Xung quanh đây toàn là người, nơi này không thích hợp để xem nó. Nguyễn Nặc nghiêng đầu nhìn về phía sau một chút, những diễn viên quần chúng ở đằng sau đều hướng ánh mắt về phía trước nhìn nhóm diễn viên chính tiến hành nghi thức khởi động máy, không có ai chú ý đến cô cả.
"Cám ơn." Diệp Huân dựa vào Nguyễn Nặc mới đứng vững, ngượng ngùng nhìn cô.
"Không có gì. Cô đứng qua bên này một chút, bên kia nhiều người." Nguyễn Nặc chủ động nhích về bên phải để cô ấy có chỗ đứng.
Diệp Huân gật gật đầu, tiếp tục đứng ở bên cạnh cô.
"Đúng rồi, Diệp Huân, tôi còn chưa biết cô diễn nhân vật gì đó." Nguyễn Nặc nhớ rõ trong truyện tranh không hề có người này xuất hiện, về diễn viên của《 Một Đời Gặp Tiên》, cô cũng chỉ nhớ rõ nhân vật nam chính Mộ Phong do Từ Lẫm đóng vai và Ôn Nhã đóng vai Vân Điệp.
Đại khái là vì giữa bọn họ quả thật từng có một đoạn tình, hơn nữa cũng từng chia lìa cho nên hai người bọn họ diễn rất nhập tâm. Thế cho nên hành động của Ôn Nhã được Từ Duy Du thưởng thức và đào đến bên mình.
Hai người bọn họ cũng thành CP khó thành trên màn ảnh.
Nếu để fans biết bọn họ là CP thật sự, phỏng chừng fans sẽ nghiêng về một phía mà bắt đầu công kích Ôn Nhã.
Nhưng tác giả truyện tranh đột nhiên tuyên bố chỉnh đốn và cải cách cốt truyện, còn ngừng đăng truyện định kỳ, nội dung sau này còn chưa đăng, cụ thể như thế nào chỉ có tác giả mới biết được.
"Tôi diễn vai Vân Điệp." Diệp Huân đè thấp thanh âm, không cho người chung quanh nghe được.
Cái gì? Vân Điệp rõ ràng là vai diễn của Ôn Nhã, làm sao có thể là Diệp Huân đóng.
Nhưng khi ánh mắt cô nhìn về phía vẻ mặt viết hai chữ vui vẻ của Diệp Huân, Nguyễn Nặc không thể nói ra những suy nghĩ trong lòng được: “Tôi biết vai này phân cảnh quay cũng không ít, vì sao cô không đi lên tham gia nghi thức khởi động máy?"
Hai mắt Diệp Huân dần dần ảm đạm, vô hồn nhìn Từ Lẫm đang đứng trong đám người, cô ấy cắn môi, nói: “Nhờ mang ơn mới nhận được vai, tôi sao xứng lên đó?"
Tối hôm đó cô ấy một mình đứng ở một nhà ga gần câu lạc bộ tư nhân chờ xe, vừa mới bị người đại diện mắng không biết nắm bắt cơ hội, cô ấy khổ sở muốn lập tức trở về nhà tìm góc ngồi khóc. Thế nhưng ví tiền của cô ấy không cho phép. Cuối cùng cô ấy không thể đi taxi, vả lại ngay lúc này Từ Lẫm lại muốn đưa cô ấy về nhà, Diệp Huân liền đồng ý. Lúc đó trong đầu cô ấy vô cùng loạn, tất cả đều là những lời nhục mạ của người đại diện đối với cô ấy. Ma sai quỷ khiến thế nào, trong lúc đó cô ấy lại mở miệng xin Từ Lẫm một cơ hội.
Từ Lẫm nghe cô ấy nói như vậy, dường như anh thở dài nhẹ nhõm một hơi, lập tức đồng ý.
Nguyễn Nặc không ngờ cô ấy lại thay đổi cảm xúc nhanh như vậy. Cô đưa tay xoa xoa bả vai của Diệp Huân: “Dù sao cũng là một nhân vật tốt, cô cố lên."
"Ừ." Diệp Huân nói: “Cô cũng cố lên."
Buổi sáng, sau khi hoàn thành nghi thức khởi động máy xong, đạo diễn bắt đầu thu xếp chuẩn bị quay phim.
Phân cảnh của Nguyễn Nặc ít đến đáng thương nên cũng chưa tới cảnh, đoàn bắt đầu chụp ảnh Diệp Huân và Từ Lẫm trước khi quay. Cô vốn tính đứng một bên học tập, nhưng không ngờ khách sạn gọi điện thoại tới nói phòng cô đặt bị rò rỉ nước, bây giờ phải trở về lấy hành lý đổi sang phòng mới.
Phòng mà Từ Kha đặt trước cho cô là của một khách sạn năm sao, sao lại có thể phát sinh sự cố này?
Thế nhưng quầy lễ tân của khách sạn đã gọi điện rồi, Nguyễn Nặc chỉ có thể nói cho Lâm Tiểu Di và Diệp Huân một tiếng là cô phải về khách sạn trước.
Cô đến tìm nhân viên lễ tân để lấy thẻ phòng mới, sau đó lên phòng lúc đầu lấy hành lý vừa mới đặt mấy tiếng đồng hồ trước. Cô đi xem xét căn phòng này một lần thì phát hiện cái gọi là rò rỉ nước chỉ là trên cửa phòng tắm có một tấm bảng ghi “Cẩn thận trượt ngã”.
Chẳng lẽ là do khách sạn này yêu cầu cao sao?
Nguyễn Nặc cầm hành lý của mình bước vào thang máy lên tầng cao nhất, trong sảnh rộng lớn chỉ có một căn phòng. Cô quẹt thẻ phòng rồi đi vào, lúc này cô mới phát hiện căn phòng này so với căn phòng nhỏ bé lúc nãy đúng là khác nhau một trời một vực.
Chỉ riêng thảm lông dê mà cô đang dẫm lên cũng mang lại cảm xúc vô cùng cao cấp chớ nói chi là cả một bộ sô pha đều làm bằng da thật và chiếc bình cổ kia.
Nghĩ đến đây, Nguyễn Nặc lập tức dừng bước, nhỡ đâu lát nữa khách sạn bảo cô đền bù thì sao cô có đền nổi không đây?
Đáp án hiển nhiên là không, cô lập tức cúi đầu quan sát nơi mà mình mới đi qua, xong rồi, thảm lông bị cô làm bẩn rồi. Ở thế giới cũ thì cô còn có thể thản nhiên ở lại, nhưng ở thế giới này suy cho cùng cô cũng chỉ là một con mèo: “Không được, không thể ở phòng này được, đáng sợ quá."
Nguyễn Nặc dựa theo đường cũ vô cùng cẩn thận rút lui. Đợi đến khi cô lùi đến cửa, eo của cô đột nhiên bị chế trụ, cả người bị ấn trên tường.