Trong bệnh viện, Đường Tụng được người ta bảo vệ hai tư trên hai tư giờ, chẳng biết chắc lúc nào mới được thả về. Anh bị ép dùng nạng, ngày ngày phải đặt đồ ăn để khỏi phải nuốt những món đáng ghét trong bệnh viện… và rất nhiều lý do khác. Tất cả những điều đó khiến anh quyết định đưa Mạc Tang trốn khỏi bệnh viện.
Đường Tụng thi vị hóa hành động của mình, bảo rằng một người đi thì gọi là trốn chạy, hai người cùng đi thì là “cô gái trốn theo người tình”.
Mạc Tang ngán ngẩm nhắc anh: “Hai người thì cũng có thể là anh với Lục Viễn Kha, lẽ nào anh muốn bỏ chạy cùng anh ta?”
Đường Tụng đang nhặt bộ đồng phục lao công, mặt không biến sắc, đáp lại câu của Mạc Tang: “Nếu anh mà đi với cậu ta thì chắc chắn đó là bắt cóc.”
Nói rồi anh bảo Mạc Tang mặc bộ đồng phục bên ngoài bộ váy cô đang mặc.
Đêm hôm khuya khoắt, người lao công yêu nghề vẫn cần mẫn làm việc. Chị cúi đầu, đẩy chiếc xe vệ sinh từ từ đi ngang qua hành lang, hai cô y tá hỏi sao giờ này chị còn ở đây, Mạc Tang kéo mũ sập xuống, tay cầm giẻ lau chỉ về phòng Đường Tụng. Cô cố tình méo miệng bắt chước giọng địa phương, sổ ra một tràng. Hai y tá nghe không hiểu lắm, quay ra nhìn nhau với gương mặt đầy vẻ nghi ngờ. Lúc này, phòng bệnh của Đường Tụng phát tiếng chuông báo cần người, gương mặt hai cô lộ vẻ lo lắng, vội vàng đứng dậy, Mạc Tang buông một câu đổ thêm dầu vào lửa: “Hình như ngài Đường bị ngã rồi…”
Nghe câu đó, hai cô y tá càng chạy vội hơn. Thấy xung quanh không có người, Mạc Tang bỏ chiếc xe vệ sinh lại, chạy vòng tới lối cầu thang bộ, cứ thế leo lên tầng cao nhất.
Mạc Tang đứng đợi 1 lúc, Đường Tụng cũng lên đến nơi, hai người mở cửa cầu thang ra ngoài. Đêm khuya, xung quanh vắng lặng không một tiếng động, chỉ có ánh điện.
“Hai cô y tá đó sao rồi?”
“Bị anh khóa trong phòng bệnh rồi.” Gương mặt Đường Tụng tỏ ra rất áy náy, có lẽ anh cảm thấy mình không lịch sự.
Mạc Tang đã quen với tính cách Đường Tụng nên chẳng bận tâm đến điều này, chỉ theo anh bước dọc hành lang tới ô cửa sổ cuối cùng. “Chúng ta không ra ngoài mà lên tầng trên cùng để làm gì?”, cô hỏi.
“Chắc chắn bọn họ sẽ huy động người chạy xuống tìm, chẳng ai ngờ chúng ta còn ở trong khu nhà này, đợi họ ra ngoài mình hãy đi.”
Mạc Tang nhìn xuống, quả nhiên là vậy, mới một lúc mà ở dưới bỗng chốc đã có rất nhiều xe, hàng loạt người từ trong bệnh viện nháo nhào chạy ra tìm kiếm.
Đường Tụng tựa vào cửa sổ đợi một lúc, bỗng quay người lại nhìn cô, “Thật là buồn cười.”
“Gì cơ?” Mạc Tang bị Đường Tụng cắt ngang dòng suy nghĩ, cô nhìn anh, thắc mắc hỏi lại: “Cái gì buồn cười cơ?”
“Em tưởng anh lên đây là vì muốn tạm biệt Kính Dao chứ gì? Em không thể không biết dụng ý khi lên tầng cao nhất.” Có vẻ Đường Tụng rất vui, mỉm cười nhìn về phía phòng bệnh ở xa xa, khẽ nói: “Em chạy trốn chuyên nghiệp như thế, còn giả vờ hỏi anh lên đây làm gì.”
Mạc Tang thẳng thắn thừa nhận: “Đúng vậy đấy, thật ra cô ấy là ai?”
Đường Tụng nhìn dãy hành lang vắng lặng, trả lời: “Nếu em không quay lại, anh sẽ kết hôn với cô ấy.”
Nhiều lúc người đàn ông này vô cùng thành thật. Anh có thể dùng rất nhiều cách để giải thích về sự tồn tại của Vân Kính Dao, chẳng hạn như họ là bạn bè, là người tình cũ của nhau, nhưng anh đã nói rất rõ.
Mạc Tang không thể cười nổi.
Đường Tụng nhìn cô, nói: “Chúng ta nên thẳng thắn với nhau, em nói với anh về K, anh cũng nên nói thật với em.”
Cô ngồi trên bệ cửa sổ nhìn anh, dưới kia đã có người lái xe ra ngoài, có cả tiếng cãi cọ ồn ào, thậm chí người ta còn muốn bật đèn toàn bộ bệnh viện. Nhưng họ trốn trên tầng cao nhất của khu nội trú, ở một góc vắng tanh không người qua lại.
Mạc Tang tóm cổ áo Đường Tụng, dần dần mạnh tay hơn, áp sát mặt anh, nói: “Được đấy, anh thành công rồi, chuyện này khiến em rất không thoải mái.”
Con mèo khi tức giận trông đầy sức cuốn hút, có chút ngượng nghịu, có chút bị tổn thương và trên hết là sự phẫn nộ.
Mạc Tang thừa nhận cô thực sự không ngờ anh trả lời như vậy, khi nghe câu đó, lòng cô bỗng dấy lên một chút sợ hãi, như có viên đá ném vào, khiến cô không thể giữ được bình tĩnh.
Rốt cục là sợ hãi điều gì, Mạc Tang không hiểu được, nhưng cùng với đó là cảm giác giận dữ. Cô không che giấu điều này, vung tay đánh vào vết thương của Đường Tụng khiến anh đau nhói, vịn vào cửa sổ một hồi lâu mới thốt nên lời: “Phản ứng của em khi ghen bạo lực quá…”
Cô đáp lại bằng vẻ mặt lạnh lùng, đáng đời anh.
Đường Tụng không bận tâm đến cái nhìn sắc lạnh của Mạc Tang. “Trước đây em nói rồi còn gì, Đường Đường còn bé, cần một người mẹ chăm sóc.” Anh dừng lại giây lát rồi nói tiếp: “Cho đến bây giờ anh chỉ cảm thấy có hai điều bất ngờ xảy đến với mình, là mẹ của Đường Đường và Vân Kính Dao.”
Không sao chép, chỉnh sửa, repost dưới mọi hình thức
Dưới kia dần dần yên tĩnh hơn, người của nhà họ Đường lần lượt lái xe ra khỏi bệnh viện. Y tá bị khóa trong phòng bệnh đồng nghĩa với Tứ thiếu gia của họ không gặp nguy hiểm mà là tự trốn đi. Trợ lý Minh nhìn qua là hiểu sự việc, cố tình đưa mọi người đi lòng vòng kéo dài thời gian, khiến họ cảm thấy ngán ngẩm song vẫn phải nháo nhào chạy loại khắp nơi tìm kiếm.
Đường Tụng nắm tay cô đi xuống bằng cầu thang bộ, vừa đi vừa giải thích.
“Trước đây Vân Kính Dao là diễn viên được công ty phim của anh vung tiền đầu tư để nổi tiếng, nếu em ở trong nước nhất định từng nghe nói đến cô ấy. Nhưng sau này cô ấy xảy ra chuyện, phải ở đây trị bệnh, bác sĩ nói… khả năng hồi phục gần như bằng không, anh và mọi người chỉ muốn an ủi cô ấy thôi.”
Hồi đó, ông nội của Đường Tụng có ý đồ muốn anh đào tạo một vài nghệ sĩ không có gia thế, phần vì việc công, phần vì có mục đích riêng. Sau khi giúp họ nổi tiếng, nếu anh thích ai thì chọn một người để kết hôn. Chỉ có cưới cô gái không quyền không thế thì mới khiến đại thiếu gia càng không bận tâm đến Đường Tụng. Thay vì thành hôn với con cháu của người có máu mặt, Đường Tụng cần làm điều ngược lại so với ý nghĩ của kẻ đối đầu.
Anh nhanh chóng chấp nhận ý đồ của ông, không hề chống đối. Từ khi mới lớn anh đã không bận tâm đến vấn đề này, chẳng cần biết tốt xấu thế nào. Trong số những diễn viên được đào tạo, Vân Kính Dao là người duy nhất anh vừa ý. Cô biết nghe lời lại rất si tình, song anh chỉ lạnh lùng, bàng quan trước tình cảm Vân Kính Dao dành cho mình, như thể xem một bộ phim. Đó là thói quen của anh. Chẳng ai tin được Tứ thiếu gia nho nhã, lịch thiệp lại bị ép phải có tính cách đáng sợ như thế.
Khi tính cách của một người tốt đến cực điểm, đó lại là sự lạnh lùng.
Đường Tụng kể, Lục Viễn Kha từng vận dụng kinh nghiệm tình trường lâu năm để khuyên anh rằng, cô Vân Kính Dao này hơi ngốc nghếch nhưng cô gái ngốc thì thường sẽ chung tình. Cô không yêu Đường Tụng vì danh lợi, ở bên Vân Kính Dao sẽ chẳng có gì xấu.
Nhưng Đường Tụng không biết thế nào là say đắm. Anh cố gắng thử vài lần, làm như những gì thường thấy trên báo trên phim, kiểu đại gia không tiếc nghìn vàng vì người đẹp. Song cuối cùng, anh nhận ra đó cũng chỉ là một cuộc chơi. Anh ở vị trí nắm quyền hành quyết định tất cả, dự tính được mọi việc, thậm chí đoán được cả tít trên các báo trong ngày hôm sau. Cuộc sống đó không khác gì so với trước, anh chơi lâu đến mức chán ngán, không còn hứng thú nữa.
Sau đó nhà họ Đường xảy ra đấu đá nội bộ, tình hình rất căng thẳng, Đường Tụng ra nước ngoài, giả là đi du học một năm. Thực tế, anh ngầm thu thập chứng cứ Đường Diệp buôn lậu ở châu Âu. Đến khi về nước, Vân Kính Dao làm một việc ngoài dự tính của anh.
“Hôm đó anh và cô ấy cùng dự một buổi lễ, giữa đường thì bị tấn công, thuộc hạ của anh và đối phương đánh nhau. Anh bảo cô ấy xuống xe, chuyển sang một xe khác để rời đi. Nhưng có kẻ lái xe tông đến, muốn liều chết với anh…”
Nói đến đây, Đường Tụng ngừng một lúc. Họ đã xuống tới tầng một. Anh mở cửa cầu thang nhìn ngó xung quanh, không có bóng người. Ở đây chỉ có một con đường nhỏ u tối dẫn ra cửa sau. Anh nắm tay Mạc Tang bước nhanh ra ngoài.
Nghe đến đây, Mạc Tang bất giác căng thẳng, lo lắng, song chỉ nhìn thấy gương mặt nghiêng của Đường Tụng, anh vẫn điềm tĩnh kể tiếp: “Mục tiêu của đối phương là anh, Kính Dao có thể chạy đi nhưng cô ấy lao đến xô anh còn bản thân thì bị xe đâm trọng thương, liệt nửa người.”
Mạc Tang thảng thốt quay đầu nhìn lên tầng cao nhất của khu nội trú, cô vẫn nhớ gương mặt nhợt nhạt của cô gái ấy, đó là hậu quả của việc suốt ngày không được ở dưới ánh mặt trời. Tâm lý của Vân Kính Dao cũng không ổn định, phải sống trong bệnh viện lâu như thế, làm sao vui vẻ được.
Đường Tụng cũng có lúc đoán sai, anh luôn nghĩ cô gái đó không giống những người khác nhưng điều đó cũng chẳng quan trọng lắm, anh cho rằng mình có thể hiểu được tất cả. Cho đến khi Vân Kính Dao không còn có thể đứng dậy được nữa, anh mới nhận ra người phụ nữ này ngốc đến mức có thể từ bỏ cả sinh mệnh vì anh.
Mạc Tang nghĩ, Đường Tụng và Lục Viễn Kha nói đúng, đó quả là cô gái ngốc nghếch. Nhưng trong tình yêu, có ai mà không ngốc đến vô phương cứu chữa.
Chưa hẳn cứ hy sinh là được đền đáp xứng đáng, trên đời này chỉ có chuyện tình cảm là như vậy
Đường Tụng nắm chặt tay Mạc Tang, bỗng nghiêng người nấp trong bóng đen sau bờ tường. Cách đó xa xa có vài người cầm đèn pin đi tới. Anh trốn sau thân cây kéo Mạc Tang áp vào ngực mình, ra hiệu cô đừng lên tiếng.
Bốn bề chỉ có tiếng ve sầu, thi thoảng gió thổi qua kẽ lá cây xào xạc. Mấy người đó nhìn quanh, dường như cho rằng nơi này gần như bị bỏ hoang, mọi thứ lộn xộn ngổn ngang. Từ thiếu gia chẳng thể ở đây, thế là họ quay người đi về.
Tiếng bước chân của những người đó mỗi lúc một nhỏ dần, Đường Tụng cuối cùng cũng buông tay, Mạc Tang thở dốc nhưng không cười nổi, trong đầu cô vẫn đang nghĩ về câu chuyện ban nãy, “Vân Kính Dao thực sự yêu anh”
“Ai cũng nói vậy.” Đường Tụng vội vã bước ra khỏi bụi cỏ, không muốn ở trong đó thêm một giây một khắc. Mạc Tang biết bệnh sạch sẽ của chàng thiếu gia, nơi này đã là thách thức đến cực điểm sức chịu đựng của anh. Vì thế cô cũng không muốn tốn thời gian, nhảy ra ngoài tiếp tục đi lên trước.
Ánh điện ở xa xa phía bên kia bờ tường. Mạc Tang rảo bước, bỗng cảm thấy khâm phục cô gái trên xe lăn. Vân Kính Dao từng được biết bao người quan tâm săn đón, nhưng bằng lòng vì một người đàn ông mà từ bỏ hào quang của cuộc đời. Cô ấy có dũng khí phi thường.
Đáng tiếc là, người đàn ông này có thể cho cô ấy mọi thứ, trừ tình yêu.
Mạc Tang biết, cô quá do dự trong tình cảm. Bất kể là Ngải Lợi Lợi hay Vân Kính Dao, họ đều dũng cảm hơn cô.
Một thiếu nữ ngây thơ mơ mộng, một người đến chết cũng không nuối tiếc.
Sở dĩ Mạc Tang sợ là vì nhờ may mắn, cô mới có thể làm Đường Tụng đợi mình.
Không biết vì sao, cô từng biết thế nào là trời lung đất lở, vậy mà một trận mưa cũng có thể tạo nên cơn chấn động trong cuộc đời nhau. Ngoài việc cho rằng đó là nhờ quá may mắn, cô không biết còn có thể giải thích như thế nào.
Giọng của Đường Tụng dịu nhẹ hơn trong đêm, anh nói: “Đến ông nội cũng muốn anh cưới Vân Kính Dao, nhưng… đã muộn mất rồi. Nếu năm đó anh không ra nước ngoài, không gặp mẹ của Đường Đường, chắc chắn anh sẽ cưới cô ấy”. Sau đó anh bỗng dừng lại, nghiêm túc nhìn cô, hỏi: “Em có hiểu được không? Một người từ nhỏ đã luôn kiểm soát được bản thân, bỗng nhiên có một ngày gặp cô gái có thể làm anh ta phát điên, cảm giác đó là gì…”
Anh yêu cả nhược điểm của mình, giữa hai cực của yêu và hận, cảm giác ấy gần như có thể vùi dập lý trí, để khắp thế gian chỉ còn lại giây phút dịu dàng, gần gũi đó.
Người đàn ông càng giỏi kiểm soát bản thân càng khó kiềm chế khi phát điên, thậm chí không thể lường trước lúc đó anh ta sẽ làm chuyện đáng sợ đến thế nào.
Nơi đây là tường sau của bệnh viện, không có đèn điện, xung quanh tối mờ mịt. Mạc Tang thậm chí không nhìn ra lối nào là đường. Cô chăm chú nhìn anh, mọi thứ cho thấy hành động của họ ấu trĩ đến thế nào, nhưng giọng điệu bất ngờ của người đàn ông đối diện khiến cô đau lòng.
Trước đây cô không hề biết sắc mặt Đường Tụng cũng có lúc u ám như vậy.
Anh bị gia tộc của mình trói buộc một đời, vì phải mang trên vai sứ mệnh, không biết thế nào là buông thả bản thân. Nhưng cuối cùng anh gặp người phụ nữ làm mình phát điên. Kết quả sau đó thì… nhìn vào là thấy, giờ đây chỉ có mình anh nuôi con gái. Chuyện tình đó không có kết thúc tốt đẹp.
“Anh rất ích kỷ, nếu không gặp mẹ của Đường Đường, nhất định anh sẽ cưới Vân Kính Dao, dù sao anh cũng nợ cô ấy quá nhiều. Nhưng giờ đây không thể, anh không thể thắng được lòng mình. Anh chỉ có thể khẳng định sẽ làm mọi cách để trị bệnh cho cô ấy, dù chỉ còn một tia hy vọng, anh chỉ đảm bảo được như vậy thôi.”
Đường Tụng nói rất chậm, dường như hiểu rõ mình phụ tình cảm của người khác, song không dám cầu xin sự thông cảm của bất kì ai.
Điều duy nhất Mạc Tang có thể làm lúc này là cố gắng cho anh biết, cô hiểu được tâm trạng của anh.
Mạc Tang hôn anh giữa trời đêm mịt mùng, mái tóc đỏ đậm như một ngọn lửa đầy sự khiêu khích. Cô ôm chặt Đường Tụng, giống hệt một con mèo ăn vụng, cô nói: “Nhưng, bây giờ anh là của em.”
Đường Tụng mỉm cười, tay bóp chặt vai Mạc Tang khiến cô thấy hơi đau. Nhưng ngay sau đó, anh buông cô dù rất luyến tiếc, “Anh muốn tiếp tục lắm nhưng bây giờ chúng ta buộc phải nhanh chóng ra khỏi đây, chỗ này bẩn lắm…”
Bệnh viện Hựu Nhân có một lối đi nhỏ bỏ hoang nằm cạnh nhà để xe đạp, hằng ngày gần như không ai để ý tới. Chỉ thi thoảng người trông xe đi qua ngó nghiêng một chút, bởi vậy họ chỉ khóa sơ sài bên ngoài cửa.
“Tối quá… bị khóa ngoài kia rồi, không thể chạm tới ổ khóa.” Mạc Tang giơ tay lần mò một lúc, sau đó lùi vài bước xem độ cao cánh cửa rồi quay đầu nhìn Đường Tụng, buông một câu nhận xét: “Đi trốn mà còn phải thay quần áo thì… chẳng hy vọng có chuyện anh trèo tường nhỉ.”
Biểu cảm của Đường Tụng cho thấy, quả thật trèo tường là điều tuyệt đối không liên quan tới anh. Dù rất khó chịu về khung cảnh xung quanh, anh vẫn điềm đạm chỉ ra sau lưng, nhắc cô: “Hơn nữa anh còn đang bị thương.”
Niềm vui lớn nhất của Mạc Tang là thấy Đường Tụng bẽ mặt, cô vui vẻ ngân nga hát, vỗ lên vai anh, làm ra vẻ tiếc nuối, “Vậy thì đáng tiếc quá, tôi đành đi một mình vậy, Tứ thiếu gia bình tĩnh ở lại chỗ phiền phức này dưỡng thương nhé.” Nói rồi, cô trèo lên một chiếc xe đạp dựng bên cạnh, lấy đà nhảy lên tường để ra ngoài.
Đường Tụng đứng sau cô, đủng đỉnh nói: “Ừ, đúng là rất đáng tiếc. Anh bị thương là vì có kẻ chích thuốc mê, đẩy xuống xe trong cơn mưa tầm tã, bỏ mặc trên đường cao tốc, tệ hơn nữa lúc đó anh ta vừa cứu cô ấy.”
Mạc Tang ngừng động tác trong giây lát, hậm hực đấm vào cánh cửa sắt, sau đó quay đầu nhìn anh, “Đừng! Đừng có nhắc đến chuyện này nữa… đợi em nhảy xuống đã.”
Lần nào cô cũng chẳng đấu lại được anh.
Mạc Tang tự biết mình đuối lý, đành ngoan ngoãn nhảy xuống phá khóa. Sau đó, dưới ánh trăng mờ mờ, cô mở ra con đường không lối chắn, lúc này mới mời được ông lớn Đường Tụng ra ngoài.
Anh nắm chặt tay Mạc Tang, bước trong ngõ nhỏ sâu hun hút, hai người rảo bước mỗi lúc một nhanh, đến đoạn cuối gần như là chạy.
Cả hai chẳng ai nói gì nhưng đều không nhịn được cười.
Mạc Tang cười ngặt nghẽo, khi chạy đến con đường lớn không một bóng người, cô phủi tay, ngồi bệt xuống, ngước mắt nhìn Đường Tụng cười. Mái tóc đỏ dài buông xõa, với dáng ngồi đó, cô để lộ gót chân rất thanh mảnh.
Đêm quá khuya, phố xá vắng tanh. Mạc Tang đưa mắt nhìn quanh, không thể nín nhịn thêm nữa, đưa tay nắm cổ áo Đường Tụng, cười đến chảy nước mắt, “Cứ như trẻ con ấy! Bây giờ ta đi đâu?”
Anh đứng đó nhìn điệu bộ của Mạc Tang, yên lặng một lúc khá lâu, sau đó bất ngờ cúi lưng bế bổng cô lên, “Đi, anh đưa em về Zurich.”
Mạc Tang bị nhấc lên trong chớp mắt, la hét trên tay Đường Tụng. Đường phố quá vắng, thế giới quá rộng, đến ánh sao cũng chẳng còn, chỉ có hai người điên rồ trêu đùa nhau.
Cô giả vờ quan tâm đến người đang bế mình: “Vết thương của anh còn chưa lành, thả em xuống đi.”
Đường Tụng cười, làm điệu bộ sắp sửa buông tay khiến cô lập tức ôm chặt lấy cổ anh la hét. Mạc Tang như trở thành một bé gái yếu đuối, nếu Đường Tụng thả ra, cô sẽ chết.
“Suỵt, đừng làm như thể anh đang giết người…” Đường Tụng đùa, tình tứ hôn bên tai Mạc Tang. Cô thấy nhột nên cố né tránh, anh cứ ôm cô bước tiếp, rồi bước vào một buồng điện thoại công cộng.
Buồng điện thoại làm từ kính đục, cột điện cách rất xa, nơi này gần như là khoảng không tối đen.
Không gian đó khiến nụ hôn càng gấp gáp, nhiệt độ cơ thể của hai người tăng lên. Mạc Tang giãy giụa muốn đứng vững nhưng bị Đường Tụng ép đến liên tiếp lùi về phía sau, đến lúc không còn chỗ lùi nữa. Xung quanh một màu tối đen như mực, cô bỗng ngửi thấy hương trà rất dịu nhẹ từ trên người anh.
Đây như một khúc dạo đầu đã quá lâu không được cảm nhận, lúc này bỗng chốc khiến từng thớ thịt từ tận sâu thẳm cô run lên.
Tay cô di chuyển mạnh trên người Đường Tụng, thậm chí gấp gáp hơn anh, cô muốn được đắm chìm, nghẹt thở trong cảm giác vừa lạ lẫm vừa quen thuộc.
Hai người như lên cơn cuồng say.
Mọi thứ diễn biến một cách rất tự nhiên, bàn tay anh chạm vào làn da bên eo cô… Không gian chỉ là một buồng điện thoại công cộng trên đường phố, giữa đêm khuya vắng lặng.
Khi chỉ còn sót lại tia lý trí cuối cùng, Mạc Tang có chút lo sợ, bất giác ngăn bàn tay anh. Đường Tụng dừng lại trong giây lát, khẽ vỗ lên vai cô như muốn trấn an. Mạc Tang đành nhắc nhở bên tai anh: “Anh vẫn còn là một bệnh nhân.”
Trong bóng đêm, cô không nhìn rõ vẻ mặt của Đường Tụng, chỉ nghe tiếng anh trả lời mà đầu óc như đang đê mê: “Gì cơ?”
Giọng nói của anh khác so với ban ngày, nó chứa đựng sự mạnh mẽ không để lộ song vẫn rất dịu dàng, âm cuối còn được kéo dài ra.
Mạc Tang cảm thấy mình không thể cưỡng lại nổi, một lời nói của anh cũng có thể khiến cô mất toàn bộ sự kiềm chế.
Môi cô hôn gấp gáp còn tay cởi chiếc áo khoác của anh ném xuống, trong cảm giác đê mê cuồng nhiệt, mở tiếp khuy áo sơ mi anh. Đường Tụng cuối cùng cũng không thở đều được nữa, cô khẽ cười phấn khích, áp mặt xuống, cắn vào một bên cổ Đường Tụng.
Tay Đường Tụng bóp mạnh vào eo Mạc Tang. Cô biết mình điên dại, song vẫn cầm chừng, để anh đau mà vẫn không tỉnh táo.
Dường như chỗ cắn để lại vết thương, cô nhẹ nhàng hôn lên da anh. Đường Tụng không thể kiểm chế nổi, đưa hai tay giữ đầu cô, nhẹ hỏi: “Em làm mạnh thế… vì muốn anh dừng tay sao?”
Nói rồi, anh kéo toạc váy cô.
Mạc Tang khẽ run lên khi làn da phơi bày trước mặt Đường Tụng, cô áp vào lòng anh để che chắn, rồi đáp lại câu hỏi đó: “Không, em đang quyến rũ anh.”
Hiếm khi con mèo hoang ngoan ngoãn vâng lời, cô nói câu trọng yếu đó bằng giọng hiền lành, vô tội.
Giây phút ấy, Đường Tụng thấy cảm xúc khi xưa bỗng trở lại.
Cái đó gọi là điên dại.
Lần này, anh thực sự làm Mạc Tang kêu đến mất tiếng, anh vặn tay cô, vừa dịu dàng vừa mạnh mẽ nói: “Chắc chắn anh sẽ nhốt em lại.”
Mọi thứ như một thước phim rối loạn, với những cảnh quay chậm và xa, cắt ra vô số hình ảnh rời rạc. Mạc Tang vốn rất sợ nhưng lại bằng lòng chơi với lửa, tay cô không ngừng vuốt ve khuôn mặt anh, cảm thấy có gì đó không hợp lý. Cô cố suy nghĩ mà không thể tìm ra câu trả lời.
“Anh từng đi châu Âu… Anh bảo năm đó anh đi…” Mạc Tang cố gắng dồn tâm trí để nhớ lại song dòng suy nghĩ bị đứt đoạn. Khi anh xâm nhập vào cơ thể, lưng Mạc Tang va vào tấm kính, vừa đau vừa đê mê, khiến cô thở dốc. Động tác của Đường Tụng làm cô không thể nói nên lời.
Vậy mà lúc này, anh đường như có mối băn khoăn lớn, không ngừng bắt cô trả lời: “Anh là ai?”
Mạc Tang không thể làm gì được song bị ép trả lời đến muốn cười, đưa tay cấu anh rất mạnh, khẽ đáp: “Đường Tụng.”
Đến lúc đó anh mới yên lòng.
Đây như là một chuyến trở về.
Từng bỏ lỡ, từng tuyệt vọng mới biết thế nào là xứng đáng.
Chẳng ai nói ra chữ yêu nhưng Mạc Tang biết anh có những thứ mà cô thiếu, đến mức cô có chút kích động, cảm thấy những giấc mơ bị thất lạc dần được ghép lại, trở nên hoàn chỉnh.
Em yêu anh, em là người anh yêu. Lúc hình hài được tạo ra, em là phần máu thịt và linh hồn nơi trái tim bị rách rời, cuối cùng trở về được bên anh.
Động tác của Đường Tụng quá mạnh, khiến Mạc Tang dần cảm thấy đau, nhưng người đàn ông này không buông lỏng cô. Đôi tay Đường Tụng vặn cánh tay Mạc Tang, ép cô giữ tư thế, không để cô cử động.
Mạc Tang vừa khó chịu vừa tấm tức, mọi câu hỏi, câu trả lời cuối cùng chìm trong tiếng thở dốc thì thào, mê man như thể lên cơn sốt cao.
Cuối cùng, Mạc Tang trở nên mềm yếu, cảm giác tột cùng khiến mọi đau đớn và thích thú đều không còn giới hạn, đến khi người như bị anh xé đôi mới dừng lại.
Nước mắt cô trào ra, yếu ớt ôm chặt anh không dám buông lơi, như vừa cầu xin vừa vội vã muốn xác nhận điều gì, cô gọi tên anh trong cơn mê man: “Đường Tụng, Đường Tụng!”
Anh thở sâu, hôn lên trán cô, “Anh ở đây, em đừng sợ.”