Chương 1207:
Cố Ức Lâm hít một hơi thật sâu, bàn tay to nhẹ nhàng vuốt ve bụng cô, cười nói: “Giai Kỳ, nề tình cục cưng chưa chào đời của chúng ta, em hãy tha thứ cho anh đi, anh muốn ở cạnh em và cục cưng, em yên tâm, sau này, anh sẽ không bao giò’… làm chuyện gì khiên em tồn thương nữa đu Trước đây, là mẹ dùng quây hàng, công việc kinh doanh của cả nhà Giai Kỳ mà uy hiếp anh, đó là kế sinh nhai duy nhât của gia đình Giai Kỳ, anh chỉ có thê lựa chọn từ bỏ, nhưng bây giờ không còn ai cản đường họ nữa, cuôi cùng anh cũng có thể đứng ra bảo vệ cô thật tôt .
Tràm Giai Kỳ vừa nghe lời này, cảm giác như được chìm đắm trong hạnh phúc, nước mắt lưng tròng “Có Ức Lâm, sau này mặc kệ xảy ra chuyện gì, thì anh sẽ không bao giờ buông tay em nữa chứ?”
Cô sợ tình yêu của hai người không vượt qua nồi thử thách, sợ rằng bản thân sẽ chết thêm một lần nữa.
“Giai Kỳ, tuy răng anh có nói những lời này cũng chỉ là viện lý do, nhưng có chuyện anh vẫn muôn giải thích, lúc ây nêu không bị mẹ mình uy hiệp, anh tuyệt đối sẽ không bỏ rơi em, sau này, mặc kệ gặp phải chuyện gì, anh cũng không bao giờ bỏ rơi em và con.
Giai Kỳ, em hãy tin tưởng anh thêm một lần, được không?”
Lúc Ấy, phải từ bỏ cô, anh cũng rất đau khỏ, rất hối hận, nhưng mà con người anh từ trước đến nay đều hiều kính cha mẹ, đối với lựa chọn của mẹ, anh chỉ có cách âm thâm châp nhận.
Anh cũng hy vọng theo thời gian trôi qua, mẹ sẽ có những tư tưởng mới, suy nghĩ đúng đắn hơn, anh lại có thể gặp được Giai Kỳ.
Mãi cho đến khi Tiểu Ức. xuất hiện, biết được Tiểu Ức đã trải qua nhiều chuyện như vậy, mẹ mới dần dần hiểu được chút đạo lý.
Mới để anh có được Giai Kỳ một lần nữa.
Trầm Giai Kỳ hơi giật mình, cúi thấp mặt xuông, khuôn mặt đong đầy nước mắt, cho dù biết anh rất hiệu thuận, bởi vì sợ mẹ mình thương tâm mà từ bỏ cô, rõ ràng biết anh đối với mình là thật lòng thật dạ , nhưng đáy lòng vẫn luôn mâu thuân chuyện anh từng từ bỏ cô.
Trầm Giai Kỳ cúi đầu nhìn thấy bụng bầu của mình, thời điểm như: vậy, trong bụng còn có đứa nhỏ, quyết định của cô là muốn con mình sinh ra có được một gia đình trọn vẹn.
Rất nhiều cặp vợ chồng rõ ràng còn không có tình yêu, nhưng vì con gái của mình, họ vân lựa chọn sông cạnh nhau.
Mà cô cùng Ức Lâm, vẫn còn có tình yêu mài Trằm Giai Kỳ nhẹ nhàng vuốt ve bụng bầu của mình, tay đột nhiên cảm nhận được đứa bé trong bụng đá một cước, cô vui vẻ, trái tim có chút đau đớn, nước mắt tuôn rơi như mưa.
Có Ức Lâm nghe được âm thanh nức nở của người bên cạnh, lập tức khẩn trương nhìn cô, “Giai Kỳ, sao em lại khóc rôi?”
Giọng anh bối rối, tràn ngập lo lắng, ngón tay thon dài với những khớp xương rõ ràng, nhẹ nhàng lau nước mắt trên mặt cô.
Qua đôi mắt mơ hồ đẫm lệ của Trầm Giai Kỳ vân có thể thấy rõ ràng người đàn ông trước mắt, thành thục, ồn trọng, khuôn mặt tỉnh xảo, con ngươi đen thâm trầm, lại dịu dàng nhìn cô, vẻ mặt anh còn đau lòng, khiên đáy lòng cô thây âm áp .
“Cục cưng đá em.”
Trằm Giai Kỳ nghẹn ngào nói.
Cố Ức Lâm ngắn người vài giây, nhất thời bật cười, “Thăng nhóc này, chờ sau khi nó ra ngoài, đề xem anh có đánh nó không, dám đá chân làm đau mẹ.”
Tay anh cũng không tự chủ được mà vuôt ve lên bụng cô, đứa nhỏ này. hình như không thân quen với anh, mỗi lần anh vuốt ve bụng, nó cũng không thèm động đậy một chút.
“Haha ” Trầm Giai Kỳ bị lời anh nói chọc cười “Sao anh lại biệt là một thằng nhóc?”
Cô Ức Lâm vừa nghe lời này, dịu dàng , cười cười, nụ cười sáng lạn như ánh năng mặt trời, không che giâu nồi niềm hạnh phúc, “Giai Kỳ, bởi vì anh có mộng thai giấc mơ về thai nhỉ “Nằm mơ?”
Trằm Giai Kỳ chớp chớp đôi mắt đẫm lệ, có chút tò mò nhìn anh.