Dương Thanh Tùng là tự ti cùng mặc cảm, cho nên lúc mới gặp Thần Hiên hắn liền cảm thấy như trút được gánh nặng, nàng cho nam nhân tốt như vậy thì hắn cũng không cần tự trách cùng khổ sở nữa. Nhưng đây chẳng qua là tạm thời, trong tâm tư hắn thuỷ chung không muốn thừa nhận A Vi tìm được nam nhân tốt hơn hắn nhiều như vậy. Hắn thừa nhận hắn có tình cảm với nàng nhưng ngoài những thứ đó ra, so với những gì Thần Hiên có thể cho nàng thì lại hắn chính là một tên hèn mọn nghèo túng, đến bản lĩnh lo lắng cho người mình thương cũng không có. Cho nên hắn chăm chăm soi mói điểm xấu trên người đối phương, tỷ như lời đồn quấn thân, tỷ như người kia đối tốt với A Vi cũng chỉ là mặt ngoài.
Một người thành thật cảm giác mình bị khi dễ liền dùng hết tâm sức soi đến từng chút nhỏ nhặt để hạ bệ người ta, tìm lại mặt mũi cho bản thân.
A Vi không hiểu, cũng không thể hiểu được vòng vo trong lòng hắn, đơn giản chỉ không muốn nhiều lời với người này nữa, lập tức đứng dậy đi về phía cầu trúc, bày ra bộ dáng tiễn khách.
Thần Hiên ở trong phòng ngủ, người này dây dưa như vậy, chắc chắn sẽ gây ra chuyện hiểu lầm.
Dương Thanh Tùng thấy vậy cũng theo sau, cắn răng nhìn chằm chằm bộ dáng uyển chuyển kia, đáy mắt lộ ra vẻ cố chấp, tựa như không có đáp án thì sẽ không bỏ qua.
A Vi thở dài: "Thanh Tùng ca, ngươi từ trước tới giờ luôn dụng tâm đối xử thật tốt với ta cùng Tiểu Cẩn, những chuyện này ta đều ghi tạc trong lòng. Sau này ngươi có chuyện gì khó xử, cần ta giúp, ta nhất định sẽ làm hết sức mình. Nhưng hiện tại ta đã thành thân, ngươi hỏi những lời này thật sự rất không thích hợp. Chính ngươi cũng đang có một đoạn lương duyên, cần gì phải nghĩ tới những chuyện không nên nghĩ."
Trên trán Dương Thanh Tùng xuất hiện mấy đường gân xanh, hai tay siết chặt, kiềm nén tức giận: "À, đúng rồi nhỉ. Ngươi bây giờ chính là người ta không nên nghĩ tới, không xứng để được nghĩ tới."
Sau một lúc lâu, hắn cười lạnh một tiếng, không nói gì, xoay người vượt qua cầu trúc, một đường lên ngựa đi thẳng xuống núi.
Nhìn người đi khuất, trong lòng A Vi có một trận khó chịu. Nàng không nghĩ tới sẽ có ngày hai người đi tới mức độ này, trừ bỏ ông nội cùng Tiểu Cẩn, hắn đã từng là thân nhân đáng tin cậy nhất của nàng. Xem ra hiện tại chỉ có thể đi tới nước đường cùng, từ nay về sau mỗi người đều có con đường riêng của mình…
Đến khi Thần Hiên thức dậy vẻ mặt cũng không có gì khác thường, chỉ chọn mấy quyển sách hôm qua vừa mua, ngồi bên của sổ chậm rãi xem. Đoán chừng hắn không hiểu lầm gì A Vi mới an tâm tiếp tục sắp xếp đồ đạc, nào biết được quyển sách hắn đang nhìn chăm chú kia đã thật lâu mà chưa hề sang trang mới.
Ban đêm, A Vi nhìn chằm chằm đỉnh trướng mạn, một chút cũng không buồn ngủ. Việc nhà bận rộn, luôn tay luôn chân không kịp nghỉ ngơi cho nên phiền não cũng tạm thời không thể nghĩ tới, đến lúc này đang giữa đêm khuya thanh vắng, mất mát không khỏi xông lên đầu. Nàng có chút thất thần nhớ lại sự kiện lúc trưa, Thần Hiên gọi cũng không để ý.
" A Vi. . . Ngươi ngủ rồi sao?" Thần Hiên lại hỏi một tiếng.
Nàng giật mình bừng tỉnh, đáp lại: "Còn chưa, có chuyện gì sao?"
"Ta…" Thần Hiên dừng một chút, "Sau này có muốn dời đồ chuyển đạc thì không nên cậy mạnh, gọi ta một tiếng."
A Vi biết hắn nói đến thùng tắm lớn kia. Sau khi Dương Thanh Tùng đi rồi thùng tắm kia vẫn đặt dưới mái hiên, hắn vẫn còn đang nghỉ trưa cho nên nàng cũng không định quấy rầy, tự mình ra sức kéo bồn gỗ thật lớn về phía nhà tắm.
Về sau có chút đau nhức, thi thoảng nàng lại phải đấm đấm cánh tay. Hắn thấy thế đã nói qua mấy lần, lúc này đã chuẩn bị đi ngủ lại không quên cường điệu thêm, xem ra người này cũng có chút để tâm đến nàng có phải không?
"Ta biết." A Vi nhu thuận đáp.
Thần Hiên muốn nói lại thôi, sau chỉ buông một câu: "Nghỉ ngơi sớm một chút."
"Ừ" một tiếng, nàng nhắm hai mắt, bỗng nhiên cảm thấy mọi chuyện không có gì phải phiền lòng. Ông trời không thể thoả mãn tất cả mọi sự trên đời, nàng đã có Thần Hiên, đã có trượng phu như ý của mình, người khác muốn hận nàng oán nàng thì cũng đành mặc kệ bọn họ thôi, sao có thể hy vọng xa vời rằng tất cả mọi người đều yêu thích cùng lo lắng đến mình đây.
Thần Hiên trằn trọc không thể ngủ được.
Hắn vừa rồi không phải muốn nói chuyện kia, chuyện muốn nói lại không thể nào mở miệng. Nhìn bộ dáng thất thần của nàng đêm nay có thể thấy phân lượng của người kia trong lòng nàng chỉ sợ không nhẹ…
Ở trước xưởng gỗ hôm đó, hắn nhìn thấy hai người nắm tay nhau giữa phố, xem ra cũng không phải hoa mắt. . .
Hôm sau thời tiết sáng sủa, gió sớm mai vẫn còn mang theo mấy phần mát mẻ.
Ăn xong điểm tâm, Thần Hiên cũng theo thói quen thu dọn chén đũa, mang đến bên bờ suối rửa sạch, sau đó trở về nhà đọc sách.
A Vi cảm thấy hắn hôm nay phá lệ trầm mặc, khẩu vị cũng không tốt. Buổi sáng nàng đã cố tình dậy sớm, dụng tâm học theo phương pháp của Cát Tường Cư làm bánh trứng, hầm một nồi chân giò cùng măng thơm ngát, thế nhưng hắn chỉ ăn nửa chén canh rồi thôi, một cái bánh trứng cũng không động đến.
Nàng lo lắng, hỏi xem có phải hắn sinh bệnh hay không, đối phương chỉ nhàn nhạt đáp dạo này ăn có chút nhiều cho nên khoang dạ dày không khoẻ. A Vi đoán chừng vì dạo này nàng làm thức ăn có chút nhiều thịt cùng chất béo cho nên mới hại hắn ăn nhiều đến đau bụng, cho nên liền quyết định về sau buổi sáng nên làm thức ăn thanh đạm một chút mới tốt.
Nói tới món ăn thanh đạm, hiện tại đang là mùa rau sam cùng rau càng cua, đem rau trộn cùng chanh, gia vị và trứng gà luộc nhất định sẽ rất tốt, vừa đủ chất lại còn thanh mát hạ nhiệt, Thần Hiên phỏng chừng còn chưa ăn qua loại thức ăn như vậy đâu.
Vô cùng vui vẻ, A Vi báo với Thần Hiên một tiếng, ôm rổ đi tới bên sườn núi hái rau. Đi một lát nàng đã hái được một rổ rau non xanh mướt, nhìn đến liền thích mắt không thôi, trong lòng còn thầm cười trộm chờ mong phản ứng của Thần Hiên ….
Lúc này bên đường đột nhiên truyền tới một loạt tiếng bước chân, A Vi ngẩng đầu liền trông thấy một nam nhân trẻ tuổi, bộ dạng vô cùng thư sinh đi tới. Nét mặt của người này vô cùng xa lạ, không giống như người ở trong núi, xiêm y trên người vô cùng sạch sẽ ngay ngắn. Tuy nhiên giày cùng ống quần lại nhuộm không ít bùn đất, hiển nhiên không hề quen thuộc với đường mòn trên núi.
A Vi cũng không để ý lắm, đang định tiếp tục công việc dang dở trên tay thì nam tử đã đi đến gần, thi lễ một cái:
"Xin hỏi cô nương là tỷ tỷ của Kiều Ngôn Cẩn có phải không?"
A Vi ngẩn ra, ôm rổ đứng lên: "Ta là… Ngươi là ai?" Người này biết Tiểu Cẩn?
Nam tử thong thả đáp: "Tại hạ là An Tử Phú, thầy giáo của Kiều Ngôn Cẩn."
An Tử Phú đương nhiên biết mỹ nhân trước mặt là ai nhưng ngại đối phương không biết hắn cho nên mới phải hỏi thăm một câu như vậy. Hôm nay trên người nàng tuy không có vải vóc mỹ miều nhưng vẫn xinh đẹp như một đoá hoa dại ẩn trong núi, người qua người lại không ai có thể dời mắt. An Tử Phú không khỏi thở dài, một người tốt đẹp như vậy cố tình lại là số mệnh chông gai…
"Ngài là An tiên sinh?" A Vi nghe nói vị lão sư này tuổi không lớn, lại không nghĩ tới trẻ đến mức này.
Nàng bỗng nhiên khẩn trương hỏi: "Ngài lên núi, là … Là Tiểu Cẩn xảy ra chuyện gì sao?"
An Tử Phú phất tay, ý bảo nàng không cần gấp gáp: "Kiều Ngôn Cẩn vẫn tốt, không cần lo lắng."
Đáy lòng A Vi cũng hạ xuống, nàng nghi hoặc: "Xin hỏi An tiên sinh lên núi tìm ta có chuyện gì vậy?"
"Ngôn Cẩn đã nói cho ta biết, cô nương là vì số bạc để cho hắn bái thầy nhập trường mà bị cưỡng bức xuất giá. Như vậy rõ ràng là An mỗ gián tiếp hại đến cô nương cho nên liền muốn tới để tạ lỗi." Nhìn thấy mỹ nhân một thân vải bố thô ráp ở bên đường hái rau dại, An Tử Phú lại càng thêm áy náy.
A Vi không kịp chuẩn bị, lui về sau hai bước, không khỏi buồn bực nói: "An tiên sinh, ngài hiểu lầm rồi. Đệ đệ ta trong lòng vẫn còn luyến tiếc không muốn ta xuất giá, lại nghe được những tin đồn thất thiệt cho nên mới nói với ngài những chuyện hoàn toàn không đúng. Ngài đừng để trong lòng mới phải."
Trong bụng nàng thở dài, Tiểu Cẩn thật sự rất không hiểu chuyện. An tiên sinh cũng vậy, như thế nào lại tin vào mấy lời lung tung của một đứa bé, còn thật sự đến tận trong núi xa xôi thế này.
An Tử Phú không ngờ tới nàng không muốn thừa nhận chuyện mình bị ép buộc phải xuất giá, lại nhớ tới nữ tử một khi đã gả đi thường luôn luôn để ý đến chuyện xuất giá tòng phu, cho dù không nguyện ý nhưng cũng đành nhận mệnh.
"Mấy câu lời ít ý nhiều của cô nương An mỗ cũng có thể hiểu được. Bất quá đứa nhỏ lại thập phần hối hận mà chạy đến nhờ vả ta. Thân ta là sư trưởng, lại gián tiếp hại đến cô nương cho nên mới chuyện tự giác đảm đương trách nhiệm cũng không có gì sai." An Tử Phú suy nghĩ một lát, nói thêm: "Người kia có ở trong nhà không? Không bằng cô nương dẫn ta đến nhà một chuyến, An mỗ tự phụ có chút tài ăn nói, có lẽ có thể khuyên hắn viết một phong hưu thư, trả lại cho ngươi tự do."
A Vi vươn tay bóp trán, thật sự đau đầu quá đi mất. Rốt cuộc Tiểu Cẩn đã nói gì với An tiên sinh mà người còn thật sự chạy tới, còn nói cái gì mà hưu thư thế này… Xem ra người này chỉ một lòng tin lời Tiểu Cẩn, lời nàng nói nửa chữ cũng không lọt vào tai hắn rồi.
Thấy mặt nàng lộ ra khó chịu, An Tử Phú liền cho rằng người goá vợ kia thập phần hung dữ, khiến cho nàng muốn phản kháng cũng không dám.
Mở hà bao bên người ra, hắn đưa tới trước mặt A Vi: "Trong này có hai mươi lượng, là bạc An mỗ thường ngày tích cóp. Nếu người kia đồng ý hưu cô nương, để Kiều gia được đoàn tụ, An mỗ liền đem toàn bộ chỗ này đưa qua. Chuyện nhất định sẽ giải quyết được."
Nhìn hà bao nặng trĩu trước mắt, A Vi nhớ tới Tiểu Cẩn nói An tiên sinh là người tốt. Xem ra cũng không phải tâng bốc, chỉ vì cảm thấy gián tiếp hại đến nàng mà hắn liền dùng toàn lực giúp đỡ… Bất quá, vị tiên sinh này ngoài việc dùi mài kinh sử ra thì những phương diện khác cũng không quá rõ ràng có phải không?
Đem rổ đặt sang một bên, A Vi dùng vẻ mặt nghiêm túc nói: "An tiên sinh, ngài chớ nghe lời của Tiểu Cẩn, ta là tự nguyện xuất giá, cũng không hề có khó chịu hay phật ý gì. Đệ đệ của ta không ngoan, thỉnh An tiên sinh sau này chú ý dạy dỗ đứa nhỏ nghiêm khắc một chút."
Chân mày An Tử Phú cau lại, nhớ tới lúc Kiều Ngôn Cẩn than thở khóc lóc muốn hắn giúp đỡ, một chút giả bộ cũng không có. Thế thì tại hắn đã bày tỏ toàn bộ thành ý của mình rồi nhưng Kiều thị vẫn thuỷ chung bất vi sở động?
Ngày đó trên người mỹ nhân này là một thân xiêm y hoa mỹ, còn tặng cho đệ đệ một nghiên mực có giá trị không nhỏ. Xem ra người goá vợ kia có chút tài phú, dùng một ít đồ đẹp đẽ quý giá dỗ Kiều thị, khiến nàng nhất thời u mê, mặc ai nói gì cũng không lọt? Một nam nhân quanh năm suốt tháng ru rú trong nhà, lời đồn đãi quấn thân thì sao có thể kiếm được tiền để sống thoải mái cùng phú quý, chỉ sợ cũng là phường bất chính mà thôi.
Vì vậy An Tử Phú càng thêm khẳng định, Kiều thị là bị phú quý che mắt, không hề muốn trở về nhà. Một người xinh đẹp mĩ miều cuối cùng lại biến thành như vậy, càng khiến cho người ta thêm tiếc hận.
An Tử Phú thở dài một tiếng, thu hà bao định rời đi. Như nghĩ tới điều gì, hắn đột nhiên dừng lại, trịnh trọng nói với A Vi: "Cô nương nên hiểu, phú quý từ chuyện bất nghĩa mà có được sẽ như mây bay trên trời, chớp mắt liền biến mất. Người tạo nghiệp nhất định sẽ phải trả giá, ngươi đừng tham nhất thời phú quý, có thể đoàn tụ với người nhà mới là điều đáng trân trọng nhất. An mỗ ở Thanh Dụ trấn có không ít thân bằng hảo hữu, nếu cô nương nghĩ được thông suốt thì cứ đến tư thục tìm ta, An mỗ nhất định sẽ dốc toàn lực mà giúp đỡ."
A Vi không khỏi buồn cười, vị tiên sinh này tràn đầy nhiệt huyết như vậy nhưng một chút khả năng lắng nghe cùng nhìn nhận sự việc cũng không có. Hắn lúc này đã là cử nhân rồi, nếu tiếp tục đèn sách thi cử mà làm quan thì không biết sẽ hồ đồ đến mức nào.
"An mỗ cáo từ." An Tử Phú nhíu chặt lông mày, thi lễ một cái, xoay người đi xuống núi.
A Vi lắc lắc đầu, đứa nhỏ Tiểu Cẩn này thật sự phải quản nghiêm khắc hơn mới được. Nàng cũng không hề biết đệ đệ nhà mình lại có thể cố chấp cùng làm loạn đến như vậy.
Ôm rổ lên, nàng xoay người định trở về nhà thì đã thấy một thân ảnh thằng tắp mạnh mẽ đứng gần đó, chẳng biết là đến từ lúc nào.
Thần Hiên vốn ở trong phòng đọc sách, bản cổ tịch lần trước mua được từ hiệu sách ghi lại không ít kĩ thuật trám sứ tinh xảo cùng khéo léo đã thất truyền từ lâu, mỗi lần hắn mở ra đều chăm chú nghiên cứu, nhiều lần A Vi nhắc hắn dùng cơm hắn mới có thể dừng đọc. Mà hôm nay quyển sách trong tay hắn tựa hồ như có chút đần độn vô vị, qua hẳn một buổi trưa hắn cũng không đọc được mấy chữ.
Khi đó, A Vi tiến vào nói muốn đi hái rau dại, thậm chí còn hứa hẹn món rau trộn kia sẽ giúp cho bao tử của hắn thoải mái hơn. Hắn thuận miệng đáp ứng, nhìn bóng lưng nhỏ nhắn vì hắn mà bận rộn, đáy lòng vốn phiền chán đột nhiên vui vẻ hơn rất nhiều.
Mùa hè trong núi có rất nhiều rắn, nàng còn chưa quen tình huống xung quanh, hắn đi theo một chút cũng tốt. Nghĩ đến đây Thần Hiên liền cất sách lên kệ, rời nhà đi tới sườn núi.
Không nghĩ tới một chuyến này lại có thể nghe được toàn bộ cuộc nói chuyện của A Vi cùng An Tử Phú, tâm tư vừa quang đãng lập tức hạ xuống tới đáy.
A Vi thấy vẻ mặt của hắn không tốt lắm, trong lòng có chút hồi hộp, rổ cũng quên cầm, vội vàng đi tới bên cạnh hắn.
Nàng còn chưa mở miệng, Thần Hiên đã lên tiếng: "Không nghĩ tới ta lại là tên cưỡng ép cô nương nhà lành." Ngữ khí vốn đã nhàn nhạt lại càng thêm đạm mạc, như thể chuyện vừa nói ra không hề dính dáng tới hắn.
Biết hắn đã nghe được, A Vi không khỏi tức giận An tiên sinh thích để ý việc của người khác: "Ngươi chớ nghe hắn nói bậy."
Thần Hiên nhìn nàng, sâu kín hỏi lại: "Vậy ngươi vì chuyện bái thầy của Tiểu Cẩn mà cắn răng gả cho ta là nói thật hay nói bậy?"
"Đương nhiên là nói bậy." A Vi siết chặt góc áo, ra sức đón lấy ánh mắt không tín nhiệm của hắn.
Thần Hiên lại hỏi: "Vậy vì sao ngươi lại muốn gả cho ta?" Ánh mắt của hắn sâu thẳm, lạnh lùng không gợn sóng.
Nàng chống lại đáy mắt buốt giá kia, trong lòng đột nhiên rét lạnh không thể chịu nổi.
"Ta. . . Ta. . ." Trong lòng dù có thiên ngôn vạn ngữ cũng không thể nói không nên lời. Cảm nhận được quanh người hắn toàn là khí tức lạnh lùng, đáy lòng nàng uỷ khuất vô cùng.
Thần Hiên thấy nàng ấp úng, đáp án trong lòng hắn càng thêm khẳng định.
Từ trước tới giờ hắn chưa bao giờ đem chuyện đệ đệ của nàng nhập học cùng hôn sự này liên hệ cùng một chỗ. Biết nhà nàng khó khăn đủ đường nhưng lại không biết một nữ nhân như nàng lại phải gánh vác nhiều như vậy.
Đúng là tỷ đệ tình thâm! Nàng cứ vậy mà "Cam tâm tình nguyện" gả đi!
Mấy ngày nay hắn thử cùng nàng ở chung, thậm chí tâm tư vốn muốn cô độc cả đời của hắn cũng đã chậm rãi dao động.
Không nghĩ tới chân tướng lại là như vậy…
Khóe môi cong lên, Thần Hiên để lộ ý cười lạnh lùng: "Trách ta giữa đường xuất hiện, phá hỏng một đoạn lương duyên của ngươi cùng Dương Thanh Tùng kia."
Hắn phất áo xoay người, sải bước đi về phía nhà gỗ.
A Vi sửng sốt một lúc lâu, xem ra những lời Dương Thanh Tùng nói hắn cũng đều nghe được. Mới vừa rồi còn nghi hoặc người này vì sao lại phản ứng như vậy, lúc này mới hiểu được hắn đã sớm biết hết mọi chuyện, chỉ là nàng vô tâm không chú ý đến biến hóa của hắn. Chỉ riêng chuyện đến hắn im lặng không lên tiếng uống hết một chén canh đầy muối kia liền biết sức chịu đựng của người này là tốt đến mức nào.
Nhưng nàng không thích cảm giác bị người ta hoài nghi, tâm như bị níu lấy, muốn thở cũng không được.
A Vi chạy về phía trước, cũng không có gan cản đường người kia, chỉ vừa chạy theo sau vừa giải thích: "Ta cùng Dương Thanh Tùng không phải như ngươi nghĩ. . . Ông nội đúng là muốn đem ta gả ra ngoài để có bạc cho Tiểu Cẩn bái thầy nhưng ta gả tới cũng là ý của chính mình, gả cho một ngươi là chuyện ta không hề hối hận… Ngày đó nhìn thấy ngươi đi tới sạp trám sứ, ta liền…"
Nói không được nữa, hai gò má nàng đã nóng bừng bừng mà bóng dáng cao lớn kia vẫn đi thẳng về phía trước, tựa hồ như không hề để ý tới mấy lời nàng vừa nói, khiến cho nàng vừa thẹn vừa gấp, không biết làm sao cho phải.
Thần Hiên đi qua cầu trúc, A Vi cũng im lặng theo sao. Nàng cúi đầu, nhìn vạt áo bay bay theo cước bộ của người kia, siết chặt góc áo của chính mình, quyết định không nói nữa.
Thái dương ngày hè chói chang, chiếu vào đỉnh đầu A Vi, khiến nàng có chút choáng váng.
Nhìn người trước mặt càng lúc càng xa, bước chân lại càng vội….
Lảo đảo mất trọng tâm, nàng nhìn thấy dòng suối dưới chân, biết mình thế nào cũng sẽ ngã, theo bản năng kêu to thành tiếng.
Nghe được thanh âm của nàng, Thần Hiên lập tức xoay người, hắn cách nàng không xa, liền sải bước đi tới kéo nàng lại. Trong một khắc kia, hắn cảm nhận được trên người nàng rơi xuống một vật…
A Vi biết chính mình không rơi xuống suối, còn chưa kịp thở ra đã mất trọng tâm thêm một lần nữa, ngã nhào vào trong ngực hắn.
Lần đầu tiên gần nhau như vậy, cả hai đều có chút bất ngờ.
Sau một lúc lâu, A Vi ngẩng đầu liền bắt gặp đáy mắt lạnh lùng của hắn lộ ra chút ôn nhu mềm mại….
Là nàng nhìn lầm rồi có phải không?