ Tranh muốn dễ dàng né tránh sự giám thị của huyền không thuyền thì cần phải nghĩ ra biện pháp nào đó.

Chỉ cần tiếp tục giám thị, cho dù Bộ Tranh có chạy xa hơn cũng sẽ bị tìm thấy, hơn nữa, khi đó, Bộ Tranh có thể đã sức cùng lực kiệt.

Hiện tại cái mà Bộ Tranh cần là rừng rậm, rừng rậm rộng lớn, trong rừng rậm rộng lớn sự giám thị trên không trung sẽ mất tác dụng, nhưng khoảng cách đến rừng rậm của Thất Tinh sơn mạch cách nơi này còn rất xa, đó cơ hồ là phần đuôi của Thất Tinh sơn mạch rồi, nối liền chính là một mảnh rừng rậm nguyên thủy to lớn cũng như thần bí nhất Đông Việt thần châu.

Mảnh rừng rậm nguyên thủy này có rất nhiều tên, nhưng tên gọi phổ biến nhất chính là rừng rậm yêu thú, nơi này có rất nhiều yêu thú, hơn nữa cơ hồ là đủ chủng loại yêu thú.

Chính vì như thế, cánh rừng rậm này cũng là nơi nguy hiểm nhất ở Đông Việt thần châu, cho dù là cao thủ cửu mạch cũng không dám tiến sâu vào bên trong cánh rừng này, nếu như Bộ Tranh chạy trốn tới nơi đó thì trăm phần trăm có thể thoát khói đám truy binh kia, nhưng vấn đề là hắn sẽ gặp phải nguy hiểm mới.

Đương nhiên, trước mắt mà nói, muốn tới được cánh rừng rậm kia còn hơi sớm, trước tiên Bộ Tranh phải thoáy khỏi truy binh phía sau đã, hiện tại đầu óc hắn không ngừng vận chuyển, tính toán ra biện pháp ứng phó tốt nhất.

"Xem ngươi còn có thể trốn tới khi nào!" Lúc này Mã Linh Nhi ở phía trên đầu Bộ Tranh, lôi vũ điêu trong tay cô cũng chỉ còn lại mấy đầu này, nếu lại một lần nữa bị Bộ Tranh tiêu diệt, bọn cô ta cũng chỉ có thể dựa vào huyền không thuyền truy đuổi Bộ Tranh.

Bắt quá tốc độ của huyền không thuyền quả thật hơi chậm, nếu như phát sinh tình huống gì nữa thì không còn cách nào nữa rồi, đây đã là thủ đoạn cuối cùng.

Bởi vậy, Mã Linh Nhi rất cẩn thận, không cho lôi vũ điêu bay qáu thập, không nhìn thấy Bộ Tranh cũng không cần gấp gáp, chỉ cần Bộ Tranh còn chưa ra khỏi cánh rừng này là được, bởi vì cô ta muốn làm một việc.

"Đốt!"

Mã Linh Nhi lấy ra mấy khối ngọc phù, rót nội lực vào rồi vứt xuống bên dưới, những người khác cưỡi trên lôi vũ điêu cũng đồng dạng lấy ra ngọc phù, ném xuống các nơi của cánh rừng, tức thì, ánh lửa nổi lên.

Đây xem như là lần đầu tiên cô ta phá giải thủ đoạn của Bộ Tranh, một chiêu này rất ngoan độc, hơn nữa cũng rất xảo diệu.

Thân ảnh của Bộ Tranh rất nhanh xuất hiện trước cánh rừng, trên người tựa hồ có vài chỗ bị bỏng, mặt hắn cũng bị hun đen xì, hắn không thể không rời khỏi cánh rừng này, tuy rằng hắn có biện pháp tiếp tục di chuyển bên trong, nhưng vấn đề là đến lúc cánh rừng bị đốt trụi, hắn cũng sẽ bị bại lộ, không bằng sớm đi ra.

Lúc này đây, phương hướng của hắn cũng không thay đổi, chạy tới đỉnh núi phía trước, điều này khiến cho người ta cảm thấy hắn có chút không sáng suốt, lúc này, không nên tiến về phía trước, như thế chỉ khiến đám người Mã Linh Nhi càng thêm áp sát hắn.

" Âm sư huynh... thế này..." Mã Linh Nhi nghi hoặc nhìn về phía Âm sư huynh, trước khi xuất môn, cha nàng đã dặn có chuyện gì thì hỏi ý kiến Âm sư huynh, hơn nữa nàng cũng tin tưởng vào năng lực của Âm sư huynh này.

" Vô luận là hắn có âm mưu gì, hay chỉ là tung hỏa mù, chúng ta cũng phải tiến tới, bằng không hắn sẽ chạy thoát." Âm sư huynh nhìn về phía Bộ Tranh nói.

"Ừ, không cho hắn cơ hội, trực tiếp phế đi hai chân của hắn, ta xem hắn trốn như thế nào." Mã Linh Nhi gật gật đầu, sau đó chuẩn bị tiến tới.

" Linh Nhi sư muội, chuyện này không cần tất cả mọi người tiến lên, trước hết cho người đi qua thăm dò." Âm sư huynh ngăn trở Mã Linh Nhi, để cho những người khác qua bao vây Bộ Tranh trước, tin tưởng từ tình báo bọn hắn có được, Bộ Tranh hẳn là không có thực lực gì.

Vào lúc này, bọn hắn tựa hồ không để ý nhiều đến vì sao tốc độ của Bộ Tranh lại nhanh như vậy, có lẽ bởi vì bọn hắn đã từng thấy qua nhiều người có tốc độ nhanh nhưng không có bao nhiêu thực lực rồi.

"Đáng tiếc, còn thiếu hai đầu, bất quá quên đi, cũng phải dùng đến nó thôi." Tuy rằng Bộ Tranh thất vọng trước tình huống này, nhưng cũng không có biện pháp, hắn chạy tới vị trí cao kỳ thật chính là vì tiếp cận lôi vũ điêu, bởi vì nếu như lôi vũ điêu chưa bị diệt thì hắn không có cách nào đào thoát.

Khi lôi vũ điêu tiếp cận, tay hắn liền ném ra ngọc phù, đừng tưởng rằng chỉ mỗi các ngươi mới có ngọc phù, ta cũng có, hơn nữa không ít.

"Ngọc phù?" Mấy người nhìn thấy Bộ Tranh ném ra ngọc phù thì có chút khinh thường, cho rằng Bộ Tranh bắt chước Mã Linh Nhi.

Bất quá, khinh thường thì khinh thường, bọn hắn vẫn phải hóa giải số ngọc phù bay tới này, tuy rằng lực công kích của ngọc phù không cao, nhưng cũng có khả năng bị thương vô cớ, vì thế, bọn hắn ra tay muốn đánh bay ngọc phù trở về.

Nhưng không nghĩ tới vào lúc này, trong tay Bộ Tranh lại quăng ra một vốc ngọc phù, hơn nữa sau đó, lại tiếp thêm một vốc.

Tình huống này khiến cho những người có mặt ở đây đều trở nên ngây ngốc, bọn hắn sử dụng ngọc phù cũng chỉ là một hai cái, còn Bộ Tranh thì dùng đến từng vốc từng vốc, bất quá nghĩ đến chuyện thiên lôi đan trước đó thì sự tình trở nên hợp lý hơn nhiều, bởi vì bọn hắn biết môn phái sở thuộc hiện tại của Bộ Tranh là Linh Bảo tông, là một môn phái luyện khí, có nhiều ngọc phù cũng là rất bình thường.

Dù biết là như vậy những vẫn có chút kinh ngạc, dù sao đối với bọn hắn mà nói, nhiều ngọc phù như vậy đều chẳng khác gì là tiền a, Bộ Tranh coi như có thể từ từ luyện chế, nhưng quăng ra từng vốc như vậy chẳng khác nào quăng tiền là mấy a.

Mà quăng ra với số lượng lớn như thế này, bọn hắn cũng không phải quá sợ hãi, bọn hắn có biện pháp khiến cho số ngọc phù này không thể đến gần người, võ giả bình thường đều có một vài chiêu thức phòng ngự toàn thân, loại chiêu thức này không thể kéo dài, nhưng dùng trong trường hợp này vừa khéo thích hợp, đương nhiên cũng có thể dùng chiêu thức quần công trong diện tích lớn.

Vì thế số ngọc phù của Bộ Tranh bị chặn lại, còn cách địch nhân hơn vài thước thì dừng lại, điều này khiến cho đám địch nhân nở nụ cười khinh thường.

Chỉ có điều, khi bọn hắn còn chưa kịp ngậm mồm lại thì nụ cười của bọn hắn đã bị đông cứng, đông cứng theo nghĩa đen, bọn hắn chỉ nhìn thấy số ngọc phù này nổ tung, nhưng không thấy khói lửa tuôn ra như bọn hắn tưởng tượng mà là tuôn ra từng luồng hàn khí.

Từng luồng hàn khí này ngưng kết lại hình thành một luồng khí lạnh vô cùng cường đại, khiến cho nhiệt độ không gian xung quanh tức thì giảm xuống, thậm chí cảm giác được không khí cũng bị đông lại.

"Không phải chỉ là chút đóng băng sao, điều này đối với ông đây không có tác dụng!"

Tuy rằng hơi cảm thấy rét lạnh, nhưng đối với võ giả mà nói, chút rét lạnh này không coi vào đâu, nhất là khi bọn hắn còn đang vận hành nội lực thì điều này không đáng kể chút nào.

Bọn hắn tin tưởng, hoặc là Bộ Tranh tính sai, hoặc là Bộ Tranh còn có hậu chiêu, bọn hắn còn đang chờ đợi đáp án.

Bất quá, bọn hắn rất nhanh liền minh bạch, lần tập kích này của Bộ Tranh đã thành công.

"Nguy rồi! Chúng ta mau tới..."

Âm sư huynh lập tức thúc lôi vũ điêu lao xuống dưới, bởi vì hắn biết hắn cần phải làm như vậy.

"A..."

Mấy người kia còn đang chờ đợi Bộ Tranh phát động hậu chiêu thì toàn bộ phát ra tiếng kêu la sợ hãi, bởi vì lôi vũ điêu chở bọn hắn đã mất đi năng lực bay trên không, từ trên không trung rớt xuống.

Vì sao lại như vậy?

Rất đơn giản, từ lúc bắt đầu Bộ Tranh đã nhằm vào lôi vũ điêu mà công kích, nếu như nhằm vào bọn hắn thì cớ gì không dùng hỏa ngọc phù tấn công, hiệu quả công kích của hỏa ngọc phù so với băng phù mạnh hơn nhiều.

Đương nhiên, nếu như đối phương có phòng bị thì cũng sẽ không có tác dụng gì...

Mà hiện tại, sau khi ngọc phù nổ tung, nhiệt độ giảm mạnh khiến cho lôi vũ điêu cảm thấy rét lạnh, thân thể bị đông cứng, đôi cánh cũng vô pháp vung vẫy, lại thừa nhận sức nặng của người ngồi bên trên, cho nên nhanh chóng rớt xuống dưới.

Khuyết điểm của lôi vũ điêu một lần nữa xuất hiện, tọa kỵ không có thực lực, thường thường đều sẽ trở thành đối tượng bị công kích, cái đạo lý bắn người trước hết phải bắn ngựa này đại đa số mọi người đều biết.

Cũng chính vì như vậy, đại đa số cao thủ hoặc là có một con tọa kỵ có thực lực cường hãn, hoặc là dứt khoát không cần.

Cứ thế, lôi vũ điêu lại tổn thất thêm mấy con, chỉ còn lại hai đầu, về người thì không có vấn đề gì, trước khi rơi xuống đất đã thoát đi, Âm sư huynh muốn cứu người thì cũng không có cơ hội, đành hòa cùng đám người lao về phía Bộ Tranh.

Bộ Tranh căn bản không dừng lại, khoảnh khắc hắn ném xong băng phù thì hắn cũng rời đi, ven đường ném ra một số ngọc phù làm cạm bẫy, tạo thành cản trở cho truy binh phía sau, đương nhiên Âm sư huynh và Mã Linh Nhi không sao cả, bọn hắn còn có lôi vũ điêu.

Hiện tại Bộ Tranh đang suy tính biện pháp tiêu diệt hai con lôi vũ điêu kia, đột nhiên, hắn nghĩ tới một nơi, đó là nơi bị hắn liệt vào địa phương cấm kỵ, mà chỗ đó cách nơi này cũng không xa, vì thế Bộ Tranh lập tức chạy về phía đó.

Quen thuộc hoàn cảnh nơi đây là ưu thế lớn nhất hiện này của Bộ Tranh, bằng không hắn sớm đã bị bắt, đồng thời cũng sẽ không dễ dàng tạo thành quấy nhiễu lớn đến như vậy cho đối phương.

Cường long không áp nổi địa đầu xà, cách nói này rất thích hợp dùng trong hoàn cảnh này.

"Linh nhi sư muội, đừng đuổi quá gần, ta cảm thấy tiểu tử này có vấn đề, không bằng trực tiếp giết chết, đừng lãng phí thời gian." Âm sư huynh đi tới bên cạnh Mã Linh Nhi dặn dò, còn Mã Linh Nhi lúc này đang chuyên tâm đuổi theo Bộ Tranh, khoảng cách càng ngày càng gần.

Bộ Tranh trước đó sỡ dĩ có thể chạy trốn thoải mái như vậy, kỳ thật một phần nguyên nhân cũng từ Mã Linh Nhi, Mã Linh Nhi muốn bắt sống Bộ Tranh sau đó hành hạ Bộ Tranh đến chết, coi như không thể như vậy, ít nhất cũng phải do cô ta tự mình giết chết Bộ Tranh mới được, những người khác không được động thủ.

"Nhưng mà..." Mã Linh Nhi có chút không cam lòng.

"Tiểu tử này thoạt nhìn không đơn giản, nếu như không giết được hắn, có lẽ còn có thể bị hắn cắn ngược lại, không thể lưu." Âm sư huynh nói, lộ ra sát khí.

Trước đây Âm sư huynh cũng không hề có ý muốn giết Bộ Tranh, hắn chỉ là tới giúp Mã Linh Nhi, nhưng hiện tại thì khác, hắn có một loại cảm giác, nếu như không giết được Bộ Tranh, đó sẽ là một phiền toái rất lớn cho sau này.

Võ giả đối với phiền toái từ trước đến này đều sử dụng chung một biện pháp, đó chính là diệt trừ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK