Thần Hiên nhớ tới ngày lại mặt lần trước chính mình không chuẩn bị quà cáp, mất cấp bậc lễ nghĩa, lần này liền có lòng muốn đền bù, lại sợ lần này A Vi trở về sẽ khiến lão nhân nghĩ ngợi lung tung, hắn liền mua không ít thứ.
Trở lại Thủy Trúc thôn, mọi người thấy bọn họ có phu khuân vác theo sau, trong sọt lại nhồi không ít túi lớn túi nhỏ các loại liền vô cùng tán thưởng, trong lòng lại càng khẳng định tin đồn trước kia đều là vì ghen tị với Kiều gia cô nương gả cho nam nhân tốt.
Mẹ của Dương Thanh Tùng nhìn thấy hai người đi tới, lại nhìn đến sọt đồ nặng trĩu trên vai phu khuân vác, ngực đau đến muốn lật trời.
Kiều lão đầu nhìn chỗ dược liệu bồi bổ thân thể hiếm lạ cùng rượu ngon thượng hạng cũng không tham lam này nọ mà thay cháu gái cao hứng đến cười toe toét. Nghe nói Thần Hiên phải ra ngoài một chuyến, ông vội vàng dặn dò không ít chuyện, lại nhắc A Vi tiễn Thần Hiên một đoạn.
Hai người sóng vai chậm rãi đi đến gốc đa lớn nơi cửa thôn, ánh mặt trời chói chang chiếu xuyên qua tán cây, xung quanh an tĩnh không có mấy người qua lại…
Thấy trên vai hắn vương một mảnh lá vàng, A Vi nhẹ nhàng thay hắn phủi đi, thấp giọng nói: "Đi đường phải cẩn thận, chú ý giữ sức khỏe."
Thần Hiên không nói gì, vươn tay bắt lấy bàn tay nhỏ nhắn của nàng, từ trong lồng ngực lấy ra một thứ, cẩn thận đeo vào cổ tay nàng, sau đó liền lập tức buông lỏng vì cảm giác tinh tế trơn mềm quen thuộc kia… Chỉ cần vừa chạm vào hắn liền không khỏi nhớ tới đêm đó cũng chính bàn tay nhỏ nhắn ấy… Mới vừa nghĩ đến đây, thân thể hắn cũng bắt đầu có chút khác thường….
A Vi còn chưa kịp phản ứng đã thấy trên cổ tay có chút lạnh lẽo, là một chiếc vòng ngọc bích xinh đẹp, trên mặt có chạm một đoạn hoa văn tinh xảo khéo léo che đi vết nứt, nhìn kĩ một chút liền phát hiện đây chính là chiếc vòng ngọc của mẫu thân lưu lại. Nhớ tới hôm qua nàng ngủ sớm, đèn bên ngoài thật lâu cũng không tắt, nàng đoán chừng hắn muốn chuẩn bị đồ đạc lên đường cho nên cũng không hỏi, không nghĩ tới hắn chong đèn là muốn sửa vòng tay cho nàng.
"Ngươi còn biết trám ngọc?" Đáy lòng A Vi không chỉ ấm áp dễ chịu mà còn có chút tò mò khó nén, ông nội từng nói, tu bổ châu báu ngọc khí là một kĩ thuật rất khó, bất quá cũng có một số đại sư trám gốm sứ có tay nghề tốt sẽ luyện tập kĩ năng này.
Thần Hiên thản nhiên đáp: "Thấy ngươi rất hay chạm vào nó, đoán chừng là vật rất quan trọng với ngươi, ta nhất thời ngứa nghề cho nên mới tháo ra chỉnh sửa, ngươi không ngại là tốt rồi."
Sờ sờ vòng tay ngọc bích nạm vàng, rạng rỡ loá mắt, A Vi yêu thích đến không nỡ buông: "Đây là di vật của nương ta lưu lại, đáng tiếc lúc tìm được lại không cần thận làm rơi. Ta sợ ông nội đau buồn cho nên cũng không dám nhờ lão nhân trám lại vòng tay, chỉ đành lấy một ít chỉ quấn tạm. Hiện tại đã được ngươi tu bổ khéo léo, ta liền có thể đeo thật tốt rồi."
Nhìn đáy mắt long lanh đầy cảm kích của nàng, Thần Hiên cũng không tự chủ cong cong khoé môi….
Hắn đã rời đi được một đoạn, ngoái lại vẫn thấy nàng đứng nơi đó lưu luyến nhìn theo, thân ảnh nho nhỏ đứng dưới tàn cây to lớn có chút đơn bạc, khiến người ta không tự chủ được mà muốn chở che…
Trong đầu hắn đột nhiên nhớ tới một chuyện nho nhỏ từ nhiều năm trước, khi đó huynh trưởng thành hôn chưa được bao lâu, sinh ý trong nhà ở huyện khác có chút vấn đề, phụ thân không thể phân thân đi giải quyết, đại ca phải lên đường xử lý. Ngày ấy đại tẩu đưa đại ca đến cổng lớn của Phạm gia cũng đứng dưới tán cây đại thụ nhìn theo, đại ca lên ngựa đi được một đoạn đường lại vội vàng quay lại, không quan tâm ai nhìn ai thấy mà đem tẩu tử gắt gao ôm vào trong ngực, không chỉ thì thầm bên tai nữ nhân trong lòng mà còn hạ xuống không ít cái hôn lên gò má kia. Tẩu tử vừa thẹn vừa ngượng, trong mắt còn ầng ậc một tầng lệ…
Lúc ấy hắn vừa từ trường học trở về, ngoài ý muốn liền thấy một màn này. Nhìn đôi người quyến luyến, hắn cũng có chút hiểu nhưng đổi lại trên người mình, vô luận thế nào cũng không làm được, chỉ có thể ở xa xa cho nàng một câu khẳng định: "An tâm chờ ta trở về."
Nhìn nàng gật gật đầu, hắn mới xoay người sải bước đi.
Mấy ngày A Vi ở nhà, Kiều lão đầu vẫn gánh sạp đi quanh thôn trám sứ, nàng muốn phụ giúp cũng không cho. Lão nhân nói nàng lúc này đã là người của Phạm gia, lúc này lại thay Kiều gia xuất đầu lộ diện sẽ khiến người ta có lời ra tiếng vào. A Vi thấy ông nội cũng đi quanh quẩn trong thôn, dụng cụ vật liệu cũng không nặng như trước, mỗi ngày cũng chỉ đến giữa trưa đã trở về cũng an tâm. Biết lão nhân đã theo thói quen nhiều năm mà không muốn ngồi không rảnh rỗi nhưng cũng không ép buộc chính mình nên nàng cũng chẳng can ngăn, chỉ ở nhà thay ông nội lo liệu gia vụ.
Hôm nay trường tư thục cũng được nghỉ học, Tiểu Cẩn trở về trông thấy tỷ tỷ liền thập phần vui s͙ư͙ớ͙n͙g͙. A Vi lại đem hắn chất vấn chuyện An Tử Phú lên núi, Tiểu Cẩn vểnh miệng, cũng không tỏ ra hối lỗi mà tự nhận mình chính là người ở trước mặt An lão sư khuyến khích lung tung.
A Vi thở dài một hơi, đơn giản đem đệ đệ kéo vào lòng, vỗ lưng hắn chậm rãi nói: "Mặc kệ tỷ tỷ gả hay không gả, vị trí của Tiểu Cẩn trong lòng tỷ nhất định không thay đổi."
Tiểu Cẩn trở nên cực đoan như vậy vốn không có liên quan gì tới Thần Hiên, chỉ là vì đứa nhỏ luyến tiếc cuộc sống trước kia, luyến tiếc những ngày có nàng ở nhà. Từ nhỏ đã không có cha mẹ, ông nội cùng nàng chính là điểm tựa lớn nhất của hắn, ông nội càng coi trọng chuyện học hành của Tiểu Cẩn thì hắn sẽ càng ỷ lại vào nàng. Cho dù người nàng gả không phải là Thần Hiên thì hắn cũng sẽ có phản ứng không tốt, lại thêm tin đồn kia nổi lên nên hắn mới càng có lý do để trở thành như vậy. Điểm này nàng nhìn ra được, bất quá lại có chút tự trách bản thân sau khi thành thân lại sơ sót không quá chú ý tâm tư mẫn cảm này của đứa nhỏ.
Hứa hẹn kia của A Vi quả nhiên có tác dụng, Tiểu Cẩn thôi không phùng mang trợn mắt thở phì phò nữa mà là chớp mắt hỏi: "Tỷ, tỷ nói là thật chứ? Người kia sẽ không cướp mất tỷ của đệ, tỷ lúc nào cũng sẽ đối tốt với Tiểu Cẩn đúng không?"
A Vi gật gật đầu, cười: "Đương nhiên, đệ và ông nội vĩnh viễn là người thân nhất của tỷ."
"Đệ đây muốn ăn khoai nướng, tỷ làm cho đệ có được không?" Tiểu hài tử lập tức lộ ra vẻ mong chờ.
Xoa xoa đầu Tiểu Cẩn, A Vi đáp được: "Đương nhiên là được, còn làm thêm chim cút nướng cho ngươi nữa nhé? Nào, chúng ta cùng nhau lên núi tìm."
Tiểu Cẩn vui vẻ ra mặt, trong mắt không hề còn chút giận dữ nào: "Đi thôi, đệ còn muốn hái cả dâu nữa.
"Được rồi được rồi." A Vi đáp ứng hết thảy.
Cùng Tiểu Cẩn đi núi một chuyến, A Vi nhìn bóng lưng đệ đệ, trong lòng bỗng nhiên cảm thấy tâm tư của đứa nhỏ này cũng không quá khó đoán, chỉ cần dụng tâm một chút, mọi chuyện đều sẽ ổn thoả.
Nhưng còn tâm tư của người kia…. Mặc kệ nàng muốn dụng công dùng sức đến mức nào cũng không thể đoán được…
Nhìn vòng ngọc trong tay, nhớ đến nam nhân đã rời đi mấy ngày nay, ánh mắt nàng không tự chủ mà nhìn ra xa xăm…
Đến ngày họp chợ, A Vi xuống núi mua chút đồ đạc cho lão nhân, thuận tiện đi trường tư thục gởi cho Tiểu Cẩn một ít bánh ngọt nàng vừa làm. So với nghiên mực tinh xảo kia, Tiểu Cẩn thích mấy cái bánh ngọt nho nhỏ thơm phức này hơn, lúc trước thi thoảng cận tết tỷ tỷ mới làm cho hắn một ít mà thôi. Tiểu Cẩn cảm thấy, lần này tỷ tỷ thực coi trọng chữ tín, thật sự đối xử với hắn rất tốt, y như những ngày tháng trước. Bất quá không biết đến lúc cái người goá vợ kia trở lại thì như thế nào, tỷ tỷ lại trở về núi Đại Từ, đem hắn vứt qua sau đầu sao? Xem ra cái người kia tốt nhất là không trở lại, cứ để tỷ tỷ ở bên cạnh hắn đây mới tốt!
Sau khi dặn dò Tiểu Cẩn vài câu, A Vi trở lại chợ liền đụng phải Nguyệt Lan, Nguyệt Lan bày một sạp nhỏ, bán một ít tranh thêu nàng tự làm, hai người gặp lại liền có không ít chuyện để nói.
Mấy món đồ lần trước Thần Hiên mua cho nàng để tặng Nguyệt Lan thì khăn tay đã dùng qua nên đành để lại nhà, hôm nay xuống chợ nàng cũng cẩn thận mang theo đồng tâm kết, định bụng có gặp bạn thì có thể lập tức đưa cho đối phương.
