Hai người có thể chia tay trong hòa bình rồi tiếp tục làm bạn được cũng vì đôi bên đều hiểu rằng, hai người không hợp làm bạn đời của nhau.
Lạc Hải lớn hơn Giang Trì Cảnh hai tuổi, lúc yêu đương y luôn thích ra vẻ anh lớn, muốn Giang Trì Cảnh phải phụ thuộc vào mình. Y thích nhắc Giang Trì Cảnh phải nhớ uống một ly nước ấm vào buổi sáng, đừng quên nghỉ ngơi sau khi hoạt động mắt quá nhiều. Giang Trì Cảnh đã sớm nhận ra, Lạc Hải thích chăm sóc người yêu như em trai.
Thế nên lúc mới được điều đến nhà tù, anh chỉ nhìn thoáng qua thôi cũng biết Lạc Hải đối xử rất đặc biệt với cậu nhóc kia.
Ấy là chưa kể, Lạc Hải cũng nhận ra Giang Trì Cảnh không thích bị kèm cặp. Anh không muốn thay đổi cách sống của mình, cũng không thích dựa dẫm người khác. Với anh, quan hệ yêu đương lý tưởng là hai bên có vị thế ngang nhau, chứ không phải một bên cho, một bên nhận.
Chẳng có cách yêu nào là đúng hay sai, chỉ là có phù hợp với nhau hay không thôi. Đôi bên hoàn toàn không phải tuýp người thuộc về nhau, dù có cố gắng thế nào đi nữa thì chia tay cũng là chuyện sớm muộn.
Giang Trì Cảnh hiểu đam mê của Lạc Hải, Lạc Hải cũng hiểu rõ sở thích của Giang Trì Cảnh nên không để anh có cơ hội phủ nhận. Giang Trì Cảnh không muốn Lạc Hải hiểu lầm anh có ý với Trịnh Minh Dịch nên tuy chẳng thích thú lắm nhưng anh cũng chuẩn bị đàng hoàng để đến buổi xem mắt tối nay.
Giang Trì Cảnh ăn xong bánh mì sandwich thì đem mứt dâu bỏ lại tủ lạnh. Anh bỗng nhớ tới lọ nước hoa mới mua còn chưa tháo tem.
Loại nước hoa này giữ mùi rất tốt, Giang Trì Cảnh cũng lười suy nghĩ đắn đo thêm nên trước khi đi làm, anh xịt một chút nước hoa vào cổ tay và sau tai để đợi đến lúc tan làm mùi thơm nhạt dần là vừa đủ.
9 giờ sáng, lúc Giang Trì Cảnh giao thư từ xong và trở lại thư viện thì đã thấy Trịnh Minh Dịch đứng đợi ngay cửa.
Giang Trì Cảnh gần đây mới biết, hóa ra ngân hàng trung ương sẽ công bố dữ liệu ảnh hưởng đến xu hướng thị trường chứng khoán trong ngày vào mỗi buổi sáng. Vậy nên trưởng ngục mới bảo anh làm “thư đồng”(*) cho Trịnh Minh Dịch thế này đây.
*Thư đồng là từ cũ, dùng để chỉ mấy cậu nhóc hầu hạ trong phòng sách để người ta sai việc lặt vặt.
“Nói trước rồi nha,” Giang Trì Cảnh ngồi vào bàn làm việc, khởi động máy tính, “hôm nay mà anh còn động tay động chân thì đừng trách tôi không nể mặt.”
“Không nể mặt như nào nhỉ?” Trịnh Minh Dịch cũng đi đến bàn làm việc. Hắn ngồi bên cạnh Giang Trì Cảnh, hai chân vẫn dang rộng ra chẳng có vẻ gì là muốn tém lại.
Anh không buồn trả lời, chỉ lom lom nhìn máy tính tỏ vẻ lười phản ứng lại.
Máy tính nhanh chóng vang lên tiếng khởi động, Giang Trì Cảnh đưa con chuột đến trước mặt Trịnh Minh Dịch để hắn tự mở trang web. Đúng lúc này, Trịnh Minh Dịch bỗng đè mu bàn tay anh lại, không nói không rằng xích lại gần chỗ anh.
Giang Trì Cảnh vô thức quay đầu sang, gương mặt Trịnh Minh Dịch đang gần trong gang tấc. Anh lùi lại theo phản xạ, lưng dán chặt vào ghế.
Chiếc ghế văn phòng ngả về sau, Trịnh Minh Dịch cũng nghiêng người theo đó.
“1017!”
Giang Trì Cảnh cau mày định buông chuột ra nhưng Trịnh Minh Dịch vẫn đè chặt tay anh, vây giữ anh trong không gian nhỏ hẹp giữa ngực hắn và chiếc ghế. Trong thoáng chốc, Giang Trì Cảnh cứ ngỡ Trịnh Minh Dịch sẽ hôn lên cổ anh.
Anh đặt một tay lên dùi cui nhưng còn chưa kịp động thủ thì Trịnh Minh Dịch đã dời chóp mũi khỏi gương mặt anh. Hắn dùng tư thế mặt đối mặt bảo rằng: “Cậu xịt nước hoa.”
Khoảng cách đôi bên gần đến mức Giang Trì Cảnh có thể ngửi được mùi nước giặt dành riêng cho phạm nhân trên người Trịnh Minh Dịch. Rõ ràng nhiệt độ buổi sáng không quá cao nhưng Giang Trì Cảnh vẫn cảm thấy không gian sau bàn làm việc của mình nóng rực như đang trong lò hấp.
“Anh tránh xa tôi ra chút.” Giang Trì Cảnh mạnh tay đẩy Trịnh Minh Dịch ra, lưng ghế dựa kêu kít một tiếng rồi khôi phục lại trạng thái ban đầu.
“Cậu vẫn luôn dùng loại nước hoa này à?” Trịnh Minh Dịch nhấn chuột mở trang web quen thuộc lên. Hai mắt hắn vẫn dán vào màn hình, hờ hững đặt câu hỏi.
Tới tận lúc này Giang Trì Cảnh mới chợt nhận ra một chuyện.
Lần trước vì ra hiệu cho Trịnh Minh Dịch mà anh vứt cả lọ nước hoa đập vào phòng ngủ nhà người ta. Hôm nọ đến kiểm tra nhà Trịnh Minh Dịch cùng với Quan Vĩ, anh vẫn còn thấy mấy mảnh vỡ của lọ nước hoa nằm trên sàn phòng ngủ.
Chẳng lẽ mũi của cái tên này lại thính đến vậy sao?
“Không phải chuyện của anh.” Giang Trì Cảnh lạnh lùng đáp.
“Trang này đi.” Trịnh Minh Dịch hất cằm chỉ vào thông tin đang hiển thị trên trang web, “Phiền cậu rồi, cảnh sát Giang.”
Giang Trì Cảnh thầm thở phào nhẹ nhõm, may mà Trịnh Minh Dịch không nhắc đến vụ nước hoa nữa. Anh kiên nhẫn đọc phần tin tức trên trang web, nhưng đọc chưa nốt hai dòng, Trịnh Minh Dịch lại nhìn anh rồi bảo: “Cậu biết không cảnh sát Giang? Trong phòng ngủ tôi toàn là mùi nước hoa cậu đang dùng đấy.”
“Chỉ số giá tiêu dùng là…” Giang Trì Cảnh suýt thì cắn vào lưỡi.
“Mùi thơm rất đặc trưng.” Trịnh Minh Dịch nói, “Hương bưởi chùm hửm?”
Tên này có cái mũi thính ra phết.
Giang Trì Cảnh vờ như không nghe thấy, tiếp tục đọc: “Chỉ số giá sản xuất là…”
“Cậu không tò mò vì sao phòng tôi lại có mùi nước hoa của cậu hả?”
Giang Trì Cảnh biết mình không thể vờ vịt thêm nữa. Anh thở hắt nhìn người nọ: “Dùng cùng loại nước hoa bộ có gì kì lạ lắm hay sao?”
Trịnh Minh Dịch ngẫm nghĩ một chút rồi đáp: “Không kì, mời cậu tiếp tục.”
Giang Trì Cảnh phát hiện ra, đối phó với Trịnh Minh Dịch thì không thể dùng chiêu giả vờ giả vịt được. Anh càng giả đò, người nọ sẽ càng cố ý thăm dò, chỉ có hiên ngang đối đáp mới không bị hắn bắt thóp thôi.
Nghe xong bản tin kinh tế quan trọng vào buổi sáng, Trịnh Minh Dịch tiếp tục xem xu hướng thị trường chứng khoán. Giang Trì Cảnh cứ tưởng mình có thể được nghỉ ngơi một chốc, ai dè Trịnh Minh Dịch lại đưa quyển “Kĩ thuật trồng dâu tây” cho anh: “Kính nhờ cảnh sát Giang.”
Giang Trì Cảnh không nhịn được hỏi: “Anh xem cổ phiếu thì làm sao nghe được tôi đang đọc cái gì?”
Anh thật sự nghi ngờ Trịnh Minh Dịch xem giọng của anh như nhạc nền thoảng qua lúc hắn xem cổ phiếu, cứ tai này qua tai kia nghe cho có mà thôi. Ấy thế mà Trịnh Minh Dịch lại bày ra vẻ mặt kinh ngạc nhìn anh: “Cậu không thể làm hai việc cùng lúc được à?”
Tất nhiên là không rồi.
Đọc sách là đọc sách, xem cổ phiếu là xem cổ phiếu, Giang Trì Cảnh tin rằng người bình thường không ai có thể làm hai việc yêu cầu sự tập trung cùng lúc như thế. Anh bất ngờ đặt câu hỏi: “Dâu tây ra hoa vào lúc nào?”
Trịnh Minh Dịch lập tức đáp: “Từ tháng tư đến tháng năm.”
“Ra quả?”
“Từ tháng sáu đến tháng bảy, một gốc dâu tây có thể cho ra sáu đến bảy trái.
Được lắm, coi như anh giỏi!
Giang Trì Cảnh tức không nói nên lời, anh vừa định cầm sách lên đọc tiếp thì Trịnh Minh Dịch bỗng dưng hỏi: “Cảnh sát Giang, cậu chơi cổ phiếu không?
“Không chơi.” Giang Trì Cảnh đáp.
“Sao vậy?”
“Không muốn làm gà cho người ta lùa.”
“Cậu đi theo tôi thì không sợ bị lùa gà đâu.”
Ánh mắt Trịnh Minh Dịch nhìn anh quá đỗi chân thành, tựa như hắn thật sự muốn dạy Giang Trì Cảnh chơi cổ phiếu. Chỉ tiếc là Giang Trì Cảnh không thấy cảm kích chút nào.
“Anh chắc chưa?” Giang Trì Cảnh nhíu mày, đáp lại không chút nể nang, “Bộ anh quên lí do mình phải vào tù rồi hả?”
Tội danh của Trịnh Minh Dịch là bán khống phi pháp, bao gồm các hành vi giao dịch ảo, lan truyền tin đồn sai sự thật, thao túng giá cổ phiếu để trục lợi. Ngỗng ông lễ ông(*) mà thôi, tư bản mà muốn kiếm lời thì tất nhiên các nhà đầu tư bán lẻ buộc phải trở thành đối tượng bị lùa gà.
*Ngỗng ông lễ ông ý nôm na là chỉ việc lấy tiền của người đem biếu người, còn mình thì chả thiệt đi miếng nào.
Mà giả Trịnh Minh Dịch không bán khống phi pháp đi chăng nữa thì cũng có cơ số tay mơ bị hắn dắt mũi lúc bán khống bình thường rồi.
Giang Trì Cảnh quả thực rất nặng lời, rõ là Trịnh Minh Dịch cũng chỉ có ý tán gẫu cùng anh mà thôi nhưng anh lại giễu cợt người ta như thế.
Hiếm khi thấy Trịnh Minh Dịch không đáp lời, có vẻ hắn thật sự bị Giang Trì Cảnh làm cho cụt hứng nên chẳng muốn tiếp chuyện nữa. Hắn cứ bình tĩnh xem tiếp xu hướng thị trường chứng khoán như chưa hề có chuyện gì xảy ra, nhưng nhìn vẻ mặt của hắn, Giang Trì Cảnh bỗng thấy rất tò mò.
“Hỏi anh một câu nè.” Giang Trì Cảnh chủ động cụng gối Trịnh Minh Dịch.
“Hửm?” Trịnh Minh Dịch quay sang đáp.
“Vụ bán khống phi pháp ấy.” Giang Trì Cảnh ngừng một lúc, “Là anh làm thật hả?”
Giang Trì Cảnh không rảnh quan tâm chuyện đâu đâu của đám phạm nhân. Bởi trong tù có rất nhiều kẻ mưu mô quỷ chước, ai ai cũng có thể tự bịa ra một câu chuyện để tôn vinh bản thân. Anh dò hỏi Trịnh Minh Dịch chẳng qua là vì muốn giúp đỡ Quan Vĩ chút thôi, chứ anh thề là anh không có ý xen vào chuyện của người khác.
Trịnh Minh Dịch không trực tiếp trả lời, chỉ hỏi ngược lại: “Cảnh sát Giang nghĩ sao?”
Giang Trì Cảnh không nghĩ ngợi nhiều mà bật thốt: “Tôi không biết nữa.”
Anh vừa dứt câu thì đã thấy khóe môi Trịnh Minh Dịch hơi nhếch lên, tựa như lớp mây mù hờn dỗi ban nãy đã tan biến sạch.
“Cậu không biết à.”
Trịnh Minh Dịch mỉm cười lặp lại câu nói, lúc này Giang Trì Cảnh cũng giật mình nhận ra bản thân vừa lỡ miệng.
Sao anh lại có thể nói rằng mình không biết chứ?
Anh là quản giáo, Trịnh Minh Dịch là phạm nhân. Theo lí mà nói anh phải tin tưởng vô điều kiện vào phán quyết của tòa án và bảo Trịnh Minh Dịch rằng thủ phạm đích thị là hắn.
Nói như vậy mới đúng logic chứ.
Vậy mà ban nãy anh lại ngập ngừng trong giây lát, chứng minh trong lòng anh cũng phần nào tin rằng Trịnh Minh Dịch vô tội. Dù phần trăm ấy chẳng đáng là bao nhưng vẫn đủ để khẳng định là có, bằng không anh đã chẳng đáp lại như thế.
Giang Trì Cảnh có hơi chán nản. Cái tên Trịnh Minh Dịch này sao đầu óc lại nảy số nhanh thế nhỉ? Phản ứng nhanh nhạy đến nỗi toàn nhắm vào lúc anh sơ sảy thôi.
Tâm trạng Trịnh Minh Dịch hiển nhiên đã khá lên nhiều, hắn nhìn màn hình máy tính, đoạn lảng sang chuyện khác: “Hôm nay cảnh sát Giang ăn diện chỉn chu thế. Định vào thành phố chơi à?”
Giang Trì Cảnh vẫn đáp lại như cũ: “Không phải chuyện của anh.”
Trịnh Minh Dịch quay sang liếc nhìn anh từ trên xuống dưới: “Gặp bạn quen qua mạng?”
Giang Trì Cảnh lười nói thêm, chỉ đáp ngắn gọn: “Ừa.”
“Thế à?” Trịnh Minh Dịch gật đầu ra vẻ tư lự, “Bạn quen qua mạng là nam.”
Giang Trì Cảnh không khỏi cảm thấy kì lạ: “Sao anh biết người đó là nam.”
Giọng điệu Trịnh Minh Dịch vẫn bình bình: “Cậu thích đàn ông mà.”
Giang Trì Cảnh chưa bao giờ công khai xu hướng tính dục của mình với người khác. Cả nhà tù phía Nam này chỉ có duy nhất Lạc Hải biết chính xác xu hướng tính dục của anh. Anh hơi nhíu mày, nhấn mạnh: “Tôi không thích đàn ông.”
Giang Trì Cảnh cũng không hiểu mình đang che giấu điều gì, tựa như trong tiềm thức luôn có một giọng nói nhắc nhở anh rằng: Không được phép phơi bày bản thân trước Trịnh Minh Dịch, bằng không anh sẽ trở thành con mồi của hắn.
Trịnh Minh Dịch không định hỏi thêm nữa. Hắn liếc nhìn đồng hồ rồi đứng lên bảo: “Cảnh sát Giang hẹn hò vui vẻ nhé.”