Đường Diệp lùi sang một bên thưởng thức màn kịch hấp dẫn. Bước xuống cùng Mạc Tang còn có người đàn ông đội mũ che khuất nửa gương mặt, chắc chắn là K.
Mạc Tang đi lên vài bước, xung quanh chẳng ai uy hiếp cô. Cô nhìn Đường Tụng nói: “Bảo người của anh lui đi.”
Đường Tụng định căn dặn thuộc hạ qua tai nghe, có tiếng ngăn cản anh phát ra rất rõ ràng. Anh nhìn Mạc Tang trong giây lát, sau đó vẫn quyết định bảo thuộc hạ làm như cô nói.
Mọi điểm ngắm bắn đều biến mất.
K đứng một bên cười lớn, đắc ý nói với Đường Diệp: “Tôi sớm bảo rồi, anh giúp tôi tìm ra Mạc Tang, chúng ta chắc chắn sẽ giải quyết được mọi vấn đề.”
Nói rồi, K rút khẩu súng bất ly thân của Mạc Tang đặt xuống nền, sau đó tựa vào cửa xe, châm xì gà, ngẩng đầu nhắc nhở: “Nghe này cưng, hãy nghĩ xem trước đấy tên khốn này đã làm gì em, giết hắn đi!”
Đường Diệp luôn giữ vẻ mặt vô cảm, lúc này bỗng cử động, tay phải lẳng lặng đưa về phía eo.
Mạc Tang liếc thấy động tác của hắn, nhanh chóng cúi lưng nhặt khẩu súng rồi không hề do dự, nhằm thẳng Đường Diệp nổ súng.
Đường Diệp không hề phòng bị người phụ nữ đáng lẽ rất căm hận Đường Tụng, hắn gầm lên một tiếng, máu tuôn ra từ cánh tay phải, buộc phải lùi ra sau.
Mạc Tang nhìn hắn, thẳng thừng cảnh cáo: “Không đến lượt mày ra tay!”
K càng cười to hơn, nhả ra một hơi khói rồi vỗ tay, “Hay lắm!”
Mạc Tang cầm khẩu súng khảm đá, bước lên trước. Đường Tụng nhìn cô, nói nhẹ: “Cuối cùng em cũng về.”
“Tôi từng bảo với anh, nếu tôi là mẹ của Đường Đường, nhất định sẽ giết anh.”
“Anh biết.”
Đường Tụng bất ngờ ném tai nghe, cắt đứt mối liên hệ duy nhất với bên ngoài, chẳng còn ai có thể đến cứu. Anh đứng đó nhìn cô, nói giọng cảm thán: “Anh luôn đợi ngày này.”
Mạc Tang không bộc lộ cảm xúc, không muốn giận giữ gào lên như một kẻ điên. Cô ép bản thân làm ra vẻ điềm tĩnh như anh trước đây, nhưng vừa giơ súng lên, nước mắt đã nhạt nhòa.
Dường như Đường Tụng không ngờ Mạc Tang khóc, ánh mắt anh bối rối, muốn nói điều gì nhưng hoàn toàn bị nước mắt của cô làm cho câm nín. Anh đứng lặng, cho tới khi Mạc Tang chĩa súng vào người mới như trút được gánh nặng, thở dài bảo: “Em đừng khóc.”
Mạc Tang nghẹn ngào, nỗi hận, nỗi ê chề cố quên giờ bị vạch trần. Cô như một kẻ chấp chới giữa dòng nước, cái chết tức thì cũng là niềm mong ước xa xỉ. Cô cầm súng, ép Đường Tụng từng bước lùi về phía sau, răng cắn vào môi tới chảy máu. Ngay sau đó, cô bất ngờ vung tay tát anh, “Đừng có nhìn tôi với vẻ thương xót như thế! Đồ khốn, anh là kẻ cưỡng hiếp!”
Đường Tụng để mặc cho cô đánh, mấp máy môi vài lần định nói gì. Toàn thân Mạc Tang run lên, bảo anh im miệng: “Anh muốn nói gì? Nói rằng anh tình nguyện chết dưới tay tôi hả? Rằng anh không oán hận hả? Đừng nằm mơ nữa!”
Đường Tụng lắc đầu, “Không… Thực ra anh không muốn chết.”
Mạc Tang bỗng sững người.
Người đàn ông dối lừa cô, khiến cô yêu rồi hận, giờ đây mở lời nói về điểm yếu duy nhất của cuộc đời: “Mạc Tang, anh sẽ không nói dối em bất kỳ điều gì nữa, thật sự anh không muốn chết, anh không nỡ… Anh còn Đường Đường, còn em.”
Những giọt nước mắt khó khăn lắm mới nén được vào trong, giờ lại dâng trào. Mạc Tang như vỡ vụn, ném khẩu súng đi. Cô không kiểm soát được cảm xúc, giơ tay đánh Đường Tụng.
“Dựa vào cái gì… Chẳng phải anh không sợ gì sao! Dựa vào cái gì mà sợ chết!” Mạc Tang gần như tuyệt vọng, hóa ra lúc này cô vẫn không thể thoát khỏi Đường Tụng. Cô vung tay tát anh thật mạnh, “Anh có tư cách gì mà sợ chết!”
Cô tưởng Đường Tụng sẽ giả vờ tỏ ra ân hận hoặc làm cách nào đó cho cô cảm động. Nhưng Đường Tụng không giải thích gì, chỉ thẳng thắn thừa nhận thực ra anh không muốn chết.
Tất cả cảm xúc dường như đều đến cùng lúc, đan xen vào nhau.
Tai sao Đường Tụng luôn tìm thấy điểm yếu nhất nơi cô. Anh như màn sương mù dày đặc trên đường trốn chạy, cô chưa thể nhìn xuyên thấu mà đã bị cuốn vào.
Tiếng bước chân từ tầng dưới vang lên mỗi lúc một gần. Có người vào khu để xe, bắt đầu tìm kiếm từng tầng một.
Đường Tụng đã ném chiếc tai nghe của mình, không liên lạc với bên ngoài. Vì vậy những kẻ đang lên chắc hẳn liên quan tới đại thiếu gia Đường Diệp.
Cả bốn người đều dừng động tác, không khí bỗng chốc trở nên căng thẳng. Đường Diệp hắng một tiếng, ôm vết thương đứng dậy. Một khi người của hắn lên đến nơi, ưu thế tuyệt đối sẽ thuộc về hắn. Thế cục lúc đó sẽ bị phá vỡ.
Không ra tay trước đồng nghĩa với tự nộp mạng.
Đường Tụng liếc nhìn Đường Diệp, kéo Mạc Tang ra sau lưng một cách vô thức.
K lầm rầm chửi rủa, bất ngờ mím môi quay về phía Đường Diệp. Hắn thậm chí chưa kịp mở lời đã bị đối tác mà hắn đưa đến bắn trúng ngực.
Biến cố xảy ra trong chớp mắt, chẳng ai nhanh hơn được đạn. Đường Diệp đổ xuống nền, máu sộc ra từ miệng, không biết là sống hay chết.
“K! Anh… Anh giết hắn?” Mạc Tang kinh hãi nhìn K quay ra phản bội đồng minh. Giết người không phải trò chơi của trẻ con, K điên rồi.
K bước về phía hai người, vừa đi vừa nói: “Tay chân của hắn sắp đến nơi, không ra tay trước thì người chết là ta!”
Tình thế thay đổi quá nhanh, tầng cao nhất của nhà để xe chỉ còn lại ba người.
K chĩa súng vào Đường Tụng nhưng mắt lại nhìn Mạc Tang đốc thúc: “Cưng à, không còn thời gian nữa đâu, nếu em không ra tay nổi thì để anh giết hắn hộ em.”
“Không… K!” Mạc Tang nhận ra mọi thứ đều hỗn độn, tình thế hoàn toàn ngoài tầm kiểm soát. Đường Tụng bị thương, thậm chí anh lên đây mà không mang theo vũ khí… Anh…
Anh không thể chết.
Hành động của Mạc Tang đến trước cả lý trí, ngay lập tức, cô đẩy tay Đường Tụng, vụt lên trước, dùng thân mình chặn mũi súng của K.
Giọng Đường Tụng vang lên phía sau nhưng cô không dám quay đầu. Cô nhìn K, hạ thấp giọng thương lượng với hắn: “Anh chỉ cần tôi thôi mà, tôi đi theo anh… Đường Tụng bị thương rồi, không thể uy hiếp được anh! Chỉ cần anh tha cho Đường Tụng, tôi sẽ theo anh về, không rời bỏ anh nữa!”
Cô nói rất nhanh, tim đập thình thịch. Chỉ cần K cử động ngón tay, đạn sẽ xuyên qua cô.
K nhìn Mạc Tang với ánh mắt kinh ngạc, rõ ràng Mạc Tang đã biết mọi việc, biết trước đây Đường Tụng đã làm gì cô. Nhưng cuối cùng, cô vẫn vì người đàn ông này mà bất chấp tính mạng.
Cánh tay K cứng đờ, hắn mấy lần muốn bóp cò nhưng không thể, cuối cùng bỗng lùi ra sau.
Hắn chỉ vào Mạc Tang, lùi từng bước một, gần như phát điên, “Cô làm vậy là thế nào? Vì hắn ta ư? Mạc Tang… Con mèo của anh, em có nhớ em nói gì năm mười tám tuổi không! Em nói em yêu anh! Cả cuộc đời này em chỉ được yêu anh! Có hiểu không hả?”
Người từ dưới ập tới, không phải thuộc hạ của Đường Diệp.
Trợ lý Minh đứng trước, K đã giơ súng lên, trợ lý Minh thấy nguy hiểm, kêu lên nhắc nhở Đường Tụng: “Thiếu gia!”
K tự biết không còn đường thoát, điên cuồng muốn kéo tất cả xuống địa ngục. Hắn gào lên, cười điên dại, chân lùi ra sau: “Light of my life, fire of my loins. My sin, my soul… Em là của anh, em vĩnh viễn là của anh!” Mũi súng trong tay K chĩa về phía Mạc Tang, có chết hắn cũng không muốn buông tha cô.
Đây là nhà để xe bỏ hoang, không hề có vật gì che chắn. Một khi súng nổ thì hậu quả không thể tưởng tượng nổi.
Động tác của người đàn ông phía sau rất nhanh, Mạc Tang bị anh ghì vào người, quay ra đằng sau.
Cô không thể nhìn thấy gì nữa, áp mặt vào ngực Đường Tụng. Chất lỏng nóng hổi trào ra, đầu óc cô trống rỗng, thậm chí không dám nghĩ rốt cuộc đó là nước mắt của cô… hay là máu của Đường Tụng.
Những âm thanh chát chúa, hỗn loạn hòa vào nhau.
Mạc Tang bỗng nhớ lại hôm đó, ngày sinh nhật Đường Tụng hai mươi tám tuổi. Anh đưa cô đi ăn, hai người tới nhà hàng ở tháp đồng hồ cũ.
Hôm đó cũng xảy ra chuyện.
Giữa súng đạn dồn dập, Đường Tụng khăng khăng làm theo ý mình, luôn che chở cho cô. Kỳ thực lúc đó Mạc Tang chẳng hề sợ hãi, bởi cô từng trông thấy vô số hình ảnh khủng khiếp.
Cô chẳng phải hình mẫu phụ nữ tốt đẹp, nào đến mức yếu đuối như vậy.
Chỉ là Đường Tụng đối xử tốt với cô, theo cách mà anh cho là đúng.
Đó là điều đẹp đẽ mà cô có được trong kiếp này, một tình yêu sâu nặng.
Nghe thấy tiếng súng, chút ký trí cuối cùng của Mạc Tang hoàn toàn vỡ vụn. Cô ôm ghì Đường Tụng, họng khô rát chẳng thể nói được gì. Không biết trong hai người ai sụp đổ trước, cuối cùng, Mạc Tang ôm anh ngã xuống, không nhìn thấy gì cũng không nghe thấy gì nữa.
Cô chìm trong mối âu lo, không dám nhìn phía sau Đường Tụng. Nếu K nổ súng… Ở đây không có vật gì che chắn, anh tự lấy thân mình làm vật chắn cho cô.
Mạc Tang không thể tưởng tượng hậu quả, dốc chút hơi sức cuối cùng đè lên người Đường Tụng, hôn lên môi anh. Răng cô va vào nhau, chẳng thể phát âm, đành nhọc nhằn mấp máy môi: “Đường Tụng, tên khốn này… anh không được chết.”
Anh không được chết, anh còn có Đường Đường, còn có em.
Không biết qua bao lâu sau, có người đi đến dìu cô.
Mạc Tang đẩy đối phương, không muốn buông Đường Tụng, cũng không chịu để bất kỳ ai lại gần. Xung quanh rất nhiều người đi đi lại lại, riêng cô ôm lấy anh nằm dưới sàn, lặp đi lặp lại những câu đó.
Trợ lý Minh cất súng, nói khẽ: “Thiếu phu nhân…”
Cô như sợ hãi hơn, càng ôm chặt người nằm dưới nền, giọng khàn đặc, lẩm bẩm: “Em biết anh rất tốt với em, em biết anh vì em mới ra nông nỗi này, em… em biết anh không bận tâm chuyện viên kim cương, thực ra em hiểu tất cả.”
Lời lẽ của Mạc Tang lộn xộn, cô muốn nói nhanh với anh, như thể nếu chậm một chút thì không kịp nữa.
Đường Tụng thở dài, sắp kiệt quệ vì đã dốc hết sức lực, tâm trí. Anh gắng gượng khi cơn ho dữ dội lại tới. Tiếng thở dốc mệt mỏi của Đường Tụng khiến Mạc Tang tỉnh táo hơn, cô mở mắt nhìn anh, từng giọt nước mắt rơi trên mặt Đường Tụng.
Ngẩng đầu lên, Mạc Tang thấy K bị người khác lôi đi, phải xác nhận đi xác nhận lại Đường Tụng không sao, cô mới chịu buông anh ra. Cô nhìn khắp lượt, bỗng vò tóc bước tới một góc, cắn đốt ngón tay, tựa vào tường, người khuỵu xuống.
Đường Tụng im lặng nhìn cô, trợ lý Minh bước tới quỳ thấp, mồ hôi lạnh thấm đẫm áo người trợ lý có vẻ ngoài lạnh lùng nghiêm nghị. Bàn tay cầm súng của anh ta trắng bệch vì dùng lực quá mạnh.
Trợ lý Minh kính cẩn nói với Đường Tụng: “Thiếu gia, may mà… may mà không phụ sự tin tưởng của anh.”
May mắn là trợ lý Minh nắm được thời cơ. Biết Đường Tụng bỏ tai nghe, anh ta phán đoán tình hình thay đổi, quả quyết đưa người chạy lên. Trước khi K bắt đầu bắn điên cuồng, anh ta bắn trúng đầu hắn, nếu không chẳng ai trong số họ sống sót.
Đường Tụng từ từ chống tay ngồi dậy, vậy là sống sót sau tai họa.
Có người gọi bác sĩ vào nhưng Đường Tụng không cho lại gần. Anh lau vệt máu trên môi do bị Mạc Tang đánh, nhìn về phía cô. Mạc Tang đang ôm gối ngồi đờ đẫn trong góc khu nhà để xe nhem nhuốc.
Anh thở dài, chầm chậm lại gần cô, nói nhẹ: “Ổn rồi, Mạc Tang?”
Mặt cô đầm đìa nước mắt, không chịu nhìn anh.
Đường Tụng cười, giơ tay ôm cô. Ban nãy cô thực sự quá lo sợ, đến lúc này, ở trong vòng tay anh vẫn chưa hoàn hồn. Sự căng thẳng khiến cô chìm vào tâm trạng cực đoan không thoát ra nổi, các đầu ngón tay lạnh cóng.
Tay trái Đường Tụng vỗ lưng cô, không nói gì. Mạc Tang bất động, một lúc sau mới ngẩng đầu lên nhìn, sau đó bỗng vùi mặt vào ngực anh, ôm siết lấy anh.
Giây phút trước đó, cô đã lo sợ Đường Tụng chết trước mắt mình, bây giờ cô rất yếu ớt, rất cần anh.
Con mèo hoang cuối cùng cũng chịu cất mọi sự cảnh giác.
Người anh luôn có mùi trà thơm tho, thoang thoảng rất nhẹ, không biết đó có phải do tưởng tượng, nhưng Mạc Tang không quên được mùi đó. Ở Zurich hay Diệp Thành, đó là nỗi nhớ dịu dàng nhất, như bến đỗ của cả hai người.
Tình yêu, cuối cùng là chẳng đường trở về.
Từ hai kẻ xa lạ đến thề hẹn sống chết. Trong kiếp sống lênh đênh, nơi nào khiến trái tim bình yên, đó là nơi trở về.
Giọng Đường Tụng thoáng vẻ mệt nhọc, vang bên tai cô: “Em có ân hận không?”
Anh luôn không giống như người ta suy đoán, cũng không tốt như cô tưởng.
Người Mạc Tang run lên, lắc đầu, rồi bất ngờ gục lên vai anh khóc òa.
“Em sẽ giết anh!”
“Ừ.”
“Anh là đồ khốn…”
“Anh khốn nạn.”
“Anh chết đi…”
“Ừ, anh đáng chết.”
Đường Tụng rối bời khi Mạc Tang nước mắt dâng trào, anh đưa tay lau nhưng cố gắng thế nào nước mắt cô vẫn rơi. Mạc Tang như chảy hết nước mắt của cả cuộc đời, cuối cùng nghẹn ngào đến không thể nói năng gì. Cô bực bội với chính mình, cắn mạnh lên vai anh.
Anh nhăn nhó cười, ngồi bệt xuống sàn cùng cô, không nhúc nhích. Rồi anh nói với cô bằng giọng trịnh trọng: “Anh sẽ không để mất em thêm lần nào nữa, tuyệt đối không.”
Lượng thứ cho anh vì mỗi gương mặt anh nhìn thấy đều thấp thoáng bóng hình em, như chưa từng xa cách. Năm đó ở Zurich, những kiến trúc cổ thâm trầm, đôi mắt em.
Cảm tạ nhân thế, cuối cùng tình yêu được khoan thứ.