• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mấy ngày sau đó, mọi hang cùng ngõ hẻm của Diệp Thành đều xôn xao về vụ nổ súng ở tháp đồng hồ cũ. Phản hồi của cảnh sát đương nhiên là quy về hướng các băng đảng ngầm tàn sát nhau. Cảnh sát cũng tuyên bố đã bắt giữ nghi phạm và sẽ điều tra nhanh chóng nhằm duy trì trật tự công cộng cũng như đảm bảo an toàn cho người dân. Cơ quan chức năng trấn an người dân trong thành phố, mong mọi người xóa bỏ nỗi kinh hoàng.

Lúc này, Mạc Tang đeo kính đen, dừng xe ở trạm xăng bên đường. Cô vừa mua nước uống vừa xem tin tức trên truyền hình. Nghi phạm mà cảnh sát công bố là tay chân của K, tất cả những kẻ khác đều xóa dấu vết sạch sẽ, chỉ có duy nhất kẻ ngốc này. Theo ảnh từ hiện trường, tên đó có lẽ trúng đạn, không chạy kịp nên bị cảnh sát Diệp Thành bắt giữ.

Cô vặn nắp chai, uống một ngụm rồi ra ngoài. Lúc này trạm đổ xăng ít người, mấy thanh niên bỏ mũ, tụ tập ở trước cửa nghỉ ngơi, vừa xem tin tức vừa bàn tán: “Trong thành phố mà dám ngông cuồng thế? Chắc vì tiền cả, ăn chia không đều.”

“Ai mà biết được, mấy bang phái đó đấu đá nhau bao nhiêu năm nay… Từ nay về thành phố phải hạn chế tới chỗ tháp đồng hồ đó thôi. Ai dà, nhưng mà cảnh kia ghê quá, bắn tỉa từ xa, cảnh này chỉ có trong trò chơi điện tử với phim chứ nhỉ! Đó, cậu xem, đoạn vừa rồi ấy, vừa lướt qua chỗ tầng trên tòa nhà đó.”

Mạc Tang liếc qua, mấy thanh niên đang khoe các game mà họ từng chơi, cũng có những hình ảnh nguy hiểm kịch liệt tương tự. Cô giả vờ là người qua đường vô tình bị cuốn vào câu chuyện, đi ngang nên dừng lại xem thêm chút tin tức. Nhưng tuyệt nhiên không nghe nhắc tới nhà họ Đường, dường như họ đã thoái thác sạch sẽ mọi thứ. Họ biết lợi dụng việc dân trong thành phố từ lâu đã nghe tin đồn về hoạt động ngầm ở Diệp Thành, từ đó chuyển hướng chú ý thành công, làm lu mờ điều cốt lõi của vụ nổ súng này. Dường như ai nhìn vào cũng cho rằng, đây là sự ganh đua truyền kiếp giữa các băng đảng, hoàn toàn chẳng liên quan tới đại gia tộc vốn trong sạch, kinh doanh chân chính.

Với thế lực của mình, nhà họ Đường hẳn có phương pháp luồn lách khôn ngoan. Mạc Tang thở dài, quay người đi vòng qua đám thanh niên, nhanh chóng lên xe.

Tối hôm ấy, một lúc sau mưa như trút, Mạc Tang phóng điên cuồng với chiếc Maybach đen, dọc theo con đường chạy thẳng tới thị trấn Hoành Phú, sau đó để xe lại ngoài ngoại ô.

Cô không hề sợ có kẻ đuổi theo, lần này K đã sơ suất, hắn không dại đến mức cho xe đuổi bắn trên con đường gắn đầy camera. Xe đó là của Đường Tụng, nếu có người đuổi theo thì chỉ có thể là nhà họ Đường. Nhưng chính tay cô hại người đàn ông đó, đẩy anh khỏi xe, nằm bên đường giữa trời mưa. Về cả tình và lý, giờ đây đối phương sẽ không ngốc thế nữa.

Đường Tụng có cô con gái ngoan ngoãn, gia đình lại bề thế, hơn nữa anh còn nhiệm vụ giành lại tất cả. Cô chẳng qua chỉ là một ngã rẽ trong đời anh. Đợi khi mưa tạnh, được cứu về, dù là chân tình hay giả ý, Đường Tụng có lẽ sẽ tỉnh ngộ và không bao giờ xen vào việc của cô nữa.

Suốt chặng đường, Mạc Tang cắn môi bước về phía trước, không dám quay đầu lại cũng không dám nghĩ ngợi nhiều. Trong mưa, tầm nhìn trên đường cao tốc rất thấp, hai bên đều là rừng cây và khu đất hoang, không gian tối đen như mực. Ngoài tiếng bắn tóe khi xe lao vụt qua, không còn âm thanh gì khác.

Đây không phải lần đầu Mạc Tang lâm vào hoàn cảnh này, trước đây cô từng gặp nhiều cảnh thê thảm, thậm chí khốn đốn hơn vì bị thương. Nhưng Mạc Tang cảm thấy đêm nay Diệp Thành lạnh lẽo vô cùng, mưa lạnh lùng táp vào người cô. Cô vừa mệt vừa đau khổ, trước đây không hề cảm thấy thế này.

Mạc Tang cứ bước dọc con đường đó, người ướt sũng. Sau đó cô vẫy một chiếc xe chở hàng chạy qua, may mà người lái xe tốt bụng cho cô đi nhờ. Tới chiều tối ngày hôm sau, cô tìm được chỗ nghỉ chân trong thị trấn.

Ở đây Mạc Tang thuê tạm một nhà nghỉ, ẩn mình ba ngày. Cô thường đờ đẫn nhìn xuống con hẻm phía dưới, nhớ lại hai mươi tư năm trong đời, nhớ từ sáng sớm đến lúc hoàng hôn ngày tàn. Rồi cô nhớ tới hình ảnh khi bỏ lại chiếc ô tô của Đường Tụng.

Lúc đẩy Đường Tụng xuống xe, cô chỉ nghĩ rồi anh sẽ được đưa về. Cho đến khi vứt lại chiếc Maybach và chuẩn bị tháo chạy, cô mới nhìn thấy vết đỏ đậm lớn trên ghế phụ.

Nếu chỉ là vết rượu trên quần áo, dưới nhiệt độ mùa hè hẳn sẽ nhanh chóng khô đi, không thể bị bết ra ghế nhiều đến thế.

Lúc đó Mạc Tang run run chạm tay vào, ngoài vết rượu, trên ghế còn có máu.

Đường Tụng vì cô mà bị thương. Mạc Tang nhớ lại từng giây từng phút của cả hai trong tối đó, có lẽ anh bị bắn trúng lúc đẩy cửa gian phòng trong nhà hàng. Khi ấy anh đã ôm chặt lấy cô… Và suốt quãng đường sau đó, máu ở lưng túa ra nhưng anh không nói gì, thậm chí cho đến khi lên xe, cô vẫn không hề hay biết.

Bởi thế mà cô mới thành công khi cố tình quyến rũ anh, Đường Tụng quá thông minh, nếu không phải vì bị thương, anh sẽ không để cô qua mặt.

Ba ngày liền Mạc Tang không dám ra ngoài, sống như một con đà điểu. Cô không thể chợp mắt, cứ nhắm mắt là trong đầu lại hiện lên cảnh tượng chính tay mình đẩy Đường Tụng ra khỏi xe. Anh bị bắn, bị trúng thuốc mê, nằm bất tỉnh bên đường.

Sự thật đó khiến Mạc Tang lòng như lửa đốt, cảm thấy dường như có vật gì đè nặng lên lồng ngực. Cô giày vò bản thân. Từ trước đến nay cô chưa bao giờ run sợ như thế này, rõ ràng đã thoát khỏi trận truy sát, vậy mà giờ đây sợ hãi đến mức không dám ra ngoài.

Cô sợ anh xảy ra chuyện, sợ mở ti vi sẽ nghe thấy thông tin về anh.

May mà sau mấy ngày, không hề thấy xuất hiện thông tin về nhà họ Đường, đây là một niềm an ủi với cô.

Khi ngồi yên tĩnh một mình, Mạc Tang thường cảm thấy bồn chồn lo lắng. Lần đầu tiên trong đời cô nghĩ đến chuyện, đâu mới là điểm cuối của chặng đường trốn chạy này.

Cô đã chạy trốn ba năm, nếu không gặp Đường Tụng, mọi thứ vẫn tiếp tục trên quỹ đạo cũ. Dầm sương dãi nắng, bỏ mạng nơi chân trời góc bể, tất cả những điều đó là việc của một mình cô, nhưng mọi thứ bỗng đổi khác khi cô gặp anh.

Thứ khó kiểm soát nhất trong cuộc đời chính là bản thân. Người bước trong đêm lạnh dài đằng đẵng hẳn sẽ dễ xúc động khi nhìn thấy ánh lửa lóe lên. Huống hồ, Đường Tụng đã mang đến cảm giác an toàn mà từ rất lâu rồi cô không cảm nhận được.

Cuộc gặp gỡ đó có lẽ là thành tựu lớn nhất cuộc đời Mạc Tang, khiến cô lần đầu tiên biết tin vào sự may mắn, cũng từ đó không kiểm soát được bản thân. Nhưng cô nắm giữ quá nhiều bí mật khủng khiếp, không thể làm liên lụy tới Đường Tụng, đường ai nấy đi sẽ thực sự tốt cho cả hai.

Lương tâm lên tiếng khiến Mạc Tang dằn vặt nhưng không hề hối hận. Nếu thời gian quay lại, cô vẫn sẽ đẩy anh xuống.

Sau mấy ngày suy nghĩ, Mạc Tang quyết định trộm một chiếc xe Jeep hạng thường, quay lại Diệp Thành.

Cô còn cần một đáp án cho câu chuyện trong quá khứ. Tìm được lời giải này, nếu còn có thể sống tiếp, cô sẽ tìm một miền quê thanh bình để nương thân, không bao giờ bước chân ra khỏi đó. Cô cần xóa đêm mưa đó và Đường Tụng ra khỏi kí ức, xóa mọi điều bất ngờ như chỉ có trong mơ.

Để đề phòng bất trắc, Mạc Tang chọn đi theo đường vòng trở lại thành phố.

Ban ngày, đường cao tốc an toàn hơn nhiều so với đêm mưa hôm trước, sắc xanh mát lành của miền đồng quê trải dài, ngoài kia là cả khoảng trời tươi sáng, chẳng hề in dấu vết u ám của đêm đó.

Mạc Tang lái xe thâu đêm trở lại Diệp Thành, suốt chặng đường không gặp một trở ngại nào. Cho tới rạng sáng hôm sau, cô đã trông thấy kiến trúc quen thuộc của thành phố. Cũng như xe hơi, chiếc điện thoại mà Đường Tụng tặng đã bị Mạc Tang bỏ lại, giờ đây cô chỉ có một mình.

Sáu giờ sáng, trời vẫn còn sớm, phố xá chưa có mấy người qua lại. Mạc Tang đi một vòng quanh các con phố, khi xác định không có nguy hiểm rình rập mới cho xe dừng bên đường, lấy tiền xu gọi điện thoại công cộng. Giờ đây cô khôn ngoan hơn trước, tự chuẩn bị sẵn tiền lẻ mang theo mình. Cô bấm dãy số đã thuộc làu, may là Daisy vẫn còn dùng số cũ.

Trái với dự đoán của Mạc Tang, mới đầu giờ sáng mà giọng Daisy rất tỉnh táo, không hề có vẻ bị chuông điện thoại đánh thức.

Daisy đã biết chuyện khi xem tin tức, kìm nhỏ giọng hỏi dồn qua điện thoại. Chắc chắn cô dễ dàng đoán được, đêm đó K ra tay để chặn Mạc Tang. Lần này hắn bất chấp rủi ro, ắt hẳn hắn nhận được lệnh giết kẻ bỏ tổ chức từ cấp trên.

“Nói thật với tớ đi Mạc Tang, năm đó đã xảy ra chuyện gì, nếu cậu không nói, đừng coi tớ là bạn nữa.” Daisy cố kiềm chế sự nóng nảy, cô chưa từng nghi ngờ Mạc Tang.

Họ vào sinh ra tử bao nhiêu năm qua, đến nay Daisy bỗng phát hiện Mạc Tang có bí mật giấu mình, hơn nữa bí mật đó can hệ đến chuyện sống còn.

K… muốn giết Mạc Tang? Cô ấy đã làm chuyện gì?

Mạc Tang cảm thấy rất khó khăn để cắt ngang hàng loạt câu hỏi liên tiếp của Daisy. Bị hỏi dồn đến vậy song cô lấy lại bình tĩnh, đáp lời: “Cậu biết đấy, thoạt nhìn, K từng yêu tớ.”

“Đương nhiên! Hai người chẳng phải còn có… em bé… Tớ xin lỗi, tớ không cố ý nhắc đến chuyện con của cậu, tớ chỉ muốn nói, cậu nghi ngờ K?” Daisy dường như vô cùng kinh ngạc, lẩm bẩm trong điện thoại, sau đó lại nói: “Nói thật với tớ đi, có phải K muốn giết cậu? Tối hôm đó anh ta tự dưng gọi điện cho tớ, thực ra là muốn tớ cảnh cáo cậu…”

“Đúng”, Mạc Tang nhắm mắt, tựa vào máy treo điện thoại, từa nhận với Daisy.

Daisy lặng đi một lúc rất lâu. Vốn là người phụ nữ thông minh, nhạy cảm song cô vẫn kinh ngạc tới mức không thể tin đó là sự thật. Mấy lần cô muốn nói điều gì nhưng không thể diễn đạt thành lời, rất lâu sau mới hỏi Mạc Tang: “Giờ cậu đang ở đâu?”

Mạc Tang không trả lời, “Daisy, nói cho tớ biết vị trí của cậu, tớ sẽ tới đó. Nếu K lại gọi điện cho cậu, hãy để tớ nghe máy.”

Sau khi kết thúc cuộc gọi, Mạc Tang đứng trên vỉa hè một lúc lâu.

Cô nhìn phố xá mỗi lúc một nhộn nhịp, nhìn thấy rất nhiều người vội vã ra khỏi cửa đi làm, chạy bắt xe công cộng. cô ngắm cả sạp bán đồ ăn sáng bày ven đường.

Thế giới đơn giản và bình dị ấy từ trước đến nay không hề liên quan đến cô.

Mạc Tang vốn không tin vào thần thánh, nhưng giờ đã ngày một hiểu được “số mệnh” mà mọi người vẫn nói. Có lẽ số mệnh an bài cô chẳng có cơ hội được là một trong số những người mà mình trông thấy trên phố sớm nay.

Chẳng mấy chốc mặt trời đã nhô cao, nhiệt độ tăng nhanh, đến gió cũng phảng phất hơi nóng. Mạc Tang đứng ngẩn một lúc, nhìn dòng người đi lại ngược xuôi, sau đó lên xe chuẩn bị đến chỗ Daisy.

Trốn chạy không phải là một cách hay, cô quyết định chủ động quay lại tìm K.

Mạc Tang nhấn mạnh ga, lái xe tới khu vực mà Daisy nói.

Đây là sự phản kháng cuối cùng mà cô có thể làm với số mệnh của mình.

Địa chỉ mà Daisy nói thuộc một khu dân cư bình dân nằm ở phía Đông thành phố. Phải mất một lúc lâu Mạc Tang mới tìm thấy, cô đỗ xe trước một căn nhà thấp, được sơn toàn bộ màu trắng xám.

Nhìn qua, mọi thứ ở đây có vẻ quy củ với phong cách kiến trúc cũ. Nhiều người già đang ngồi ngoài sân, có lẽ đây từng là một khu nhà dành cho họ hàng thân thích trong một gia tộc. Theo đà phát triển chóng mặt của Diệp Thành, nơi này trở nên bé nhỏ, kém nổi bật.

Như vậy có nghĩa là, Daisy đã rời khỏi nhà họ Lục, chắc hẳn đây là nơi ở mới mà cô ấy tự tìm.

Mạc Tang gõ cửa theo ám hiệu, nhưng cửa vừa mở, áp sát cô là mũi súng. Cô lập tức ấn tay Daisy xuống: “Tớ đây”, sau đó Daisy kéo Mạc Tang vào trong, khóa trái cửa lại.

Không gian ở gần cửa ra vào của căn nhà không lớn, hơi u tối vì chỉ được thắp sáng bằng một hàng nến.

Daisy mặc chiếc áo hai dây bằng ren màu trắng, cô xoay súng, nhìn Mạc Tang lạnh lùng, không nói nửa lời. Ánh mắt đó khiến Mạc Tang chột dạ, cô ra sức giải thích: “Không phải tớ cố ý giấu cậu đâu…”

Daisy vẫn lặng thinh, quay người vào trong, Mạc Tang đành bước theo, vừa đi vừa nói: “Đến cậu hắn cũng không buông tha.”

Daisy tiếp tục giữ im lặng.

“Daisy? Tớ biết cậu giận tớ, nhưng cậu nghĩ xem, nếu đổi lại người xảy ra chuyện là cậu, cậu có để tớ bị liên lụy không?”

Daisy bước thẳng vào phòng, ném khẩu súng lên bàn, sau đó quay người nhìn Mạc Tang, cuối cùng không nén được giận dữ, chất vấn: “Phải! Tớ biết cậu muốn tớ yên ổn, nhưng tối hôm đó tớ nhận ra sự chẳng lành, chuyện tới mức đó mà cậu còn không chịu nói ra sự thật!” Cô nàng Hồ Điệp trang nhã, yêu kiều chưa bao giờ giận dữ như thế, cô tựa vào bàn, tiếp tục nói: “Năm đó cậu bỏ trốn… cũng là vì K muốn giết cậu?”

Mạc Tang không nói gì, một lúc sau mới gật đầu, đáp: “Ừ.”

Phòng ở đây tuy không rộng, nhưng theo sở thích của chủ nhân, mọi thứ được bố trí hoa lệ, thảm rất mềm mại, chiếc giường cũng mang phong cách sang trọng mà Daisy yêu thích. Dường như có thể tưởng tượng được vẻ quyến rũ, nồng nàn của nữ chủ nhân mỗi khi đêm về.

Nếu chưa bước vào tận bên trong, hoàn toàn không thể tưởng tượng được cách trang trí nội thất.

Mạc Tang ngồi bên chiếc bàn ăn kiểu u, nhìn kỹ Daisy, hôm nay cô không trang điểm. Đuôi lông mày cô có vết thương mờ mờ, dáng vẻ uể oải nhưng không mất đi sự kiều diễm vốn có.

Mạc Tang không thích Daisy của hiện tại. Năm mười tuổi cô lần đầu gặp Daisy - lúc đó khác xa so với bây giờ. Chất phong tình như một vết thương ngày càng ăn sâu vào da thịt cô nàng.

Họ từng chứng khiến dáng vẻ ngây thơ của nhau, vì thế kí ức quá sâu đậm, chẳng thể giấu nhau điều gì.

Daisy bước tới, nhẹ nhàng ôm Mạc Tang như ngày còn thơ bé. Cô lớn hơn Mạc Tang vài tuổi nên tự giác cư xử như một người chị. Họ gặp nhau giữa thời tiết giá buốt của châu Âu, sự lạnh lẽo cùng nỗi sợ hãi thấm vào từng thớ thịt. Những đứa trẻ vừa được mua về từ chợ đen quá thiếu thốn cảm giác an toàn, chỉ có thể rúc vào nhau run lẩy bẩy.

Hôm nay cũng như hơn mười năm trước, lúc đó Daisy cũng ôm cô như thế này, Daisy vỗ về cô em gái gầy gò, an ủi: “Không sao đâu, K là người tốt.”

Chẳng riêng gì Daisy, bản thân Mạc Tang cũng từng thừa nhận điều này, nhiều năm sau đó, cô vẫn cảm thấy K là người tốt. Cho dù có mục đích ích kỷ thế nào, anh ta cũng không dày vò lũ trẻ. Không giống những người chủ khác, K đưa họ đi huấn luyện, giao công việc, trả thù lao hậu hĩnh, thậm chí từng cho họ cảm giác của một gia đình…

Đối với những cô bé bị mua bán như họ, đây đã là ân tình lớn như trời bể.

Một hồi lâu, cả hai đều không nói gì, chỉ tựa vào nhau, cho đến khi Mạc Tang có chút nghẹn ngào. Nhưng cô không khóc, vỗ lên lưng Daisy, khẽ nói: “K vì viên Tuyết Sơn Linh Chi Lệ mà muốn trừ khử tớ, dù sao tớ cũng đã biết quá nhiều…Sau khi mất con, tớ luôn trách hắn… Tớ đoán vì điều này mà K cho rằng tớ không còn nghe lời nữa, cấp trên lại gây áp lực, vì thế hắn buộc phải chọn cách tự giữ lấy thân.”

“Tại sao anh ta phải làm vậy? Năm đó hai người cãi nhau nảy lửa khiến cậu phải tới tận Budapest, sau đó lại gây sự đến mức cậu phải vào viện sinh non… tất cả những điều này có lợi gì cho anh ta? Huống hồ đứa trẻ là con của hai người! Mạc Tang thân yêu, K không phải là kẻ máu lạnh như thế, nhất định phải có nguyên do gì đó…”

Phản bội là điều tối kị của bất kì một tổ chức nào. Rốt cuộc vì lý do gì mà K cho rằng Mạc Tang bắt đầu phản bội hắn?

Mạc Tang bất giác nhớ lại câu nói cuối cùng của K qua tai nghe hôm ở Zurich, lúc đó mọi thứ xung quanh hỗn loạn, cô ngã xuống đất, chẳng thể nghe rõ.

Rốt cuộc hắn đã nói gì, nếu quả thật K muốn giết cô chỉ vì sợ lộ bí mật, vậy hà cớ gì hắn nhắc tới đứa trẻ trong giây phút cuối.

Daisy buông Mạc Tang, vỗ vỗ lên người, tỏ ý khuyên cô phấn chấn lên, sau đó đi pha hồng trà rồi bê tới.

“Mấy hôm nay tớ đã nghĩ rất nhiều, Mạc Tang… Cậu cần kiểm tra xem giữa hai người có hiểu lầm nào?” Daisy uống một ngụm trà, gương mặt tư lự. “Tớ luôn cảm thấy từ lúc cậu bất ngờ mang bầu… mọi thứ trở nên khác lạ.”

Tay Mạc Tang run lên, cô đặt tách trà xuống, cố gắng trấn tĩnh lại. “Daisy, tớ không muốn nhắc đến con gái nữa… Bao nhiêu năm tớ không thể ngủ yên, tất cả đều tại tớ… Nếu không chạy tới tận Budapest, tớ đã không bị mấy tên khốn nạn đó nhòm ngó. Nếu không gặp tai nạn giao thông, con của tớ đã không xảy ra chuyện… Tớ đã hại chết con!” Mạc Tang không kiểm soát được cảm xúc, hai tay nắm tóc. Giữa lúc rối bời, cô lại cắn đốt ngón tay một cách vô thức, run lẩy bẩy nói: “Cậu biết không… Bác sĩ nói đó là một bé gái, sinh ra đã không thể… nữa rồi.”

Daisy kéo tay Mạc Tang, giúp cô thả lỏng, tỏ ý nói chuyện đã qua rồi. Năm đó, sau khi biết mình mang thai, Mạc Tang và K lớn tiếng cãi nhau, rồi cô tức giận một mình từ Zurich tới Budapest. Khoảng thời gian ấy Daisy đang phải theo nhiệm vụ ở Thụy Sĩ, không nắm rõ sự tình. Sau này cô chỉ nghe kể lại rằng, ở Budapest, Mạc Tang gặp phiền phức lớn khi đụng phải đặc công của nước khác. Vì không yên tâm, cuối cùng K cũng tới Budapest nhưng không ngờ chậm một bước. Hôm anh ta đến, Mạc Tang gặp tai nạn giao thông trong lúc bị người ta đuổi theo, tỉnh dậy sau hai ngày mê man, K nói với cô rằng em bé bị sinh non, không thể cứu sống.

Đối với Mạc Tang sự việc này là cú đòn chí mạng, cô gần như vỡ vụn, suốt một thời gian dài, người khác khuyên nhủ cũng không nguôi ngoai. Cô hành hạ bản thân bằng cách nhốt mình trong phòng. Từ đó trở đi, chẳng ai dám nhắc tới chuyện đứa con trước mặt Mạc Tang, sợ cô bị kích động, đến Daisy cũng không dám hỏi nhiều.

Một thời gian dài sau đó họ mới trở về Zurich, và sau đó nữa…

Mạc Tang nhìn Daisy, gượng cười, tỏ ý cô không sao. Cuối cùng cô cũng mở lời nói ra bí mật chôn giấu bao năm: “Vụ nổ cuối cùng đó… thực ra là do K bắn, hắn cố tình lừa tớ đứng đợi ở chỗ nguy hiểm để giết tớ, nhưng sau đó bắn trúng thùng xăng.. chân tớ bị thiêu bỏng, may mà cái số còn chưa đến lúc chết.”

Daisy kinh hãi nhìn Mạc Tang. Không biết vì mâu thuẫn gì, cãi vã ra sao, ba năm trước K lại cạn tình với Mạc Tang, tàn nhẫn ra tay không thương tiếc.

Mạc Tang mân mê tách trà, cho tới khi nước lạnh ngắt mới kể vắn tắt những chuyện xảy ra trên chặng đường trốn chạy, Daisy vẫn không rơi lệ, cô là người phụ nữ chưa bao giờ khóc.

Ánh mắt Daisy lộ rõ vẻ đau khổ, nhưng sau đó kiềm chế, cất tiếng hỏi: “Cậu còn nhớ năm đó cậu vô cùng sợ hãi khi lần đầu bắn súng và đã khóc rất lâu không?”

Mạc Tang gật đầu, giờ đây ngẫm lại, thuở đó cô ngây thơ biết mấy.

Daisy thở dài, vỗ lên tay bạn: “Bây giờ vẫn thế đấy cô nương ạ, đừng khóc nữa, những chuyện này… sớm muộn rồi cũng sẽ qua.”

Hai người trầm ngâm một lúc, buồn khổ, hận thù cũng chẳng ích lợi gì, cuối cùng cả hai bình tĩnh lại.

Nhìn vào ánh mắt trầm lặng của Daisy, trong đầu Mạc Tang bỗng hiện ra một số hình ảnh. Cô nhớ tới của sổ trong suốt, khi đêm buông xuống có thể nhìn thấy dải ngân hà lấp lánh như những hạt kim cương. Đó là nhà Đường Tụng, anh ngồi trên chiếc ghế mây cạnh cửa sổ, luôn luôn điềm tĩnh khi pha trà, kể cả khi đang ngầm đấu trí cùng cô, anh vẫn rất ôn hoà.

Nếu không phải vì gặp Đường Tụng, có lẽ giờ đây cô cũng chịu thua số phận như Daisy.

Daisy đứng dậy thay quần áo, chỉnh chiếc dây váy trước gương. Chợt nhìn thấy vẻ mặt của Mạc Tang, cô cười hỏi: “Cậu nhớ đến ai vậy?”

Mạc Tang ngẩn ra nhưng sau đó lắc đầu: “Không có gì.”

“Cậu biết không, các bà được gọi là phu nhân đó luôn nhìn chồng họ với vẻ mặt như thế.” Sẵn lúc đang làm đẹp, Daisy bước tới giúp Mạc Tang buộc lại mái tóc dài, vừa làm vừa chê cô luộm thuộm. Rồi cô nói tiếp: “Đã yêu đến không còn gì để oán trách, tại sao phải giả vờ điềm tĩnh trước sự thật tàn khốc. Thật ra tớ ngưỡng mộ những người đàn bà ngu xuẩn đó, rõ ràng biết chồng mình đi tìm thú vui đấy, nhưng họ vẫn yêu.”

Mạc Tang không hiểu tại sao bản thân bỗng nhiên nhớ tới Đường Tụng, lại thêm nghe câu nói của Daisy, cô chợt cảm thấy có chút hoang mang, đẩy tay bạn: “Đừng nói luyên thuyên, không có gì oán trách? Tớ yêu K suốt mười năm để rồi nhận kết cục như thế này đây.”

Daisy thản nhiên lắc đầu, Mạc Tang chợt nhớ ra điều gì, kéo cô hỏi: “Đợi đã, Lục Viễn Kha đâu?”

“Gọi điện cho cậu xong thì tớ đi, chẳng biết anh ta ở đâu, mấy hôm nay… ừ, chắc anh ta chưa đến hộp đêm.”

“Anh ta không đi tìm cậu à? Cậu không nói một lời từ biệt mà biến mất luôn hả?”

Daisy nhìn Mạc Tang có vẻ khó hiểu, “Tại sao phải từ biệt? Chúng tớ chẳng có quan hệ gì cả, muốn đi thì đi thôi. Hơn nữa dạo này tớ không có thời gian bận tâm tới anh ta. Chẳng lẽ cậu cho rằng tớ còn tiếp tục nhiệm vụ đoạt Tuyết Sơn Chi Lệ?” Nói rồi giơ điện thoại lên nhìn, “Tớ chặn số của Lục Viễn Kha rồi, anh ta chẳng thể tìm ra tớ.”

Mạc Tang hết sức ngạc nhiên, đứng dậy nói: “Cậu điên rồi? Để K biết được việc này, cậu sẽ chịu kết cục giống tớ vì không nghe mệnh lệnh! Chuyện của tớ và hắn không liên quan tới cậu, đừng hồ đồ như thế.”

Daisy bỏ ngoài tai, cô vừa đưa ra một quyết định đáng sợ nhưng không muốn nghe khuyên nhủ. Cô tiếp tục sửa sang váy áo, đứng trước bàn trang điểm đeo bông tai. Mạc Tang cố hết sức khuyên Daisy lý trí hơn, nhưng cô chỉ nói: “Tớ chẳng phải thánh nhân, không hoàn toàn vì cậu mà còn vì bản thân tớ.”

“Ý cậu là gì?”

Daisy châm điếu thuốc, tựa vào cửa sổ hít một hơi, sau đó quay người nhìn Mạc Tang, trong làn khói thuốc, cô cười rất quyến rũ. “Có lẽ tớ điên phải không, nhưng lần này tớ không muốn làm nữa, mọi nhiệm vụ khác đều có thể, trừ lần này.”

Mạc Tang bỗng hiểu ra, có thể ngay đến bản thân Daisy cũng không thể cắt nghĩ chính xác, vì cô không muốn thừa nhận mình còn có trái tim. Nhưng Mạc Tang hiểu được tình cảm đó, chẳng ai bảo ai, cả cô và Daisy đều chung một con đường.

“Là vì… Lục Viễn Kha phải không?” Mạc Tang cất lời hỏi, nhưng chỉ thấy Daisy dập diếu thuốc, cầm túi xách bước ra ngoài, sau đó đổi chủ đề: “Cậu đi mua đồ ăn nhé, bánh su kem của tiệm ở góc đường ngon lắm, đợi tớ về.”

Tối hôm đó, họ như trở lại thời bé, tật cũ của Daisy vẫn không đổi, cô muốn giữ dáng nhưng lại mê đồ ngọt, hai người quây quần bên nhau cùng ăn cơm, cùng xem phim dài tập sướt mướt trên truyền hình.

Daisy lưu số của K nhưng hắn chỉ nhận cuộc điện thoại nếu muốn, bằng không có gọi cũng chỉ nghe tiếng giới thiệu của một công ty bảo hiểm nhằm che tai mắt thiên hạ. Vì thế, Mạc Tang quyết định đợi, dù sao cũng đến lúc K chủ động liên lạc.

Những ngày sau đó, người đợi không còn quá căng thẳng.

Hai cô gái nằm trên sofa, Mạc Tang gối lên vai Daisy, ngửi thấy mùi hương nhè nhẹ từ người cô, song không phải nước hoa dành cho nữ.

“Cậu đổi nước hoa rồi à? Tớ nhớ là cậu chỉ dùng của hãng kia thôi mà.”

Daisy lắc đầu, “Lâu rồi không dùng nữa, tới Diệp Thành tớ cũng lười nhác.” Cô nghĩ giây lát rồi đưa tay lên mũi ngửi, sau đó nói bâng quơ, “Là mùi trên người Lục Viễn Kha đấy.”

Mạc Tang vẫn nhìn vào ti vi, một lúc lâu sau mới nói: “Daisy, anh ta thật sự yêu cậu.”

Daisy có vẻ buồn ngủ, cô cười khẽ, tựa lên chiếc gối trang trí sofa, vỗ lên đầu Mạc Tang, “Cậu vẫn như hồi xưa, giống như một con mèo ngốc.”

“Tớ nói sự thật đấy.”

Daisy vẫn không để tâm, “Những người đàn ông bị ô uế thanh danh vì tớ, họ cũng yêu tớ thật. Mạc Tang thân yêu, sự khác biệt giữa gặp dịp góp vui và cả đời không đổi là, gặp dịp góp vui sẽ được lâu dài hơn một chút. Chỉ có điều…”, cô nằm trên chiếc sofa lông thiên nga màu đỏ trầm, tư thế thoải mái, nhan sắc đẹp đẽ, nhưng ánh mắt thì đã già.

Daisy nhìn mặt Mạc Tang với đôi mắt của người đã nhìn thấy quá nhiều sự giả tạo ở đời, nhẹ nhàng nói: “Đừng nghĩ là tớ không biết gì, cũng như tại sao bây giờ cậu ngồi đây thôi.” Nói rồi, Daisy ngửa mặt đọc một câu tiếng Anh: “One can always be kind to people one cares nothing about.”

Hồi nhỏ họ từng đọc sách của Oscar Wilde, “Một người luôn có thể đối xử tốt với người mà anh ta không quan tâm.”

Mạc Tang nhớ đến gương mặt nghiêng hòa nhã của người đàn ông đó, cùng vẻ nghiêm túc đầy cuốn hút khi anh viết thư pháp.

Phải rồi, họ đều là vậy.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK