• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nguyễn Nặc kiên nhẫn nặn từng cái hoành thánh, cảm nhận được ánh mắt của Từ Kha, quay đầu lại nhìn thẳng vào anh, sau đó chỉ tay vào vỏ hoành thánh trên thớt, khóe miệng cong lên: "Lại đây giúp đi."

Vốn chỉ muốn anh không tiếp tục đứng nhìn cô như vậy nữa, dù sao thì cô cũng không kỳ vọng vào tài nấu nướng của anh. Nhưng ngoài dự đoán của Nguyễn Nặc, ấy vậy mà Từ Kha bước vào bếp rửa tay.

Sau đó đứng bên cạnh mình, nhìn cô với vẻ mặt chân thành.

"Ừm, anh cầm vỏ hoành thánh lên trước, sau đó cho nhân vào rồi nặn là được." Không biết tại sao khi bắt gặp ánh mắt của anh, trái tim cô lại loạn nhịp, thậm chí còn nói vấp. Nguyễn Nặc suy nghĩ một lúc, bổ sung thêm một câu: "Thật ra anh không cần phải miễn cưỡng, em có thể tự mình làm hết, anh cứ chờ ăn là được."

Than ôi, đại ca hãy buông tha cho con mèo nhỏ tội nghiệp là cô đi.

Từ Kha bình tĩnh cầm vỏ hoành thánh trên thớt lên, nhưng không làm bước tiếp theo: "Nếu em đã bảo anh giúp, sao anh có thể đứng một bên nhìn được."

"Được rồi." Cuối cùng vẫn là Nguyễn Nặc mở miệng trước, cô đã hiểu ý hành động của anh, tiến lại gần anh, đặt tay lên tay anh, dạy anh cách cho nhân vào vỏ và cách nặn hoành thánh.

Từ Kha thấy cô đặt những đầu ngón tay trắng nõn và mềm mại lên tay mình, sau đó hướng dẫn anh từng bước một.

Hơi thở mang theo mùi hương thanh nhã của hoa linh lan, anh cúi đầu xuống nhìn khuôn mặt đỏ bừng của cô, thì thầm bên tai cô, cố bỏ những suy nghĩ đó ra khỏi đầu, lấy lại bình tĩnh, mới kiềm chế được ham muốn hôn cô.

Con mèo ngốc này vẫn đang mải mê hướng dẫn, mà không biết mình đang vô thức quyến rũ người khác, nhìn vành tai ửng đỏ của cô, cuối cùng anh không nhịn được cúi đầu xuống cắn nhẹ lên.

Từ Kha cảm nhận được người bên cạnh lập tức cứng đờ người lại, anh cười tủm tỉm, bỏ qua cho tai của cô.

"Đừng." Nguyễn Nặc dùng vai đẩy anh ra, sau đó thu tay và lùi lại để giữ khoảng cách với anh, khuôn mặt mang theo vẻ tủi thân, dạy làm hoành thánh mà cũng bị bắt nạt.

Cô muốn bịt cái tai bị anh cắn lại, nhưng nghĩ tay mình dính bột mì nên không thể chạm vào được, động tác dừng lại giữa không trung: "Anh, anh học được chưa?"

Từ Kha không đành lòng nhìn dáng vẻ tủi thân của cô, nhưng vẫn muốn trêu chọc cô một chút: "Nếu chưa học được, em sẽ dạy lại sao?"

"Hả?" Nguyễn Nặc nhìn anh với ánh mắt ngạc nhiên, chẳng phải chỉ số thông minh của nhân vật phản diện rất cao sao, sao lại không học được cách gói hoành thánh vậy, nghĩ lại, có phải anh có ý đồ muốn mình dạy lại anh hay không, người đàn ông này đúng là chiều quá sinh hư mà: "Không dạy, em không hài lòng với người học sinh này."

Nguyễn Nặc phớt lờ anh, tự mình gói bánh.

Từ Kha biết cô đoán được ý nghĩ của mình, nhìn dáng vẻ tức giận của cô, cũng không nỡ bắt nạt cô nữa, nên lặng lẽ bắt chước động tác của cô mà bắt đầu gói hoành thánh.

Anh chăm chú nhìn khuôn mặt của cô, xác nhận cô đã nhếch khóe miệng tỏ ra hết giận mới cảm thấy yên tâm.

Tính tình của Bánh Bao từ trước đến nay đều rất tốt, điều này khiến anh cảm thấy áy náy vì hành vi bắt nạt cô vừa rồi.

Đã nhiều năm rồi anh chưa từng có cảm giác áy náy, nhưng bây giờ, đối mặt với Nguyễn Nặc, cảm giác áy náy và không thể kiềm chế được yêu thích đã dâng trào hết ra ngoài, khiến anh thoát khỏi vực thẳm của sự thờ ơ, trở lại điểm ban đầu.

Hai người nhanh chóng gói xong hoành thánh, Nguyễn Nặc bảo anh đi tắm, còn mình thì chuẩn bị nước để nấu.

Trước đây, luôn cảm thấy anh rất kỳ quái và đáng sợ, nhưng bây giờ không còn cảm giác đó nữa, khi anh vì mình mà đứng ra chiến đấu với yêu quái, Nguyễn Nặc biết bọn họ đã rơi vào tay nhau.

Không ai buông tha cho ai.

Cô cho hoành thánh đã nấu chín vào bát, sau đó đổ canh rong biển trứng vừa nấu vào, vừa định bưng ra thì Từ Kha đã quay lại và bao cô ngồi ở phòng ăn, để anh bưng cho.

Nguyễn Nặc ngồi nhìn điện thoại di động, đột nhiên nhận được cuộc gọi của Diệp Huân.

Đầu bên kia điện thoại vang lên tiếng khóc, trái tim của Nguyễn Nặc như thắt lại, vội vàng hỏi: "Sao vậy, Diệp Huân?"

Đối phương vẫn đang khóc nức nở, thỉnh thoảng còn xen lẫn tiếng cười không kiềm chế được: "Từ Lẫm, anh ấy tỏ tình với tôi, tôi rất vui, đã thầm thích anh ấy từ lâu, cuối cùng bây giờ cũng được đáp lại."

"..." Nguyễn Nặc há miệng không nói thành lời, đây là nam chính muốn bỏ rơi nữ chính?

Nhưng trước đây khi cô đọc, có ghi kết cục là HE mà.

Từ Lẫm và Ôn Nhã là cặp đôi chính, ban đầu cô nghĩ cho dù thế giới có sụp đổ đi chăng nữa thì sợi dây kết nối giữa hai người họ sẽ không bao giờ đứt, nhưng tại sao bây giờ mọi chuyện lại không liên quan gì đến truyện tranh nguyên bản vậy.

Nghe tiếng khóc vì hạnh phúc của Diệp Huân, nhất thời Nguyễn Nặc không biết phải đáp lại thế nào. Diệp Huân cũng biết tình cảm mà Từ Lẫm dành cho Ôn Nhã, thế mà tại sao vẫn lao về phía anh ta không chút do dự vậy.

"Nguyễn Nặc, cô là người bạn rất quan trọng của tôi, cũng là người đầu tiên tôi gọi điện thoại nói chuyện này." Cuối cùng Diệp Huân cũng ngừng khóc, bình tĩnh lại và nói.

"Ừm." Nguyễn Nặc không dám nói lời chúc mừng, trong lòng cô cảm thấy chuyện Từ Lẫm và Diệp Huân ở bên nhau rất kỳ lạ.

Từ Kha bưng hoành thánh đến bàn ăn, đặt một cái bát ở trước mặt cô, thấy cô nghe điện thoại, cũng không nói gì, đưa tay chống cằm, nhìn thẳng vào cô.

Không được nhìn. Nguyễn Nặc phát ra khẩu hình miệng, bị anh làm cho xấu hổ, không thể làm gì khác ngoài việc đưa tay phải ra che mắt anh lại.

Khóe miệng dưới sống mũi cao của anh hơi nhếch lên, dường như anh không quan tâm đến việc tầm nhìn của mình bị chặn, mà ung dung ngồi chờ cô che mỏi tay.

"Sau này quan hệ giữa chúng ta sẽ càng trở nên thân thiết hơn." Một mình Diệp Huân cảm thấy vui vẻ, thậm chí bắt đầu tưởng tượng cảnh về sau, nói liến thoắng, sau đó mới nghĩ đến điều gì đó: "Nguyễn Nặc, sao cô không nói gì vậy?"

"Diệp Huân, cô đã nghĩ kỹ chưa?" Cô vì anh ta mà say, vì anh ta mà đau lòng, sau đó cũng chỉ vì một câu tỏ tình của anh ta mà xóa bỏ hết những nỗi đau xót trước đây của mình.

Diệp Huân dừng lại, sau đó nhanh chóng hoàn hồn: "Nguyễn Nặc, lúc nào chúng ta ra ngoài đi dạo, sẽ nói rõ với cô. Bây giờ anh ấy tới tìm tôi."

"Ừm." Có lẽ vì bản thân mình chưa từng trải qua loại khoảng cách chênh lệch như này, nên không hiểu rõ được sự hưng phấn của Diệp Huân.

Chắc hẳn phải có lý do gì đó mới khiến Từ Lẫm thay đổi nhanh như vậy, nhưng Nguyễn Nặc nghĩ lại, hình như mình không có tư cách tìm ra đáp án này, dù sao thì mình và anh ta cũng không phải là bạn bè thân thiết.

"Cứ che vậy, là sẽ đút từng miếng cho anh ăn đó."

Hai mắt bị cô che lại dần trở nên tàn nhẫn khi nghe thấy những lời cô vừa nói, như thể đoán ra được điều gì đó.

Loại chuyện này cũng mang ra nói ra được?

Với lại, anh còn muốn Bánh Bao của anh che lâu hơn cơ.

Nghĩ vậy, đột nhiên Từ Kha chủ động úp mặt vào lòng bàn tay cô, cảm nhận nhiệt độ lòng bàn tay của cô, cảm giác như được một cục bông to xoa vậy, trái tim cảm thấy mềm nhũn.

Nguyễn Nặc thu tay lại như bị điện giật, hai tay đan chặt vào nhau, ngượng ngùng nói: "Được rồi, bây giờ anh có thể nhìn."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK