Mục lục
Một Thai Ba Bảo Papa Tổng Tài Siêu Hùng Mạnh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 978:

 

Lúc này, buổi đấu giá đã bắt đầu rồi, Lục Hạo Thành cùng Âu Cảnh Nghiêu ngồi cạnh nhau.

 

Âu Cảnh Nghiêu nhìn thoáng qua chung quanh, sớm đã ngồi đầy người rồi, hơn nữa đa số mọi người có mặt đêm nay đều hướng về Vĩnh Hằng Chi Tâm mà đến : “Mộc Tử.

 

Hoành không phải cùng cậu rời đi sao?Không cùng nhau trở lại à?Hôm nay có một bức tranh cậu ta cảm thấy có hứng thú.”

 

Lục Hạo Thành: “Chúng tôi cùng đi ra, cậu ta đi vệ sinh, tôi đi tìm Lam Lam mà, kết quả gặp được chuyện vừa rồi,sau đó cũng không thá cậu ta đâu nữa.”

 

Âu Cảnh Nghiêu nhìn thoáng qua thời gian, đã sắp bắt đầu rồi, Mộc Tử Hoành cũng nên có mặt rồi chứ.

 

Mà Tần Ninh Trăn, ngồi chếch phía hàng ghế của họ cũng đang nhìn Lục Hạo Thành cùng Âu Cảnh Nghiêu, cười một cách kì quái.

 

Lục Hạo Thành, thằng sói con kia, tao sẽ hủy hoại từng người một bên cạnh mày, để mày nếm trải cảm giác sống không bằng chết.

 

Có Ức Sầm cùng Lâm Mộng Nghi lại ngồi ngay sau bà ta.

 

Nhìn thấy Tần Ninh Trăn, ngồi bên cạnh là Lục Hạo Khải cùng Cố An An, còn có Lâm Tử Thường, Bùi Dao Tỉnh, Lâm Mộng Nghi mang vẻ mặt giận dữ. Tên khốn kiếp Lục Hạo Khải này, là nó muốn hủy hoại Lam Lam, hủy hoại con gái bà.

 

Hai mẹ con lòng lang dạ thú này, sớm muộn gì cũng sẽ bị báo ứng.

 

k MẢN Trong một căn phòng ở khách sạn.

 

Lục Tư Ân chỉ mặc một chiếc áo lụa mỏng manh, nhìn qua một cái là không để sót chút gì, cô ta nằm bên cạnh Mộc Tử Hoành, đắc ý cong cong khóe môi.

 

“Anh Tử Hoành, anh trốn không thoát tay khỏi lòng bàn tay em đâu.”

 

Vươn bàn tay mảnh khảnh, nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt tuấn tú mà cô ta đã thích mười mấy năm.

 

Nụ cười dịu dàng của Mộc Tử Hoành ấm áp như ánh nắng ban mai.

 

Dáng người cao cao, đường nét khuôn mặt rõ ràng, một đôi mắt hoa đào chớp động mê người, hơi thở lại hấp dẫn, gio tay nhắc chân đều quyền rũ động lòng người.

 

Người đàn ông như vậy, chỉ có thể là của Lục Tư Ân này, Nhạc Cần Nghiên thì tính là cái thá gì chứ?

 

“Anh Tử Hoành.”

 

Cô ta nhẹ nhàng gọi một tiếng, “Anh Tử Hoành, cuối năm chúng ta kết hôn đi.”

 

Đáy mắt Lục Tư Ân hiện rõ tính chiếm hữu.

 

Nhà họ Mộc làm ăn đàng hoàng chăm chỉ, của cải vững vàng bề thế, cô ta làm dâu thì có thể hưởng thụ cuộc sống an nhàn sung sướng.

 

Cô ta cúi đầu, hôn lên trán Mộc Tử Hoành, liền vươn tay muốn cởi quần áo của người bên cạnh.

 

Vừa mới cởi bỏ hai cúc áo, bàn tay to nóng bỏng của Mộc Tử Hoành đã bắt được tay cô ta. Ánh mắt anh sắc bén và đầy căm hận nhìn qua đối phương.

 

Lục Tư Ân sửng sốt nhìn anh, có vẻ có chút không biết phải làm sao, trong ánh mắt lộ ra vẻ khiếp sợ, sao anh có thể tỉnh lại nhanh như vậy?

 

Mộc Tử Hoành toàn thân nóng rực, cảm giác cơ thể như sắp nổ tung rồi, gấp gáp muốn tìm một nơi nào đó mát lạnh.

 

Nhưng trong lòng anh rất rõ ràng, hiện tại đang xảy ra chuyện gì?

 

Hung hăng trừng mắt nhìn Lục Tư Ân, ánh mắt kia có khinh thường, có chán ghét, giống như con dao nhỏ bén nhọn, khiến Lục Tư Ân lạnh run.

 

Nhưng nghĩ đến mục tiêu của chính mình, cô ta lại cười dịu dàng, giọng cũng cố cho mềm mại hơn, “Anh Tử Hoành, anh tỉnh rồi à.”

 

Vừa nghe giọng nói này, Mộc Tử Hoành chỉ cảm thấy thân thể như bị thiêu đốt, run rẫy từng cơn.

 

Ý thức dần dần mơ hồ, thân mình cũng tự động hơi hướng về phía người Lục Tư Ân.

 

Lục Tư Ân vừa thấy liền gợi lên nụ cười thắng lợi, bàn tay lạnh lẽo của cô ta nhẹ nhàng nắm chặt lấy tay người đang nằm trên giường “Anh Tử Hoành, em biết anh đang rất khó chịu, nhưng đừng lo lắng, một lát nữa sẽ thoải mái hơn thôi.”

 

Sự động chạm mát mẻ khiến Mộc Tử Hoành thấy rát thoải mái, thậm chí ý thức đã dần trở nên mơ hồ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK