• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lúc Giang Trì Cảnh mới vào làm thì máy tính phục vụ cho công việc trong thư viện đã có mật mã mặc định là 1234. Do bình thường chẳng mấy ai lui tới khu vực làm việc của anh, lại càng không có ai động đến chiếc máy tính này nên Giang Trì Cảnh cũng ỷ y chưa từng đổi mật khẩu.

Giờ ngẫm lại mới thấy có vẻ đây là quyết định sai lầm của anh.

1234 là mật khẩu quá sức đơn giản, nếu Trịnh Minh Dịch để ý động tác tay của anh một chút thôi là dư sức đoán ra rồi.

Giang Trì Cảnh mở liền một lúc cả bảy folder, mãi cho đến khi chắc chắn rằng biểu tượng phần mềm theo dõi đã bị ẩn đi hẳn và không thể tìm thấy, anh mới thở phào nhẹ nhõm.

Trước đây để đảm bảo an toàn, anh thường giấu phần mềm theo dõi đi. Giang Trì Cảnh tin rằng, ngay cả khi Trịnh Minh Dịch thừa dịp anh không có ở đây để lén dùng máy tính thì hắn cũng không đời nào tìm ra vị trí phần mềm đã bị ẩn.

Anh mở trình duyệt lên xem, không hề có lịch sử duyệt web mới.

Chẳng lẽ Trịnh Minh Dịch chỉ vô tình đụng vào con chuột thôi sao?

Không đời nào.

Tiếp xúc cùng hắn mấy ngày nay, Giang Trì Cảnh tin rằng Trịnh Minh Dịch đã dùng máy tính của anh, thậm chí hắn còn cố ý xóa cả lịch sử duyệt web.

Nhưng nói đi cũng phải nói lại, Trịnh Minh Dịch lên mạng làm gì nhỉ?

Máy tính của anh không có bất kì phần mềm xã hội nào cả, có dùng thì cũng chỉ duyệt web được thôi.

Hầu hết mọi người truy cập website là để tìm hiểu thông tin, cơ mà nếu là tin tức kinh tế thì ngày nào Trịnh Minh Dịch cũng nắm được rồi, mắc gì phải che che giấu giấu?

Giang Trì Cảnh nhanh chóng nghĩ đến một khả năng khác, duyệt web xong mà phải xóa lịch sử ngay thì chỉ có thể là… xem phim sếch.

Chắc không phải đâu ha?

Giang Trì Cảnh suy tư cả buổi vẫn không tìm ra được đáp án. Mãi đến tận sáng hôm sau khi đi gửi thư ở khu trại giam, anh vẫn băn khoăn không tìm ra được lí do vì sao Trịnh Minh Dịch lại đụng vào máy tính của mình.

Khu 3 gần tòa nhà công vụ nhất, phòng của Trịnh Minh Dịch nằm cạnh hành lang. Mỗi lần Giang Trì Cảnh đi từ toà nhà công vụ đến đây đều sẽ bước qua phòng Trịnh Minh Dịch đầu tiên. Nhưng hôm nay kì lạ quá, suốt buổi dọn dẹp ban sáng anh không hề thấy Trịnh Minh Dịch trong phòng.

“1017 à? Cậu ta được chuyển đến khu 2 rồi.” Trưởng khu 3 nói với Giang Trì Cảnh.

“Sao nhanh quá vậy?” Giang Trì Cảnh hỏi.

Phạm nhân lần đầu tiên vào tù sẽ ở khu vực dành cho ma mới ít nhất một tháng, có khi còn lâu hơn nữa rồi mới được chuyển đến phòng giam bình thường. Trịnh Minh Dịch mới vào đây chưa được hai tuần, theo lí mà nói hắn sẽ không bị điều đi nơi khác sớm đến như vậy.

“Vì Lão Cửu về lại rồi.” Trưởng khu hạ giọng đáp, “Mọi người không ai chịu ở chung phòng với 1017 hết, đoán chừng là do Lão Cửu yêu cầu bọn họ làm thế.”

Đa số phạm nhân đều không muốn rước vạ vào thân, nếu Lão Cửu bắt bọn họ phải cô lập Trịnh Minh Dịch thì dù có sắp xếp hắn vào phòng giam nào ở khu 3 cũng sẽ có tù nhân phản đối thôi.

“Đưa hắn đến khu 2 không phải sẽ rất nguy hiểm sao?” Giang Trì Cảnh nhíu mày.

