• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau buổi sáng đầy mâu thuẫn , Oa Nhi theo đúng lịch đi tới bệnh viện tái khám . Hai anh em Hàn Thiên và Hàn Dực vừa rửa dọn xong thì có người gõ cửa , tưởng mẹ lại quên đồ hai anh em chạy nhanh ra mở cửa . Cửa vừa mở ra , hai đứa liền sửng sốt nhìn hai vị khách không mời mà tới Sở Mạc Nhiên cùng Sở Thiên Ngạo . Vậy nên …

một … hai … ba … Sầm

Sở Mạc Nhiên cùng Sở Thiên Ngạo không kịp phản ứng đã bị chặn ngoài cửa , Nhìn cánh cửa bị đóng chặt trước mắt mình Sở Mạc Nhiên , cùng Sở Thiên Ngạo chỉ có thể thở dài thật dài _

Mặc kệ hai người đang sầu não ngoài cửa , Hàn Thiên cùng Hàn Dực đi lên phòng , đi chưa được nửa cầu thang hai đứa liền dừng lại quay đầu nhìn lại phía cửa

- “ Dực ! Hai người biết phá khóa thì phải ! ” huých Hàn Dực một cái Hàn Thiên nhẹ nói

- “ Không thể nào , khóa em chế ra đâu dễ phá …. Chết tiệt ” đang nói một nửa thì cửa bị mở ra làm Hàn Dực bực mình chửi thề

- “ Ta tới tìm Oa Nhi , cô ấy đâu rồi ! ” Sở Mạc Nhiên lạnh nhạt nói

- “ Mẹ bọn tôi ra ngoài rồi ! Hai người muốn gì nói luôn tôi sẽ chuyển lời lại cho mẹ ! ” Hàn Thiên vừa buồn bực trả lời vừa liếc xéo Hàn Dực , hai người trao đổi ánh mắt với nhau

-“ đây là khóa mà em chế sao ! quá vô dụng đi ”

- “ Em đâu phải thiên tài quái gở như Hàn Vũ chứ ! ”

- “ Vô dụng ! ”

- “ hừ ! Lần sau em sẽ chế tạo khóa khác đảm bảo hai người họ phá không được ! ”

- “ Còn cần lần sau sao ! ”

ném cho em trai mình cái nhìn khinh bỉ xong , Hàn Thiên quay lại nhìn hai người đàn ông trước mặt

- “ Vào nhà rồi nói chuyện , tôi không muốn gây chú ý ! Dực đi pha trà đi ! ” Hàn Thiên lạnh toát nói

- “ Đi ngay ! ” Hàn Dực được lệnh giải thoát phóng nhanh vào bếp pha trà

Một lúc sau , trong căn nhà nhỏ tràn đầy mùi thơm của trà thảo mộc , xung quanh chiêc bàn ăn nhỏ , 8 ánh mắt đang tóe lửa nhìn nhau

- “ Nói xem nào , hai người tới làm gì ? ” Hàn Thiên lạnh nhạt nói

- “ Bọn ta tới đưa thuốc cho Oa Nhi , và cả … sáp nẻ cho hai đứa ! ”

- “ Phì … ” Hàn Dực cười nhạo nói

- “ Quan tâm ghê nha ! Anh hai anh nói xem có đúng không . ”

- “ Được rồi Dực ! Đồ của hai người tôi sẽ nhận , nhưng điều đó không có nghĩa tôi sẽ chấp nhận hai người .”

Ngỡ ngàng mất một phút Hàn Dực liền kêu lên

- “ Anh hai ! ”

- “ Anh biết em muốn nói gì nhưng mà , sức khỏe của mẹ quan trọng hơn ! ” Hàn Thiên không lạnh không nhạt nói

- “ Hai đứa nhận là tốt rồi ! ” Thấy Hàn Thiên đồng ý nhận đồ , Sở Thiên Ngạo nhẹ thở ra , hắn cứ nghĩ phải mất thời gian để thuyết phục hai đứa trẻ này , nhưng xem ra đã tốn công rồi .

Không khí một lần nữa rơi vào trầm mặc , đúng lúc Hàn Thiên và Hàn Dực đang tính tiễn hai người này đi thì điện thoại reo lên . Hàn Dực nhanh nhẹn ra nghe điện thoại

- “ Alo , ai vậy ạ ? ”

Không biết bên kia nói gì mà mặt Hàn Thiên trắng bệnh , nặng nề cúp máy . Hàn Thiên nhanh chóng quay lại nói

- “ Hàn Dực nhanh tới bệnh viện , mẹ gặp tai nạn giao thông rồi ! ”

ẦM

một tin tức quá sức chịu đựng đối với bất kỳ ai ở đây , không quan tâm bất kì điều gì , không quan tâm tới khúc mắc trong lòng mình nữa , bốn người này giờ đây chỉ muốn bay thật nhanh tới chỗ người phụ nữ mà họ yêu thương nhất , Oa Nhi !

Vẫn câu đó thôi biến cố luôn xảy ra bất ngờ …

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK