"Thanh Tùng… Ngươi… Sao ngươi lại tới đây?"
Vương bá hỏi to, trong đầu cũng tính toán kĩ càng, nếu Dương Thanh Tùng muốn đi báo với xưởng Quan Diêu thi tạm thời cứ trói người lại đã, không thể để cho hắn làm hỏng đại sự của toàn thôn.
Bỗng nhiên lại nhớ tới hình như đối phương muốn lấy sổ sách, Vương bá hoài nghi mình nghễnh ngãng nghe lầm, vội hỏi thêm: "Dương Thanh Tùng, ngươi. . . Ngươi mới vừa nói cái gì?"
Dương Thanh Tùng mấy ngày nay bận rộn quần quật ở xưởng Quan Diêu, đối với sự tình của Thủy Trúc thôn đương nhiên hắn cũng nắm rõ nhưng vì lần trước hắn trộm đồ sứ, đốc công quản thúc hắn vô cùng nghiêm ngặt, biết hắn là người Thủy Trúc thôn cho nên lại càng xoay hắn như chong chóng. Đến hôm nay khó khăn lắm hắn mới có chút thời gian trở về nhà, tình hình của Thủy Trúc thôn chính là ván đã đóng thuyền, hắn mặc dù phẫn uất lại không có bất kỳ biện pháp nào. Vừa nghe nói thôn trưởng vì người của xưởng Quan Diêu làm bị thương, nghĩ đến mình cũng là nhân công của xưởng Quan Diêu, nếu không đến thăm chỉ sợ thôn dân trong thôn tưởng hắn cùng xưởng Quan Diêu là một loại người, không ngờ tới đến cửa lại nghe được loại chuyện này.
Dương Thanh Tùng bước tới trước: "Ta nói mấy loại sổ sách kia ta nhất định lấy được!" Hắn dõng dạc để cho tất cả mọi người đều có thể nghe rõ, "Ta là nhân công của xưởng Quan Diêu, vừa vặn đã từng thấy qua hai quyển sổ này. Các loại ghi chép quan trọng đều được cất ở đại viện của Hứa Tụng Công."
Hắn nhìn Thần Hiên cùng Du Bách Ngạn đứng một bên, cười lạnh: "Các ngươi muốn giả trang làm lão bản định mở thêm xưởng gốm sao? Điểm ấy căn bản không có thể làm được. Lúc trước cũng có phú thương tìm Hứa Tụng Công nói muốn mở xưởng, hứa hẹn lợi ích không nhỏ, bất quá Hứa Tụng Công nửa chữ cũng không nói, phú thương kia một mình vòng vo thăm dò đã không biết bao lâu, hiện tại xưởng cũng chưa thấy đâu."
Nói đến phú thương, Thần Hiên cùng A Vi không hẹn liền nghĩ đến đoàn người lần trước gặp ở núi Đại Từ, xem ra phú thương Dương Thanh Tùng nhắc tới chắc hẳn là người này.
Du Bách Ngạn thấy một thôn dân thật thà chất phác, khẩu khí cũng không nhỏ, hừ một tiếng hỏi lại: "Vậy ngươi định lấy bằng cách gì? Ngươi có thể đi vào đại viện của Hứa Tụng Công sao? Chưa kể còn là nơi người ta cất giữ giấy tờ quan trọng, nói muốn lấy liền lấy được sao?" Nhìn qua Dương Thanh Tùng, hắn chắc chắn có thể khẳng định người này chỉ là một nhân công nhỏ nhoi trong vô số người của xưởng Quan Diêu mà thôi.
Dương Thanh Tùng giải thích: "Hứa Tụng Công ngày ngày đều ở trong đại viện sinh hoạt, quả thật là chuyện không dễ. Lần trước ta có dịp thấy được là do hắn sai mấy người bọn ta đến dời một gốc cây quý hiếm có thể vượng phong thủy đặt vào trong phòng. Lúc ấy trên án thư để hai quyển sổ kia, ta biết chữ, không sẽ nhìn lầm, khi chúng ta đi ra, hắn liền đem sổ cất vào tủ khóa lại cẩn thận. Cho nên thứ chúng ta cần tìm chắc chắn sẽ ở đó."
"Rõ ràng, đến cơ hội để quay lại đại viện của Hứa Tụng Công ngươi cũng không có, làm sao mà lấy được?" Du Bách Ngạn lắc lắc đầu, để cho một người phải mạo hiểm vì một chuyện không hề có chút khả thi nào là không ổn, không bằng chính mình thử một chút, nếu hắn thất bại thì đến lượt người này ra tay cũng không muộn.
Thần Hiên nhìn về phía Dương Thanh Tùng, trong mắt có chút kiên định: "Bằng không ta thay ngươi đem Hứa Tụng Công rời xưởng Quan Diêu một chuyến, ngươi có mấy phần chắc chắn?"
Dương Thanh Tùng suy nghĩ một lát: "Khoảng giữa trưa sau giờ cơm là lúc thủ vệ lơi lỏng nhất, nếu khi đó Hứa Tụng Công không có ở xưởng, ta đi vào cũng không quá khó khăn, bất quá chuyện phá khóa tốn nhiều sức lực. . . Nhưng ta vẫn chắc chắn được hơn tám phần."
Trong đám người bỗng nhiên có một hán tử vạm vỡ nói: "Ta biết mở khóa, để ta dạy ngươi!"
Hán tử vừa dứt câu liền rước lấy không ít ánh mắt nghi ngờ, vội vàng giải thích: "Đừng hiểu lầm, đừng hiểu lầm, ta chưa từng táy máy ăn trộm bao giờ. Chỉ là, chỉ là nương tử nhà ta hung hãn cực kì, ta đi uống rượu bên ngoài, nàng liền giận dỗi khóa hết cửa lớn cửa sổ, ta tự mình mở được khóa nàng lại thay cái mới… Cho nên ta tập mãi cũng thành quen."
Thần Hiên hỏi lại: "Nếu để cho vị đại ca kia dạy ngươi mở khóa, chuyện nắm chắc không?"
Dương Thanh Tùng khẳng định gật đầu.
Mọi người nhất thời cảm thấy hy vọng càng lúc càng lớn, bất quá có người nhẹ nhõm có người lại hoài nghi, Dương Thanh Tùng dù sao vẫn là nhân công của xưởng Quan Diêu, giao cho hắn có chắc không?
Vương bá là một trong số đó, ông hỏi lại: "Dương Thanh Tùng, ngươi nghĩ kĩ chưa? Việc này vô cùng mạo hiểm, nếu có vấn đề gì ngươi chắc chắn không thể ở lại xưởng Quan Diêu. Ngược lại nếu chuyện mà trót lọt thì xưởng Quan Diêu cũng không còn nữa, sinh ý của ngươi cũng không còn gì. Nói tóm lại, đối với chuyện này, kết cục của ngươi chỉ có một, ngươi đã nghĩ đến chưa?"
Chuyện này đối với Dương Thanh Tùng bây giờ không có nửa phần lợi ích lại còn phải mạo hiểm vô cùng, Vương bá tình nguyện nói thẳng ra, nếu Dương Thanh Tùng muốn rút lui lúc này thì mọi người cũng còn kịp xoay xở…
Mọi người nghe thôn trưởng nói vậy cũng có chút do dự lo lắng nhưng Thần Hiên lại không hề có loại băn khoăn này, tận mắt chứng kiến Hứa Tụng Công roi vọt hành hạ Dương Thanh Tùng giữa đường xá đông đúc, nếu hắn là Dương Thanh Tùng thì cũng sẽ ước gì bản thân có cơ hội đem vị đốc công này kéo xuống ngựa, rửa nhục nam nhi. Lại thêm, Dương Thanh Tùng cũng là thôn dân của Thủy Trúc thôn, nếu việc này thành công, viện của Dương gia cũng không bị trưng dụng nữa, cho dù Dương Thanh Tùng ở xưởng Quan Diêu có chức có quyền, tiền bạc vào tay thì bao nhiêu năm mới có thể kiếm được chừng đó gia sản?
A Vi cũng hy vọng Dương Thanh Tùng có thể làm được chuyện này, nếu vậy Thần Hiên cũng không cần mạo hiểm, có chứng cứ trong tay, tỉ lệ thành công cũng chắc chắn hơn rất nhiều.
Dương Thanh Tùng tiến lên từng bước, đi đến trước mặt Vương bá, khẩn thiết nói: "Thôn trưởng, ta là thật tâm thật tình vì đại sự của Thủy Trúc thôn. Ta đến xưởng Quan Diêu là vì cha mẹ ta an bài, cũng chỉ là một nhân công nhỏ nhoi, mỗi ngày chỉ đem những thứ phẩm bị hủy nát chôn xuống đất mà thôi. Ngày dài tháng rộng, trong lòng ta không ngừng khó chịu, ta chỉ muốn tất cả thôn dân chúng ta tiến vào xưởng Quan Diêu, đập hết chỗ chén đĩa đồ sứ kia nhưng lại luyến tiếc. Làm sao để bọn họ thôi hoành hành đây? Xưởng Quan Diêu đào rỗng núi của chúng ta, vẩn đục nguồn nước của chúng ta, nung ra những loại đồ sứ tốt như vậy, chỉ cần có một chút tì vết liền thẳng tay phá nát, phung phí không biết bao nhiêu gốm sứ, đây không phải là làm bậy sao? Loại sinh ý này, ta không bao giờ muốn làm nữa, chỉ cần tình khắc phục tình hình, thôn dân chúng ta liền có thể yên ổn sống qua ngày rồi!"
Các chế phẩm của xưởng Quan Diêu đều dựa vào thiết kế của phủ nội vụ mà nung, bởi vì đồ dùng tiến cung phải đạt được chất lượng tốt nhất cho nên trong quá trình thí nghiệm khó tránh khỏi sinh ra các sản phẩm lỗi. Bên cạnh đó, đôi khi phủ nội vụ chỉ yêu cầu nung một bộ đồ sứ nhưng trong quá trình thực hiện vì muốn đảm bảo xác xuất thành công, bình thường sẽ làm thêm hai ba bộ nung cùng, cuối cùng liền bỏ đi các bộ bổ sung, chỉ có một bộ duy nhất được đem đi tiến cùng. Còn lại, đều ấn theo phương thức tiêu hủy mà Dương Thanh Tùng đã nói để đảm bảo hoàng gia trân phẩm là độc nhất vô nhị. Ngược lại, nếu không tiêu hủy, bị người có lòng theo chế phẩm lỗi tìm được bí phương, phỏng chế ra các sản phẩm nhái, đối với hoàng thất chính là khi quân phạm thượng.
Nguyên tắc là thế, xưởng Quan Diêu không có gì đáng trách nhưng đối với Dương Thanh Tùng cả đời cực khổ, làm vậy chính là phung phí to lớn, dùng cả tính mạng của thôn dân Thủy Trúc thôn để phung phí…
Vương bá run rẩy vỗ vai Dương Thanh Tùng, trịnh trọng nói: "Hết thảy liền trông cậy vào ngươi! Nhưng trước tiên, chuyện này cũng phải nói qua cho cha mẹ ngươi, biết chứ?"
Thần Hiên lại cùng Dương Thanh Tùng bàn bạc kĩ càng, nghe qua ý kiến của mọi người, cuối cùng Thần Hiên dặn dò: "Các vị, chi bằng thừa dịp còn sớm thì nên giải tán thôi, miễn cho các vị về trễ, trong nhà sẽ hoài nghi. Nếu trong nhà có ai hỏi thì chỉ cần nói hôm nay thân thể thôn trưởng không tốt, mọi người đến thăm. Người đông nói dài, khó tránh khỏi kể chuyện gia cảnh, làm trễ nãi thời gian. Về sau xin mọi người cứ việc thủ khẩu như thường, hành vi như cũ."
Thôn dân đều gật đầu đồng ý, tuy rằng việc này là lợi cho đại sự nhưng bí mật khó giữ nếu nhiều người biết, khó tránh khỏi tai vách mạch rừng. Những người hôm nay đến đây đều là người ổn trọng trong thôn, đương nhiên sẽ hiểu được lý lẽ này, lập tức liền cam đoan, sau đó lục tục từng người ra cửa.
Thần Hiên cùng A Vi, Kiều lão đầu và Du Bách Ngạn ra cửa, Dương Thanh Tùng vừa vặn đi bên cạnh bọn họ, là tốp người cuối cùng rời khỏi nhà thôn trưởng.
Thần Hiên hướng Dương Thanh Tùng làm một cái lễ: "Chúng ta liền cứ theo kế hoạch mà làm, làm phiền ngươi."
Nét mặt Dương Thanh Tùng lạnh lùng không đổi, thản nhiên: "Ta vì chính mình, cũng vì thôn dân trong thôn, không có để phiền."
Kiều lão đầu vỗ vai Dương Thanh Tùng: "Thanh Tùng là đứa trẻ tốt."
Dương Thanh Tùng không đáp lời, tròng mắt không tự chủ nhìn về bóng dáng mảnh mai nép bên người Thần Hiên.
A Vi tiến lên, góp lời: "Chúc ngươi mọi sự thuận lợi."
Dương Thanh Tùng đưa mắt nhìn nàng, từ lần gặp trước ở núi Đại Từ đến giờ hai người cũng không nói chuyện nữa, lần này thấy nàng chủ động lên tiếng, đáy lòng cũng có chút an ủi, khẽ gật đầu, xoay người rời đi.
Kiều gia cũng theo đường khác trở về nhà, lúc này trời đã tối hẳn, ánh mắt Kiều lão đầu không tốt, A Vi liền ở phía trước đỡ ông nội, Thần Hiên cùng Du Bách Ngạn đi phía sau.
Du Bách Ngạn bỗng nhiên thụi Thần Hiên một cái, thấp giọng nói: "Ha, có phải nam nhân kia không vừa ý ngươi không? Ta thế nào lại cảm thấy người ta rõ ràng không muốn cho ngươi độc chiếm danh tiếng." Là thôn dân cùng một thôn, lại còn mấy lần nhìn chị dâu nhỏ của hắn, chuyện xưa xem ra rất dài đây…
Thần Hiên cười nhẹ: "Mặc kệ hắn có ý kiến gì với ta không, hắn là thật tâm muốn làm chuyện này, hơn nữa tỷ lệ thành công của hắn cao hơn chúng ta rất nhiều, đây là chuyện tốt."
Du Bách Ngạn hiểu rõ gật đầu, chuyện này thật sự là chuyện tốt. Dương Thanh Tùng muốn chiếm danh tiếng, muốn lập công thì cứ để cho hắn đi, dù sao cũng tốt hơn để bạn tốt của hắn phải đi mạo hiểm.
Bên này Dương Thanh Tùng đi chưa được mấy bước, liền thấy dưới tàn cây lớn trước nhà thôn trưởng có bóng người lấp ló…
Có người nghe lén!
Kế hoạch vừa rồi chỉ sợ bị người này đã nghe hết toàn bộ, lại chắc chắn phải là người trong thôn nhưng để đảm bảo, Dương Thanh Tùng vội vàng sải bước đi tới, bắt kịp người kia.
Thân ảnh đối phương lập tức co rụt lại, muốn tránh đi lại bị túm chặt không nhúc nhích được. Dương Thanh Tùng là người quen làm việc nặng nhọc, khí lực không giống bình thường, nhanh chóng nhìn kĩ đối phương, cũng không phải là ai xa lạ, vừa đúng là nương tử của hắn, Trần thị!
"Nàng ở đây làm cái gì?" Dương Thanh Tùng quát.
Trần thị run rẩy: "Ta… Ta định đến đón chàng, chàng nói chàng đến thăm thôn trưởng nhưng mãi không thấy về… Ta lo lắng…"
Bộ dạng này của Trần thị làm Dương Thanh Tùng càng thêm nghi ngờ: "Nàng đến đây bao lâu rồi?"
Trần thị không nhìn thấy nét mặc của hắn nhưng cảm giác được nam nhân trước mặt đang tức giận đến đáng sợ chưa từng thấy, ngay cả hơi thở nặng nề của hắn cũng đủ để chôn vùi nàng.
"Mới tới." Nàng dựa lưng vào gốc đại thụ, giữ vững thân mình, "Ta thấy có người đi ra, đoán rằng chàng cũng sắp trở về mới chạy tới đứng ở nơi này chờ."
Người trước mặt không nói gì, Trần thị nhẹ nhàng thở ra, tưởng rằng hắn không truy vấn chính là không hoài nghi, bỗng nhiên, nàng cảm giác cổ của mình bị nam nhân giữ chặt, sợ đến mức không dám thở.
"Ta mặc kệ nàng đã nghe thấy gì, mặc kệ nàng định làm gì nhưng nếu nàng phá hư chuyện của ta…" Dương Thanh Tùng dùng thêm chút lực tay, Trần thị đau đến mức phát khóc.
"Ta nhất định sẽ hưu nàng!" Hắn đến gần, bổ sung mấy chữ.
Danh Sách Chương: