Đường Tụng ngồi lên chiếc ghế mây với vẻ rất tán thưởng. Mạc Tang cho tay vào túi sau quần jeans, nhìn một vòng bốn góc, nói: “Đây là lần đầu tôi quét dọn phòng.” Vừa dứt lời, cô nhìn về bức tường sau lưng Đường Tụng, phía trên chiếc rèm có một chiêc móc treo sắp rơi. Cô lập tức để cả chân trần, trườn người nhảy lên chiếc bàn gỗ giáng hương bên cạnh, theo đà đó nắm lấy rèm cửa để nhảy lên tủ, quỳ trên nóc và với chiếc móc.
Một loạt hành động đó chỉ mất ba giây. Sau đó cô quay người phủi phủi tay, nói với Đường Tụng: “Ổn rồi, thế là giải quyết xong hết.”
Mạc Tang ngồi trên nóc tủ, chân vắt xuống. Đường Tụng nhìn cô ở khoảng cách gần hai mét, phì cười, “Chân tay cô khá đấy, để cô dọn dẹp nhà cửa thật là lãng phí tài năng.”
Mạc Tang nhận ra mình đi ngược lại quy tắc nghề nghiệp… vì đã quá dễ dãi bộc lộ bản thân.
Cô vắt chân ngồi trên nóc tủ cao, nhìn xuống thấy Đường Tụng đang lại gần, đứng ở dưới giơ cánh tay nói với cô: “Xuống dưới nói chuyện.”
Mạc Tang chế giễu Đường Tụng nhiều chuyện, nhẹ nhõm nhảy phắt xuống, kiễng chân lướt qua người anh như một con mèo kiêu ngạo, tự đắc và chỉ làm theo ý thích. “Nếu ở độ cao tầm thường thế này mà còn cần người đỡ, tôi phải chết đến vài trăm lần rồi.”
Tuy nhiên Đường Tụng không lấy gì làm ngạc nhiên, cũng chẳng để bụng khi cô không đón nhận ý tốt. Rất tự nhiên, anh thu tay lại, tựa người vào tủ, nhìn cô nói: “Chỉ là tôi thích thế thôi.”
Chỉ là anh thích chiều chuộng cô mà thôi.
Mạc Tang bỗng nhiên nổi cơn giận, xưa nay cô ghét nhất bị người khác coi là vật cưng. Cô tung đường quyền về phía Đường Tụng, song một lần nữa bị anh nắm chặt cổ tay. Giọng anh nhẹ nhàng nhưng rất ngiêm túc: “Nếu đoán không lầm, cô còn cần tôi tìm người giúp.”
Mạc Tang nắm chặt ngón tay, cắn răng nhìn anh chằm chằm, một lúc lâu sau misw thả tay ra, lấy lại bình tĩnh nói với vẻ khách khí: “Xin lỗi, anh có thể thả tôi ra rồi.”
Đường Tụng tủm tỉm cười, thả tay ra. Một lần nữa giành được toàn thắng.
Mạc Tang từ ngăn kéo rút ra tấm ảnh xé từ trang màu của tạp chí, trên đó có hinhg gương mặt nhìn nghiêng mà phóng viên báo lá cải chụp được. Đó thực sự là một phụ nữ rất đẹp.
Cô đưa cho Đường Tụng, “Anh có thể giúp tôi liên lạc với cô ấy không? Không được để bất kỳ ai biết, không được tìm công khai. Cô ấy là bạn tôi, tôi không thể để cô ấy gặp phiền phức.”
Đường Tụng cầm tấm hình lên xem, khẽ chau mày hỏi Mạc Tang: “Hôm gặp nhau, cô bảo cần gọi điện cho ai đó, chính là gọi cho người này ư? Nếu như tôi nhớ không nhầm, người này rất nổi tiếng ở nước ngoài, quý cô Hồ Điệp… Vài người bạn của tôi đã nghe danh tiếng.”
“Đúng vậy, cô ấy tên Daisy. Nhưng sau đó tôi gọi lại thì số đã bị đổi. Cô ấy quyết định xuất đầu lộ diện ở Diệp Thành, chắc chắn hành sự rất cẩn thận. Những thứ như số di động đều là giả, tốt nhất hãy cho tôi gặp cô ấy.”
Đường Tụng gật đầu, tỏ ý đã hiểu. Anh nhìn kỹ tấm ảnh, cười nói: “Thật ra rất đơn giản… Người đàn ông bên cạnh cô ta là Ân Thành, con trai doanh nhân giàu có của Diệp Thành. Lục Viễn Kha nói chuyện được với người này, không khó để tìm anh ta.”
Mạc Tang giẫm lên đường vân hoa lệ trên thảm, đi hai vòng, rồi nhìn anh, nói: “Nghe này, tôi muốn gặp Daisy, đã hơn ba năm tôi không gặp cô ấy rồi. Nếu anh có thể giúp tôi đạt được nguyện vọng, tôi sẽ đồng ý với anh một việc. Anh muốn có món đồ gì hoặc cần người làm việc gì đó, tôi đều có thể giúp anh…”
Đường Tụng bỗng giơ ngón tay làm động tác im lặng, một nửa gương mặt anh bị che bởi bóng đêm, giọng vẫn bình lặng: “Những lời như thế này tôi không thích.”
Mạc Tang như bị giội gáo nước lạnh, nhìn anh lạnh lùng. Một lúc sau mới nói: “Nói thật nhé Đường Tụng, nếu không phải cần cầu cạnh anh, bình thường anh muốn mời tôi ra tay, tôi còn phải xem anh có đủ kiên nhẫn không.”
Anh nghiêng người cầm tách trà, “Trước nay tôi chưa từng nghi ngờ khả năng của cô, nhưng tôi không cần kiểu báo đáp như thế.”
Mạc Tang bỏ ngoài tai, “Anh không cần tiền cũng chẳng hám danh. Điều tôi có thể giúp anh cũng không phải chỉ những thứ đó.” Ánh mắt cô dừng lại trên chiếc đèn tường hắt ánh sáng ấm áp, nói tiếp: “Nếu anh giữ tô lại chỉ vì muốn tìm một người đàn bà, cũng không cần vòng vo đến thế. Bởi vậy, tôi không biết anh định làm gì… Lục Viễn Kha bảo anh là quái nhân. Nhưng tô hiểu, chỉ là anh không quên nổi mẹ của Đường Đường.”
Tách trà trên tay Đường Tụng rơi xuống đất. Cho đến khi nó vỡ tan, cả hai đều không phản ứng kịp.
Vì anh hiếm khi mất kiểm soát như vậy.
Mạc Tang kinh ngạc nhìn Đường Tụng, anh cúi đầu đăm đăm nhìn những mảnh vở gốm tử sa trên nền nhà. Rất lâu sau mới ngẩng lên, nói với cô: “Tôi đi gọi người ọn dẹp, xin lỗi.”
Cô đứng sững. Đường Tụng sai người vào phòng dọn còn anh không quay lại. Mãi đến khi người giúp việc dọn xong, Mạc Tang mới nhận ra rằng, vừa rồi cô vô tình nói đến một chuyện mấu chốt và chuyện này đủ trở thành tử huyệt của Đường Tụng.
Người đàn ông như anh cũng có điểm yếu không thể chạm vào?
Nghĩ đến đây, tâm trạng Mạc Tang rất vui vẻ. Vì thế mà đêm đó cô ngủ rất sớm, tìm lại được cảm giác ngủ ngon đã lâu không có được. Cô ngủ một mạch tới khi trời sáng.
Sau đêm đó, Đường Tụng chưa trở về lần nào.
Chú Thẩm từng nói, tuy biệt thự giữa ngọn núi nhưng được coi là lân cận ngoại ô, cách trung tâm thành phố không xa, giao thông cũng gọi là thuận tiện. Vì phụ trách công ty truyền thông của gia đình, Đường Tụng thường tham gia các hội nghị lớn, các buổi lễ. Nếu lịch trình quá dày, anh thường ở luôn trong thành phố.
Mạc Tang lúc nào cũng ngóng đợi Đường Tụng. Vài ngày sau, chú Thẩm mang tới một chiếc hộp, nói là thiếu gia gửi cho cô.
Cô mở ra thì thấy một chiếc điện thoại Vertu màu đen, được nạm các viên kim cương nhỏ ở đường viền. Cô xoay đi xooay lại trên tay, đương nhiên biết giá trị của nó, cũng không từ chối. Cô dặn chú Thẩm chuyển lời cảm ơn tới Đường Tụng.
“Thiếu gia nói, mong tiểu thư đợi điện thoại của cậu ấy.”
“Vâng.”
Nắp sau của điện thoại cũng có một viên kim cương đá mạc tang, màu sắc tuyệt đẹp, chắc chắn đã được chọn lựa kỹ lưỡng.
Mạc Tang nhìn chiếc điện thoại, bật cười, thiếu gia chịu tiêu tiền như vậy đương nhiên biết lấy lòng phụ nữ. Chỉ có điều Đường Tụng có nỗi niềm riêng. Bao nhiêu năm như vậy, chẳng lẽ không có người tình nào khác ư?
Mạc Tang lại bắt đầu tò mò về chuyện mẹ Đường Đường. Cô không biết rốt cục người phụ nữ đó và Đường Tụng đã xảy ra chuyện gì, lên mạng tìm kiếm rất lâu mà chẳng thu được thông tin nào.
Đó là bí mật mà phóng viên tin lá cải cũng không thể đào bới nổi.
Đến chiều, quả nhiên Đường Tụng gọi tới. Lúc này, Mạc Tang đang thực hiện các động tác phục hồi thể lực đơn giản. Cô kẹp điện thoại giữa vai và tai, tiếp tục kéo – gập cánh tay.
Qua điện thoại, giọng Đường Tụng càng ấm áp hơn: “Cô chọn trang phục đi, tối mai cùng tôi tới sơn trang Tứ Kim, Ân Thành sẽ tới, người cô muốn tìm đi cùng anh ta.”
Mạc Tang dừng động tác, ngồi lên ghế trong vườn hoa, hỏi Đường Tụng: “Trong trường hợp thế này, chẳng phải anh nên tặng quần áo cho tôi sao? Sau đó tôi sẽ hét lên khi mở quà ra, rồi sẽ một lòng một dạ với anh. Tôi nhớ trên mạng có nhiều chuyện như thế.”
Đường Tụng cười nghe rất dễ mến, nói một cách đầy ý vị: “Tôi cũng muốn thế nhưng không biết size quần áo cô mặc. Cô biết đấy… nếu là trong kiểu chuyện như thế, tôi phải hiểu cô rất rõ rồi chứ nhỉ.”
Mạc Tang không biết vì sao hai người trò chuyện hào hứng như vậy. Im lặng vài giây, cô nói với anh bằng giọng nghiêm túc: “Giờ đây tôi hoàn toàn tin tưởng Lục Viễn Kha, mỗi câu mà anh ta nói đều có lý.”
“Ồ, cậu ta đã nói xấu tôi gì thế?”
Đầu kia điện thoại vọng ra tiếng oang oang của một người khác: “Này này, hai người tán tỉnh nhau, cậu trừng trừng nhìn tôi làm gì! Tôi chẳng hề tới nhà cậu từ sau hôm đó… này, này…”
Mạc Tang cười, “Anh ta nói với tôi, nếu anh là chính nhân quân tử thì sao bỗng dưng lại có Đường Đường?”
Giọng Đường Tụng vẫn trầm ấm, anh nói chậm rãi: “Được lắm, cậu ta sẽ phải trả giá vì câu nói này.”
Mạc Tang giơ điện thoại ra xa một chút, Lục Viễn Kha làu bàu ở phía bên kia, âm thanh nhỏ dần, hình như bị đuổi ra ngoài. Đường Tụng trở lại, tiếp tục nói chuyện với cô: “Tôi nghĩ người khác tặng cô cũng không thích, tự cô chọn nhé. Chú Thẩm giữ danh sách, cô đặt bộ nào thì báo lại, chú ấy sẽ gọi điện bảo người ta mang tới vào sáng sớm mai.”
Mạc Tang ậm ừ, chuẩn bị tắt điện thoại nhưng chợt nhớ tới vấn đề quan trọng, hỏi anh: “Buổi tiệc như thế có lẽ chỉ dành cho những người như các anh, làm sao tôi vào được, chi bằng để tôi vào bằng cách của tôi…”
Đường Tụng trả lời như thể sự việc vốn là thật: “Cô là bạn gái của tôi.”
Mấy từ của Đường Tụng khiến toàn bộ vế sau câu nói của Mạc Tang bị chặn lại. Biết Đường Tụng đang đợi những phản ứng buồn cười, cô quyết định dịu dọng, cười méo xệch: “Được.”
“Cô yên tâm, buổi tiệc tuyệt đối được bảo mật. Nếu muốn trà trộn vào sơn trang Tử Kim, cô phải tốn rất nhiều công sức. Buổi tiệc mỗi năm chỉ có một lần, không còn nhiều thời gian chuẩn bị nữa đâu, cứ quyết định vào cùng tôi.”
Mạc Tang đồng ý, sau đó về phòng thu dọn, chuẩn bị. Khi đâu đã vào đấy, cô nhìn một lượt khắp căn phòng. Đường Tụng luôn để cô ở đây, xung quanh phảng phất vẻ đẹp cổ điển, yên tĩnh và thoải mái.
Cô nghĩ, đây là đêm cuối cùng mình ở căn nhà này. Tìm được Daisy, cô sẽ rời đi, từ đó biến mất, trở lại với con đường lang bạt.
Trận mưa tầm tã, Đường Tụng, căn phòng này và cả cô bé tóc đỏ. Tất cả những thứ đó, từ nay về sau có lẽ còn chưa đủ thành ký ức.
Mạc Tang quyết định ra đi, vậy mà chẳng hiểu vì sao đêm đó cô mơ thấy Đường Tụng.
Đó là cơn ác mộng lặp đi lặp lại trong giấc ngủ của cô suốt ba năm qua. Cô đã tê dại tới mức không còn để tâm đến nữa, nhưng lần này, phần cuối giấc mơ xuất hiện những hình ảnh khiến người khác kinh ngạc.
Đạn tới tấp ập đến, Mạc Tang ý thức được sự nguy hiểm, cố gắng chạy trốn nhưng không kịp. May nhờ Thượng đế che chở, viên đạn của K bay lệch, bắn trúng thùng xăng, gây ra một loạt tiếng nổ vang trời. Cô ngã dưới một mái hiên đang rỏ nước ở Zurich, máu tuôn ra từ trán, hai mắt mờ đi, cô tuyệt vọng nghĩ, hóa ra đây là một cái bẫy.