Nói xong, cô ta từng bước đi tới tới gần Diệp Huân.
"Cô không sao chứ?" Ôn Nhã đưa tay muốn đụng vào vai cô ấy.
Thân thể Diệp Huân lui về phía sau vài bước tránh thoát, tuy nghiêng ngả lảo đảo, nhưng may có Nguyễn Nặc kéo lại nên không đến mức chật vật té ngã.
"Tôi không sao." Diệp Huân cố nén sự khó chịu trong dạ dày, khóe miệng gợi lên chút độ cong.
"Nhưng lúc nãy tôi thấy cô nôn rất nhiều." Ôn Nhã tiếp tục tiến lên muốn đỡ cô ấy: “Tôi đỡ cô đến ghế sô pha bên kia ngồi xuống nhé."
Nhất định là do thấy cô ta ngồi cùng với Từ Lẫm nên cô ấy đã bị kích thích. Thế nhưng lúc nãy, cũng là do Sở Từ kêu cô ta qua đó, vậy nên cô ta mới chủ động ngồi bên cạnh anh ta.
"Oẹ." Diệp Huân đẩy Ôn Nhã ra, sau đó chạy ra bên ngoài.
Ôn Nhã không ngờ rằng cô lại đẩy mình ra. Cô ta không đứng vững muốn ngã xuống. Thế nhưng cảnh tượng đó lại không hề xảy ra như trong dự kiến của cô ta vì Từ Lẫm đã vươn tay ra vòng lấy hông cô ta, kéo cô ta vào lòng.
"Từ Lẫm......" Ôn Nhã cảm kích nhìn về phía Từ Lẫm, rõ ràng không uống rượu nhưng cả khuôn mặt của cô ta dần dần đỏ lên.
Nguyễn Nặc khiếp sợ đứng nguyên nguyên chỗ, thì ra đây là cái gọi là “Dẫu lìa ngó ý còn vương tơ lòng”, nhưng như vậy cũng quá đả thương trái tim Diệp Huân rồi đó.
Vốn dĩ Nguyễn Nặc cảm thấy hình ảnh của Từ Lẫm là dịu dàng thâm tình nên cô rất thích, bây giờ xem như cô đã hiểu rõ, đối với người mình để ý thì anh ta rất dịu dàng, cũng không thèm quan tâm có gây ngộ thương cho người khác hay không.
Nguyễn Nặc vội vàng chạy ra ngoài tìm Diệp Huân thì thấy cô ấy đang ngồi xổm ngay vách tường cách đó không xa mà nôn.
Cũng may lúc nãy cô cũng không dùng hết giấy mà nhân viên phục vụ đưa.
Nguyễn Nặc đứng ở một bên chờ cô ấy nôn xong thì đưa giấy qua.
"Cám ơn." Diệp Huân cầm lấy lau miệng. Bây giờ, trong cả khoang miệng của cô ấy đều là hương vị chua xót: “Tôi đi trước."
"Bây giờ cô như thế này thì có thể đi được không?" Nguyễn Nặc đi theo bên cạnh: “Nếu không hay là cô gọi cho bạn đến đây đón cô đi, tôi chờ với cô."
Diệp Huân quay đầu nhìn về phía Nguyễn Nặc: “Không cần đâu, lúc nãy tôi đã bảo người đại diện của tôi đến đây rồi, cô ấy sẽ đưa tôi về. Lúc này hẳn là đã đến rồi."
"Vậy được rồi." Nguyễn Nặc nghe cô nói như vậy mới thoáng yên tâm chút: “Tạm biệt."
"Ừ." Diệp Huân tiếp tục đi về phía trước. Người đại diện đã đến đây, nhưng bên cạnh cô không có Từ Lẫm, cô ta không mắng cô là tốt lắm rồi, sao lại có thể đưa cô về nhà.
Nguyễn Nặc chậm rãi quay trở lại phòng, hình ảnh lúc nãy Từ Lẫm ôm Ôn Nhã lại thoáng hiện lên trong đầu cô. Vì muốn chọc tức người mình quan tâm mà làm liên lụy đến một cô gái khác, anh ta cần gì phải như vậy chứ.
Sau khi Nguyễn Nặc đi vào, Từ Lẫm và Ôn Nhã đều ngồi trở lại đúng vị trí ban đầu, không ai để ý đến Diệp Huân đã rời đi.
Từ Kha nhìn thấy Nguyễn Nặc đã trở lại, vỗ vỗ vào vị trí bên cạnh, ý bảo cô ngồi xuống chỗ này.
Nguyễn Nặc bước nhanh ngồi xuống bên cạnh anh. Từ Kha để ý thấy sắc mặt của Nguyễn Nặc rất kém, hé miệng: “Muốn trở về thì phải tìm lý do giải vây trước."
Nghe thấy lời này của anh, Nguyễn Nặc ngẩng đầu chống lại chống lại đôi mắt tối đen đó, tim cô bỗng đập chậm nửa nhịp.
Anh không quan tâm đến Ôn Nhã sao?
Nếu như vậy, về trước càng tốt, cô không muốn tiếp tục ngồi lại đây nữa. Vì thế, Nguyễn Nặc cầm lấy ly rượu anh đang uống thừa trước mặt, ngửa đầu uống cạn.
Chất lỏng lạnh lẽo màu hổ phách từ từ chảy vào khoang miệng của cô, Nguyễn Nặc không biết uống rượu, chỉ có thể trực tiếp nuốt xuống.
Uống xong, Nguyễn Nặc lại nhìn về phía Từ Kha, cười cười: “Tôi lợi hại không?"
Từ Kha đưa tay ôm lấy khuôn mặt của cô, nhìn gương mặt của cô dần dần đỏ lên.
Chậc, sao cô lại nhanh say thế!
Nguyễn Nặc không biết hiện tại ánh mắt của mình có bao nhiêu mê ly, đôi mắt vốn trong trẻo lúc này như bịt kín một tầng sương mù.
Anh luôn nói cô là mèo ngốc, nhưng bây giờ cô lại tìm lý do để anh có thể về nhà.
"Anh mau khen tôi đi." Nguyễn Nặc mang dáng vẻ đòi được khen thưởng thưởng, muốn dán lỗ tai đến sát miệng của anh để nghe anh khen cô, kết quả nửa người trên nằm nhoài trên người Từ Kha.
Từ Kha một tay ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn của Nguyễn Nặc: “Mới nửa ly mà đã say thành như vậy rồi?"
"Tôi không có say." Nguyễn Nặc nghiêng đầu sang chỗ khác không nhìn anh, tầm mắt dừng ở hình ảnh Từ Lẫm cùng Ôn Nhã đang ngồi ở đối diện.
Ôn Nhã dường như có chút giật mình. Cô ta vốn cho rằng người phụ nữ này cũng giống như Diệp Huân, ở đây cũng chỉ để làm nền, nhưng không ngờ người phụ nữ này lại có thể tiếp xúc thân thể với Từ Kha như thế.
Ôn Nhã lén nhìn Từ Lẫm một cái thì thấy không biết anh ta đang suy nghĩ gì mà thất thần.
Chắc là cũng tò mò vì sao người phụ nữ trước mặt này lại có thể được Từ Kha chăm sóc như vậy.
Từ lúc nghe Diệp Huân nói đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy Từ Lẫm, còn chuyện lúc nãy Từ Lẫm ôm mình, trái tim treo cao của Ôn Nhã đã buông xuống.
Cho dù lúc trước mình nhẫn tâm chia tay với anh ta nhưng tim của anh ta luôn đặt trên người mình, điểm này, cho tới bây giờ chưa bao giờ sai.
Nhìn hai người ở đối diện, Nguyễn Nặc chỉ cảm thấy bọn họ vô cùng xứng đôi, dù sao trong mắt đều chỉ có đối phương.
Từ Kha đứng lên, nhìn xung quanh một vòng: “Tôi đưa cô ấy về trước."
"Này, sao lại về sớm vậy?" Sở Từ khoát tay: “Tôi thấy mới vừa bắt đầu thôi mà, mặt cậu còn chưa đỏ nữa."
"Cô ấy đỏ rồi." Từ Kha nói như vậy nhưng một tay lại đưa lên che đi khuôn mặt của Nguyễn Nặc. Do khuôn mặt của Nguyễn Nặc nhỏ nên chỉ cần một bàn tay của anh là đã che kín toàn bộ.
"Ưm." Nguyễn Nặc giãy dụa lung tung, tay cô bỗng nhiên hất trúng vài ly rượu trên bàn. Một ly trong đó bắn tung tóe lên chiếc váy trắng tuyết của Ôn Nhã.
Từ Kha đình chỉ động tác, nhìn về phía Ôn Nhã.
"Em không sao." Ôn Nhã lấy tay che đi vết rượu trên váy, nhìn Từ Kha ở đối diện, ánh mắt dịu dàng lại khoan dung: “Cũng do cô ấy uống rượu thôi."
Từ Kha dời tầm mắt, cần lấy bàn tay của Nguyễn Nặc kiểm tra: “Đỏ rồi."
Nguyễn Nặc nhíu mi, ủy khuất chờ mong nhìn anh: “Vừa nãy có chuyện gì vậy?"
"Không có chuyện gì cả, chúng ta về nhà." Từ Kha chặn ngang ôm cô ra khỏi phòng.
Bàn tay đang che đi vết rượu trên váy của Ôn Nhã từ từ trở thành nắm chặt làn váy. Vì sao cô ta gây họa nhưng có thể cho rằng không xảy ra chuyện gì được?
Tuy Ôn Nhã cũng không tức giận nhưng đáy lòng mơ hồ cảm thấy không thoải mái.
Từ Lẫm ở bên cạnh tựa hồ ngầm hạ quyết định nào đó, anh ta bỗng nhiên đứng lên: “Tôi cũng đi về trước, lần khác uống cùng các cậu."
Sở Từ vốn dĩ nghe anh ta nói phải đi thì biểu tình không hờn không giận, nhưng nghe thấy câu nói phía sau thì lại hòa hoãn, lập tức tươi cười: “Cậu nhớ rõ cho tôi, tôi nhất định sẽ hạ gục cậu."
"Được."
Ôn Nhã thấy Từ Lẫm cứ như vậy mà đi ra ngoài, có phải anh ta không chú ý đến cô đang che vết rượu trên váy hay không? Nếu bây giờ cô cứ thất thố mà đi ra ngoài như vậy thì chẳng phải là sẽ bị người ta chê cười hay sao.
Nhưng hai anh em nhà họ Từ rời đi rất nhanh. Trên bàn lúc này có rất nhiều người đàn ông xa lạ, bọn họ bắt đầu cụng ly với nhau, Ôn Nhã không muốn ngồi gần người đàn ông mà cổ sặc mùi nước hoa đàn ông bên cạnh.
Cô ta suy nghĩ một lúc, cuối cùng vẫn rời khỏi.
Nguyễn Nặc bị Từ Kha quăng vào ghế sau. Sau đó anh cũng ngồi xuống ghế bên cạnh, chờ anh đóng cửa thì lái xe lập tức khởi động xe.
"Giả vờ đủ chưa?" Từ Kha kéo Nguyễn Nặc lại sát người, tay phải nâng cổ của cô lên ép cô phải nhìn vào anh.
"Ưm." Nguyễn Nặc muốn nghiêng đầu sang chỗ khác, không muốn nhìn anh, thế nhưng cổ lại không thể động đậy, chỉ có thể nhắm mắt lại: “Tôi không thoải mái."
Ánh mắt Từ Kha vô cùng sắc bén, cô không dám nói dối trước đôi mắt này.
"Nếu uống rượu, tôi làm gì với cô thì cô cũng không nhớ rõ đúng không."
Có ý gì?
Nguyễn Nặc chậm rãi cảm giác được ngón tay của anh lau qua bờ môi của cô, đầu ngón tay lành lạnh chạm vào đôi môi ấm nóng.
Nguyễn Nặc đột nhiên mở mắt ra: “Đừng."
"Tỉnh rượu rồi?" Từ Kha rốt cục dừng động tác: “Vừa nãy cô mới quan tâm chăm lo cho một người say rượu, sao lại không học được bộ dạng say rượu là như thế nào vậy?"
"Tôi..." Bị chọc thủng thẳng thừng, Nguyễn Nặc không còn lời nào để nói: “Vậy sao anh còn diễn theo tôi?"
"Nếu cô bị những người khác nhận ra là giả vờ say thì tôi cũng sẽ gặp họa." Từ Kha nói: “Nói tôi đưa một người giả bộ về nhà nhưng đúng hơn là muốn tìm cớ để rời đi."
May mắn, Từ Kha không hỏi cô chuyện ly rượu.
Có lẽ là rượu khiến cho người ta can đảm hơn, khiến cô làm chuyện gây tổn thương cho nữ chính trong truyện.
Nhưng không ngờ Từ Kha lại bảo vệ cô. Nguyễn Nặc nghĩ cách giải thích cho chuyện này đại khái là vì cô không làm mất mặt mũi của anh.
Cảm giác được Từ Kha dần dần thả lỏng, Nguyễn Nặc lập tức dịch người ra xa.
Nhưng ngay lúc về đến nhà họ Từ, rượu mà Nguyễn Nặc uống đã bắt đầu có tác dụng.
Cô thật sự say.
Khuôn mặt cô vốn đỏ bây giờ càng đỏ hơn, khiến cho cô khi nhìn về phía Từ Kha thì bắt đầu muốn anh ôm mình.
Xong rồi, lại lúc muốn Từ Kha bế.
Từ Kha ngồi trên xe đang xem di động, bỗng nhiên anh cảm giác Nguyễn Nặc đang nhìn mình với ánh mắt càng ngày càng mãnh liệt.
Từ Kha nhìn về phía Nguyễn Nặc, chỉ thấy cô đang từ từ dịch người về phía anh, dựa vào lòng anh. Anh cũng có uống rượu đó, vậy mà con mèo ngốc này lại còn dám dựa sát anh như vậy.
Sau khi ngả vào lòng Từ Kha, Nguyễn Nặc mới thả lỏng cơ thể. Cồn khiến cho đầu óc cô trở nên mơ mơ màng màng, cô chỉ cảm thấy trong lòng anh thực ấm, không tự chủ cọ cọ đầu.
Từ Kha cứng lại, cái con mèo ngốc sợ anh muốn chết này lại tự dâng mình lên cửa.
Cũng may anh không có thói lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn. Sau khi xuống xe, anh ôm Nguyễn Nặc vào biệt thự rồi quăng cô cho dì Trần chăm sóc: “Đêm nay cho cô ta ngủ ở phòng khách."
"Vâng." Nguyễn Nặc còn muốn đi qua ôm Từ Kha nhưng bị dì Trần cố hết sức cản lại, rồi dẫn cô vào phòng rửa mặt chải đầu.
Đây không phải là lần đầu tiên dì Trần chăm sóc người say rượu, nhưng Nguyễn Nặc là người mà bà cảm thấy mất sức nhất.
Thấy cô vẫn muốn ra bên ngoài chạy, dì Trần tìm vài người hầu mới cho cô nằm trên giường được: “Cô Nguyễn, ngủ ngon."
"Ưm." Nguyễn Nặc ôm chặt chăn: “Đại nhân vật phản diện..."
"Cô Nguyễn, cô nói cái gì thế?" Dì Trần cho rằng cô có chuyện muốn nói với mình nên dựa sát lại.
"Đáng ghét... Đại nhân vật phản diện..." Nguyễn Nặc nói bằng hơi: “Còn nữa, cám ơn."
Dì Trần không hiểu được cô đang cái gì, nhưng khi nghe xong câu cuối cùng thì bà lại cười.
Haiz, người say rượu thì có thể dặn dò gì được chứ?! Dì Trần giúp cô dịch chăn xong thì đi ra ngoài.
Không được bao lâu, Nguyễn Nặc lăn qua lăn lại không ngủ được, bên người như thiếu thứ gì đó thật khiến người ta khó chịu.
Nguyễn Nặc ngồi dậy, xiêu xiêu vẹo vẹo đi ra ngoài, dựa vào trí nhớ còn đang mơ hồ, cô đi vào một căn phòng khác.
Từ Kha vừa mới tắm sạch mùi rượu xong. Anh mặc tắm áo dài bước ra khỏi phòng tắm thì chợt nghe thấy tiếng mở cửa của phòng mình, sao đó có một người đi vào.
Nguyễn Nặc mặc áo ngủ, ôm gối đầu đi đến trước mặt anh, ánh mắt của cô nửa mở, ngay lúc cô nhìn thấy anh, cô lập tức vứt gối đầu sang một bên, sau đó lập tức nhào về phía anh. Từ Kha mặc tắm áo dài không cột chặt, lập tức đã bị cô kéo rơi xuống đất.