Nguyệt Lan nhận đồng tâm kết, cười vui vẻ từ trong sọt lấy ra một túi thơm tặng cho A Vi, buột miệng hỏi: "Bên ngoài bây giờ đang không sạch sẽ sao ngươi còn dám thả nam nhân nhà mình đi ra ngoài?"
A Vi khó hiểu nhìn Nguyệt Lan: "Cái gì không sạch sẽ?"
Nguyệt Lan ghé sát tai nàng nhỏ giọng thì thầm vài câu. A Vi nghe xong liền nhíu mày lợi hại: "Ngươi nói thật chứ?"
"Đương nhiên." Nguyệt Lan khẳng định chắc nịch, "Trương Thăng nhà ta mấy ngày trước cũng ra ngoài một chuyến. Mấy hôm đầu trở về ta còn không dám để hắn ngủ cùng giường, về sau thấy không có việc gì ta mới an tâm."
Hai người đang nói, phía trước bỗng nhiên truyền đến một loạt tiếng tấu sáo cùng trống bỏi náo nhiệt, một cỗ kiệu đỏ thẫm bốn người khiêng dừng trước cửa một nhà ven đường, xung quanh đã có không ít người vây quanh, trên cửa lớn có dán song hỷ thật lớn, treo lồng đèn đỏ, thoạt nhìn qua liền biết trong nhà có người thành thân. A Vi ở xa xa nhìn qua, đột nhiên lại cảm thấy tân lang phía trước có chút quen mắt, bất quá cũng cách xa, nàng không thấy rõ cho nên liền không quan tâm nữa.
Nguyệt Lan liếc mắt nhìn A Vi, thấy nàng không tỏ thái độ gì liền nói: "Xem ra ngươi còn không biết hôm nay là lễ thành thân của ai à?"
A Vi không phủ nhận, Nguyệt Lan cũng không vòng vo: "Là Dương Thanh Tùng."
A Vi "À" một tiếng, cảm thấy cũng không có gì quá lạ lẫm, cho dù hắn không vội thì trưởng bối trong nhà không có khả năng chần chờ nữa.
Nguyệt Lan biết Dương Thanh Tùng từng có cảm tình với A Vi, cũng biết hai người thiếu chút nữa thành phu thê nhưng hiện tại A Vi đã là người có trượng phu, lại là một nam nhân tốt hơn Dương Thanh Tùng rất nhiều cho nên liền không ngại nói thêm mấy câu:
"Ta nghe mẹ ta kể, Dương gia lần này bỏ vốn ra rất lớn, tốn không ít sính lễ muốn thú Trần gia cô nương vào cửa."
"Ồ, xem ra cô nương này tốt lắm có phải không?" A Vi có chút tò mò, không biết là dạng nữ nhân nào mới có thể khiến cho mấy người chi li chắt bóp kia bỏ ra một khoản lớn.
Nguyệt Lan khinh thường liếc mắt: "Tính nết thì không biết có tốt không nhưng là khuê nữ Trần lão gia, người có lò gốm lớn nhất trấn. Trong nhà cũng chỉ có một mình nàng ta, Dương Thanh Tùng cưới được người này thì đương nhiên chén vàng kia trước sau gì cũng thuộc về hắn mà thôi."
A Vi hiểu rõ, ở Thanh Dụ trấn mà có lò gốm thì chính là được ăn cơm nhà quan, tuy rằng chuyện làm gốm sứ không còn khá như thời gian trước, các quặng đất sét trong vùng cũng từ từ ít đi nhưng trong mắt rất nhiều người, lò gốm chính là núi vàng, có được điều này thì cuộc sống nhất định sẽ vững vàng hơn rất nhiều.
Dương Thanh Tùng cuối cùng cũng có một nơi chốn ổn định, A Vi thật tình mừng thay cho hắn.