Nói tới đây anh bỗng nhận ra một vấn đề khác nên vội hỏi: “Mà khoan, anh với anh ta có thân mấy đâu. Sao anh lại biết Hứa Thắng muốn vượt ngục.”
“Đúng là tôi với hắn không thân.” Mặc cho Giang Trì Cảnh đang đẩy nhanh tốc độ đối thoại, Trịnh Minh Dịch vẫn bình chân như vại, “Nhưng tôi phát hiện gần đây đám anh em của Hứa Thắng có hành động bất thường.”
“Cụ thể ra sao?” Giang Trì Cảnh hỏi.
“Khu nhà giam số 1 đang tiến hành cải tạo phòng ốc nên các phạm nhân được chuyển đến ở tạm tại khu nhà giam số 2, cậu biết chuyện này chứ?” Trịnh Minh Dịch hỏi.
Giang Trì Cảnh cũng biết nhà tù đang có kế hoạch cải tạo lại phòng giam nhưng cụ thể quá trình bắt đầu từ khi nào thì anh không để tâm lắm.
“Do cải tạo lại nhà tù nên rất nhiều khu vực cần được sơn sửa lại.” Trịnh Minh Dịch đáp, “Việc này sẽ do nhóm phạm nhân thuộc tổ thợ sơn đảm nhận.”
Nói đến việc sơn sửa, rất nhiều người thuộc nhóm anh em của Hứa Thắng được phân công làm tại xưởng sơn, bao gồm cả Lão Cửu.
“Sơn sửa lại thì liên quan gì đến chuyện vượt ngục chứ?” Giang Trì Cảnh khó hiểu hỏi lại.
“Nói ra thì cũng hơi phức tạp.” Trịnh Minh Dịch đáp, “Thợ sơn được chia làm hai nhóm làm việc và thay nhau tăng ca ở khu nhà giam số 1 vào mỗi tối. Tuy tăng ca sẽ được thêm tiền lương nhưng đại đa số bọn họ đều không thích việc buổi tối còn phải đi lao động.”
“Những ai không tăng ca sẽ giải quyết việc vệ sinh cá nhân trước tám giờ tối giống các phạm nhân khác. Nhưng mấy hôm trước tôi chợt phát hiện Hứa Thắng không đến phòng tắm suốt mấy ngày liên tục. Sau đó tôi đi thăm dò mới biết ngày nào anh ta cũng tăng ca tại khu nhà giam số 1, hơn chín giờ tối mới trở về khu số 2.”
“Lỡ như anh ta chỉ muốn kiếm thêm tiền thì sao?” Giang Trì Cảnh hỏi.
“Ban đầu tôi cũng nghĩ như thế nên không quá để tâm.” Trịnh Minh Dịch nói, “Nhưng hai hôm trước lúc đi vệ sinh cạnh khu nhà kính trồng dâu tây, tôi vô tình bắt gặp hai phạm nhân là lao động bên xưởng sơn và loáng thoáng nghe họ bảo rằng, “Phải đảm bảo hôm ấy Lão Đại ở khu nhà giam số 1 đó.””
Phạm nhân làm trong xưởng sơn và khu nhà kính đều dùng chung một nhà vệ sinh, chuyện này Giang Trì Cảnh cũng mới biết vào tuần trước khi có đoàn khách đến thăm. Anh hỏi lại: “Ngày hôm ấy?”
“Tôi cũng không nghĩ ra cải tạo nhà tù thì có ngày gì mà đặc biệt nên lúc đầu còn tưởng họ nói đến ngày hoàn thành quá trình sơn sửa.” Trịnh Minh Dịch tiếp lời, “Nhưng nếu thế đâu cần Hứa Thắng ngày nào cũng phải đi, chưa kể hoàn thành việc cải tạo nhà tù cũng có phải chuyện to tát gì đâu.”
Giang Trì Cảnh ngẫm nghĩ rồi đáp: “Vậy tức là “hôm ấy” sẽ linh động tùy lúc. Thế nên Hứa Thắng mới đến đó hàng ngày để chờ thời cơ.”
“Rất chuẩn.” Trịnh Minh Dịch mỉm cười khen ngợi Giang Trì Cảnh vì có thể vừa lắng nghe vừa phân tích, “Vậy lúc nào mới là thời cơ thích hợp? Nghĩ một lúc cũng chưa ra đáp án nên tôi cũng tạm gác chuyện này qua một bên. Mãi cho đến hai hôm trước trông thấy Lão Cửu có biểu hiện không được bình thường cho lắm nên tôi mới suy nghĩ đến chuyện vượt ngục.”
“Lão Cửu?” Giang Trì Cảnh ra chiều suy ngẫm. Anh tiếp xúc với phạm nhân khá nhiều chứ không như Trịnh Minh Dịch, nhưng mấy ngày này Lão Cửu trông vẫn khá bình thường mà nhỉ?
“Gần đây gã có phần hơi quá trớn.” Trịnh Minh Dịch đáp, “Có lẽ cậu không biết, lúc mới từ bệnh viện về gã cũng khá an phận, không dám đến gây sự với tôi. Nhưng gần đây trông thấy gã khiến tôi có cảm giác như…”
Trịnh Minh Dịch dừng một chốc để tìm câu từ cho hợp lí rồi tiếp lời: “Giống như sắp được kế thừa ngôi vị hoàng đế vậy.”
“Ý anh là gã đang củng cố địa vị của mình trong tù sao?” Giang Trì Cảnh đáp, “Thế nên có thể suy ra được việc Hứa Thắng sắp rời khỏi đây nên gã mới làm thế.”
“Đúng vậy, chẳng lẽ cậu không cảm thấy thế à?” Trịnh Minh Dịch hỏi.
“Cũng có chút chút.” Giang Trì Cảnh nói, “Đến cái chuyện bé xíu xiu như tôi còng tay gã thôi mà cũng làm ầm ĩ để giữ sĩ diện.”
“Nếu xét theo góc độ này thì phạm vi của “thời cơ” rất có thể liên quan đến các nhân tố bên ngoài tù.” Trịnh Minh Dịch lại nói tiếp, “Trưa hôm qua lúc ăn cơm, tôi có ngồi cùng một phạm nhân làm bên xưởng sơn nhưng không thuộc đám người của Hứa Thắng. Tôi hỏi cậu ta khi nào sẽ có người ngoài vào tù?”
Nói đến đây Trịnh Minh Dịch bỗng dừng giọng tựa như đang trêu ngươi, Giang Trì Cảnh vội giục: “Khi nào vậy?”
“Hóa ra loại sơn dùng để cải tạo lại khu nhà giam không giống với loại sơn được dùng bên xưởng. Mấy hôm nữa thôi sẽ nhà tù sẽ nhập lô hàng sơn tiếp theo.”
“Hứa Thắng định thừa dịp đó để trốn ra sao? Hơi bất khả thi, trừ phi người giao hàng…” Giang Trì Cảnh lập tức sửa lại nửa câu sau, “Đúng là có khả năng lắm chứ. Hứa Thắng quen biết rất nhiều người ở bên ngoài.”
“Thêm nữa dạo gần đây khu nhà giam số 1 canh giữ rất lỏng lẻo, do đại đa số phạm nhân đều chuyển qua khu 2 hết rồi nên quản giáo cũng chỉ lo chú ý bên ấy.”
“Nhưng phương tiện di chuyển ra vào đều được chúng tôi kiểm tra nghiêm ngặt lắm mà, chưa kể còn có cả cảnh khuyển nữa.” Giang Trì Cảnh bỗng im lặng không nói tiếp nữa.
*Cảnh khuyển là chó được huấn luyện đặc biệt để hỗ trợ trong công việc của cảnh sát.
“Mùi sơn rất nồng, cảnh khuyển sẽ bị ảnh hưởng khứu giác.” Trịnh Minh Dịch tiếp lời.
Gom góp toàn bộ những yếu tố này lại thì ngay cả Giang Trì Cảnh cũng phải công nhận, đúng là thiên thời địa lợi nhân hòa. Nhưng suy đoán này cũng chỉ dựa vào những dữ liệu mà hai người biết được, nếu xảy ra tình huống ngoài dự liệu, rất có thể kết luận của anh và Trịnh Minh Dịch đều sai. Quan trọng nhất là…
“Thế động cơ của Hứa Thắng là gì?” Giang Trì Cảnh nghĩ mãi vẫn không hiểu nổi, “Tôi vẫn không nghĩ anh ta có ý định vượt ngục.”
“Cậu đi hỏi thẳng là được mà.” Trịnh Minh Dịch nhẹ nhàng bảo.
Nói đến đây Giang Trì Cảnh mới nhận ra, sao Trịnh Minh Dịch lại muốn nói chuyện này cho anh biết? Với tính cách của Trịnh Minh Dịch, nhân viên khu dân cư đến nhà hắn còn lười chào hỏi lại, vậy mà hôm nay lại rỗi hơi đi lo chuyện người dưng cơ đấy? Đã vậy còn suy luận rất hăng hái, nhưng rõ ràng Hứa Thắng có vượt ngục hay không là chuyện đâu có liên quan gì tới Trịnh Minh Dịch.
Ấy thế mà giờ hắn lại ngồi kể cho Giang Trì Cảnh nghe về chuyện này, chứng tỏ Trịnh Minh Dịch đánh giá cao cách sống của Hứa Thắng nên bỗng thay đổi ý định và muốn cho đối phương một cơ hội – đó là để Giang Trì ngăn cản hành vi phạm tội của hắn ta.
Vượt ngục là tội rất lớn, dù cho Hứa Thắng thật sự tính toán chuẩn thiên thời địa lợi nhân hòa để trốn được ra ngoài nhưng cũng không loại trừ khả năng sau này hắn ta sẽ bị bắt lại. Vốn dĩ với tình trạng hiện tại, Hứa Thắng rất có thể được giảm án chung thân vô thời hạn thành có thời hạn. Nhưng một khi đã vượt ngục và bị tóm, hắn ta chắc chắn sẽ ngồi tù rục xương.
Trịnh Minh Dịch đi lao động rồi, Giang Trì Cảnh vẫn ngồi thừ người trong thư viện.
Đúng là anh không thích xen vào chuyện của phạm nhân nhưng tính chất của sự việc lần này thì khác. Thân là quản giáo lại biết rõ phạm nhân có ý định vượt ngục, anh đâu thể cứ trơ mắt ra nhìn? Nhưng tình hình hiện tại vẫn chưa có bằng cớ rõ ràng nên anh cũng không thể báo cho cấp trên.
Giang Trì Cảnh không chần chờ thêm nữa, nắng hẵng còn gắt nhưng anh đã vội đến xưởng sơn tìm Hứa Thắng.
“Cảnh sát Giang?”
Trông thấy Giang Trì Cảnh, Hứa Thắng đang làm việc ngay cổng ra vào xưởng sơn không giấu vẻ kinh ngạc. Vốn hắn ta và Giang Trì Cảnh cũng không quá thân, ban sáng cả hai mới gặp nhau lúc gửi thư, giờ anh lại xồng xộc đến đây tìm Hứa Thắng. Quả là chuyện xưa nay chưa từng thấy.
“Sao thế, Lão Cửu vẫn kiếm chuyện với cậu à?” Hứa Thắng vừa tháo găng tải vải vừa hỏi.
Giang Trì Cảnh ngó nghiêng, trong xưởng vẫn còn quá nhiều người. Anh bèn bảo Hứa Thắng: “Anh qua đây với tôi chút.”
Hứa Thắng cũng không hỏi thêm gì, cứ thế đi theo Giang Trì Cảnh tới bóng râm ở bên hông nhà xưởng.
Không phải Giang Trì Cảnh chưa từng nghĩ đến chuyện nói bóng nói gió cho đối phương hiểu, nhưng rõ ràng anh và Hứa Thắng cũng chẳng quá thân, vòng vo tam quốc chẳng được ích gì. Thế nên Giang Trì Cảnh vào luôn vấn đề: “Sao anh lại muốn vượt ngục?”
Ánh mắt Hứa Thắng trở nên sắc lạnh, gương mặt bỗng hiện lên vẻ tàn độc. Nhưng nhoáng cái hắn ta đã bình tâm trở lại, thản nhiên đáp lại rằng: “Cậu đang nói gì thế cảnh sát Giang? Tôi thấy khó hiểu quá.”
Mạnh miệng thốt ra câu phủ định nhưng rõ rằng biểu hiện ban nãy đã bán đứng lời của Hứa Thắng. Xem ra tuyệt chiêu tung đòn bất ngờ của Giang Trì Cảnh đã phát huy tác dụng.
“Không cần giả vờ đâu Hứa Thắng.” Giang Trì Cảnh khoanh tay trước ngực, dùng giọng điệu ôn hòa, “Có nguồn tin cho tôi biết anh sắp vượt ngục đấy.”
Hứa Thắng không đáp lại, đôi bên nhìn nhau trong chốc lát. Sau đó Hứa Thắng bỗng thở dài, nhẹ nhàng hỏi: “Thế cậu định đi tố giác hành vi của tôi sao cảnh sát Giang?”
“Sao lại vượt ngục?” Giang Trì Cảnh không trả lời câu hỏi của hắn ta, “Vì công chúa ư? Nhưng mấy năm nữa cậu ta mới được ra tù mà.”
Hứa Thắng mỉm cười tỏ vẻ lí do mà anh đưa ra nghe có hơi nực cười. Hắn ta hít một hơi thật sâu, nặng nề đáp: “Không liên quan đến em ấy. Là do cụ bà sắp không xong rồi.”
Giang Trì Cảnh nhíu mày, anh nhanh chóng nhận ra Hứa Thắng đang nói tới mẹ của A Vĩ, đồng thời cũng chính là đối tượng mà hắn ta thường xuyên gửi thư đến.
“Tim bà ấy mắc bệnh mãn tính, giờ không thể kéo dài thêm nữa.” Hứa Thắng nói, “Bác sĩ bảo nếu bây giờ làm phẫu thuật thì may ra sống thêm được vài năm.”
Giang Trì Cảnh vô thức hé môi, anh định hỏi đối phương thế thì sao cụ bà lại không xong? Nhưng lời đến môi chẳng thốt ra được bởi anh nhớ ra, đôi vợ chồng già ấy làm gì có tiền để trang trải.
“Cảnh sát Giang, cậu thật sự nghĩ rằng mình dùng chuyện đưa thư đe dọa được tôi sao?” Hứa Thắng bỗng dưng lái chủ đề sang chuyện lúc sáng.
Giang Trì Cảnh nghe ra ẩn ý của đối phương nên chỉ yên lặng đợi hắn ta nói tiếp.
“Tôi bảo cậu là người tốt vì tôi biết, bụng dạ cậu tốt thật.” Hứa Thắng nói, “Tầm nửa năm trước cụ bà có đến gặp tôi một lần, đó cũng là lần hiếm hoi bà xuất hiện trong suốt ngần ấy thời gian qua. Lúc ấy cụ ông bị tai nạn giao thông, phải ngồi xe lăn suốt quãng đời còn lại. Gây tai nạn xong thủ phạm bỏ trốn và người ta cũng không tìm ra manh mối.”
Nghe đến đây Giang Trì Cảnh hơi cau mày, có vẻ như anh đã hiểu lí do Hứa Thắng bỗng dưng nhắc đến chuyện này.
“Cụ bà bảo tôi đã đưa tiền cho bà ấy trang trải cuộc sống. Thật tâm bà ấy không muốn nhận nhưng tình cảnh lúc đó quá khó khăn nên đành phải lấy tiền tiêu, sau này bà ấy nhất định sẽ trả lại hết cho tôi.” Hứa Thắng bĩnh tình nhìn Giang Trì Cảnh, “Tôi nhờ anh em bên ngoài điều tra mới biết, ra là cảnh sát Giang gửi tiền cho hai ông bà.”
Giang Trì Cảnh tránh né ánh mắt của đối phương, xem như ngầm xác nhận kết luận của Hứa Thắng.
Anh không thích xen vào chuyện của phạm nhân là thật. Nhưng vì bù đắp cho hành vi nhìn lén của mình, từ lâu anh đã có thói quen sẵn lòng giúp đỡ người khác khi có thể, người khác ở đây dĩ nhiên không thuộc phạm vi là kẻ ác. Lần đó vô tình trong lúc thăm dò chuyện của Hứa Thắng, Giang Trì Cảnh mới biết hoàn cảnh khốn khó của hai ông bà cụ. Thế là anh nhờ người chuyển hai mười nghìn tệ cho họ.
Hai mươi nghìn tệ với Giang Trì Cảnh chẳng đáng là bao, nhưng đó lại là tiền trang trải cuộc sống cả năm trời của hai ông bà cụ.
“Tôi không có tiền trả lại cho cậu nên cứ luôn vờ như không biết chuyện này.” Hứa Thắng nói, “Sáng nay lúc cậu đến nhờ tôi xử lí chuyện của Lão Cửu. Nói thật, dù cho cậu không uy hiếp thì tôi cũng sẽ giúp.”
Thôi được rồi, xem ra lần trước Giang Trì Cảnh đã phán đoán nhầm, nhưng lúc này anh bỗng nhớ ra một chuyện nên bèn hỏi lại: “Vậy ra năm đó anh che giấu động cơ giết người là vì cụ bà sao?”
Ban nãy Hứa Thắng vừa bảo bà cụ mắc bệnh tim mãn tính còn gì.
“Chuyện này mà cậu cũng biết sao?” Hứa Thắng cau mày tỏ vẻ ngạc nhiên, nhưng nhớ tới chuyện mình vượt ngục mà đối phương còn biết thì cũng nhanh chóng trấn định lại, “Vì cụ ông nữa, ông ấy là người sống rất sĩ diện, thà đói chết cũng không đi vay hàng xóm dù chỉ một hạt gạo.”
Giang Trì Cảnh thấy hơi lạ: “Sao anh quan tâm hai người họ quá vậy?”
Hứa Thắng thoáng im lặng, ánh mắt mơ hồ như đang nhớ lại chuyện quá khứ. Một lúc sau hắn ta mới chầm chậm lên tiếng: “Từ nhỏ tôi đã không có cha mẹ, mười mấy tuổi đã lăn lộn ra đời rồi quen biết A Vĩ. Cha mẹ của A Vĩ xem tôi như con ruột, trước giờ chưa có ai đối xử tốt với tôi như thế.”
“Vậy A Vĩ đúng thật là hung thủ trong vụ hành hạ hàng loạt nạn nhân đến chết rồi.” Giang Trì Cảnh nói, “Con trai đã không còn, anh không nỡ khiến hai ông bà cụ chịu thêm đả kích.”
“Đâu chỉ là đả kích đơn thuần.” Hứa Thắng thừa nhận, “Năm đó biết được chuyện tôi giết A Vĩ, cụ bà suýt chút nữa đã không sống nổi. Nếu biết con trai mình làm ra những tội ác như vậy, cụ bà không chịu nổi đã đành, tôi còn sợ có khi cụ ông thấy mất mặt quá nên đập đầu chết quách đi cho xong.”
Nếu vụ án được điều tra đến cùng, chân tướng chắc chắn sẽ được hé lộ. Vì bảo vệ hai ông bà cụ mà Hứa Thắng một mình gánh vác hết thảy, bằng không với tính chất của vụ án, Hứa Thắng cũng chỉ đi tù từ ba đến năm năm là cùng.
Còn về việc Hứa Thắng và A Vĩ đã nảy sinh tranh chấp thế nào, Giang Trì Cảnh không tò mò thêm. Có thể là do Hứa Thắng tình cờ phát hiện A Vĩ là hung thủ gây án nên muốn đối phương đi đầu thú, thế nhưng A Vĩ lại không chịu và kết quả là trong lúc tranh cãi, Hứa Thắng lỡ tay giết chết người anh em của mình.
Giang Trì Cảnh im lặng hồi lâu, tâm trạng rối bời: “Anh có nghĩ đến gia đình của các nạn nhân bao giờ chưa? Biết đâu họ vẫn đang đợi một đáp án cuối cùng.”
“Tôi không phải Bồ Tát, nào có hơi sức lo được nhiều việc như thế chứ cảnh sát Giang.” Hứa Thắng đáp, “Tôi có chính nghĩa của riêng mình. Chính nghĩa trong tôi là báo đáp ân tình của hai ông bà cụ thôi.”
Tiêu chuẩn đạo đức của Giang Trì Cảnh luôn rất rõ ràng, thế nhưng chuyện của Hứa Thắng lại khiến anh lần đầu tiên phải hỏi tự hỏi, thế nào là đúng thế nào là sai.
Anh lựa lời khuyên nhủ: “Anh cứ thế mà kệ công chúa luôn à? Anh vượt ngục rồi thì cậu ấy làm sao đây?”
“Tôi không còn sự lựa chọn, cảnh sát Giang à.” Hứa Thắng cười khổ, “Thật ra một năm trở lại đây em ấy đã ngoan ngoãn hơn rất nhiều, ít khi đi mồi chài người khác lắm. Nhưng từ khi biết tôi sắp vượt ngục thì lại bắt đầu giở chứng, liên tục cắm sừng tôi để bày tỏ sự mất mãn.”
Bảo sao lần trước công chúa hết đi tằng tịu với tên côn đồ lại chạy tới làm phiền Trịnh Minh Dịch suốt. Hóa ra là có nguyên do phức tạp đằng sau, mà điều này cũng chứng tỏ công chúa buộc phải chấp nhận sự thật rằng Hứa Thắng quyết tâm vượt ngục. Giờ Giang Trì Cảnh có lôi công chúa ra làm bia đỡ thì cũng chẳng xi nhê gì với Hứa Thắng.
“Ra ngoài rồi anh định làm gì?” Giang Trì Cảnh dùng dằng hỏi tiếp, “Gom tiền để giúp cụ bà phẫu thuật sao?”
“Tôi có một người anh em làm việc trong cửa hàng trang sức.” Hứa Thắng bình tĩnh đáp, “Làm xong chuyến này tôi sẽ rửa tay gác kiếm.”
“Hứa Thắng!” Giang Trì Cảnh hoảng hốt định la to nhưng nhớ ra xung quanh vẫn còn người, anh đành gằn giọng quát, “Anh điên rồi hả? Vượt ngục rồi còn định đi cướp giật nữa?”
“Tôi bảo rồi mà cảnh sát Giang, giờ tôi không còn sự lựa chọn nào khác.” Hứa Thắng đáp.
Giang Trì Cảnh hít một hơi thật sâu rồi hỏi: “Chi phí phẫu thuật khoảng bao nhiêu?”
Hứa Thắng đưa ra đáp án, số tiền ấy với một gia đình bình thường mà nói đúng là quá lớn. Hắn ta lại nói thêm: “Cụ ông ngồi xe lăn không thể chăm sóc cụ bà được nên tôi cũng tính đến chuyện thuê hộ lý. Đây là cơ hội duy nhất, tôi phải nắm bắt cho thật chuẩn.”
Tuy Giang Trì Cảnh luôn sẵn lòng giúp đỡ người khác, nhưng anh nào phải thánh sống đến độ có thể chủ động cưu mang hai ông bà cụ xa lạ suốt nửa đời còn lại cơ chứ.
Hứa Thắng cũng hiểu đạo lý này nên tiếp lời: “Cảnh sát Giang, cậu đừng làm gì cả là tôi mừng rồi.”
Giang Trì Cảnh nghe ra hàm ý trong câu này, vẻ mặt anh thoáng trở nên nhợt nhạt. Hứa Thắng lại nói: “Cảnh sát Giang, cả đời này tôi mới chỉ cầu xin một người duy nhất là A Vĩ, cầu xin cậu ấy dừng tay lại. Giờ tôi cầu xin cậu, mong cậu – đừng làm bất cứ điều gì cả.”
Nếu Giang Trì Cảnh không phải quản giáo, nghe Hứa Thắng nói vậy anh cũng sẽ không cố chấp can thiệp nữa. Nhưng đây là một phần trong phạm vi công việc của anh, anh không thể vờ như mắt điếc tai ngơ được.
Xem tình hình hiện tại, Giang Trì Cảnh cũng không thể khuyên nhủ Hứa Thắng thêm nữa. Khuyên một hồi khéo lòng dạ của anh cũng bị Hứa Thắng làm cho lung lay.
Anh phải nghĩ cách mới được, nhờ Trịnh Minh Dịch nghĩ hộ cũng được, chắc chắn chuyện này sẽ có hướng giải quyết.
***