Mục lục
Một Thai Ba Bảo Papa Tổng Tài Siêu Hùng Mạnh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 355 Mộc Tử Hoành vây tay tiên anh đi

Sau khi Tần Ninh Trăn rời đi, Lục Giật Kha nhìn Vương Đình, nói: “Đi thôi, anh đi theo thôi giải thích mọi chuyện, giải thích thật rõ ràng.”

“Vâng, chủ tịch.” Vương Đình nhìn thoáng qua Lục Giật Kha, hắn khẽ thở dài, đi theo Lục Giật Kha rời đi.

Chuyện này, là hắn bắt cần.

Tập đoàn Lục Thị! Âu Cảnh Nghiêu cùng Mộc Tử Hoành ngồi trước máy tính, xem tin tức đang được phát bên trong.

Mộc Tử Hoành khẽ lắc đầu, nổi giận nói: “Bác Lục thật là hết thuốc cứu chữa, đã tìm được người làm vật thế thân rồi, chuyện này cuối cùng chỉ có vậy, lãng phí công sức, đả thảo kinh xà.”

Âu Cảnh Nghiêu nhàn nhạt nhìn anh, hỏi: “Có chuyện gì trong video vậy? Người phụ nữ đó thực sự đối xử với Hạo Thành như vậy sao?”

Mộc Tử Hoành vừa nghe, lạnh lùng cười: “Âu Cảnh Nghiêu, để tôi nói cho cậu biết, chuyện này đã tính là gì? Chuyện đáng sợ hơn còn có nữa là.

Vài ngày trước, tôi và Hạo Thành quay lại lấy đồ, bà ta cố ý ngã sắp xuống trước mặt chúng tôi, sau đó vu oan cho Hạo Thành.

Bà ta tin chắc là bác Lục sẽ tin mình, nên mới có gan làm loạn .”

“Đã như vậy, sao chúng ta không đưa thêm một đoạn video nữa, chỉ có một đoạn, có thể chứng minh cái gì?” Âu Cảnh Nghiêu ánh mắt lạnh như băng .

Mộc Tử Hoành trừng mắt, căm tức hắn: “Âu Cảnh Nghiêu, đừng nhìn tôi như vậy, tôi cũng chỉ dựa theo Lục Hạo Thành phân phó.”

Âu Cảnh Nghiêu cau có, liếc nhìn video, tắt máy tính, thờ ơ nói: “Tôi sắp tan ca.”

Mộc Tử Hoành khinh thường liếc qua một cái, “Nói như tôi không cần tan tầm vậy.”

Anh bước đến văn phòng của mình, chuẩn bị thu dọn đồ đạc ra về.

Nhưng mà…… anh cười một cách quỷ dị, Lục Hạo Thành ở cùng Lam Hân, ngày hôm nay của cậu ta rất vui vẻ đi? Lam Lam, Lam Lam, tôi rất muốn nhìn thấy bộ dạng dịu dàng của Lục Hạo Thành, mỗi ngày gọi Lam Lam một nghìn lần, Lục Hạo Thành sẽ không ngại phiền.

Thật đáng tiếc! Sự dịu dàng của Lục Hạo Thành chỉ dành cho Lam Hân.

Sự dịu dàng của anh, sau này cũng chỉ dành cho Nghiên Nghiên.

Nhưng sao lại thế này? Nghiên Nghiên máy ngày nay không thèm đề ý đên anh.

Không được, anh phải điều tra chỉ tiết về tên Ôn Lãng kia, nếu không đáy lòng sẽ bắt an.

Anh vừa định vào phòng làm việc, chợt nhớ tới một chuyện, Âu Cảnh Nghiêu luôn là người chững chạc, ổn trọng, hiếm khi say xin, buổi tối hôm đó cậu ta có thể uống đến bắt tỉnh nhân sự, vẫn là lần đầu tiên anh thấy qua.

Anh lười biếng dựa vào cửa, nhìn Âu Cảnh Nghiêu đang thu dọn đồ đạc, hỏi: “Âu Cảnh Nghiêu, cậu nói xem, ngày đó tại sao lại uống nhiều rượu như vậy?”

Âu Cảnh Nghiêu, đang thu dọn đồ đạc nghe thấy vậy, ngón tay mảnh khảnh của anh dừng lại, khóe môi khẽ mím lại, anh tiếp tục thu dọn đồ đạc, không để ý đến Mộc Tử Hoành.

Mộc Tử Hoành thấy vậy, ngầm hiểu tên này không chịu nói.

Anh cười trêu chọc: “Âu Cảnh Nghiêu, thích một người phải đi thổ lộ, phòng trường hợp thành lốp dự phòng”.

Âu Cảnh Nghiêu vừa nghe, lại dừng tay, nhìn nghiêng, đôi mắt ấm áp trở nên sắc bén hơn, thờ ơ hỏi: “Cậu rất muốn biết sao?”

Mộc Tử Hoành vội vàng gật đầu, muốn biết, luôn muốn biết! rong mắt ba người họ, Âu Cảnh Nghiêu luôn tuân thủ quy củ cũng sẽ có lúc thất thố, quả thực khiến người ta không dám tin.

Mộc Tử Hoành đáy lòng cười xấu xa, vì muốn để cậu ta nhìn thấy kiệt tác sau khi say của mình, đêm đó anh đã liều mình bồi quân tử .

Hiếm hoi lắm mới thấy bộ dạng kia của Âu Cảnh Nghiêu.

Âu Cảnh Nghiêu lạnh lùng : “Cậu, năm nay, vẫn độc thân như cu.

