- “ Anh ! Anh nói bọ họ có bao nhiêu hi vọng ? ” Hàn Dực nhạo báng hỏi
- “ Không có chút hi vọng nào ! ” Hàn Thiên làm bộ dạng suy ngẫm rồi tự nhiên trả lời
- “ một phần trăm hi vọng cũng không có ! ”
- “ Vì sao ? ” Sở Thiên Ngạo cau mày hỏi
- “ Vì sao thì hai người nên tự hiểu thì hơn ! ” bình tĩnh đặt một tập hồ sơ lên bàn .
Hàn Thiên nhẹ đẩy về phía Sở Mạc Nhiên và Sở Thiên Ngạo .
- “ Xem xong hai người hãy suy nghĩ thử xem , hai người có xứng đáng với mẹ tôi không ! Tất cả những vất vả và cay đắng mẹ bọn tôi đã phải trải qua là vì hai người . Xem nó và suy nghĩ đi ! ” Bình tĩnh nói với Sở Mạc Nhiên và Sở Thiên Ngạo xong , Hàn Thiên và Hàn Dực liền đứng dậy rời đi .
*************
Nằm dài trên chiếc giường lớn , Hàn Vũ lười biếng quan sát Hàn Thiên và Hàn Dực qua chiếc gương đầu giường
- “ Hai thằng em mình cũng không quá ngốc ! ”
Đang chuẩn bị thu hồi thần chú , thì Oa Nhi nhìn thấy một khuôn mặt già nua ở trên cửa kính trong gương
- “ Bắt được ngươi rồi ! ” Hàn Nhi cười âm hiểm nhìn nhẹ thổi chiếc nhẫn đỏ trên tay mình nói
-“ Phản gương ”
cùng lúc đó tại Sở gia , Sở lão phu nhân đang dùng chú qua gương thì bị một ánh sáng đỏ đánh bay .
Cả người đập mạnh vào tường , Sở lão phu nhân phụt máu ra kinh ngạc mà ngất đi .
- “ Hừm ! Chỉ là một phù thủy trung cấp mà cũng dám phá ảo giác của ta , không biết lượng sức mình . ”
- “ Đóng lại ! ” Tấm gương 1 phút trước còn hình ảnh của Sở gia, giờ chẳng khác gì tấm gương bình thường khác , im lặng phản chiếu bóng dáng nhỏ nhắn âm trầm của Hàn Vũ
*************
Thành phố T , được mệnh danh là thành phố của mưa . Nơi này thường có những cơn mưa bất chợt đến rồi bất chợt đi , nhưng những cơn mưa phùn ở đây lại kéo dài ngày này qua ngày khác .
Giống như tâm trạng của Sở Mạc Nhiên và Sở Thiên Ngạo hiện tại vậy , vui mừng vì tìm được Oa Nhi và hai đứa con trai của mình , nhưng vui mừng đó đến bất chợt đến nhưng cũng bất chợt đi quá nhanh .
Họ phải đối diện với sự thật rằng hai đứa con trai mà họ không biết tới chán ghét họ , còn Oa Nhi thì … Đã từng nghĩ là Oa Nhi dù không dễ dàng tha thứ cho họ , nhưng chỉ cần họ kiên trì và thành khẩn nhận lỗi Oa Nhi sẽ tha thứ cho họ , nhưng khi đọc được bệnh án của Oa Nhi thì suy nghĩ của họ đã thay đổi , thay đổi hoàn toàn .
- “ Anh hai ! Chúng ta nên làm sao đây ? Phải làm sao mới tốt đây ? ” Sở Thiên Ngạo gào thét vò đầu .
- “ Anh … cũng không biết nữa ! ” Sở Mạc Nhiên rút một điếu thuốc trong bao ra , đưa lên miệng , châm lửa , hít vào rồi nhả khói ra . Một điếu rồi lại một điếu , trong phút chốc toàn bộ căn phòng đều tràn ngập khí nicotin
- “ Anh hai , em biết làm như thế này là rất ích kỉ . Nhưng em sẽ không buông ta Oa Nhi ra đâu ! ”
- “ Anh cũng vậy ! Nhất định không buông tay ! ”