Mục lục
Một Thai Ba Bảo Papa Tổng Tài Siêu Hùng Mạnh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 276: Cô ấy không đơn giản chút nào.

“Cảm ơn chú Lục!” Lam Tử Nhiên nhìn Lục Hạo Thành cười.

Vài lần gặp nhau, anh đối với cậu bé rất tốt, vượt quá giới hạn của một người bình thường.

Tối về bàn bạc với anh trai một chút, xem có tìm được cha của họ không.

Vì đã đến Giang thành rồi, thì phải tìm người cha mà mẹ chưa bao giờ nhắc đến.

Cần Nghiên nhìn rồi nói: “Nhiên Nhiên, không được ăn những thứ quá mặn, nếu không chút nữa uống nhiều nước, con sẽ đi vệ sinh thường xuyên, đẻ tối rồi ăn”.

“Ò!I” Nhiên Nhiên muốn ăn món sườn, nhưng rồi phải gắp vào chén của mẹ.

Lục Hạo Thành nhìn vào, liền chau mày, nhìn Cẩn Nghiên nói: “Cô Lạc, chuyện quay phim không vội……

Lạc Cần Nghiên cười ngắt lời anh: “ Lục tổng, anh không vội, Nhiên Nhiên chúng tôi vội, nó còn một bộ phim nữa phải quay?”

Nếu như không phải Lam Hân không nhận sự giúp đỡ của cô ấy, cứ muốn tự kiếm tiền mua nhà, thì cô ấy sẽ không ký hợp đồng với Lục Hạo Thành đâu.

Nhiên Nhiên còn nhỏ, để cậu bé chạy hai bên thật sự rất mệt!

Ánh mắt Lục Hạo Thành thoáng đãng, nhìn vào Nhiên Nhiên, khuôn mặt hiện rõ nét đau lòng.

Lam Hân nhìn Lạc Cẩn Nghiên, cúi đầu, ánh mắt tràn đầy xấu hỏ.

Cô gắp một ít thức ăn nhẹ để vào chén của Nhiên Nhiên, “Ăn đi, mau ăn đi!”.

“vâng!” Lam Tử Nhiên cười tươi gật đầu, cúi đầu lặng lẽ ăn đồ ăn của mình, dáng vẻ ngoan ngoãn đó khiến người ta rất thương.

Lục Hạo Thành nhìn thấy vậy trong lòng bỗng cảm thấy khó tả.

Mộc Tử Hoành nhìn Lục Hạo Thành, biết được suy nghĩ trong lòng anh.

Nhưng hôm nay gây chuyện ở tập đoàn Lục Trân, Tàn Ninh Trân sẽ càng thù ghét Hạo Thành.

Anh ấy nhìn hai người một cách khác nhau, vốn dĩ hai người họ là những người hạnh phúc nhất, và cũng là hai gia đình giàu có nhát, giờ đây cả hai phải trải qua rất nhiều đau khổ.

Gia đình của Hạo Thành tan vỡ, Lam Hân có nhà không thể về.

Hazz!!

Ông trời thật biết cách trêu đùa bọn họ.

Đã tách hai người họ trong suốt bao năm qua?

Cho dù là thanh mai trúc mã, thì Cố Ức Lam chưa bao giờ rời xa có gia, với tính cách của Lục Hạo Thành, anh vẫn sẽ chọn Cố Ức Lam, đặt cô vào trong tim để yêu thương.

Suy cho cùng, vào thời điểm đó, không ai quan tâm đến cảm xúc của Hạo Thành, một lúc mắt đi mẹ và chị gái của mình, cả thế giới của anh như đều sụp đổ.

Mà Cố Ức Lam, biết Hạo Thành không vui, chỉ cần lúc Hạo Thành đi học về, cô lại bám lấy và chọc cho Hạo Thành vui, có lẽ thời điểm đó, chỉ có Cố Ức Lam, mới cho Hạo Thành một hơi ấm duy nhát.

Một bữa cơm, mọi người đều suy nghĩ khác nhau, tâm trạng của Lục Hạo Thành là rối loạn nhất.

Để làm cho bầu không khí lắng dịu, Mộc Tử Hoành luôn tìm chủ đề để nói với Lạc Cẩn Nghiên, chỉ một lúc sau cả hai đều trò chuyện với nhau rất vui vẻ.

” giám đốc Mộc……

“Cô Lạc, sau này chúng ta đều làm việc trong một công ty, cô đừng gọi tôi như thế nữa, cứ gọi tôi là Tử Hoành đi!”. Mộc Tử Hoành cười và ngắt lời Lạc Cẩn Hi.

Lạc Cần Hi cười, đến mức cũng không quan tâm, cô ấy là người quản lí, có các mối quan hệ ở mọi cấp độ, khi đó cũng không còn khách sáo nữa.

Cười: “vậy giám đốc Mộc anh cũng đừng khách sáo, cứ gọi tôi là Cẩn Nghiên nhé!”.

Mộc Tử Hoành cười híp mắt nhìn cô ấy, gương mặt vui vẻ nói: ‘Cần Nghiên, đã nói là đừng khách sáo, cô lại gọi tôi là giám đốc Mộc rồi”.

Mộc Tử Hoành vừa nói vừa móc điện thoại của mình, đưa ra trước mặt Lạc Cẩn Nghiên, anh ta nói: “Cần Nghiên, để tiện cho công việc sau này của chúng ta, chúng ta kết bạn wechat nhé!”

Lam Hân nhìn vào hành động của Mộc Tử Hoành, Mộc Tử Hoành này cũng biết làm trò đấy, rõ ràng là có ý với Cẩn Nghiên.

“Được!” Lạc Cẩn Nghiên cũng lấy điện thoại di động ra rồi hai người kết bạn wechat với nhau.

Sau khi Mộc Tử Hoành kết bạn wechat, chỉ có hai từ để diễn tả, đó là hạnh phúc, hạnh phúc đến mức khiến anh muốn đứng dậy chạy mười vòng trên sân để kiềm chế niềm vui sâu thẳm trong lòng mình.

Trong lòng anh, Lạc Cẩn Nghiên xuất hiện như nữ thần của mình.

Anh ấy đã đặc biệt thay đổi danh thiếp thành Cẩn Nghiên.

Mặc dù không thể xem được nhật ký của cô ấy, muốn xem bạn trai của cô ấy trông như thế nào?

Nhưng trên bàn ăn, anh kìm nén sự kích động này.

Mộc Tử Hoành nhìn Lạc Cần Hi cười hỏi: “Cẩn Hi, mọi người không dự định về Giang thành để phát triển sao? Giang thành điều kiện tốt hơn rất nhiều”.

Khi nhìn vào Lam Hinh, anh cười: “Có lẽ vậy”.

Có lẽ vậy, câu nói đó khiến cho Mộc Tử Hoành hưng phấn vô cùng.

“Sẽ tốt thôi, dù sao thì Giang thành là thành phố lớn nhất của nước A này, ở đây, Nhiên Nhiên sẽ phát triển tốt hơn”. Lục Hạo Thành bắt ngờ lên tiếng.

Anh cũng hi vọng Nhiên Nhiên ở bên cạnh, như vậy anh cũng có thể cùng Lam Lam chăm lo cho hai anh em họ.

Lạc Cẩn Nghiên bỗng nhiên cười duyên dáng nhìn Lục Hạo Thành, cô ấy nhớ người đàn ông này, luôn tỏ ra lạnh lùng, khóe miệng cô ấy gợi lên cảm giác thích thú hỏi: “hình như Lục tổng rất quan tâm đến Nhiên Nhiên nhà chúng tôi”.

Bỗng nhiên Cần Nghiên phát hiện một vấn đề, khuôn mặt của Lục Hạo Thành và Nhiên Nhiên, nhường như có chút giống nhau.

Nếu nói về cha của ba anh em bọn họ, ngay cả Lam Hân cũng không biết đó là ai?

Trong tiềm thức, Lam Hân không hề muốn tìm lại cha của những đứa trẻ.

Cô ấy luôn đau lòng cô gái tốt bụng và mạnh mẽ này.

Lục Hạo Thành cong môi cười nho nhã, nụ cười rạng rỡ đối diện với Cẩn Nghiên, cười tươi: “Cô Lạc, Lam Lam và Nhiên Nhiên đều là những người có thể mang lại lợi ích to lén cho tập đoàn Lục Thị chúng tôi, tôi đương nhiên sẽ quan tâm đến họ”.

“Không hồ là gian thương, tính toán thật tuyệt diệu, nếu Lục tổng đã có tâm như vậy, vậy thì, tôi cũng không ngại trở về Giang thành để phát triển, dù sao nơi đây cũng là môi trường thuận lợi, chắc chắn không có gì phải nghi ngò”.

Lam Hân vừa nghe, hưng phần cười hỏi: “Cẩn Nghiên, cô thật sự đồng ý về Giang thành phát triển sao? vậy Ôn tổng thì làm sao?” Ôn Lang là bạn trai của Cần Nghiên, cũng là người có danh tiếng địa vị, quen Cẩn Nghiên đã ba năm rồi.

Cẩn Nghiên cười híp mắt nói: “Lam Lam, cô đấy, chính là đơn thuần, cho nên tôi mới lo lắng cho cô, dễ bị người khác lừa, còn tôi và Ôn Lang? sau này như thế nào còn chưa biết được? với lại ở Giang thành anh ấy cũng có nghiệp vụ, gần đây đang ở Giang thành.”

Lạc Cần Nghiên nói xong, dùng ánh mắt quỷ dị nhìn Lục Hạo Thành.

Lục Hạo Thành cũng dùng ánh mắt thản nhiên nhìn lại cô ấy.

Anh đối với cô là thật lòng, nhưng cho dù là như vậy, Lạc Cần Nghiên cô ấy cũng không thể ngăn cản được tấm lòng của anh đối với cô.

Lam Hân bát lực cười, tại sao bọn họ luôn coi cô là cô gái đơn thuần cơ chứ?

Cô chẳng đơn thuần chút nào cả.

Cô cười: “Cẩn Nghiên, cô đừng có luôn nghĩ rằng tôi đơn thuần như vậy có được không?” Lam Hân có chút ngại, dù sao cũng đang ở trước mặt Lục Hạo Thành và Mộc Tử Hoành.

“Biết rồi, biết rồi, Lam bấy bì và Nhiên Nhiên của chúng ta rất đáng yêu.” Cẩn Nghiên vừa nói, liền nhìn Nhiên Nhiên, thấy Nhiên Nhiên có chút buồn ngủ dựa trên vai của Lam Hân, dưới ánh mắt cô quệt qua một chút đau lòng.

Cô ấy nhất định sẽ cố gắng hét sức có thể, để Nhiên Nhiên trưởng thành theo tháng năm, trở thành minh tinh trẻ nồi tiếng nhát.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK