"Được, được." Đáy lòng đạo diễn cũng có chút sợ đắc tội người sau lưng Nguyễn Nặc, nhưng mà nếu như cô chủ động muốn quay cảnh vừa rồi thì người phía sau cô có trách cứ, cũng không thể đổ hết lên đầu ông ta được.
Chuyên viên trang điểm tới dặm phấn cho Nguyễn Nặc, Tiểu Ngư lặng lẽ đi tới bên cạnh cô, môi kề sát tai cô nói, "Chị Nguyễn Nặc, chỗ chị té vừa rồi hình như đụng trúng vết thương lần trước, có đau không ạ? Nếu như không chịu được, chúng ta có thể nghỉ ngơi một lát."
Nguyễn Nặc lắc đầu một cái, nhấp một hớp nước ấm cô ấy đưa tới, "Không đau, chờ chị quay xong cảnh này thì đi nghỉ ngơi luôn."
Cũng chỉ có cảnh này cần cô ta đỡ, quay xong là hết.
Tiểu Ngư nhận lấy ly nước ấm cô mới vừa uống xong, tầm mắt rơi vào Ninh Thiển Du đang cười rạng rỡ ở cách đó không xa, quả thật là trước mặt người ta một kiểu, sau lưng người ta một kiểu, trước đó đối xử với Nguyễn Nặc tốt như vậy, bây giờ lại thầm bắt nạt cô trong âm thầm.
Cũng không lâu sau, lại quay thêm lần nữa, Nguyễn Nặc đi tới bên cạnh bàn. Cô đang chuẩn bị ngồi xuống thì nghe thấy Ninh Thiển Du mang ý cười nhẹ giọng nói: "Có đau không, lần này tôi nhẹ một chút nhé?"
"Vẫn nên làm đúng cảm xúc nhân vật của cô đi." Nguyễn Nặc nhàn nhạt trả lời cô ta một câu, lợi dụng quay phim để phát tiết cảm xúc cá nhân, loại hành động này đáng để kiêu ngạo sao?
Cô tiếp tục nằm trên bàn giả vờ như uống say.
Dưới ánh mắt của mọi người, Ninh Thiển Du cũng không tiện nói gì, mới vừa rồi cô ta cố ý hạ thấp giọng, chỉ để cho hai người bọn họ nghe được, nhưng Nguyễn Nặc lại dùng âm thanh bình thường để nói chuyện, dẫn đến những người bên cạnh liên tục nhìn sang.
Ninh Thiển Du coi như là một tiền bối trong giới, là nữ chính của bộ phim này nhưng lại bị một nữ phụ nói như vậy, mặt mũi đương nhiên cũng không nén giận được.
Mà mới vừa rồi nguyên nhân đạo diễn hô ngừng là bởi vì cô ta, bây giờ cô ta muốn phải phản bác lại Nguyễn Nặc thì cũng khó mà phục chúng.
Hiện tại có nhiều người nhìn như vậy, nếu lát nữa cô ta còn tiếp tục ăn hiếp Nguyễn Nặc như hồi nãy nữa thì nhất định cô ta sẽ không tránh được mà phá hỏng hình tượng dịu dàng ưu nhã của mình.
Nhưng mà, quả thật cần chút bản lĩnh thì cô ta mới có thể quyến rũ được đàn ông, để người đó lăng xê mình.
Đạo diễn ở bên cạnh kêu bắt đầu, Ninh Thiển Du bắt đầu từ từ đi tới bên cạnh Nguyễn Nặc, sau một tiếng kêu đỡ, cô ta đỡ Nguyễn Nặc tựa vào vai mình, dìu cô đi về phòng.
Ngay sau đó, là tình tiết cô ta đỡ Nguyễn Nặc nằm trên giường.
Lần này có rất nhiều người chú ý, cô ta không dám lộn xộn nữa, đè cảm giác chán ghét trong lòng mình xuống, cố gắng diễn cảnh chị em tình thâm với Nguyễn Nặc.
Cảnh quay này vô cùng hài lòng, đạo diễn vừa ý kêu xong, sau đó để cho Nguyễn Nặc đi nghỉ ngơi, quay cảnh nam nữ chủ diễn chung với nhau.
Nguyễn Nặc đi vào trong góc ngồi xuống, Tiểu Ngư chạy đến bên cạnh cô, vui mừng nói: "Chị Nguyễn Nặc, chị thật là thông minh, có ánh mắt dò xét của người khác nên cô ta không dám làm loạn nữa."
"Ừm." Tuy tính tình cô tốt nhưng cũng không thể bị ức hiếp dễ dàng được. Nguyễn Nặc cầm cái gương nhỏ lên soi gương mặt được hóa trang say rượu của mình một cái.
Mới vừa rồi che mặt một hồi nên đã bị nhòe đi một chút, nhưng lối trang điểm mang chút xốc xếch kết hợp với gương mặt này lại trở nên vô cùng quyến rũ.
Đáy lòng cô nảy ra một ý tưởng, mở điện thoại di động lên chụp cho mình một tấm. Rồi cô lại mở wechat ra gửi cho Từ Kha một tin nhắn.
Nguyễn Nặc: Khiếp sợ, hình ảnh cực kỳ bí mật của nữ diễn viên không có tên tuổi Nguyễn Nặc chỉ bán 50 tệ.
Ôm tâm trạng vui đùa gửi tin nhắn này đi, vốn nghĩ rằng anh sẽ làm lơ, nhưng nào ngờ mấy giây sau khi tin nhắn gửi đi, đối phương đã trả lời.
Từ Kha: Cho em năm ngàn, gửi bức ảnh đó qua cho tôi.
Nguyễn Nặc:?
Rất nhanh, điện thoại của cô liền hiện ra một tin nhắn ngắn, trong thẻ có thêm năm ngàn tệ.
Nguyễn Nặc lập tức phản ứng lại, mình đang dùng thẻ của Từ Kha, vậy không phải là anh chuyển năm ngàn tệ sang một tấm thẻ khác của anh hay sao.
Cô còn đang suy nghĩ thì lại nhận được tin nhắn của Từ Kha.
Từ Kha: Hình.
Xong rồi, cô đúng là tự bê đá đập chân mình mà, hết cách, Nguyễn Nặc bụm mặt gửi tấm hình mình mới chụp qua cho anh.
Nguyễn Nặc: Đủ cực kỳ bí mật chưa.
Từ Kha: Anh đã tận mắt nhìn thấy, hai lần rồi.
Nguyễn Nặc đếm đếm, hình như đúng là cô từng say rượu ở trước mặt anh hai lần, hơn nữa đều vô cùng mất mặt. Cô ôm mặt rơi vào trầm tư, đáy lòng âm thầm hạ quyết định, lần sau phải bắt Từ Kha uống say mới được.
Sau đó cũng phải để cho anh mất thể diện một lần.
Nghỉ ngơi không được một lúc, cô lại phải quay phim nữa. Bởi vì đuổi kịp tiến độ của đoàn làm phim, dẫn đến hơn ba giờ sáng cô mới trở về khách sạn. Cũng may có vệ sĩ Từ Kha sắp xếp đi theo, nếu không cô không có can đảm đi về đêm như thế này.
Đến khách sạn, Nguyễn Nặc kéo cơ thể mệt mỏi và đau nhức đi vào phòng, lặng lẽ đóng cửa lại, cố gắng làm tiếng vang giảm đến thấp nhất.
Từ Kha làm việc một ngày rồi, tránh làm phiền anh vào buổi tối.
Nhưng khi cô cởi giày xuống, bước chân nhẹ nhàng đi tới phòng khách, Từ Kha lại đang ngồi trên ghế đọc sách.
Xung quanh hình như quanh quẩn mùi thơm của cà phê.
"Muộn như vậy rồi còn chưa ngủ." Nguyễn Nặc nghi ngờ đi tới bên cạnh anh. Nhưng cô vừa mới đến gần anh thì cánh tay của anh đã vươn ra kéo cô vào trong ngực. Cô kêu lên một tiếng, "Từ Kha."
"Ừm." Từ Kha bao vây cô ở giữa bàn và anh, nhìn cô chằm chằm, "Không muốn ôm anh?"
Ngủ chung với cô một thời gian dài nên Từ Kha đã quên mất cảm giác ngủ một mình, nhưng không ngờ, hôm nay cô đột nhiên về muộn như vậy, mình lại cả đêm không ngủ được.
"Muốn chứ."
Nhìn cô gái trong ngực cúi đầu, mắc cỡ bày tỏ suy nghĩ của mình, Từ Kha không nhịn được ngẩng đầu hôn lên môi cô.
Đối với hình cô gửi hôm nay, Từ Kha rất hài lòng, mê mệt dáng vẻ cô đỏ mặt một cách khó hiểu.
Nguyễn Nặc không che giấu nội tâm của mình, buổi tối hôm nay, trừ lúc đóng phim ra thì cô luôn ôm một cái gối.
Bên miệng là mùi hương kích thích của cà phê mà anh mang tới, đáng tiếc là không hề có tác dụng nâng cao tinh thần nào, mí mắt như muốn nhắm lại.
Những thứ này đều bị Từ Kha nhìn thấy hết, ngủ trong nụ hôn của anh, cô là người đầu tiên. Nhưng mà đúng là lúc này đã muộn, thấy cô đã buồn ngủ đến như vậy rồi, anh đành giơ tay nhéo mũi cô.
Động tác này nhanh chóng làm cho cô tỉnh dậy, miệng bị chặn lại, ngay cả mũi cũng không có cách nào hít thở. Vẻ mặt của Nguyễn Nặc đầy tủi thân, nhưng lúc cô sắp không thở nổi thì Từ Kha lại tha cho mũi cô, đồng thời cũng từ từ rời khỏi môi của cô.
"Được rồi, đi tắm sau đó trở lại ngủ."
"Biết rồi." Giờ Nguyễn Nặc mới hiểu được, anh làm như vậy là để cô tỉnh táo.
Rời khỏi ngực anh, Nguyễn Nặc đi đến tủ treo quần áo đi lấy một bộ đồ ngủ tương đối kín đáo rồi đi vào phòng tắm.
Vì buổi sáng bị Ninh Thiển Du đẩy ngã nên cánh tay cô có một chỗ bị tụ máu, nhưng không phải quá nghiêm trọng.
Cô biết Từ Kha sẽ không nể mặt người làm tổn thương cô, nhưng Nguyễn Nặc cho rằng chuyện này mình có thể tự xử lý, cho nên cô tạm thời gạt.
Sau khi tắm xong, cô bôi mỹ phẩm xong mới trở lại phòng. Lúc này Từ Kha đã rửa mặt xong nằm ở trên giường.
Thấy cô đi ra, Từ Kha vỗ vị trí bên người một cái, tỏ ý cô đi qua đó.
Nguyễn Nặc đi đến mép giường, vén một bên chăn lên chui vào. Cô ở trên thế giới này được đối xử cũng không tệ lắm, nhân vật phản diện làm ấm giường cho cô.
Cô mang ý cười, bò sang bên người anh rồi hôn lên trên gương mặt anh một cái, ngọt ngào nói: "Ngủ ngon."
"Ngủ ngon."
Nguyễn Nặc cảm giác động tác anh ôm cô giống như lúc cô ôm gấu bông mà ngủ.
Trước đây cô chính là một đứa trẻ thiếu cảm giác an toàn.
Hóa ra Từ Kha cũng vậy.
Ngày hôm sau, lúc Nguyễn Nặc tỉnh lại thì phát hiện Từ Kha còn chưa đi làm, thử đưa tay đẩy anh ra, nhưng chỉ một giây sau đã bị anh ôm vào lòng.
"Tỉnh rồi?" Hai tay Nguyễn Nặc để ở trước ngực của anh.
" Ừ." Từ Kha bấu vào eo cô, "Hôm nay nghỉ."
Nguyễn Nặc vừa định hỏi có phải anh tới trễ hay không, nhưng cô chưa bói đã biết, trả lời anh, "Vậy có muốn cùng em đi quay phim hay không, nhưng mà có thể sẽ quay rất khuya."
"Được."
Sau khi hai người sửa sang một lúc, Từ Kha vẫn đeo khẩu trang màu đen cùng cô đi đến đoàn làm phim.
Đây là lần đầu tiên anh tới đoàn phim Trì đáo đích lễ, hơn nữa bởi vì anh ít khi xuất hiện ở trước truyền thông cho nên đa phần người của đoàn đều cho rằng hôm nay Nguyễn Nặc mang thêm một người vệ sĩ tới.
"Chị có cảm thấy vệ sĩ hôm nay của Nguyễn Nặc hơi quen quen không?" Trợ lý của Ninh Thiển Du nói.
"Giống ai?" Tầm mắt Ninh Thiển Du khẽ lướt qua người đàn ông đeo khẩu trang đó, dáng người này rất hợp thẩm mỹ của cô.
Cao khoảng một mét chín, hơn nữa vóc người cũng không tệ lắm.
Đáng tiếc, là một tên vệ sĩ.
"Nếu cô ta và tổng giám đốc Từ đã tuyên bố ở bên nhau thì anh ta có khi nào cải trang đi cùng cô ta đến đây không?" Sau khi trợ lý của Ninh Thiển Du quan sát lần thứ n, vẫn hoài nghi đó chính là tổng giám đốc Từ.
"Làm sao có chuyện đó được." Ninh Thiển Du cười ha ha, trong mắt đều là vẻ khinh thường, "Tổng giám đốc Từ là hạng người gì, bỏ công việc đi hầu một người không có tiếng tăm như cô ta sao?"
Trợ lý lắc đầu một cái, "Cái này thì em không biết."
Hôm nay, phân cảnh diễn của Nguyễn Nặc rất nhiều, nhưng lúc nghỉ ngơi cơ bản đều ngồi chung với Từ Kha, điều này không khỏi làm những người bên cạnh rối rít nhìn sang, bắt đầu suy đoán thân phận của người đàn ông kia.
Nguyễn Nặc cầm ống hút chọt trân châu, trà sữa thì ngọt nhưng trong lòng cô lại chua, "Đã bịt kín mặt anh như vậy rồi mà vì sao vẫn còn có nhiều phụ nữ nhìn lén anh như vậy."
"Không biết." Từ Kha lạnh nhạt nói, "Anh đã quen không quan tâm rồi."
Vậy cũng đúng, nhân vật phản diện đến chỗ nào cũng tỏa sáng. Ở trong truyện tranh, độ nổi tiếng của anh thậm chí còn cao hơn cả nam chính, nhưng bởi vì Từ Lẫm là con ruột của tác giả nên cho dù nhiều lần bị đề nghị đổi nam chính nhưng vẫn không chịu làm.
Bên đoàn phim xảy ra một trận xôn xao nhưng nhanh chóng lắng xuống, Nguyễn Nặc giương mắt nhìn sang, người tới là người cô quen.
Tề Khiết Nhạc.
Cô ta cao ngạo nhìn chung quanh một lần, cuối cùng tầm mắt rơi vào phía Nguyễn Nặc. Cô ta chậm rãi đi tới, trên mặt mang vẻ cao ngạo, "Cô Nguyễn, xin hỏi tổng giám đốc Từ ở đâu, tôi có chuyện muốn tìm anh ấy."
Giọng điệu của cô ta rõ ràng không có ý "xin xỏ".
Mà Từ Kha đang ở ngay bên người mình nhưng Tề Khiết Nhạc này lại không biết.
Nguyễn Nặc không đứng dậy mà lười biếng ngước mắt nhìn về phía cô ta, "Cô tìm anh ấy có chuyện gì không?"
"Quả thật có chuyện, nhưng không liên quan đến cô." Tề Khiết Nhạc cười nói, "Đây là chuyện riêng giữa tôi và tổng giám đốc Từ."