Tuy Lão Cửu ở khu 1 ngay bên cạnh, nhưng khu 2 cũng là nơi xô bồ đủ loại người, trong đó hẳn sẽ có tay chân của gã.

“Bên đấy họ tự biết lo liệu.” Trưởng khu đáp, “Đã tìm cho cậu ta phòng an toàn nhất rồi.”

Giang Trì Cảnh không kìm lòng được vội tăng tốc độ gửi thư, có phạm nhân lên tiếng chào hỏi anh cũng lười đáp lời. Đi vòng quanh hết khu số 2, cuối cùng anh cũng bắt gặp bóng dáng Trịnh Minh Dịch trong một phòng giam ở góc lầu 1.

Năm phạm nhân ở chung phòng với hắn cũng coi như là người biết an phận, chỉ riêng một gã có tên Trần Nhị là có quen biết với Lão Cửu. Giang Trì Cảnh từng thấy hai người bọn họ đánh bài ở phòng giải trí thông qua camera theo dõi.

Trừ phi bốn năm người cùng nhau đánh hội đồng, còn không nếu chỉ riêng Trần Nhị thì Giang Trì Cảnh tin rằng Trịnh Minh Dịch có thể tự xử lí được. Anh thở phào nhẹ nhõm, đoạn thoáng nhìn Trịnh Minh Dịch đang ở bên trong rồi giảm tốc độ lại như cũ, tiếp tục đi gửi số thư từ còn sót lại.

Nhoáng cái đã đến chín giờ, Trịnh Minh Dịch có mặt đúng hẹn ngay cửa thư viện. Giang Trì Cảnh phía bên này đang đi từ phòng thư từ dưới lầu một lên, anh lấy chìa khóa mở cửa thư viện, thuận miệng hỏi: “Ở quen không?”

“Cũng ổn.” Trịnh Minh Dịch đuổi kịp bước chân của Giang Trì Cảnh, “Cảm ơn cảnh sát Giang đã quan tâm.”

Giang Trì Cảnh hờ hững liếc nhìn hắn, định bụng bảo ai thèm quan tâm nhưng cuối cùng anh vẫn lười mở miệng đáp trả, đi phăng phăng đến khu vực làm việc.

Lần này lúc nhập mật khẩu máy tính, Giang Trì Cảnh cố tình đưa bàn phím chếch sang một bên để nhập dãy mật khẩu siêu phức tạp, phức tạp đến độ bản thân anh suýt cũng quên luôn. Anh không hề né tránh ánh mắt dò xét của Trịnh Minh Dịch, bởi anh đang muốn cho người nọ biết, anh đổi mật khẩu rồi đấy!

Anh đoán, Trịnh Minh Dịch lúc này hẳn đang tự hỏi mình để lộ dấu vết từ lúc nào, chắc hắn sẽ thấy lo lắng và bất an lắm. Ai dè người nọ chủ động hỏi ngược lại anh: “Cảnh sát Giang đổi mật khẩu rồi à?”

Còn dám mặt dày mày dạn hỏi nữa kìa.

Giang Trì Cảnh mỉa mai: “Đương nhiên rồi, mắc công có ai đó đụng vào máy tôi.”

Đá xéo rõ ràng như vậy, Giang Trì Cảnh nghĩ thầm Trịnh Minh Dịch chắc phải thấy chột dạ dữ lắm. Nào ngờ đối phương chẳng phản ứng gì, thậm chí còn gật gù tán thành: “Đúng là nên đổi đi, mật khẩu lúc trước có hơi đơn giản.”

Giang Trì Cảnh: “…”

Chuốt lại ý chính trong đoạn đối thoại của hai người sẽ có được phiên bản đơn giản như sau.

Giang Trì Cảnh: Tôi biết anh đụng vào máy tính tôi rồi đó.

Trịnh Minh Dịch: Ai bảo cậu cài mật khẩu đơn giản quá làm gì.

Giang Trì Cảnh quay đầu ra cửa sổ, anh tức đến nỗi nhắm cả mắt thở phì phì.

Trịnh Minh Dịch đang thừa nhận hắn có đụng vào máy tính anh, nhưng hắn biết chắc rằng anh cũng không làm gì được hắn nên mới tỉnh bơ chẳng sợ gì sất.

Cảm giác quen thuộc kia lại xuất hiện, Giang Trì Cảnh như đang thấy Trịnh Minh Dịch nhơn nhơn vẫy cái đuôi xù to tướng đằng sau nhưng quyết không để anh chạm vào được.

“Cảnh sát Giang.” Trịnh Minh Dịch hẩy đầu gối Giang Trì Cảnh, “Tới giờ ngân hàng trung ương công bố số liệu rồi kìa”

Giang Trì Cảnh cuối cùng cũng tìm được cơ hội trả đũa, anh hục hặc: “Thì tự coi đi!”

“Cậu biết tôi không tự xem được mà.” Trịnh Minh Dịch đáp, “Đang giận tôi hửm?”

Giang Trì Cảnh không trả lời mà chỉ cầm tờ báo lên đọc, ra vẻ anh không muốn đáp lại Trịnh Minh Dịch.

“Thôi được rồi.” Trịnh Minh Dịch bất đắc dĩ đáp, “Tôi đành ráng tự đọc vậy.”

Trịnh Minh Dịch mở trang web lên, hắn nhìn mấy dòng chữ một hồi lâu mà không kéo xuống thêm. Tuy đang cầm báo trên tay nhưng Giang Trì Cảnh không hề rời mắt khỏi màn hình máy tính. Chưa được bao lâu, Trịnh Minh Dịch bỗng quay đầu lại, Giang Trì Cảnh nhanh chóng giả vờ chăm chỉ đọc báo.

“Trong hai dòng này thì dòng nào là sự gia tăng chỉ số tiêu dùng thế cảnh sát Giang?” Trịnh Minh Dịch hỏi.

Giang Trì Cảnh vẫn ngồi im lặng đọc báo, ra vẻ làm ngơ trước câu hỏi của đối phương.

Đôi bên giằng co trong chốc lát, cuối cùng Trịnh Minh Dịch thở hắt một tiếng, nhẹ giọng bảo: “Đừng dỗi mà, cảnh sát Giang. Tôi xin lỗi cậu vậy.”

Cũng biết điều quá ha!

Không ngờ con sói đuôi xù này lại biết xuống nước nhận sai, nói thật là Giang Trì Cảnh cũng thấy hơi hơi mát lòng mát dạ.

“Dòng nào?” Giang Trì Cảnh bỏ tờ báo xuống, làm bộ làm tịch hỏi.

“Mấy dòng này nè.” Trịnh Minh Dịch hất cằm, “Cậu đọc hết cho tôi nghe đi.”

Lúc Trịnh Minh Dịch xem cổ phiếu, bầu không khí giữa hai người khá hòa hợp. Giang Trì Cảnh bận đọc quyển “Kĩ thuật trồng dâu tây”, còn người nọ thì vừa xem vừa suy nghĩ về xu hướng thị trường chứng khoán, đôi bên gần như chẳng nói gì với nhau.

Có người từng bảo, đàn ông quyến rũ nhất là lúc nghiêm túc làm việc. Tuy Trịnh Minh Dịch ngồi xem cổ phiếu trong tù thì cũng không tính là đang làm việc, nhưng dáng vẻ nghiêm túc suy ngẫm của hắn đúng là quyến rũ vô cùng.

Dù yên lặng ngẫm nghĩ hay di chuyển để tập đấm bốc, chỉ cần Trịnh Minh Dịch bắt đầu tập trung thì luôn mang đến một cảm giác thật đặc biệt cho người khác.

Quay đi quay lại đã đến 9 giờ 30, trước khi Trịnh Minh Dịch rời đi, ma xui quỷ khiến thế nào mà Giang Trì Cảnh bỗng gọi hắn lại: “Lão Cửu xuất viện rồi đó anh biết chưa?”

Trịnh Minh Dịch dừng bước, quay đầu đáp: “Biết chứ.”

“Cẩn thận tên Trần Nhị đó.” Giang Trì Cảnh nhắc, “Gã có quen với Lão Cửu.”

Trịnh Minh Dịch rũ mắt yên lặng trong thoáng chốc, hắn nhìn Giang Trì Cảnh lần nữa: “Gã phạm tội gì?”

Giang Trì Cảnh đáp: “Cưỡng hiếp.”

Trịnh Minh Dịch trầm ngâm gật đầu rồi rời khỏi thư viện.

Giang Trì Cảnh không dám nói rằng anh hiểu rõ con người Trịnh Minh Dịch, nhưng trực giác cho anh biết, không phải tự nhiên Trịnh Minh Dịch lại đi hỏi tội danh của Trần Nhị. Lòng anh thoáng trào dâng sự bất an, đúng lúc này phòng y tế phía đối diện bỗng vang lên tiếng tru tréo.

“Đau quá hà, bác sĩ Lạc.”

Giang Trì Cảnh đi tới xem thử, anh dựa người vào khung cửa nhìn Vu Quang đang ngồi trên giường bệnh: “Sao mới vào tù đã bị đập rồi nhóc?”

Khóe miệng Vu Quang có vết thương rõ ràng, Lạc Hải vừa bôi thuốc cho thằng bé vừa chau mày.

“Nó nhoi quá nên bạn cùng phòng không ưa.” Sắc mặt Lạc Hải không được tốt cho lắm nhưng động tác trên tay vẫn rất dịu dàng.

Giang Trì Cảnh hơi buồn cười: “Nhóc không thể yên lặng được chút hả?”

“Không phải đâu, do hai anh không biết đó chứ dạo này Go thần xuất hiện lại rồi.” Vu Quang né tăm bông Lạc Hải đang cầm, miệng lải nhải với Giang Trì Cảnh, “Go thần biến mất hơi bị lâu rồi á, xong hôm qua ảnh online lại trên diễn đàn!”

Giang Trì Cảnh khó hiểu nhìn Lạc Hải: “Go thần là ai vậy anh?”

Lạc Hải giữ Vu Quang đang táy máy không yên, y đáp: “Là cao thủ gì đấy trên một diễn đàn cùi bắp thôi.”

“Gì mà diễn đàn cùi bắp.” Vu Quang bất mãn, “Là diễn đàn nổi tiếng nhất về chứng khoán chứ bộ!”

Nghe vậy Giang Trì Cảnh lập tức thấy có điều không ổn, anh nhướng mày hỏi Lạc Hải: “Hôm qua anh cho nó mượn máy tính hả?”

“Khụ khụ.” Lạc Hải sượng sùng hắng giọng một cái, “Anh giám sát nó mà, yên tâm không làm gì bậy đâu.”

Trong phòng y tế có một chiếc máy vi tính, dĩ nhiên phạm nhân không được dùng nó nói gì đến một hacker như Vu Quang. Giang Trì Cảnh thật không ngờ Lạc Hải lại dung túng cho thằng nhóc này đến vậy.

“Bỏ chuyện đó qua một bên đi, hai anh thật sự không biết Go thần là ai hả?” Vu Quang hỏi.

Giang Trì Cảnh dĩ nhiên không biết, vì anh có chơi chứng khoán bao giờ đâu.

Theo lời tường thuật của Vu Quang thì Go thần là một huyền thoại trên diễn đàn giao dịch chứng khoán. Hắn đã dự đoán chuẩn xác một vụ sụt giảm chứng khoán nổi tiếng cách đây vài năm. Tuần nào Go thần cũng xuất hiện trên diễn đàn để phân tích thị trường chứng khoán, đồng thời đưa ra lời khuyên cho những nhà đầu tư nhỏ lẻ nên hắn có một lượng fan đông đảo và rất trung thành.

Nhưng tầm hơn một tháng trước, go thần đột nhiên biến mất. Dân tình lo rằng hắn đang gặp bất trắc thì bỗng dưng hôm qua Go thần lại tái xuất trên diễn đàn và nói sơ lược về vài loại cổ phiếu sắp tăng giá.

“Vậy thì có gì mà huyền thoại, chẳng qua là ăn ốc đoán mò thôi mà?” Giang Trì Cảnh chưa bao giờ tin vào cái gọi là chuyên gia chứng khoán, toàn là nói nhăng nói cuội dắt mũi thiên hạ thôi.

“Anh không được nói thần tượng của em như vậy.” Vu Quang nghiêm mặt nói, “Có mấy công ty niêm yết bẩn tưởi tính lừa tiền của các nhà đầu tư nhỏ lẻ, may mà Go thần nhìn ra được bộ mặt của bọn chúng nên mới giúp mọi người không bị tiền mất tật mang đó.”

Giang Trì Cảnh thấy hơi lạ: “Nhóc cũng chơi cổ phiếu hả?”

“Đối phó với tư bản thì phải dùng thủ đoạn của tư bản chứ anh.” Vu Quang hùng hồn lên tiếng, “Go thần là người lãnh đạo của tụi em.”

“Con nít con nôi tối ngày đi mù quáng tôn thờ anh với chả hùng.” Lạc Hải đau đầu thật sự, y cất hộp y tế vào, “Trên đời này đâu ra lắm anh hùng thế hả?”

Quả vậy.

Nếu dễ làm đến thế thì chắc một mét vuông đã có cả tá anh hùng rồi.

Go thần à? Giang Trì Cảnh thầm nghĩ, cái tên gì mà nghe phèn quá trời quá đất.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK