Trịnh Minh Dịch và Vu Quang đều ngoan ngoãn ngồi yên, một lúc sau Giang Trì Cảnh rốt cuộc cũng bình thường trở lại, thế nhưng anh chợt nhận ra một vấn đề nên lập tức hỏi người nọ: “Không phải Lão Cửu đang bị giam sao?”
Lão Cửu đâm Hứa Thắng là hành vi cố ý giết người nhưng không thành, điều tra xong xuôi nhà tù đã gửi đơn đề nghị truy tố trình lên Viện Kiểm sát. Lão Cửu sẽ không được tiếp xúc với bất kì phạm nhân nào khác cho đến khi có phán quyết chính thức. Nói cách khác, lúc nào cũng có quản giáo trông coi Lão Cửu nên theo lý mà nói, công chúa không thể trả thù được gã mới đúng chứ.
“Trưa hôm nay gã được thả ra ngoài một lát, cán bộ muốn biết động cơ gây án của Lão Cửu.”
“Anh…” Giang Trì Cảnh sững người, “Anh mua chuộc được cả quản giáo sao?”
Suy cho cùng nếu quản giáo không mắt nhắm mắt mở cho qua thì công chúa không đời nào lại gần Lão Cửu được.
Trịnh Minh Dịch không đáp mà chỉ ngón trỏ lên trên lầu. Giang Trì Cảnh lập tức hiểu được, chuyện này có liên quan tới trưởng ngục.
“Sao ông ấy là để chuyện này xảy ra chứ?” Giang Trì Cảnh hỏi, “Lỡ mà Lão Cửu đâm đơn kiện thì…”
“Em nghĩ gã có dám cho mọi người biết mình bị làm nhục như thế không?” Trịnh Minh Dịch bình tĩnh hỏi.
Giang Trì Cảnh thừ người, anh định bảo phàm là chuyện gì trên đời cũng sẽ xảy ra ngoại lệ. Thế nhưng nghiêm túc mà ngẫm lại thì chắc chắn Lão Cửu không làm thế được. Bởi chuyện lần này quá ư là bẽ mặt, lòng tự tôn đàn ông của gã tan nát chẳng còn gì.
“Nhưng mà…” Giang Trì Cảnh vẫn cảm thấy trưởng ngục làm như thế là sai. Phạm nhân đấu đá như thế nào là chuyện của họ, còn nhiệm vụ của nhà tù là phải ngăn lại chứ không phải mắt nhắm mắt mở cho qua hay thuận tay đổ thêm dầu vào lửa.
“Giờ chúng ta làm bản đồ tư duy nhé.” Trịnh Minh Dịch đề nghị.
Thay vì phải viết vẽ như lần trước, lần này Trịnh Minh Dịch để Giang Trì Cảnh tự sắp xếp mớ suy nghĩ trong đầu.
“Câu hỏi đầu tiên, công chúa có tìm Lão Cửu để báo thù hay không? Một có, hai không.” Trịnh Minh Dịch hỏi.
Giang Trì Cảnh nhanh chóng đáp: “Có.”
Đây là điều không thể nghi ngờ, ngay cả Hứa Thắng cũng nhận định công chúa nhất định sẽ làm ra chuyện điên rồ. Dù Lão Cửu hiện tại đang bị trông coi 24/24, nhưng một ngày nào đó gã cũng sẽ được thả ra và công chúa sẽ luôn là mối họa tiềm tàng của nhà tù.
Không cần Trịnh Minh Dịch dẫn lối, Giang Trì Cảnh tiếp lời: “Công chúa báo thù sẽ xảy ra hai tình huống, một là làm chết người, hai là không làm chết người.”
“Chính xác, em mong loại nào sẽ xảy ra.” Trịnh Minh Dịch hỏi.
“Tất nhiên là cái thứ hai rồi.” Giang Trì Cảnh đáp.
“Nếu vậy sẽ có ba trường hợp không làm chết người.” Trịnh Minh Dịch nói, “Một là bản thân công chúa không muốn giết Lão Cửu.”
“Chuyện này không có khả năng xảy ra.” Giang Trì Cảnh đáp, “Tính cậu ta vốn rất cực đoan, quan niệm đúng sai cũng nhìn nhận rất đơn giản.”
“Hai là quản giáo đến kịp thời để ngăn chặn sự việc, cũng tức là công chúa ra tay thất bại.” Trịnh Minh Dịch nói.
Chuyện này dĩ nhiên có khả năng xảy ra, cũng như lúc Lão Cửu đâm Hứa Thắng là do ra tay thất bại. Nhưng cứ để mặc mọi sự diễn ra theo ý trời thì hiển nhiên không phải là sự lựa chọn tốt đẹp nhất.
“Còn một trường hợp nữa.” Trịnh Minh Dịch dừng một chốc rồi nói tiếp, “Gợi ý cho công chúa một cách báo thù không làm chết người.”
“Đây là lý do anh hiến kế cho cậu ta?” Giang Trì Cảnh hỏi.
“Ừm.” Trịnh Minh Dịch nói, “Trả thù bằng cách mắt đền mắt, răng đền răng là hả dạ nhất.”
Báo thù theo ăn miếng trả miếng không phải là việc quá khó khăn, nhưng hình thức đâm hậu môn như công chúa đã làm thì khác, tổn thương gây ra trên cơ thể không nặng nề mấy nhưng lại mang tính sỉ nhục rất cao. Giang Trì Cảnh thừa nhận bản thân không thế nào nghĩ ra cách này được.
Dường như Trịnh Minh Dịch cũng đọc được suy nghĩ của Giang Trì Cảnh, hắn lập tức giải đáp: “Báo thù dạng ăn miếng trả miếng có hai dạng, một là gây tổn thương cho thân thể, hai là tạo tổn thương về mặt tinh thần.”
Trịnh Minh Dịch không nói sâu hơn nữa, có lẽ chính hắn cũng cảm thấy nếu tiếp tục nói ra sẽ thể hiện bản thân là người quá độc ác. Nhưng nghe hắn phân tích sơ bộ như thế, Giang Trì Cảnh đã lập tức hiểu tường tận: “So với thương tích trên thân thể, tổn thương về mặt tinh thần khiến con người ta suy sụp nặng nề hơn.”
“Đúng thế.” Trịnh Minh Dịch đáp, “Thêm nữa tổn thương tinh thần là thứ rất khó làm giám định để xác nhận, như vậy công chúa sẽ không bị gia tăng thời hạn chấp hành án phạt.”
Khó giám định cũng chỉ là một phần, điều quan trọng nhất là Lão Cửu không dám hé răng nói nửa lời về vụ việc này với ai. Nói cách khác, màn báo thù của công chúa vừa đạt hiệu quả cao nhất vừa không gây ồn ào náo động.
Chẳng hiểu sao não Giang Trì Cảnh bỗng bật ra một từ kì khôi, ấy là – trả thù theo phong các mỹ học.
Một chuyện vốn dĩ cứ như mớ bòng bong nhưng sau khi Trịnh Minh Dịch gỡ rối từng thứ một bằng việc đưa ra cách thức tốt nhất để giải quyết mỗi mắt xích thì đã hóa thành một vụ trả thù hoàn hảo từ đầu đến chân.
Giang Trì Cảnh bỗng nhận ra một vấn đề: “Quên nữa, tính ra thì Lão Cửu cũng từng là giang hồ tham gia băng đảng, sao công chúa có thể tấn công gã dễ dàng được vậy?”
Trưởng ngục chắc chắn không nhúng tay quá sâu vào chuyện này, cùng lúc thì ông ấy chỉ sai người đưa Lão Cửu vào một căn phòng nào đó và coi như không biết trong ấy đã xảy ra chuyện gì thôi.
Trịnh Minh Dịch nói: “Em đừng quên dù gì công chúa cũng là “người phụ nữ” của đại ca. Nếu đại ca không có mặt, thế đám đàn em sẽ theo ai?”
“Chẳng lẽ tay chân của Lão Cửu cũng…” Giang Trì Cảnh trợn mắt ngạc nhiên.
Vu Quang nãy giờ vẫn đứng im lặng nghe hai người nói chuyện cuối cùng cũng tìm được cơ hội lên tiếng, cu cậu bảo: “Lúc đó trong phòng không chỉ có công chúa đâu ạ, tận bốn năm người lận.”
Giang Trì Cảnh cau mày đáp: “Thế này thì… có hơi quá nhỉ?”
Giang Trì Cảnh xin thề anh không hề có ý thương hại Lão Cửu, nhưng nói thế nào thì trưởng ngục cũng là người đại diện cho quyền lực trong nhà tù, ông ấy ngầm đồng ý để chuyện này xảy ra thì đúng là anh hơi khó chấp nhận.
Có lẽ những phạm nhân từng bị Lão Cửu chèn ép hi vọng gã chịu trừng phạt, hoặc giả những quản giáo có quan hệ tốt đẹp với Hứa Thắng cũng mong gã phải chịu chút hậu quả gì đó. Nói tóm lại dù là lý do gì, việc mọi người đều đứng về một phe ít nhiều gì cũng khiến người ta có cảm giác ỷ đông hiếp yếu.
Dù tính ra Lão Cửu cũng chẳng phải phường yếu đuối gì, nhưng đụng phải quyền lực thực sự, gã chỉ đành bất lực chịu trận mà thôi.
Tâm lý con người mâu thuẫn như thế đấy, đúng là Giang Trì Cảnh cảm thấy Lão Cửu nên đền tội cho những gì mình đã làm, nhưng anh vẫn cảm thấy cách làm của trưởng ngục có phần không đúng đắn.
Gương mặt Giang Trì Cảnh tràn ngập vẻ suy tư, Trịnh Minh Dịch bỗng bẹo má anh rồi bảo: “Chuyện không đơn giản như em nghĩ đâu.”
“Đơn giản á?” Giang Trì Cảnh đột nhiên cảm thấy, phải chăng Trịnh Minh Dịch đã sai nghĩa của hai chữ “đơn giản”.
Hết công chúa, đám đàn em của Hứa Thắng rồi đến cả trưởng ngục cũng tham gia vào vụ này, đơn giản chỗ nào vậy trời?
Thấy Giang Trì Cảnh thẫn mặt ra như thế, Trịnh Minh Dịch không khỏi bật cười: “Anh nhờ trưởng ngục tạo điều kiện cho công chúa báo thù, em nghĩ ông ấy cứ thế mà đồng ý ngay sao?”
Đây là vấn đề quan trọng mà Giang Trì Cảnh cũng đang thắc mắc mãi. Lý do duy nhất mà anh nghĩ ra được là…
“Anh hứa sẽ dẫn dắt chú ấy chơi cổ phiếu à?”
Trịnh Minh Dịch cười bảo: “Cũng không hẳn.”
À thì anh vẫn đoán đúng được chút chút mà.
“Công chúa sẽ sớm bị chuyển trại giam, đây là điều kiện của trưởng ngục.” Trịnh Minh Dịch nói, “Ông ấy chấp nhận nhắm mắt làm ngơ trước việc công chúa trả thù Lão Cửu, nhưng sau khi xong xuôi mọi việc công chúa phải rời khỏi nhà tù phía Nam.”
“Chuyện này…” Giang Trì Cảnh ngạc nhiên một chốc rồi cũng gật gù, thế này đúng là kết quả tốt đẹp nhất cho tất cả.
Tính ra trưởng ngục không hề ngầm chấp nhận chuyện trả thù, công chúa đã làm thì phải chịu hậu quả, đây là nguyên tắc của ông ấy.
Nếu mọi sự diễn biến theo như hướng ban đầu, rất có thể công chúa sẽ phải đối mặt với án phạt lên đến hàng chục năm tù. Giờ thì không chỉ trả thù thành công mà hình phạt công chúa phải nhận cũng quá nhẹ nhàng, chỉ đơn giản là chuyển sang nhà tù khác mà thôi. Chưa kể chuyển đi nào phải hình phạt gì, đa số phạm nhân không muốn chuyển trại cũng chỉ vì ngại thích nghi với hoàn cảnh mới thôi.
Giang Trì Cảnh bỗng nhớ đến lúc Trịnh Minh Dịch và công chúa bắt tay ngoài sân tập. Xem ra khi ấy Trịnh Minh Dịch đã nói cho công chúa biết cách để báo thù và hậu quả sau khi thực hiện, công chúa nghĩ ngợi một hồi và đồng ý với đề nghị của Trịnh Minh Dịch.
Thực ra theo quan điểm của Giang Trì Cảnh, những chuyện này vốn chẳng cần phải xảy ra nếu công chúa không đi tìm Lão Cửu trả thù. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, công chúa mà tha cho Lão Cửu thì y đã không là quả ớt nhỏ của Hứa Thắng.
Giang Trì Cảnh thở dài: “Thôi thế này cũng tốt, mọi chuyện kết thúc là được rồi.”
Hôm rồi gặp Quan Vĩ ở bệnh viện Giang Trì Cảnh mới hay, Hứa Thắng sắp ra tù. Trưởng ngục hẳn đã biết việc này từ lâu, Trịnh Minh Dịch tìm gặp ông ấy để nói về chuyện công chúa cũng chứng minh, hắn đã biết tin tức trên. Từ đó suy ra công chúa cũng đã biết việc Hứa Thắng sắp ra ngoài, không có người ấy bên cạnh thì với công chúa mà nói, quãng thời gian sắp tới có chắp hành án phạt ở đâu cũng như nhau thôi.
Có lẽ công chúa vốn không nghĩ đến việc trả thù Lão Cửu xong rồi sẽ xảy ra chuyện gì, lại càng không ý thức được việc ngồi tù mấy chục năm đáng sợ ra sao. Lòng y chỉ cố chấp một điều rằng, Lão Cửu khiến Hứa Thắng bị thương, vậy y nhất định phải đòi lại công bằng cho người đàn ông của mình.
Việc Trịnh Minh Dịch hiến kế cho công chúa không phải là vẽ vời cho có mà đó là kết quả trực quan đang bày ra trước mắt. Dù công chúa không thích nghe lời ai, nhưng y cũng không ngu ngốc đến độ từ chối lời đề xuất của Trịnh Minh Dịch.
“Còn nữa Giang Giang à.” Trịnh Minh Dịch bỗng lên tiếng, “Anh có nói mọi chuyện kết thúc rồi sao?”
“Vẫn chưa á?” Giang Trì Cảnh ngạc nhiên.
“Phải xem Lão Cửu phản ứng thế nào sau vụ việc nữa.” Trịnh Minh Dịch nói, “Nếu anh đoán không lầm, gã sẽ nộp đơn xin chuyển trại giam.”
Hắn đã nói thế Giang Trì Cảnh buộc phải động não theo, anh trầm ngâm đáp: “Hẳn Lão Cửu tuyệt vọng dữ lắm, ngay cả quản giáo cũng hùa theo để cho mình biết thế nào là lễ độ.”
“Khổ thân ổng ghê.” Vu Quang bên cạnh lại tìm được cơ hội chen miệng vào, “Em nghe kể lúc bị đưa ra ngoài ổng tiểu ị tùm lum hết đó, èo ơi.”
“Nín ngay nín ngay.” Giang Trì Cảnh thật không muốn phải tưởng tượng ra cảnh ấy, anh vội bảo: “Mấy phạm nhân khác có biết chuyện này không?”
“Thần tượng bảo em theo sát nên vừa xảy ra chuyện là em biết ngay. Mấy người khác thì chắc tới tối cũng biết hết ạ.” Vu Quang đáp.
Lão Cửu lần này đúng là khổ thân, có suy sụp tinh thần hay không thì anh chẳng rõ, nhưng muốn tự vẫn luôn thì chắc là có rồi.”
“Chuyện đã vậy thì khả năng Lão Cửu xin chuyển trại là rất cao.” Giang Trì Cảnh nói.
Có rất nhiều nhà tù nên dù công chúa và Lão Cửu đều bị chuyển đi thì khả năng đụng độ cùng một nơi cũng rất thấp.
Nói đến đây Giang Trì Cảnh bỗng nhận ra một chuyện khá kì lạ, anh hỏi Trịnh Minh Dịch: “Sao anh lại mong Lão Cửu bị chuyển đi chỗ khác?”
Với Giang Trì Cảnh mà nói, chuyện của công chúa đã có được kết quả toàn vẹn nhất thì mọi sự cũng nên kết thúc chứ? Vậy mà Trịnh Minh Dịch lại đề cập đến chuyện Lão Cửu chuyển trại và bảo mọi chuyện vẫn chưa đâu vào đâu, nói cách khác – việc Lão Cửu rời đi mới là dấu mốc kết thúc.
“Còn sao nữa, vì anh sắp ra tù rồi chứ sao.” Trịnh Minh Dịch cười nhẹ.
Giang Trì Cảnh chưa hiểu mô tê gì, anh vô thức hé môi định hỏi Trịnh Minh Dịch rốt cuộc có ý gì. Thế nhưng trông thấy ánh mắt cưng chiều của đối phương, anh bỗng hiểu ra được: Hóa ra mọi sự Trịnh Minh Dịch tính toán đều là vì anh.
Nếu Lão Cửu tiếp tục ở lại nhà tù phía Nam đồng nghĩa với việc gã sẽ là mối nguy hiểm tiềm tàng. Nói nghiêm trọng hơn một chút thì chuyện của công chúa vốn chẳng liên quan đến Trịnh Minh Dịch, hắn còn mong công chúa giết Lão Cửu luôn cho nhẹ gánh. Nhưng làm thế Giang Trì Cảnh sẽ không vui nên Trịnh Minh Dịch phải nghĩ biện pháp khác.
“Anh… Anh biết công chúa muốn trả thù Lão Cửu nên ngay đã tương kế tựu kế để công chúa… đuổi Lão Cửu đi giúp?
Giang Trì Cảnh càng nghĩ càng rợn tóc gáy, bảo sao Trịnh Minh Dịch lại tốt bụng như thế. Hóa ra công chúa cũng chỉ là một phần trong kế hoạch của hắn mà thôi.
“Ừa, thế này anh mới an tâm ra tù được.” Trịnh Minh Dịch gật đầu.
Giang Trì Cảnh bỗng có linh cảm, anh sẽ bị Trịnh Minh Dịch nuốt gọn từ đầu đến chân.