• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Khói mù dưới đáy mắt Nguyễn Nặc dần tản ra, đứng lên chậm chạp đi về phía anh, cô chưa kịp chủ động nắm lấy tay Từ Kha, anh đã nắm tay cô trước, nhẹ nhàng kéo cô đến trước mặt anh.

Đau.

Cô hơi nhíu mày, mới vừa rồi cả tâm trí đều lo lắng cho Tiểu Ngư nên không phát hiện cánh tay của mình bị trầy da. Nhưng bởi vì vết thương không sâu, cũng không đau lắm cho nên bị cô bỏ qua.

Chỉ thấy anh cúi đầu xuống chăm chú nhìn vào vết thương kia.

"Từ Kha, của em chỉ là chuyện nhỏ, vì cứu em mà Tiểu Ngư bị thương nghiêm trọng hơn, em muốn chờ cô ấy đi ra." Nguyễn Nặc sợ anh sẽ trực tiếp dẫn cô về, cho nên trước tiên kể lại mọi chuyện rõ ràng.

Cô vừa nói, tay còn lại không được nắm kéo lấy ống tay áo của anh, trong động tác mang theo chút làm nũng, trong đôi mắt cũng có sự mong đời nhìn anh.

"Đi lấy hộp cứu thương đến đây, ở chỗ này xử lý vết thương cho cô ấy một chút." Cuối cùng Từ Kha vẫn thỏa hiệp, để cho Nguyễn Nặc ngồi xuống cái ghế bên cạnh, còn mình thì ngồi bên cạnh cô.

Không cần nhắc nhở, Lục Tu lập tức hiểu được, người Từ Kha nói là anh ta, vì vậy anh ta vội vàng hành động, ôm hồ sơ đứng lên, "Vậy tôi đi lấy hộp cứu thương."

Nguyễn Nặc chậm rãi nghiêng cơ thể của mình về phía Từ Kha, nghiêng đầu dựa vào cánh tay bền chắc của anh, cô muốn rút tay từ trong tay của anh về, kết quả lại bị anh nắm chặt hơn, "Có hơi đau."

Nghe được lời này Từ Kha mới buông lỏng cái nắm tay. Anh rủ mắt xuống, làm cho Nguyễn Nặc không nhìn thấy được suy nghĩ của anh vào giờ phút này.

Nhìn làn da vốn dĩ trắng nõn bây giờ lại bị trầy da của cô, Từ Kha cảm thấy mảnh màu đỏ kia làm cho anh thấy mà giật mình, chuyện này để anh không vui, cô giống như một đứa trẻ làm bằng thủy tinh, hơi không chú ý một cái sẽ rớt bể, nhưng hết lần này đến lần khác cô lại không thích anh bỏ cô vào hộp gấm mà bảo vệ.

Cảm thấy Từ Kha không thích hợp, Nguyễn Nặc nghĩ đến tính đặc biệt của ngày hôm nay, sợ đã kích thích đến anh, chỉ có thể lấy hết can đảm nói chuyện với anh: "Từ Kha, anh có muốn hôn em không?"

Bỗng nhiên bị cô hỏi như vậy, Từ Kha dẫn bừng tỉnh, lệ khí dưới đáy mắt đã chậm rãi tản ra chút, cúi đầu hôn lên mi mắt của cô một cái, "Chờ một lát anh giúp em bôi thuốc."

"Được." Nguyễn Nặc hơi ngẩng đầu lên, để cho sự đụng chạm của anh càng không kiêng dè gì. Rốt cuộc Từ Kha vẫn là nhân vật phản diện hung ác, sao cô có thể quên mất thuộc tính này được.

Sau khi chờ môi của anh rời khỏi mặt mình, Nguyễn Nặc mới chậm rãi mở mắt ra, tầm mắt chạm đến một bóng người quen đang đứng ở bên kia hành lang.

Ôn Nhã đứng yên ở đó, liếc mắt nhìn bọn họ, cô may mắn rời khỏi đó một chút nên tránh thoát trận tai nạn kia, nhưng bởi vì bạn của cô bị thương, nên Ôn Nhã đi theo đến, lại không nghĩ rằng sẽ nhìn thấy một màn như vậy.

Ở trong dự tính của cô ta, Từ Kha vốn nên một lòng một dạ với cô ta, thậm chí dùng hết mọi cách để ép cô ta ở bên cạnh anh, nhưng bây giờ trong lòng anh chính là Nguyễn Nặc, trong mắt đều là cô gái kia, thậm chí một một cái liếc mắt cũng lười nhìn cô ta.

Ở thế giới này, điều may mắn duy nhất của cô ta chính là Từ Lẫm vẫn luôn đứng bên cạnh cô ta nhưng không biết vì cái gì, cho dù Từ Lẫm quan tâm cô ta mọi mặt, nhưng không vội nói chuyện về lần đó giữa cô ta và Từ Kha.

Ôn Nhã cũng không nghĩ đến trong lúc vô ý đã sáng tạo ra một nhân vật phản diện hoàn mỹ như vậy, hưng ác lại rất thâm tình, nhưng nhân vật phản diện như vậy lại không thuộc về cô ta.

Hình như Nguyễn Nặc đã chú ý đến sự xuất hiện của cô ta, Ôn Nhã đang muốn trừng cô một cái, lại phát hiện Từ Kha đã chú ý đến sự thất thần của Nguyễn Nặc, trực tiếp đưa tay che kín mắt cô, hôn xuống môi cô giống như là đang trừng phạt.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK