• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



Ngày hôm đó, trong đình viện sáng sủa, Vân Nương theo ý Liễu thị mời không ít nữ tử đến ngắm hoa thưởng trà.

Thần Hiên cũng bị Vân Nương thỉnh đến liền cảm thấy có chút kì quái, loại chuyện tụ tập của nữ nhân thế này sao lại cần hắn tham gia? Bất quá hắn cũng phải cho đại tẩu chút mặt mũi, cho nên liền kéo A Vi theo. A Vi vốn sợ người lạ, lập tức níu lấy Thần Tư muốn nàng đi cùng.

Vân Nương không nghĩ tới A Vi cũng sẽ đến, mới đầu cũng có hơi ngượng ngập, bất quá nàng cảm thấy chuyện này sớm muộn gì A Vi cũng phải biết cho nên liền mặc kệ ba người ngồi một bàn, gần như tách rời khỏi các khách nhân xung quanh.

A Vi chưa thấy qua cảnh tượng này lần nào, các nữ nhân lui tới cùng Phạm gia tuy đa số đều là con cái thương hộ nhưng nữ nhân đều thuộc dạng tài mạo song toàn, ngắm hoa thưởng trà xuất khẩu thành thơ đối đáp vô cùng trôi chảy, khiến nàng hâm mộ không thôi. Thần Hiên cùng Thần Tư rất nhanh phát hiện tình huống quỷ dị xung quanh, đại tẩu tựa hồ như cố ý muốn để cho các khách nhân cùng Thần Hiên đối thơ, ánh mắt của đối phương nhìn hắn vừa có xấu hổ vừa có lo lắng dị thường.

Thưởng xong một tuần trà hương thảo, Thần Hiên lập tức lấy lí do thân thể không thoải mái mang A Vi rời đi. Thần Tư lập tức vội vàng qua qua loa lấy lệ vài câu rồi nối gót phu thê nhị ca ra khỏi đình viện.

Buổi chiều, Liễu thị tự mình đến tiểu viện của Thần Hiên một chuyến, thấy tâm tình của con trai không được thoải mái cũng không vội hỏi xem hắn có chọn được ý trung nhân hay chưa.

Trở về viện của mình, Liễu thị gặp Phạm Trọng Thịnh vừa từ cửa hàng gốm trở về, nhớ tới sắc mặt không tốt của con trai liền không nhịn được đem kế hoạch mà bà cùng Vân Nương đã tính toán.

Phạm Trọng Thịnh kinh ngạc không thôi, nhịn không được liền mắng: "Hồ đồ! Tính tình của con có phải bà không biết đâu? Càng muốn tính toán cùng ép buộc hắn càng làm đứa nhỏ không vui, chỉ sợ về sau hắn lại càng muốn tránh chúng ta."

Liễu thị bị mắng, siết chặt bàn tay run rẩy, kìm nén: "Ta nghĩ rồi, nếu Thần Hiên có thể chấp nhận A Vi, chứng tỏ hắn không phải không biết động tâm. Bây giờ đón thêm một nữ nhân nữa thì đã sao? Nam nhân tam thê tứ thiếp không phải là chuyện thường tình còn gì?"

"Hồ đồ!" Phạm Trọng Thịnh khó thở, đến xưng hô cũng đổi: "Ngươi nói gì vậy? Con chúng ta rõ ràng giống như ta, đều không phải là cái loại nam nhân đa tình đa thê, ngươi còn muốn an bài cho hắn thêm nữ nhân khác, thử hỏi hắn có khó chịu hay không? Lại nói, chúng ta đã đón A Vi vào cửa thì đứa nhỏ đã chính là con dâu của Phạm gia. Phạm gia chúng ta sao có thể để cho con dâu chịu ủy khuất? Thử hỏi là ngươi, trưởng bối muốn nhét thêm thê thiếp vào tay ta thì ngươi như thế nào?" Lão nhị đối với nương tử thế nào tất cả mọi người đều thấy rõ. Nương tử của hắn thay đôi hắn thế nào cũng không phải là chuyện tiện tay túm đại một nữ tử nào ở ngoài kia là có thế làm được. Nếu biện pháp của Liễu thị có tác dụng thì 7 năm trước chuyện đã sớm đâu vào đó rồi.


"Thế phải làm sao bây giờ?" Liễu thị hoảng hốt, "Ta thật sự không muốn Thần Hiên rời đi."

Phạm Trọng Thịnh thở dài, "Còn có thể làm sao? Chỉ cần nói cho đứa nhỏ biết tâm ý của chúng ta, bất quá cũng phải nói cho phu thê hắn biết trưởng bối chúng ta hoàn toàn không có ý ép buộc bọn họ ở lại."

Nghĩ đến cái gì, hắn nói thêm: "Lại nói tới con dâu cả, toàn bộ kế sách kia là do đứa nhỏ này bày ra… Nhớ chú ý một chút, nhất định không để cho nó động tay động chân làm ra chuyện gì khác."

Liễu hơi híp mắt, oán giận nói: "Ta là trúng kế rồi mà!"

****************************************************************************

Vân Nương dỗ các con ngủ sâu rồi mới trở về phòng. Phạm Thần Dật mệt mỏi cả ngày dài cũng đã sớm lên giường ngủ mất. Hôm nay tiểu nhi tử không có quấy khóc, ngủ rất nhanh, nàng vốn muốn tranh thủ thời gian rảnh rỗi hiếm có cùng trượng phu tâm tình một chút, không nghĩ tới đợi nàng chính là một bóng lưng lạnh băng…

Thấy trượng phu ngủ vùi vì mệt mỏi, phát ra trầm thấp tiếng ngáy, nàng cũng không muốn quấy rầy, cởi bớt y phục, khinh thủ khinh cước lên giường. Nhớ tới chuyện ở đình viện ban sáng, nàng nhịn không được đắc ý. Đúng như dự đoán, nhị đệ giống như trước hết sức bài xích những tình huống này, lại thêm thôn nữ kia hôm nay lại nhìn thấy nhiều nữ tử xuất sắc như vậy, phàm là người có đầu óc sẽ vô cùng xấu hổ, sớm khuyên trượng phu rời khỏi Đàm Châu, rời khỏi Phạm gia.

Nếu nhị đệ thật sự động tâm đối với chuyện tái giá, nàng cũng không sợ, những nữ nhân hôm nay nàng mời đến đều là những người nàng tinh tế sàng lọc, đều là nữ nhi nhà gia giáo, thực ra địa vị trong nhà cũng không cao, trong đó còn có một vài nữ tử là thân thích ở nhà mẹ đẻ nàng, mặc kệ nhị đệ nhìn trúng ai đều không thể uy hiếp đến nàng.

Nàng kéo chăn, nằm nghiêng nhìn bóng lưng vững chãi của trượng phu, trong lòng lại nhớ tới hai đứa nhỏ đáng yêu…

Nàng quả thật nhẫn tâm, nhưng cũng chỉ người nhà mình không phải sao?

Hôm sau, Thần Hiên cùng A Vi đến thỉnh an Liễu thị.

Liễu thị nhìn thấy Thần Hiên không tỏ thái độ gì, một chút giận dỗi hôm trước cũng không còn liền tưởng rằng chuyện ngày hôm qua đã tan thành mây khói, vui vẻ mà cười đến không khép được miệng.

"Mẫu thân." Thần Hiên nói, "Con cùng A Vi đã trở về lâu như vậy nhưng còn chưa hảo hảo phụng dưỡng cha mẹ chút nào. Trù nghệ nấu nướng của A Vi cũng có chút khả năng, bằng không về sau cơm tối cứ để cho nàng xử lý, để cho cả nhà thử qua tay nghề của nàng một chút."

Thấy con trai cùng con dâu có lòng như vậy, Liễu thị đương nhiên vui vẻ đồng ý.

Vì thế cơm tối hôm đó, một nhà Phạm gia quây quần bên bàn cơm, vừa thưởng thức mỹ vị A Vi nấu vừa cùng nhau nói chuyện phiếm.

Vân Nương thực không thể tưởng được một thôn nữ lại có thủ nghệ tốt như vậy, nàng cũng thường xuyên vì trượng phu cùng các con mà nấu một vài món, biết rõ để đạt được sự hưởng ứng cùng tán thưởng thế này là chuyện dễ dàng. Nhưng như vậy thì thế nào? Trong lòng nàng không khỏi trào phúng, chung quy vẫn là nữ nhân không danh không phận, ở trong Phạm gia giàu sang phú quý có khác gì một hạ nhân dưới bếp đâu? Thật sự không thích hợp!

Thần Hiên rót một ly rượu, hướng Phạm Thần Dật cùng Vân Nương nói: "Ta, người tiểu đệ này hàng năm đều ở bên ngoài, ít nhiều đều nhờ huynh trưởng quản gia nghiệp, ít nhiều đều nhờ đại tẩu chiếu cố già trẻ trong nhà. Hôm nay lại sắp rời đi, Thần Hiên kính đại ca đại tẩu một ly."

Lời này vừa nói ra, trừ bỏ Vân Nương, cả bàn đều kinh hãi. Liễu thị vốn tưởng rằng con đã không so đo chuyện lúc trước, không nghĩ tới bữa cơm này lại là bữa cơm từ biệt, không khỏi hít mũi, nhìn về phía trượng phu ủ dột bên cạnh mình.

A Vi cũng rót một ly rượu, học theo A Vi mời rượu Phạm gia. Hôm qua bị Thần Hiên nổi giận đùng đùng kéo ra khỏi đình viện, nàng còn ngơ ngác không hiểu chuyện gì xảy ra, cũng không dám mở miệng hỏi. Về sau mới phát hiện ra có điểm không thích hợp, hơn nữa Thần Hiên cũng không nói nàng phải trở về trước, trong lòng nàng mới có thể khẳng định.


"Nhị ca, huynh phải đi thật sao?" Thần Tư có chút đáng tiếc, "Nhị tẩu còn chưa kịp dạy muội nấu ăn đâu, ở lại thêm một thời gian đi thôi."

Mặc kệ ai nấy đều nói mấy câu khuyên bảo, ngay cả Vân Nương cũng giả mù sa mưa mở miệng, Thần Hiên vẫn nhất quyết trở về Thanh Dụ trấn, ngay cả tìm một cái cớ cũng không có, cứ vậy mà sắp xếp hành lý trong đêm, sáng sớm liền lên đường.

Liễu thị biết không cách nào trói chân con được nữa, đành phái chiếc xe ngựa tốt nhất trong nhà cùng vài nô bộc được việc nhất trong nhà đưa cho hắn. Thần Hiên lại nói mình thích thanh tĩnh, trên đường không cần người đi theo, tự mình đánh xe ngựa rời đi. Người làm nương sao có thể yên tâm, đợi xe ngựa của Thần Hiên vừa đi khuất, Liễu thị lập tức phân phó hai hộ vệ theo sau, nhất định phải đợi thiếu gia đi đến nơi về đến chốn mới được trở về.

Một nhà đứng ở cửa nhìn theo, Liễu thị liếc mắt nhìn Vân Nương, Vân Nương lập tức đem sắc mặt buông lỏng thu hồi lại.

Phạm Trọng Thịnh thở dài: "Trở vào nhà hết đi."

Thần Tư chu miệng nhỏ nhìn nơi cuối con đường xa xăm lần cuối, cùng Phạm Trọng Thịnh đi vào trong. Phạm Thần Dật bất động thanh sắc nhìn Vân Nương một cái, mang theo con trai lớn vào đại môn.

Vân Nương ôm tiểu nhi tử vừa lên bậc cấp, Liễu thị cũng vừa tới, thấp giọng cười cười: "Một mình con chiếu cố hai hài tử cũng vất vả ta xem. . . Cũng nên tìm cho Thần Dật một bình thê rồi, có người đỡ đần cho con cũng là chuyện tốt…"

"Mẫu thân… Người…" Vân Nương sợ tới mức mặt mũi trắng bệch.

*************************************************************************************

Trên đường núi bắt đầu dốc lên khúc khuỷu, Thần Hiên khéo léo điều khiển xe ngựa, A Vi ngồi bên trong.

"Chúng ta cứ vậy mà đi, trưởng bối sẽ rất khó chịu." Đối với chuyện Liễu thị muốn an bài nữ nhân khác cho Thần Hiên, A Vi cũng thập phần khổ sở, nhưng nàng từ nhỏ đã mất đi cha mẹ, cho nên liền phá lệ hâm mộ lòng quan tâm cùng lo lắng của công công bà bà dành cho Thần Hiên, đương nhiên không muốn làm thương tổn bọn họ.

Thần Hiên cười: "Bọn họ khó chịu một trận rồi sẽ đâu vào đấy sớm thôi. Đã mấy năm nay ta không có ở nhà, bọn họ cũng đã thành thói quen. Lần này ở lại Đàm Châu lâu như vậy là một quyết định sai lầm. Sau này chúng ta sẽ thường xuyên trở về nhưng chỉ cần ở năm sáu ngày là được rồi." Như vậy cũng thường xuyên gặp cha mẹ, lại tránh cho bọn họ nảy sinh ý tưởng gì khác.

A Vi ừ một tiếng, không nói nữa, hồi tưởng lại một tháng qua ở Phạm gia, trong lòng cảm thấy tướng công cùng công công bà bà tựa hồ không có thân mật như cha mẹ cùng con cái bình thường. Có thể chuyện này cũng không liên quan đến chuyện hằng năm hắn không thường ở nhà, cho dù thích ngao du mây gió thì trong lòng đứa nhỏ chắc chắn cũng sẽ có nhớ nhung cha mẹ, mới đầu vài ngày có lẽ còn không thích ứng nhưng suốt một tháng qua ở trước mặt cha mẹ mình, Thần Hiên vẫn là lễ phép mà xa cách. Nàng còn tưởng giữa bọn họ có phát sinh chuyện gì không vui mà lời qua tiếng lại, cho nên công công bà bà muốn đem Thần Hiên giữ ở bên người, dùng hết sức bồi thường cho hắn, mà Thần Hiên cũng không có ý muốn nhận, lại thập phần đạm mạc.

Nàng không thể nói rõ vì sao lại có ý nghĩ như vậy, ước chừng vì nàng mất đi cha mẹ đã lâu, đối với tình cảm của Thần Hiên cùng cha mẹ liền phá lệ mẫn cảm.

Xe ngựa đi một chỗ khe núi, Thần Hiên ghìm cương, nói với A Vi: "Suối ở chỗ này rất trong, ta xuống xe đi lấy nước. Đoạn đường phía trước không biết có tìm được nguồn nước tốt thế này không, cho nên cứ trữ trước một chút. Chúng ta phải chờ đến chạng vạng tối mới tới được thị trấn để tìm chỗ trọ."

A Vi gật gật đầu, vén rèm xe lên liền tình cờ trông thấy phía trước có một cái am nhỏ, bỗng nhiên nói với A Vi: "Đoán chừng chỗ am phía trước sẽ có nhà xí, tướng công lấy nước xong cứ ở đây đợi ta."

Thần Hiên biết nữ tử ở bên ngoài có những nguyên tắc nhất định, thấy am nhỏ kia cách đó không xa, thoạt nhìn còn thấy được hương khói lượn lờ cho nên mới yên tâm để nàng đi.

A Vi đến gần, liền trông thấy một tấm bảng to "Bạch Vân Am", tiểu ni cô giữ cửa thập phần khách khí lễ độ, nghe nói nàng đến là muốn tìm nhà xí cũng không bài xích còn cẩn thận chỉ đường cho nàng đi.

Xong chuyện, A Vi từ trong đi ra liền bắt gặp không ít khách hành hương lục tục tiến đến. Am nhỏ nơi vắng vẻ lại có thể tiếp đãi nhiều khách nhân đến hành hương như vậy, chắc chắn sẽ có điểm linh nghiệm. Nàng vốn không tin nhưng nhìn khách nhân người người thành kính, trong lòng không khỏi động tâm, lại nhớ tới chuyện vừa rồi còn mượn nhà xí của người ta, đi thắp một nén hương cùng để lại chút tiền nhang đèn cũng tốt.


Nàng mua hương, học khách nhân xung quanh quỳ lạy, cầu nguyện trong lòng bình an khỏe mạnh. Bên cạnh có một nữ nhân đang gieo quẻ xăm, lắc nửa ngày rốt cuộc rơi ra một quẻ. A Vi tò mò nhìn sang, là quẻ hạ-hạ, chà, xem ra ai rút được quẻ này sẽ vô cùng khổ sở. Quả nhiên nàng nghe được nữ nhân ai một tiếng, đem quẻ nhặt lên.

A Vi cũng đứng lên, lúc này mới phát hiện ra bên cạnh mình là một nữ nhân mỹ mạo đoan trang, tuổi chừng hai lăm, da thịt trắng noãn tinh tế, bất quá khóe mắt có chút nếp nhăn đáng ra ở độ tuổi này không nên có, lại lộ ra chút tang thương.

Thấy nữ nhân kia đi tới chỗ giải xăm, A Vi cũng không tò mò thêm, xoay người đi ra ngoài.

Thần Hiên đã ở trên xe đợi thật lâu, thậm chí còn sốt ruột đưa xe ngựa dừng ở trước cửa am, thấy nàng đi ra mới nhẹ nhàng thở ra, A Vi ngượng ngùng, thành thật khai báo vì muốn dâng hương mà chậm trễ.

"Từ lúc nào mà nàng lại mộ đạo đến như vậy?" Thần Hiên cười, "Lúc trước ở Thanh Dụ trấn cũng chưa từng thấy nàng thành kính đến vậy."

A Vi còn đang đỏ mặt chưa biết giải thích thế nào thì phía sau bỗng nhiên có một con tuấn mã phi nước đại chạy vụt tới, đến sát bên xe ngựa của bọn họ mới ghìm cương.

Người tới là một nam nhân anh tuấn, vừa nhìn qua y phục liền biết là người giàu sang phú quý. Hắn tung người xuống ngựa, vội vàng muốn đi vào trong "Bạch Vân Am" lại bị tiểu ni cô trước cửa ngăn cản. Ni cô nói thẳng trong am chỉ tiếp đãi nữ khách, không thể không tuân quy củ. Nam nhân liền muốn ni cô vào trong thông báo, nói cái gì mà phụ thân không đợi được, để cho muội muội mau theo hắn trở về.

Tiểu ni cô cũng bị gấp gáp của hắn dọa sợ, vội hỏi là tiểu thư nhà nào.

Nam nhân liền đáp, là là Hạ gia tiểu thư, sống nhờ ở trong am đã mấy tháng.

Tiểu ni cô nghe xong liền vội vàng đi thông báo.

Nam nhân đứng trước cửa am, gấp đến độ xoay vòng.

A Vi bỗng nhiên có chút đồng tình nhìn hắn, nhìn vẻ mặt kia chắc hẳn là chuyện đại sự. Nghe loáng thoáng mấy câu vừa rồi, hẳn là lão nhân trong nhà đã hấp hối, cho nên hắn mới chạy đến am tìm thân nhân đã ở nhờ mấy tháng trở về gặp mặt lần cuối. Bản thân A Vi nàng cũng không được thấy cha mẹ lần cuồi, cho nên nhìn thấy cảnh tượng như vậy liền phá lệ xúc động.

Nàng vừa xoay người liền trông thấy sắc mặt Thần Hiên đại biến, thập phần ngưng trọng.

Không hề thông báo trước, Thần Hiên đi tới cửa am, thi lễ với nam nhân kia: "Hạ huynh, Hạ lão gia ông ấy…"

Hạ Vân Hàn nghe tiếng nghiêng đầu, nét mặt cũng đại biến.




Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK