Anh vừa về nhà. Hôm nay Đường Đường được đưa tới nhà trẻ nên căn biệt thự nầy rất yên ắng. Người giúp việc báo cáo tình hình trong mấy ngày. Hôm đó tiểu thư Lợi Lợi tới nhưng giận dỗi, ngồi chưa đầy mười phút đã đi về. Còn Mạc tiểu thư mấy hôm nay khá vui vẻ, vừa rồi còn gọi đồ ngọt để ăn. Trước đây vì bệnh ưa sạch sẽ, Đường Tụng về nhà nhất định phải tắm rửa, thay quần áo ngay, nhưng hôm nay, sau khi nghe kể tình hình thì phá lệ, quyết định lên thẳng phòng Mạc Tang.
Theo thói quen, mỗi sáng chú Thẩm sẽ đôn đốc mọi người quét dọn cả khu biệt thự. Vậy mà bây giờ mới hai giờ chiều, từ cầu thang tới phòng ngủ chính giữa, nahr vụn đồ ăn vương vãi khắp nền, hộp hồng trà bị rơi vãi mất một nửa, hai chiếc ly đổ chỏng chơ.
Thậm chí quần áo cũng bị vứt bừa bãi, trong đó có cả chiếc áo hai dây bằng ren màu đen.
Cửa phòng mở hé, Đường Tụng gõ cửa nhưng trong phòng không phát ra tiếng động nào. Mãi một lúc sau mới có người thờ ơ ậm ừ một tiếng.
Anh bước vào thì thấy Mạc Tang ăn hết nửa chiếc bánh ngọt dâu tây, mái tóc đỏ rối bung, bù xù xõa trên vai. Cô đang mải mê lắp đạn vào súng.
Đường Tụng bình thản liếc qua, nhận ra đó là khẩu Colt M1911A1, vật được quân đội hay các gián điệp chuyên nghiệp ưa chuộng. Viên đá mạc tang óng ánh, toát lên vẻ đẹp kiêu kỳ, kiều diễm. Nó kiêu hãnh trên tay Mạc Tang, quả là chủ nào thì vật nấy.
Đường Tụng đóng cửa, nhận ra trong phòng còn lộn xộn hơn. “Tôi mới đi vài ngày mà cô đã bày ra nhưu thế này, sao không gọi người lên thu dọn?”, anh ngán ngẩm lắc đầu nói.
Mạc Tang không buồn nhìn Đường Tụng, miệng nhai bánh, tay cầm súng huơ huơ trước mặt. Cô ghét nhất có người theo sau xét nét mình, huống hồ… thế này chưa đến nỗi bừa bãi, rõ ràng chỉ là Đường Tụng giở thói thiếu gia.
Quả nhiên, vì tính ưa sạch sẽ, Đường Tụng bước tới thu dọn gọn gàng chiếc bàn vốn đặt giấy mực, rồi lần lượt xem các bảo bối trên giá bút của mình. Mạc Tang ăn xong bánh ngọt, không nhịn được cười, “Người ta sưu tầm đàn bà, còn anh sưu tầm đồ vật.”
Đường Tụng mặc áo sơ mi màu xanh mực và quần dài, rất chỉn chu. Đến những đường chỉ nhỏ ở ống tay áo cũng tinh tế, chuẩn mực tới từng ly từng tí. Kiểu dáng áo thuộc loại đơn giản nhất nhưng mặc lên người Đường Tụng, trông đẹp đẽ và sang trọng hơn là nó vốn có.
Mạc Tang xoay khẩu súng bên tay phải, mắt nhìn anhh chằm chằm. Đường Tụng đứng trước chiếc giá gỗ cổ, không nói một lời, chỉ cúi đầu lau đồ gốm. Động tác của anh dịu dàng như thể đang ôm người tình. Khs chát của người và đồ vật hài hòa với nhau, nhẹ nhàng, tao nhã.
Mạc Tang chăm chú nhìn Đường Tụng, nhớ lại động tác anh kéo cô trong đêm trước, rất nhanh và gãy gọn, không để đối phương có cơ hội phản kháng.
Nghĩ đến đó, cô tức giận đùng đùng, mắng một câu: “Miệng nam mô bụng bồ dao găm.”
Đường Tụng lập tức dừng việc đang làm, ngước mắt nhìn cô, “Gì cơ?”
“Không có gì.”
“Cô dùng từ ngữ tệ thật.” Cuối cùng Đường Tụng cũng đặt món đồ cổ xuống, bước về phía Mạc Tang, cho đến khi hai người cùng đứng trước chiếc tủ thấp. Anh nhìn Mạc Tang, dường như rất hài lòng vì sắc mặt cô đã khá hơn. Liền đó, anh đưa tay vuột lọn tóc dài của cô ra sau tai, “Ai nói tôi không sưu tầm phụ nữ?”
Dã tâm thể hiện rất rõ qua đôi mắt thâm trầm.
Mạc Tang không buồn để ý tới sự ỡm ờ ngẫu hứng của Đường Tụng, tránh bàn tay anh nhưng bị kéo lại. Đường Tụng được đà ôm eo cô. Mạc Tang lập tức vùng vằng đẩy ra nhưng giọng anh đã nhẹ nhàng bên tai: “ Đừng chống đối, để tôi xem vết thương.”
Chẳng ai hiểu tại sao hai người lại như vậy, rất dễ dàng có những cư chỉ thân mật mà không ai cảm thấy ngượng nghịu, như thể họ đã quen biết nhau từ lâu. Và chuyện uy hiếp trong cơn mưa tầm tã hôm đó chỉ như là một trò đùa.
Mạc Tang còn chưa kịp nghĩ ra nguyên nhân, Đường Tụng đã kéo áo ở phần eo cô lên một chút. Trông thấy chỉ còn lại một lớp vải mỏng tang, anh áp lòng bàn tay lên, ôm eo cô, hỏi: “Lúc tôi không ở nhà, đã thay thuốc chưa?”
Mạc Tang nhìn Đường Tụng ở khoảng cách rất gần, ngửi thấy hương trà dịu nhẹ từ cơ thể anh, không hề vương vấn mùi cồn hay thuốc lá. Anh giống sương sớm, sạch sẽ nhưng không thể nhìn thấu.
Mạc Tang có cả trăm cách để phân rõ giới hạn với Đường Tụng nhưng có lẽ do anh hỏi chân thành quá, hơi ấm lòng bàn tay anh làm người khác dễ chịu quá, nên chỉ biết bối rối ậm ừ, coi như đã trả lời.
Cô bắt đầu nhớ lại lúc đó tại sao uy hiếp anh. Anh giống trận mưa phùn, giăng khắp nơi và dần dần làm biến đổi mọi thứ, khiến một kẻ hay lang bạt như cô, mới được một tháng đã thấy quen với cuộc sống ở nhà anh.
Nhưng Mạc Tang không biết trận mưa rốt cục lúc nào sẽ trút xuống ào ào, trong lòng nghĩ, cô không thể tiếp tục thế này.
Mạc Tang có vẻ ngoan ngoãn trong vòng tay Đường Tụng. Lúc này, anh thả vạt áo xuống, dịnh bụng đưa tay lau vết bẩn ở mép cô. Nhưng cô đã bắt đầu hành động.
Cô xoay khẩu súng, nhắm trúng yếu điểm trên người Đường Tụng.
Mạc Tang nháy nháy mắt, ranh mãnh tựa lên vai anh. Đường Tụng ngán ngẩm thở dài, chầm chậm buông hai cánh tay, thả cô ra, “Biết ngay là cô không ngoan ngoãn nhưu thế, lại giở trò gì đây?”
Mạc Tang chưa trả lời, chuông điện thoại của Đường Tụng reo lên. Anh hỏi ý cô bằng ánh mắt, Mạc Tang thản nhiên ấn súng lên lưng anh, ra lệnh: “Nghe đi.”
Người gọi điện tới là Lục Viễn Kha, chưa đợi Đường Tụng nói gì, bên kia đã liến thoắng: “Này Đường Tụng, Tuyết Sơn Lệ Chi tới rồi, chính tay tôi khóa nó lại trong tủ bảo hiểm, còn không cảm ơn hả?”
Đường Tụng thoáng cười, “Thế thì tốt, nhất định phải gửi tới nhà tôi vào trước buổi tiệc ở sơn trang, bằng không tôi không yên tâm. Còn nữa, nhất định phải giữ kín tung tích của nó.”
Nói rồi anh tắt máy.
Mạc Tang nghe loáng thoáng vài câu, giữ tư thế chĩa súng vào Đường Tụng một lúc, sau đó nhảy lên chiếc tủ thấp phía sau, hỏi anh: “Tuyết Sơn Chi Lệ?”
Đường Tụng gật đầu, thấy nét mặt thay đổi, bèn hỏi lại: “Cô cũng biết nó?”
Mạc Tang định nói gì rồi lại thôi, một lúc khá lâu mới thu lại súng, dường như không còn tâm trạng tiếp tục đùa giỡn. Cô quay người đi, hỏi: “Anh không sợ tôi tiết lộ ra ngoài à, a vừa nói là phải giữ kín.”
Tuyết Sơn Chi Lệ là viên kim cương đẳng cấp bị thất lạc ở Zurich ba năm trước. Nó gần như trở thành huyền thoại của giới sưu tầm. Không những màu sắc xuất chúng, nó vô cùng hiếm vì nặng tới mười carat. Hơn nữa, dưới ánh đèn, trông nó rất giống ngọn Thiếu Nữ ở Thụy Sĩ, có thể sánh ngang với viên Tuyết Sơn Hoàng Hậu đẹp nhất châu Âu.
Viên kim cương mang hình hài một giọt lệ, với màu xanh lam rực rỡ. Nó tượng trưng cho giọt nước mắt vĩnh hằng trên gương mặt, là lời thề hẹn cuối cùng trong cuộc đời người đàn ông.
Mọi người nói rằng, bất kỳ ai trông thấy Tuyết Sơn Chi Lệ đều xiêu lòng. Rất nhiều người khao khát có được nó bằng bất cứ cách nào. Các đại gia đam mê sưu tầm lũ lượt nghĩ trăm phương ngàn kế để tranh giành. Cũng chính bởi thế, tung tích viên kim cương bí hiểm trong nhiều năm nay và bị nghi ngờ là thẻ số của tình báo xuyên quốc gia. Có người tin rằng nó mất tích ở Zurich, đi đâu về đâu không ai xác định được.
Mạc Tang vô cùng kinh ngạc, đến Tuyết Sơn Chi Lệ Đường Tụng cũng có thể giành được.
Cô từng ẩn náu trong thành phố và tự tay lấy được nos, trải qua nghìn vạn khó khăn, nguy hiểm đến cả tính mạng, cuối cùng giao nó cho K hoàn thành nhiệm vụ. Vậy mà sau đó, nó lại trở thành động cơ khiến anh ta muốn giết người diệt khẩu.
Đây không phải là một viên kim cương đơn thuần, trong mình nó ẩn giấu mật mã giao dịch vũ khí quân sự, vì thế trở thành mục tiêu mà các nước tranh giành. Cho dù không có cách nào đoạt được, cũng buộc phải đảm bảo kim cương bị hủy hoại.
Đường Tụng lờ mờ đoán ra điều gì, đưa mắt nhìn cô nhưng không hỏi thêm, sau đó tự mình đi pha một ấm trà. Anh tráng qua một lượt nước để lá trà nở ra, tiếp đến rót thêm nước, cuối cùng hong thả ngồi lên chiếc ghế mây cạnh cửa sổ.
Hộp trà bên cạnh Đường Tụng có in mấy chữ lớn “Đại Hồng Bào”, viết bằng phương pháp vẩy mực. Đây là loại trà phải tốn nhiều công sức để làm ra, cần thưởng thức từ từ mới thấm vị.
Những khoảnh khắc thật thanh tịnh, cũng giống như tất cả mọi thứ thuộc về ngôi biệt thự này. Nơi đây có sự pha trộn hài hòa giữa Trung Quốc và phương Tây, thanh cao và tao nhã.
Mạc Tang cất súng, nhìn Đường Tụng hỏi: “Anh có thể giúp tôi thêm việc nữa được không, tôi nghiêm túc đấy… Đợi sau khi an toàn, nhất định tôi sẽ báo đáp anh.”
Đường Tụng từ từ nhấp một ngụm trà, trả lời mà không cần nghĩ: “Được.”
Thái độ của Đường Tụng khiến Mạc Tang có sốt ruột, “Tôi không đùa đâu.”
“Tôi biết, thế nên tôi có một điều kiện.” Đường Tụng đủng đỉnh thưởng trà, Mạc Tang bước tới, đợi nghe điều kiện. Anh vẫn thong thả uống hết ly trà, sau đó đặt chiếc chén vào tay Mạc Tang, nhìn cô mỉm cười, nói: “Nếu muốn tôi giúp, trước bữa tối, cô cần tự tay khô phục nguyên trạng căn phòng. Phải quét dọn cẩn thận, tôi mắc bệnh sạch sẽ. À đúng rồi, còn chiếc chén này nữa, cũng cần rửa sạch và để vào đúng chỗ của nó.”
Cô bóp chặt chiếc chén, nhìn anh hỏi: “Chỉ vậy thôi sao?”
“Chỉ vậy thôi.” Nói rồi anh đứng lên bước ra, Mạc Tang hỏi: “Anh không nghe trước yêu cầu của tôi ư?”
Đường Tụng ân cần gọi người giúp việ mang dụng cụ quét dọn tới, sau đó mới trả lời: “Bỗng nhiên cô muốn tôi giúp đỡ, chắc chắn có suy tính. Tuyết Sơn Chi Lệ tôi còn có thể đạt được, nhất định có thể giúp cô, đúng không?”
Mạc Tang không thể nói được gì, nhìn người giúp việc mang đồ quét dọn và khẩu trang tới, cô chỉ muốn chạy tới xé rách gương mặt đang mỉm cười của Đường Tụng.
Lục Viễn Kha nói đúng, anh là một con sói.
Giờ cơm tối, Đường Đường đã về. Sau khi chạy vài vòng quanh phòng, cô bé bị Đường Tụng lôi đi rửa tay. Khi họ bước ra, một người giúp việc đi tới nói: “Mạc tiểu thư đã quét dọn xong xuôi, chúng tôi cũng đã dọn dẹp sạch sẽ cầu thang rồi.”
Đường Tụng kéo con gái, nhấn cô bé ngồi xuống ghế và bắt đưa chocolate giấu trong lòng bàn tay, sau đó quay ra gật đầu với người giúp việc: “Tốt.”
Người giúp việc lại nói nhỏ: “Nhưng hình như Mạc tiểu thư không được vui cho lắm… Thiếu gia, cậu không nên để tiểu thư làm những việc này, chúng tôi làm là được rồi.”
“Không sao, chuẩn bị ăn cơm thôi, Đường Đường đói rồi.”
Đường Đường thấy đồ ăn vặt thì không tập trung, khó khăn lắm Đường Tụng mới thu lại được chỗ kẹo mà cô nhóc giấu tới giấu lui. Anh dạy dỗ con gái không được lén ăn đồ vặt mà người lớn không cho phép. Đường Đường phụn phịu một lúc, nắm khăn trải bàn nhưng nhận ra bố không lay chuyển, đánh thôi phản kháng, chuyển sang đòi xem ti vi. Đường Tụng bảo người giúp việc mở màn hình lớn trong phòng ăn, vừa lúc kênh đầu tiên đang phát chương trình Nhà có thú cưng.
Mạc Tang mặt nặng mày nhẹ bước vào thì thấy Đường Tụng đang vừa nhìn màn hình vừa cười. Chương trình ti vi mang lại cảm giác vui vẻ, ấm cúng, một người đang đùa với mèo - vốn là con mèo hoang được người hảo tâm mang về nhà nuôi. Nó nhe nanh múa vuốt, trông thấy người là gãi gãi.
Bố con nhà họ Đường, một lớn một nhỏ, xem say sưa.
Mạc Tang càng giận hơn, hắng giọng kéo ghế ngồi xuống. Cô không thạo cầm đũa nên thường dùng đồ ăn Tây, cố tình để dao đĩa va đạp vào nhau lanh canh. Cô nhóc Đường Đường đang mải mê với chiếc ti vi, nghe âm thanh thì quay đầu chào Mạc Tang rồi tức khắc lại dán mắt vào chú mèo trên màn hình. Đường Tụng nén cười, bắt đầu ung dung, chậm rãi ăn cơm.
Mạc Tang nhấn mạnh dao ăn xuỗng đĩa, phát ra riếng kêu chan chát, sau đó ngước mắt nhìn Đường Tụng, nói: “Thiếu gia, phòng đã được quết dọn sạch sẽ rồi, thiếu gia còn căn dặn gì nữa không?”
Vừa lúc đó ti vi phát ra câu: “Khi con mèo của anh hờn dỗi, ương bướng, chiều chuộng nó không phải cách hay, trừng phạt một cách hợp lý mới là yêu nó.”
Hoa thược dược ngoài song cửa sổ nở rộ, có nét tương đồng với người phụ nữ đang tức giận. Cả hai đều rực rỡ và pha chút khoa trương, khiến người ta thấy thú vị.
Đường Tụng càng cười đắc ý. Mạc Tang tay nắm con dao ăn, mắt nhìn anh chằm chằm, định la lối om sòm. Khi cô sắp bùng nổ, Đường Đường bỗng quay người lại, nhổm mông qufy lên ghế, bắt đầu cho đồ ăn vào miệng.
Đôi mắt to của cô bé nhìn bố rồi lại liếc sang Mạc Tang, gì vậy nhỉ? Có gì không ổn. Cô bé hơi băn khoăn, thì thào nói: “Mẹ tóc đỏ, chỗ này của mẹ đen đen.”
Mạc Tang cúi đầu nhìn, vì không rảnh để chăm chút cho mái tóc dài, ngồi ăn lại không để ý nên tương ớt bết đầy ngọn tóc.
Cô chợt nhận ra hành động của mình và Đường Tụng còn ấu trĩ hơn cả Đường Đường, đã lớn như vậy… Cẩ hai không hẹn mà gặp, phì cười. Đường Tụng lấy khăn ăn lau tay, ra hiệu Mạc Tang ngồi gần anh một chút, “Lại đây, tôi lau giúp cô.”
Mạc Tang bỏ dĩa xuống, ngồi lại gần Đường Tụng. Anh nhận ra cô hoàn toàn không còn cau có nữa, chỉ ngồi yên, mắt nhìn xuống lọn tóc. Lúc này, Mạc Tang… như đóa hồng hoang dã bị bẻ mất gai, trải qua gió quật mưa vần mà vẫn tươi thắm, nhưng khiến người ta thấy xót xa.
Đường Tụng trong lòng xao động, trực tiếp chạm tay vào chỗ tương ớt bền bệt trên tóc. Khi một người bắt đầu thay đổi vì một người khác, thì thường đã xác định rằng ngày sau không có gì để nuối tiếc.
Trên bàn có món thịt cuốn chiên giòn kiểu Pháp, thịt chân giò dưới nước sốt trái cây. Mùi đồ ăn thơm lừng, khiến người ta thèm thuồng chảy nước miếng.
Mạc Tang ngước mắt nhìn Đường Tụng, bỗng hỏi: “Chẳng phải anh mắc bệnh thích sạch sẽ sao?”
“À…”, Đường Tụng nghiêng mặt, chầm chậm vuốt mái tóc cô. Dường như anh rất thích mái tóc dài của Mạc Tang, từng ngón tay vuốt ve nhẹ nhàng mà quên mất đã đến lúc nên dừng lại. “Thứ mình sở hữu thfi tất nhiên sẽ không e ngại, cũng giống như tôi không chê ngón tay mình bẩn.”
Khi nói câu này, ánh mắt anh gợn chút xót xa, khiến cô hoang mang nhớ tới đất nước xa xôi ấy, với bầu trời xanh xám sau mưa.
Đường Tụng, Đường Tụng. Quả thật cô chưa từng để tâm tới người đàn ông nào như thế. Nho nhã, thanh tao, chẳng thể nhìn thấu được như sương sớm. Mấy năm được thuê làm việc, ngay cả khi không có nhiệm vụ, cô vẫn buộc phải hòa vào đám đông và mất hút, trở thành một ai đó bình thường nhất, hoàn toàn không có thời gian dính líu tới mấy vị thiếu gia như Đường Tụng.
Nhưng tại sao anh đến bên cô như trời định, dường như lần uy hiếp đó đã được diễn trước cả nghìn lần.
Những xao động của Mạc Tang cuối cùng bị Đường Đường cắt đứt. Cô nhóc cắn ngón tay chạy lại, phút chốc đã leo lên đùi Đường Tụng, làm nũng: “Bố ơi bố, con thích có mèo.”
“Không được, con phải đi nhà trẻ, không có thời gian chơi với mèo. Đường Tụng lắc đầu, đoán trước cô bé trông thấy mèo sẽ vòi vĩnh.
Đường Đường lập tức quay đầu, giơ hai tay về phía Mạc Tang đòi bế, “Mẹ tóc đỏ, con thích mèo, Đường Đường muốn có mèo cơ!”
Mạc Tang đưa tay đỡ cô bé, mới có mấy ngày mà cô nhóc dường như nặng hơn. Cô thơm lên má Đường Đường, nói rằng thú cưng không dễ nuôi như cô bé nghĩ. Tuy nhiên Đường Đường quyết đòi bằng được. Đường Tụng giơ chiếc thìa lên, ra hiệu Mạc Tang dỗ Đường Đường ăn cơm, phân tán sự chú ý của cô bé. Mạc Tang chầm chậm múc một thìa canh, vừa dỗ dành vừa bón cho cô bé uống. Mạc Tang hiểu chăm trẻ nhỏ là việc rất vất vả. Chỉ riêng dỗ ăn, cô phải theo sau tiểu thư họ Đường, đổi tới ba vị trí trong biệt thự. Bây giờ Đường Đường đi học nên đỡ vất vả hơn. Một, hai năm trước, cô bé quấn lấy Đường Tụng không rời, người giúp việc tốt đến thế nào cũng không so được với bố mẹ ruột. Đường Tụng cảnh gà trống nuôi con, chắc chắn không dễ dàng gì. Đường Đường đặc biệt lại láu lỉnh, nhiều chiêu trò. Từ trước đến nay, Đường Tụng luôn ở bên chăm chút cho cô bé từng li từng tí.
Bi kịch gia đình đơn thân rất dễ khiến trẻ nhỏ thiếu thốn tình yêu và sự quan tâm. Nhưng Đường Đường thì không.
Vật vã hơn nửa tiếng đồng hồ, cuối cùng Mạc Tang dỗ được Đường Đường ăn hết phần cơm còn lại, sau đó để cô bé theo chú Thẩm chạy ra vườn hoa. Ở xa xa, Đường Tụng lẳng lặng tựa vào tay vịn cầu thang dõi theo cô và Đường Đường. Đêm mùa hè dễ chịu mát mẻ, Mạc Tang thở phào khi bận bịu xong, bước về phía Đường Tụng, ngồi lên bậc thềm cầu thang cạnh anh, dõi theo Đường Đường đang chạy ngược chạy xuôi…
Mạc Tang không kìm được sự tò mò, hỏi Đường Tụng: “Mẹ cô bé đâu?”
“Đường Đường không có mẹ.” Câu trả lời của anh luôn là vậy.
Mạc Tang ngước mắt nhìn anh. Ở nhà, Đường Tụng thích mặc đồ rộng rãi thoải mái. Anh vẫn ôn hòa, điềm đạm như mọi khi, nhìn thế nào cũng cảm thấy đây là người đáng để nương tựa.
Cô cứ nghĩ mãi, người phụ nữ như thế nào mới có thể khiến Đường Tụng bộc lộ cảm xúc. Nhưng đến hôm nay anh vẫn không chịu mở lời.
Nếu thật sự không còn vướng bận trong lòng thì anh sẽ không dùng ngữ điệu như vậy. Bất kể mẹ đứa trẻ đã làm việc gì, suy cho cùng, Đường Tụng tuyệt đối không cố tỏ vẻ vì một việc mà anh không để tâm.
Vì thế nguyên cớ của câu chuyện càng khiến Mạc Tang hiếu kỳ. Những lúc nhàn rỗi, tẻ nhạt khi dưỡng thương, cô đã tìm kiêm được nhiều thông tin. Hóa ra nhà họ Đường còn lấn sân sang lĩnh vực phim ảnh, một số nghệ sĩ nổi đình nổi đám hiện nay thuộc công ty quản lý của họ. trong mắt người ngoài, Đường Tụng thường xuất hiện với vẻ cực kỳ khiêm tốn, kín kẽ, rất hiếm khi đọc thấy tin tức về anh. Nếu có tham gia sự kiện, anh chỉ đi cùng anh trai, nói vài câu xã giao.
Điều duy nhất khiến người ta xôn xao bàn tán là, anh vô duyên vô cớ có một cô con gái.
Việc này thậm chí liên lụy tới vài ngôi sao hạng A nổi tiếng. Tuy anh trai Đường Tụng mới là người nắm quyền lớn trong dòng họ và Đường Tụng dường như chỉ là cậu em nhàn nhã an phận, song không thể phủ nhận, anh là hình mẫu mà phụ nữ tơ tưởng. Về thân phận mẹ của đứa bé, thiên hạ từng suy đoán vô số khả năng. Nhưng ba năm trôi qua, Đường Tụng vẫn chưa kết hôn với ai. Và rồi hầu như ai nấy đều mặc nhận rằng cô bé Đường Đường không có mẹ.
Mạc Tang nhún vai, tỏ ý bảo Đường Tụng không nói thì thôi. Một lúc sau, cô thấy Đường Đường trèo lên xích đu. Chú Thẩm gọi vài người đứng trông nom ở cả trước và sau, nhè nhẹ đẩy xích đu cho cô bé.
Nhưng rốt cục cô vẫn không kiềm chế được, lại hỏi: “Đường Đường còn bé, anh chưa từng nghĩ tới chuyện kết hôn sao? Cô bé cần người ở bên châm sóc.”
Sau này lớn hơn chút nữa thì sao? Các cô gái thường có nhiều tâm sự, cần được hiểu và chia sẻ.
“Hơn nữa… Đường Đường ngoan, hiểu chuyện, chỉ cần đối phương chịu chăm sóc cô bé chu đáo, cô bé nhất định không vô duyên vô cớ làm loạn. Sau này lớn hơn chút nữa, ấn tượng không sâu đậm, có lẽ cô bé sẽ coi mẹ kế như mẹ đẻ thôi.”
Bản thân Mạc Tang cũng không biết tại sao miifnh lại lo cho chuyện nhà Đường Tụng. Đó là cuộc sống của con gái anh, của anh. Nhưng mỗi lần nhìn dáng vẻ Đường Đường chạy tới, cô đều cảm thấy đau lòng.
Đường Tụng một lúc lâu không đáp lời, sau đó mới nói: “Cô thương nó không? Nếu cô biết tôi tìm được Đường Đường ở nơi nào…”, câu nói bị Mạc Tang bỏ dở.
Đường Tụng thảng thốt nhận ra đây là câu chuyện rất đau lòng, nó có thể khiến người đàn ông cứng rắn như Đường Tụng không thể nói hết câu. Ai cũng có quá khứ, bản thân cô cũng có. Giây phút này, Mạc Tang đặc biệt đồng cảm với Đường Tụng.
Nỗi đau làm cho người ta tỉnh táo, khiến họ biết làm thế nào để kiên cường sống tiếp.
Mạc Tang đứng dậy, thành khẩn nhìn anh, nói: “Xin lỗi, tôi không cố ý, tôi không biết anh và mẹ Đường Đường có… mâu thuẫn lớn như vậy. Nhưng suy cho cùng những chuyện đó đều qua rồi.”
Đường Tụng chăm chú nhìn cô, ánh mắt trầm tĩnh, sâu lắng như biển ở ngoại ô Diệp Thành khiến cô có chút dè dặt. Cuối cùng anh nở nụ cười, không khí gượng gạo ấm áp lên khá nhiều, anh vừa lên lầu vừa nói: “Cô nói đúng, Đường Đường còn nhỏ, có lẽ tôi nên tính chuyện kết hôn, tìm cho con bé một người mẹ.”
Mạc Tang thở dài, khẽ nắm bàn tay, cố khống chế đầu óc khỏi những suy nghĩ. Cô có thể hiểu nỗi đau đớn đó vì từng trải qua sự giày vò như vậy.
Đường Tụng bước đến cửa phòng Mạc Tang. Ánh đèn màu cam hắt lên bóng anh, khung cảnh ôn hòa và tao nhã như một giấc mơ êm dịu. Cô lần đầu tán dương anh: “Đường Tụng, anh là một người cha tốt.”
Nhưng Đường Tụng chấm dứt đề tài này, anh quay người nhìn cô, nói: “Được rồi, bây giờ chúng ta vào trong nói chuyện, cô muốn tôi giúp việc gì?”
Tình cảm nguội lạnh quá nhanh, chẳng chừa lại chút ấm áp nào cho người khác.
Mạc Tang biết, cô chìm đắm trong quá khứ không khác gì đang tự tử dần dần, cho dù con đường phía trước dài đằng đẵng và cuối cùng cũng không chốn nương tựa.
Còn Đường Tụng… Anh là giấc mơ của phụ nữ, chỉ có thể mơ mộng mà thôi.
Trong mơ, thien đường ở xa hút tầm mắt nhưng không đủ hứa chấp quá khứ của nhau. Mạc Tang không thể tiếp tục để lỡ. Cô có thể chịu đựng nỗi đau đớn khi bị viên đạn găm vào da thịt nhưng không thể gánh chịu nổi sự khổ sở khi bị tỉnh mộng.
Mạc Tang từng nghĩ, cuộc đời Đường Tụng sẽ mãi bình yên như khi thưởng thức trà hôm đó, cho dù đặt vào thế giới cổ tích, Đường Tụng cũng không thể cùng cô lang bạt đến góc bể chân trời.