Mộc Tử Hoành trừng mắt, nổi điên với Âu Cảnh Nghiêu: “Âu Cảnh Nghiêu, cậu nguyền rủa tôi? Cậu vậy mà lại hy vọng tôi độc thân, chính cậu còn chưa thoát kiếp đó đâu. Rủa tôi không phải rủa chính cậu sao?”

Âu Cảnh Nghiêu cầm máy tính lên, lấy cặp và chìa khóa xe, bước ra khỏi khu văn phòng, sau vài bước, anh quay lại nhìn Mộc Tử Hoành.

Mộc Tử Hoành nhìn thấy ánh mắt của anh, mí mắt anh bát giác nhảy lên.

Người đàn ông độc miệng này, không được xúc phạm.

“Âu Cảnh Nghiêu, dừng lại đi, nếu còn muốn nói gì đó để đả kích tôi, vậy thì cậu vẫn nên nhanh chóng tan ca đi.”

Nhà cậu ăn cơm sớm hơn nhà tôi, nếu về nhà muộn, mẹ cậu lại phải ân cần dặn dò tan tầm về nhà sớm một chút, không được chơi bời bên ngoài, bên ngoài rất nhiều người xấu.

Cậu mau về đi, miễn cho mẹ cậu lại niệm kinh” Mộc Tử Hoành chế nhạo nói.

Âu Cảnh Nghiêu vừa nghe, đầu mày cau có.

Anh còn chưa nói gì nữa mà, cậu ta đã sợ hãi rồi sao ? “Bình thường lá gan của cậu cũng lớn lắm mà. Tôi còn chưa có lên tiếng đâu, cậu đã bị dọa thành như vậy.

Tôi chỉ muốn nói, xe của cậu đã được dọn dẹp sạch sẽ , tự mình đến nhà xe xem đi.” Những lời châm biếm của Âu Cảnh Nghiêu lượn lờ bên tai Mộc Tử Hoành khiến anh cảm thấy ớn lạnh.

Nhìn thấy ánh mắt cậu ta cũng trở nên sâu thẳm, khóe miệng nở nụ cười châm chọc, nhạo báng.

Mộc Tử Hoành vừa nghe, cả người mềm nhữn, tựa người vào cửa để đứng vững.

Tính toán sai, tính toán sai, anh cũng coi như thông minh, nhưng lại không hiểu nổi tính khí của Lục Hạo Thành cùng Âu Cảnh Nghiêu .

Nghĩ đến giây tiếp theo sẽ nổi nóng, nháy mắt lại trở nên hiền lành ít nói.

Khi nghĩ lúc này sẽ dễ nói chuyện, nháy mắt lại tức giận gầm lên giống như dã thú, làm cho anh có chút không đỡ nỗi, không phải có chút, mà là hoàn toàn không chống đỡ được.

Như tên Âu Cảnh Nghiêu trước mắt này, giọng điều bình thản, cũng rất lịch sự, nhưng có thể cho bạn nghe sự uất giận cùng trào phúng trong lời nói, hơn nữa còn không chút nào che dấu.

“Đi, Âu Cảnh Nghiêu, cậu đi đi, không cần ở trước mặt làm chướng mắt tôi.” Mộc Tử Hoành xua đuổi.

Không thể chọc vào thì anh phải lần trồn.

Âu Cảnh Nghiêu nhàn nhạt liếc nhìn tên bạn một cái rồi xoay người liền rời đi.

Mộc Tử Hoành cũng quay người đi vào văn phòng, nếu còn nhìn thấy Âu Cảnh Nghiêu, tối nay chắc anh không nuốt nổi cơm mắt .

Âu Cảnh Nghiêu vừa bước tới thang máy, đã đụng phải Ninh Phi Phi vừa tan ca.

Ninh Phi Phi cười ngọt ngào: “Thư ký Âu, tan ca rồi .”

“Vâng” Âu Cảnh Nghiêu thờ ơ gật đầu, cũng không liếc nhìn Ninh Phi Phi.

Anh hơi nheo mắt lại, trên khuôn mặt hiền lành và điễn trai lại có một nét buồn man mác.

Ninh Phi Phi liếc anh, lại nhìn về thang máy, thấy anh không phản ứng, cô kêu lên: “Thư ký Âu, thang máy đến rồi.”

Âu Cảnh Nghiêu đang cúi đầu suy nghĩ mấy chuyện, trong nháy mắt hoàn hồn lại, sau đó ngắng đầu liếc nhìn Ninh Phi Phi, “Cám ơn!” Ngay lập tức, anh sải bước vào thang máy.

Ninh Phi Phi cũng đi theo vào, lúc này trong lòng có chút căng thẳng.

Cửa thang máy từ từ đóng lại, không gian nhỏ bé lập tức trở nên áp lực và yên tĩnh.

Ninh Phi Phi đáy lòng thầm nghĩ, hình như tâm trạng thư ký Âu không được tốt.

Cô khẽ nâng mắt nhìn Âu Cảnh Nghiêu, chỉ thấy anh vẫn đang cúi đầu, giữa hai lông mày có nét ưu sầu cùng ưu thương.

“Âu, thư ký Âu, sắc mặt anh không tốt, có gì không thoải mái sao?” Cô liều hỏi, trong giọng nói đầy lo lắng.

Âu Cảnh Nghiêu lúc này mới nhận ra Ninh Phi Phi cũng đang ở trong thang máy, nhanh kiềm chế cảm xúc và khẽ lắc đầu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK