Kiều lão đầu giận vô cùng, đập tay xuống bàn: ""Không quy củ!"
Ở trong ấn tượng của A Vi, ông nội chưa bao giờ phát giận với Tiểu Cẩn lớn như vậy.
Tiểu Cẩn vốn bất bình ông nội gả tỷ tỷ cho người kia, giờ phút này còn nhìn thấy ông nội thiên vị nam nhân goá vợ đó, trong lòng khó chịu, oa một tiếng khóc lớn. A Vi vội vàng đi qua ôm Tiểu Cẩn vào lòng, thấp giọng dỗ hắn vài câu, kéo hắn trở về phòng.
Lúc trở lại, A Vi có chút không biết làm sao, đành áy náy cúi đầu xin lỗi Thần Hiên: "Tiểu Cẩn hắn còn nhỏ, không hiểu chuyện."
Thần Hiên lắc đầu, thản nhiên nói: "Không sao."
Kiều lão đầu dẫn Thần Hiên vào nhà chính ngồi xuống, sợ trong nhà sơ sài, cháu rể sẽ để ý, thấy nét mặt hắn cũng không để ý, lo lắng trong lòng lúc này mới để xuống.
A Vi thay ông nội rót hai tách trà, sau đó liền đi vào bếp.
Kiều lão đầu cười nói: "Trong nhà chỉ có chút trà thô, ngươi dùng tạm."
Thần Hiên theo lễ nghĩa nói cảm tạ, bưng trà nóng khẽ nhấp một miếng.
Trong nhà bếp, A Vi cùng Nguyệt Lan nấu cơm, trong lòng vừa thấp thỏm lo lắng không biết ông nội cùng Thần Hiên nói gì với nhau, sợ hai người nói gì khiến người kia khó xử, lại vừa nhất nhất đáp lại mấy lời hỏi thăm của Nguyệt Lan.
Nguyệt Lan bỗng nhiên cười cười có chút ẩn ý, vừa chuyền một đĩa thức ăn qua vừa dán sát vào tai A Vi thì thầm: "Bộ dạng của hắn cao lớn như vậy, ở trên giường ngươi chịu được sao?" Nguyệt Lan từ trước đến giờ đều lớn mật, trong lòng lại hiếu kì không thôi. Khi trước A Vi còn chưa gả, nàng cũng ngại ngùng không dám cùng hảo tỷ muội nói chuyện nam nữ, bất quá hiện tại lại có thể thoải mái chia sẻ chuyện tư mật rồi.
A Vi khó hiểu, suy nghĩ một lát: "Hắn rất thích sạch sẻ, ngủ cũng không ngáy". Tuy còn chưa ngủ cùng một giường nhưng A Vi nghĩ, mấy lời như vậy là đủ rồi.
Nguyệt Lan vươn tay gõ nhẹ đỉnh đầu A Vi: "Ai thèm hỏi ngươi chuyện này, quên đi, da mặt ngươi mỏng như vậy."
A Vi không biết Nguyệt Lan đến tột cùng muốn hỏi gì, dù sao lối ngủ của Thần Hiên cũng rất tốt, về sau chung giường cũng sẽ dễ dàng hơn. Nghĩ tới sau này, mặt nàng lại không tự chủ đỏ hồng. . Nguyệt Lan thấy, không khỏi cười rạng rỡ.
Trong nhà chính, Kiều lão đầu vừa lòng vuốt râu một cái. Cháu rể của ông thoạt nhìn nói năng thận trọng, bất quá đàm luận đến chuyện trám sứ cũng không tích chữ như vàng. Hai người mặc dù thân phận có khác, có thể tìm được đề tài chung để nói chuyện, cũng không phát sinh tình huống gì xấu hổ như trong tưởng tượng của A Vi, thậm chí còn chút hợp ý hợp lòng.
Giờ phút này, nét mặt lạnh lùng nhàn nhạt của Thần Hiên có chút xin lỗi cùng kính trọng: "Lúc trước gặp người ở sạp trám sự, thật có ý tứ muốn được người dạy dỗ nhưng lại sợ người không muốn mất công, liền che giấu thân phận mình. Nay mong người bỏ qua chuyện cũ, chỉ giáo cho hậu bối, Thần Hiên được ích lợi không nhỏ."
Hắn biết lão nhân này mặc dù xuất thân hương dã nhưng lại là một thân tuyệt kĩ, tuyệt không thể mang đi so sánh với những người thợ trám sứ bình thường khác. Hôm nay nói chuyện một hồi, Kiều lão đầu cũng không ngại đem toàn bộ hiểu biết của mình ra giải thích, khiến cho Thần Hiên càng thêm khâm phục tài nghệ cao thâm của lão nhân trước mặt.
Kiều lão đầu uống một ngụm trà, cảm thấy trà thô nhà mình đột nhiên thơm hương ngọt ngào, tư vị được vãn bối xem như Hành Tôn đạo hạnh cao siêu này thực sự hưởng thụ. Chưa kể đối phương lại còn là đại sư thâm tàng bất lộ, thái độ luôn thành thành thật thật, một chút nịnh nọt giả tạo cũng không có.
Bất quá, Kiều lão đầu cũng không quá vui vẻ, trong lòng vẫn còn vướng mắc chuyện đại sự trọng yếu hơn, vòng vo dời đề tài: "Thần Hiên, ta không ngại chuyện tin đồn kia, A Vi sẽ không để ý, chúng ta đều hiểu, những tin đồn kia lan ra là có nguyên do, bất quá cũng không phải là lỗi của ngươi."
Đề tài kéo tới tin đồn, Thần Hiên như ở trong mộng mới tỉnh, người hắn đang tiếp chuyện không chỉ là một vị tiền bối cùng nghề mà còn là ông nội của nương tử bên người hắn.
Lời này của Kiều lão đầu rõ ràng là có ý hỏi thăm, bất quá Thần Hiên giật mình, chỉ có thể nói: "Đa tạ người thông cảm."
Kiều lão đầu thấy hắn không muốn nói nhiều, cũng không miễn cưỡng, ngược lại nói thêm một câu: "Cháu gái ta từ 8 năm trước đã không có cha mẹ, quanh quẩn đi theo lão nhân như ta thật sự quá khổ sở. Đứa nhỏ chưa biết cảnh đời gì, nếu có chuyện gì không đúng khuôn phép thì ngươi cũng đừng quá so đo, từ từ mà dạy dỗ. Ta già đi, sau này chỉ còn có ngươi bên cạnh nó."
Thần Hiên không dám nói gì, cũng không dám đáp ứng. Hắn nghĩ, có lẽ thừa dịp đang cùng lão nhân trò chuyện vui vẻ thế này thì tranh thủ nói ra rồi khẩn cầu lượng giải cũng tốt. Trên người bây giờ mặc dù không có ngân lượng nhưng nếu lão nhân nguyện ý tin tưởng thì hắn đương nhiên sẽ không nuốt lời, sau này bồi thường gấp đôi, có yêu cầu thế nào thì liền làm theo thế ấy.
Hắn lấy dũng khí, đang định mở miệng, bỗng nhiên rèm cửa bị vén lên, A Vi tiến vào, nói cơm đã làm xong, bàn cũng đã bày tốt.
Thần Hiên im lặng thở dài trong lòng, chợt có chút nuối tiếc, nói sớm một phút trước là xong xuôi rồi…
Trên bàn cơm, Kiều lão đầu đem bình rượu quý mình nâng niu bày ra, cùng Thần Hiên một ly lại một ly uống. Lão nhân đã lâu không uống rượu, ba chén năm ly đã ngà ngà say. Đáy lòng Thần Hiên vốn không yên, rượu uống vào như không có tư vị gì.
Có hai người chỉ lo uống rượu, Tiểu Cẩn còn đang giận dỗi không chịu ăn cơm, một bàn thức ăn ngon chỉ có A Vi cùng Nguyệt Lan dụng tâm giải quyết.
Nguyệt Lan từ trước đến giờ nói nhiều, lúc này lại theo A Vi cùng nhau trầm mặc, ước chừng là vì từ trước tới nay chưa bao giờ ngồi cùng bàn cơm với một người tao nhã lịch sự như vậy, nhất thời không biết nói cái gì cho phải, sợ mở miệng vô duyên, chọc người không vui.
Kiều lão đầu càng nhìn cháu rể càng vừa lòng. Hôm nay cùng hắn nói chuyện xong lại càng thêm an tâm với nhân phẩm của hắn, đáy lòng vốn lo lắng những tin đồn kia cũng được cởi bỏ.
" A Vi, trên bếp ông nội có hầm một nồi canh gà, mang cho Thần Hiên một chén đi." Kiều lão đầu nói một câu.
A Vi việc đáp ứng, lại mang theo chén của Kiều lão đầu: "Ông nội, người cũng thử một chén nhé?"
Kiều lão đầu lắc đầu: "Ta lớn tuổi rồi, không dám ăn nhiều, buổi tối chướng bụng sẽ khó ngủ. Ngươi mau bưng một chén cho Thần Hiên đi."
A Vi vào bếp, bắt gặp Tiểu Cẩn đang đứng lấp ló cạnh bếp lò. Thấy tỷ tỷ tiến vào, Tiểu Cẩn có chút hoảng sợ.
"Tỷ." Tiểu Cẩn chột dạ gọi một tiếng.
"Đói bụng sao? Để tỷ làm cho đệ một ít đồ ăn." Thức ăn trên bàn cũng không còn nhiều, Tiểu Cẩn vừa rồi giận dỗi không chịu ăn, chắc chắn sẽ đói bụng.
Tiểu Cẩn lắc đầu: "Ta đã ăn mấy miếng bánh bơ, không đói bụng chút nào."
A Vi nhìn trên bàn có bày một đĩa bánh bơ, biết là ông nội mua cho Tiểu Cẩn.
Lúc này cũng không có người khác, A Vi vừa vặn bắt lấy cơ hội cùng Tiểu Cẩn trò chuyện, nhắc hắn không cần lo lắng cho nàng, đừng cùng ông nội giận dỗi, chú tâm vào việc học mới tốt.
Tiểu Cẩn thật sự không hiểu, tỷ tỷ đều đã nghe qua những tin đồn kia, thế mà một chút sợ hãi cũng không có là thế nào?
Tiểu Cẩn cúi đầu: "Ta muốn tỷ tỷ trở về, giống như cuộc sống lúc trước."
A Vi nhéo gò má phúng phính của hắn, cười: "Được rồi, tỷ hứa, về sau có thời gian rảnh rỗi sẽ đến trường thăm ngươi."
A Vi cầm chén múc canh, Tiểu Cẩn đứng ở một bên, vẻ mặt vẫn chưa hết lo sợ. A Vi đành buông chén dỗ hắn vài câu, sau đó mới đem canh ra ngoài, đặt trước mặt Thần Hiên.
Hắn nhàn nhạt đáp: "Cám ơn."
Nguyệt Lan nghe xong không khỏi kinh ngạc, có đôi phu thê nào mà lại khách khí đến vậy sao? Nàng liếc qua, cười cười nhìn đôi gò má hây hây đỏ của A Vi.
Thần Hiên bưng canh, phát hiện lớp váng mỡ gà trên mặt đã được vớt sạch. Rõ ràng là chỉ cùng hắn ăn qua hai bữa cơm, thế mà nàng đã phát hiện bản thân hắn không thích dầu mỡ.
A Vi thấy Thần Hiên chỉ nhấp một ngụm, chân mày nhíu thật chặt.
Kiều lão đầu có chút ngạc nhiên, vội hỏi: "Sao vậy? Không ngon à?"
Nguyệt Lan cũng nói: "Ta hầm mấy canh giờ, thịt cũng đã mềm kĩ, có vấn đề gì sao?"
Thần Hiên không đáp, uống một hơi cạn sạch, cuối cùng lại nhịn không được ho khan vài tiếng.
Dọn dẹp xong xuôi cũng đã đến lúc trời gần tắt nắng, Nguyệt Lan đã ở lại Kiều gia cả ngày, ở nhà cũng còn rất nhiều việc chưa giải quyết xong, liền phải cáo từ trở về. A Vi đem mấy thứ hôm nay nàng mang về chia cho hảo tỷ muội, Nguyệt Lan ngượng ngùng không dám nhận. Đến khi Kiều lão đầu lên tiếng, bảo rằng nếu nàng còn khách khí thì từ nay về sau cũng không dám làm phiền nàng nữa, miễn cho lòng người áy náy thì Nguyệt Lan mới không chối từ rồi.
Tiễn bạn ra cửa, A Vi mới quay lại dẹp bình rượu trống rỗng trên bàn, ông nội lúc này mới thật sự ngấm men say, tầm mắt có chút mơ hồ buông lỏng. Nàng nhanh chân vào bếp nấu một ít trà giải rượu, đút từng muỗng cho lão nhân, sau đó mới cẩn thận giúp ông nội rửa tay chân, đỡ người vào đi nghỉ ngơi.
Thần Hiên thấy Kiều lão đầu như thế, trong lòng cũng biết cơ hội có thể nói rõ ràng mọi chuyện cũng mất đi rồi. A Vi thấy thời gian cũng không còn sớm, ước chừng về đến nhà cũng là chạng vạng tối, liền đi đến phòng Tiểu Cẩn dặn dò vài câu, sau đó liền cùng Thần Hiên chào cáo từ trưởng bối rồi rời đi.
Suốt quãng đường Thần Hiên vẫn duy trì trầm mặc ít nói, A Vi cũng sớm thành thói quen.
Đi đến sườn núi thì hắn đột nhiên dừng lại, ôm cổ họng của mình, khàn khàn hỏi: "Nơi này có thể… Suối… Có thể?"
A Vi nghe thấy thanh âm biến dạng của hắn, đoán rằng hắn không quen uống rượu, lại bồi ông nội không ít ly cho nên cổ họng không thoải mái. Nàng vội vàng đem hắn tới bên bờ suối, Thần Hiên vội vàng ngồi, nâng tay vốc nước định uống. A Vi chưa từng thấy hắn có bộ dạng vội vàng cấp thiết thế này bao giờ, liền vươn tay ngăn trở.
Nước này không thể uống như vậy, ngươi chờ một chút." Nàng đi tới dưới một tán cây xum xuê, hái một chiếc lá bản to, xoay thành hình cái phễu, hướng xuống suối múc một ít lên.
Thần Hiên lúc này mới chú ý tới, trong nước nguyên lai có không ít dị vật trắng đục. A Vi chờ nước trong lá cây chầm chậm lắng hết vật trắng, trong vắt trở lại mới đưa đến bên miệng hắn, dặn dò: "Uống một ít thôi, chịu khó về nhà rồi uống thêm."
Thần Hiên tỏ ý đã biết, cúi đầu uống vài ngụm.
"Đã đỡ khó chịu chưa?" A Vi nhẹ giọng hỏi.
Thần Hiên nuốt nước bọt, gật đầu, trong lòng có chút lo lắng lại bị hắn lập tức đè xuống. A Vi sợ hắn vẫn chưa thoải mái, gấp đến độ không biết làm sao. Nước suối này thật sự không thể uống nhiều, hắn lại đau họng như vậy…
Trong lúc tiểu cô nương rối trí, Thần Hiên đã khẽ vỗ vai nàng, vẻ mặt thư thái hơn một chút, ra hiệu tiếp tục đi. Khó khăn lắm hắn mới có thể hỏi: "Sao trong nước lại có nhiều dị vật trắng như vậy?"
A Vi giải thích: "Trên núi Tiểu Từ có rất nhiều đất sét, đã khai thác mấy trăm năm nay. Mỗi ngày mỗi ngày bụi đất sét đều theo gió tung bay như vậy, cho nên hầu hết các dòng suối trong thôn đều trở nên không sạch sẽ. May mà Thuỷ Trúc thôn là thôn duy nhất không có đất sét trắng, bằng không cũng sẽ như các thôn khác, nếu không đào giếng thì muốn tìm một ngụm nước uống cũng khó khăn.
Thần Hiên gật gật đầu, hắn thiếu chút nữa thì quên mất, Thanh Dụ trấn vốn nổi danh về đồ sứ, trừ bỏ lịch sử sâu xa, xung quanh cũng có các mỏ đất sét trắng trữ lượng lớn nhỏ khác nhau, chất lượng lại tốt nhất nhì. Xem ra chỉ khổ cho bách tính sinh sống trong vùng mà thôi.
Bắt đầu tiến lên sườn núi Đại Từ, A Vi phát hiện tốc độ của Thần Hiên có chút chậm lại, đoán chừng hắn mệt mỏi, nàng cũng từ từ thả chậm cước bộ.
Kỳ thật Thần Hiên cũng mệt mỏi, trong lòng hắn là có chuyện không rõ, thấy A Vi đi chậm liền đi tới sóng vai với nàng.
"Ngươi thật sự không tin những tin đồn kia?" Thần Hiên cảm giác cổ họng đã khá hơn, hỏi một câu.
Hôm nay nhìn thấy phản ứng của các thôn dân cùng Tiểu Cẩn, Thần Hiên cũng hiểu được lúc trước hình tượng của mình trong lòng bọn họ thập phần khó coi, thậm chí là đáng sợ. Nhưng nàng lại tựa hồ như không hề có chút ảnh hưởng nào. Đêm tân hôn kia hắn cũng đã từng hỏi nàng, nàng đã nói không ngại nhưng lúc ấy hắn chỉ nghĩ rằng nàng đơn giản không thể nói thật tâm mình mà thôi.
A Vi nghĩ nghĩ, thành thật đáp: "Kỳ thật đến hôm nay ta mới nghe thấy những tin đồn kia."
Thần Hiên kinh ngạc.
Hai người nói thêm mấy câu, mới biết mấy lời nói đêm tân hôn kia là ông nói gà bà nói vịt.
"Vậy ngươi hiện tại nghĩ như thế nào?" Thần Hiên thấy nàng chỉ thuỷ chung cúi đầu nói chuyện, không biết rốt cuộc trong lòng nàng đang nghĩ gì.
A Vi đi tới phía trước, một lát sau mới xoay đầu nhìn hắn, trong giọng nói tràn đầy sự chắc chắn: "Khi ta nghe những chuyện kia, trong lòng thật sự có chút sợ hãi. Đến lúc xuống núi, nhìn thấy ngươi thì lại cảm thấy ngươi nửa điểm cũng không giống như người trong lời đồn đãi kia. Về nhà trông thấy đệ đệ Tiểu Cẩn, nhớ tới chính Kiều gia cũng từng bị người ta truyền đi không ít lời sai quấy, ta liền biết chính mình không nên sợ hãi. Năm đó Tiểu Cẩn vừa đầy tháng cha mẹ ta đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn mà ra đi, lúc ấy cũng rất nhiều lời đồn đãi, nói Tiểu Cẩn là điềm xấu, đem cha mẹ khắc chết, sau này còn có người nói hắn không chừng còn muốn khắc ta cùng ông nội. Nhưng ngươi nhìn xem, đến tận bây giờ Kiều gia vẫn sống rất tốt đấy thôi."
Thần Hiên chỉ nghe Khúc mẹ nói cha mẹ của nàng qua đời đã lâu, Kiều gia chỉ còn lại ba ông cháu sống nương tựa nhau, lại không thể nào đoán được còn có loại chuyện như vậy xảy ra, áy náy nói: "Xin lỗi, ta vô ý khiến ngươi nhớ lại chuyện thương tâm."
A Vi nhìn bộ dáng thành khẩn của hắn, vội vàng cười nói: "Không sao, đều là chuyện của quá khứ rồi." Kỳ thật, nàng rất muốn Thần Hiên cũng nói qua chút chuyện của hắn, lời đồn như vậy là có thật hay không, vì sao lại có người truyền ra những lời như thế.
Nhưng Thần Hiên lại không nói lời nào, nàng cũng không tiện hỏi hắn, xoay người chậm rãi hướng về phía trước.
Mùa hạ mưa nhiều, trong núi ấm ướt, A Vi đi tới, thấy trong đám cỏ xanh rờn có rất nhiều nấm. Nàng vô cùng hưng phấn, giống như được trở lại khi còn nhỏ, cùng các bạn trong thôn chạy đến đây hái nấm. Nàng lập tức không ngần ngại nâng vạt áo hái nấm, thấy Thần Hiên đi tới còn muốn hắn giúp một tay, lại thấy xiêm y trên người hắn sáng màu, đựng nấm thì sẽ bẩn mất, lời vừa định nói liền nuốt trở lại, đổi thành một nụ cười nhẹ nhàng. Sau đó nàng lại nhanh chân đi tới phía trước, tìm thêm nấm mới.
Thần Hiên nhìn thân ảnh nhỏ nhắn linh động trước mắt, giữa sơn dã cao rộng, giống như một chú chim tước uyển chuyển.
Hắn nghĩ tới những lời nàng vừa nói, nghĩ tới lúc nàng không ngại phiền toái thay hắn lấy nước suối…
Đáy lòng vốn uể oải vì chưa tìm được cơ hội bộc bạch thành khẩn cùng Kiều lão đầu lúc này tựa hồ suy yếu đi không ít.